Ai Mới Là Ông Chủ?

Chương 16

Cuối tuần Trần Tễ ở nhà ngủ liên tục hai ngày, đến thứ hai đã khỏe khoắn tràn đầy sức sống, lái chiếc xe năng lượng mới trong nước của mình đi làm.

Lương Văn Kiêu nghe lời dặn của bác sĩ, chườm đá và uống thuốc suốt cuối tuần, cổ chân cũng đã bớt sưng nhiều, thứ hai anh vẫn đi làm như thường, bước đi trông không có gì khác lạ.

Đi ngang qua chỗ ngồi của thư ký Kelly, Lương Văn Kiêu dừng lại, nói mình bị trẹo chân nên tuần này tạm ngưng tập luyện, bảo cô điều chỉnh lại lịch trình.

Kelly gật đầu: “Được, Lương tổng. Thư ký của Trần tổng đã báo cho tôi rồi, còn nói là Trần tổng đã sắp xếp một chuyên viên phục hồi cho anh, nhờ tôi dành thời gian mỗi ngày để anh làm trị liệu.”

Lương Văn Kiêu nhíu mày: “Chuyên viên phục hồi?”

Kelly nở nụ cười máy móc: “Vâng, nghe nói trước đây là chuyên viên của đội tuyển quốc gia, từng tham gia Thế vận hội lần trước.”

Lương Văn Kiêu: “…”

Chuyên viên phục hồi?

Đội tuyển quốc gia??

Thế vận hội lần trước???

Chắc Trần Tễ sốt đến mức đốt cháy cả não rồi, chuyện này còn hoang đường hơn cả việc lái trực thăng đến trung tâm thương mại tầng sáu để mua cà phê.

Lương Văn Kiêu giả vờ không thấy nụ cười công thức của Kelly đang giấu hàng trăm biểu cảm khác bên dưới, bình thản dặn dò: “Giúp tôi cảm ơn Trần tổng đã quan tâm, nói với cậu ấy không cần đâu, tôi khỏi rồi.”

Kelly hơi do dự, tiếc nuối “vâng” một tiếng, sau đó nhấc điện thoại bàn gọi cho thư ký của Trần Tễ.

Lương Văn Kiêu quay vào phòng làm việc, chỉ mong hai cô thư ký này đừng bàn tán lung tung sau lưng.

Kelly là nhân viên của Dược Dương, năm ngoái từ văn phòng tổng giám đốc được điều sang, công việc hằng ngày chủ yếu là nhận bưu kiện, đặt vé máy bay và khách sạn, dán hóa đơn, tiếp khách… anh cũng không hiểu rõ về cô lắm.

Còn trợ lý Daniel là người theo anh từ Thượng Phong sang, coi như người nhà, dùng vừa yên tâm vừa thuận tay, nhưng dạo này cậu ta được điều sang hỗ trợ nhóm đầu tư của một dự án khác, không ở bên cạnh.

Vào đến văn phòng, Lương Văn Kiêu đóng cửa lại, xoay xoay cổ chân còn hơi nhức, vừa định ngồi xuống đã có tiếng gõ cửa.

Anh đáp “Vào đi.” Kelly đẩy cửa bước vào, vẫn là nụ cười máy móc: “Lương tổng, chuyên viên phục hồi đã tới rồi, anh ấy đang ở trung tâm thể hình, bảo khi nào anh rảnh thì gọi, anh ấy sẽ qua văn phòng phục vụ tận nơi.”

Lương Văn Kiêu cảm giác đầu óc lập tức căng lên.

Kelly nói tiếp: “Chín giờ rưỡi anh có một cuộc họp, dự kiến một tiếng là xong, mười giờ rưỡi sẽ rảnh, tôi giúp anh đặt lịch nhé?”

Lương Văn Kiêu: “Không cần, cô cứ bảo anh ta… thôi, đến lúc đó tôi sẽ qua đó.”

Dù sao người ta cũng đã được mời tới, không dùng thì vừa lãng phí vừa tỏ ra mình không biết cảm kích.

Không tìm được lý do từ chối, Lương Văn Kiêu đành họp xong buổi sáng rồi quay về văn phòng thay đồ thể thao, đến trung tâm thể hình để nhận trị liệu chuyên nghiệp.

Nghe tin Lương Văn Kiêu đã qua đó, Trần Tễ đích thân tới thăm, còn căn dặn chuyên viên phục hồi ngay trước mặt anh: “Lương tổng đi lại bất tiện, lần sau anh đừng bắt anh ấy chạy tới đây, phiền anh đến văn phòng giúp anh ấy nhé.”

Lương Văn Kiêu lập tức giơ tay ngăn lại: “Không cần, tôi tự đến được.”

Anh không muốn cả công ty đều biết mình bị trẹo chân, càng không muốn ai cũng hay rằng ông chủ đã mời hẳn một chuyên viên từng làm việc cho đội tuyển quốc gia đến để trị liệu cho cái chân trẹo của mình.

Trần Tễ ra vẻ quan tâm hết mực, trông chẳng khác nào một con sói đuôi to giả làm chó kéo xe tuyết, Lương Văn Kiêu nhìn một cái liền nhận ra cậu đang cố nhịn cười, nhịn đến mức cơ bụng cũng run lên.

Xem ra cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa, nhìn cái dáng vẻ trẻ con đó mà xem.

Chuyên viên phục hồi kiểm tra chấn thương của Lương Văn Kiêu, nhận định thể trạng anh rất tốt, vết thương cũng không quá nặng. Dự kiến cần khoảng hai đến ba tuần để dây chằng hồi phục, sau đó có thể bắt đầu một số bài tập chức năng cường độ nhẹ. Còn việc ba tuần sau có thể tham gia giải vượt chướng ngại vật hay không thì phải chờ khi hồi phục hoàn toàn mới đánh giá được.

Lương Văn Kiêu nhận trị liệu từ chuyên viên từng làm cho đội tuyển quốc gia, dưới sự hướng dẫn chuyên nghiệp, anh tập thêm vài nhóm động tác bơm cổ chân. Kết thúc buổi tập, khi chuẩn bị rời đi, từ xa anh đã thấy Trần Tễ đang được huấn luyện viên Giang hướng dẫn bài tập cardio có kháng lực.

Cậu tập trung cao độ, động tác dồn sức lao về phía trước vừa đẹp vừa dứt khoát, đường nét cơ bắp thon dài cũng toát lên vẻ khỏe khoắn, quả thật là một ông chủ linh vật xuất sắc, đủ sức mang lại vinh quang cho Dược Dương.

Hoàn toàn khác với cậu thiếu niên ngạo mạn năm nào, thân hình hơi gầy mà còn lớn tiếng tuyên bố mình phải là 1 trên chiếc giường khách sạn.

Huấn luyện viên Giang thấy anh, từ xa đã vẫy tay chào: “Lương tổng, đỡ hơn chút nào chưa?”

Lương Văn Kiêu bước qua mấy hàng máy tập, đi đến trước mặt anh ta: “Đỡ nhiều rồi, nhưng chắc phải hai tuần nữa mới vận động được.”

Trần Tễ thấy anh đến liền dừng tập, quan tâm hỏi ngay: “Lương tổng, anh thấy chuyên viên phục hồi đó thế nào?”

Lương Văn Kiêu: “Rất tốt, rất chuyên nghiệp, cảm ơn Trần tổng đã lo lắng.”

Trần Tễ: “Chân anh thế này lái xe chắc cũng bất tiện nhỉ? Có cần tôi sắp xếp tài xế cho anh không?”

Lương Văn Kiêu: “… Tôi bị chân trái.”

Trần Tễ: “À đúng rồi, thế đôi giày gây họa đó anh mang đến chưa? Tôi định trong tuần này sẽ cho phòng sản phẩm và trung tâm R&D tổ chức một buổi workshop, lấy chấn thương của anh làm ca phân tích, xem có phải do thiết kế sản phẩm thật sự có vấn đề không.”

Lương Văn Kiêu mỉm cười lịch sự, hơi nghiêng người, ghé sát tai cậu khẽ nói: “Trần tổng, cậu mà còn rầm rộ tuyên truyền chuyện tôi bị thương, tôi sẽ nói cho cả công ty biết rằng tôi trẹo chân là vì cõng cậu đấy.”

Trần Tễ: “… Ha ha, Lương tổng cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi còn phải tập, chúng ta nói chuyện sau.”

Trong hai tuần tiếp theo, Trần Tễ mất đi bạn đồng hành là Lương Văn Kiêu, chỉ có thể tự mình tập luyện chuẩn bị thi đấu.

Cậu có chút cô đơn, nhưng thật ra cũng không hẳn, huấn luyện viên vẫn luôn kề bên, có người chuyên cầm máy quay cầm tay ghi lại vlog tập luyện, lại thêm không ít nhân viên len lén đứng ngoài ống kính, âm thầm theo dõi ông chủ trẻ trung bảnh bao của họ.

Theo kế hoạch của Lương Văn Kiêu, những vlog này sẽ được tung ra sau khi Trần Tễ tham gia xong WildLegend, kèm theo ảnh thi đấu công bố trên mạng, tạo nên hiệu ứng bùng nổ, gây tiếng vang mạnh mẽ.

Còn bản thân anh cũng kiên trì phục hồi chức năng, vừa vì sức khỏe của mình, vừa để kịp dự giải.

Đã hứa sẽ cùng Trần Tễ đi hết chặng đường, anh không muốn chỉ đứng bên lề nhìn cậu vượt chướng ngại.

Người mạnh mẽ nào cũng có lòng hiếu thắng, anh cũng muốn giành cho mình một tấm huy chương hoàn thành.

Hai tuần sau, Lương Văn Kiêu đến bệnh viện tái khám.

Kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy các sợi dây chằng đã liền lạc rất tốt, bác sĩ khen anh hồi phục nhanh, nhưng cũng nhắc rằng sức bền cơ học của dây chằng vẫn cần thêm thời gian để phục hồi. Vì thế khuyến cáo anh chưa nên vội vàng tập luyện cường độ cao, tránh nguy cơ tái phát chấn thương.

Với thái độ có trách nhiệm với sức khỏe của mình, Lương Văn Kiêu hỏi bác sĩ: “Tôi đã đăng ký tham gia giải vượt chướng ngại vào cuối tuần sau, hạng mục không chuyên, nếu không chạy nhanh, chỉ tùy sức mình thì chắc không sao chứ?”

Bác sĩ đáp: “Chỉ đi bộ đường núi thôi, đừng thử vượt chướng ngại, đi chừng ba đến năm cây số thì không vấn đề gì.”

Lương Văn Kiêu gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Năm cây số không sao, vậy bốn lần năm cây số chắc cũng ổn.

Còn có vượt chướng ngại hay không, đến lúc đó xem tình hình rồi tính.

Một tuần trước giải, Lương Văn Kiêu trở lại phòng gym, bắt đầu tập vài bài ở cường độ trung bình.

Trần Tễ và huấn luyện viên hỏi anh tình hình tái khám, anh nói dây chằng đã lành, có thể vận động nhẹ được rồi.

Huấn luyện viên là người chuyên nghiệp, biết rõ dây chằng để hồi phục hoàn toàn cần thêm nhiều thời gian nên không khuyến khích anh tham gia giải đấu tuần này. Anh chỉ cười, nói để đến hôm đó rồi tính, đi tới đâu hay tới đó.

Trên mặt Trần Tễ xuất hiện vẻ do dự mà trước nay Lương Văn Kiêu chưa từng thấy, lưỡng lự mãi mới mở lời, đến lúc đó sẽ thuê người đẩy xe lăn đi bên cạnh, nếu Lương Văn Kiêu đi không nổi thì ngồi xe lăn để đưa về đích.

Rõ ràng Trần Tễ lo rằng anh không thể đồng hành cùng mình, khiến Lương Văn Kiêu vừa buồn cười vừa bất lực trước sự cố chấp này.

Ngày thi đấu, Lương Văn Kiêu đúng hẹn có mặt.

Trần Tễ đến sớm hơn, đứng trong khu chờ ngoài điểm xuất phát, từ xa cậu đã thấy người đàn ông mặc đồ thể thao đen toàn thân, bước đi vững vàng, trầm ổn tiến về phía mình. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu phía sau, vẽ nên vòng sáng mơ hồ quanh dáng anh, khiến tâm trạng cậu lập tức trở nên nhẹ nhõm vui tươi.

Tốt quá rồi, hôm nay mình không phải đơn độc chiến đấu, người đàn ông họ Lương này quả thật đẹp trai đến mức bùng nổ.

Hai người khởi động kỹ lưỡng, sau đó ra quầy đăng ký, nhận vòng tay tính giờ và băng đô in số báo danh, vòng tay đeo ở cổ tay, băng đô buộc trên trán, dưới sự giúp đỡ của cô tình nguyện viên, cả hai còn được tô vài vệt màu chống nắng lên mặt.

WildLegend là một giải đấu thương mại hóa cực kỳ chuyên nghiệp, nắm bắt chính xác tâm lý người đăng ký. Ở mỗi chướng ngại đều bố trí nhiều nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ghi lại khoảnh khắc xuất thần của vận động viên, chỉ cần số báo danh trên trán lọt vào khung hình rõ ràng, sau khi kết thúc cuộc đua là có ngay hàng chục tấm ảnh chất lượng cao để thỏa sức đăng lên WeChat hay Tiểu Hồng Thư.

Trần Tễ chưa kịp chờ ảnh thi đấu đã vội kéo Lương Văn Kiêu chụp một tấm selfie, sau đó gửi ngay vào nhóm chat gia đình.

【Tên nhóm: Tôi nhớ mọi người ở London】

Mộc Mộc (em gái Trần Mộc): “Oa! Hôm nay anh hai đẹp trai quá! Người bên cạnh là ai vậy? Bạn trai mới của anh hả? Cũng đẹp trai ghê! Hai người hợp lắm đó!”

Ngước nhìn bầu trời sao (anh cả Trần Bái): Thuỵ Thuỵ, chú ý an toàn, anh cả tự hào về em, cố lên nhé!

Đông Phương Grace (mẹ Diêu): @Mộc Mộc đừng nói linh tinh, đó là Tổng giám đốc Lương, đại diện bên đầu tư. @Terry Thuỵ Thuỵ cố lên!

Tên của ba anh em nhà họ Trần đều được đặt theo thời tiết ngày sinh của từng người. Trần Tễ chào đời vào một ngày nắng sau mưa nên mới có cái tên “Tễ”. Vì cha mẹ thấy hôm ấy nắng vàng rực rỡ, thời tiết tươi đẹp, tràn đầy điềm lành nên lại đặt cho cậu một cái biệt danh nhỏ ở nhà là Thuỵ Thuỵ.

“Terry” là tên tiếng Anh mà Trần Tễ tự đặt cho mình hồi tiểu học, dựa theo biệt danh Thuỵ Thuỵ, lúc nhỏ chỉ thấy thật ngầu, lớn lên mới thấy hơi trẻ con, nhưng bạn bè đều đã quen gọi thế nên cậu cũng lười đổi lại.

Đến giờ thi đấu, nhân viên ban tổ chức huýt còi, vung cờ ra hiệu.

Các vận động viên lần lượt xếp hàng ngay ngắn, lần lượt vượt qua rào chắn ở lối vào, chính thức bắt đầu chặng đường 21km vượt chướng ngại địa hình đầy thử thách.

Tác giả: WildLegend có tham khảo từ cuộc thi Spartan Race

Bình Luận (0)
Comment