Dưới sự kiểm soát chuẩn xác của cố vấn chiến lược, sự đốc thúc trực tiếp của CEO cùng sự phối hợp nhịp nhàng giữa các bộ phận, bộ sưu tập hợp tác giữa bộ phận DTC và Vice Cupid đã cho ra đời nhiều sản phẩm bùng nổ, đạt được thành tích doanh số ấn tượng. So với hai năm trước, khi vì tang cha mà Trần Tễ phải tạm dừng dòng sản phẩm này với kết quả ảm đạm, nay doanh số đã tăng trưởng hơn 500%.
Kế hoạch hợp tác 「Y-FLY+」 được khởi động lại như mong đợi, hình tượng IP “Dược Dược – Dương Dương” cũng thử nghiệm thành công, chính thức bước vào vận hành lâu dài. “Con thuyền Theseus” mà Trần Tễ khởi động từ bốn năm trước, sau bao bão giông, cuối cùng đã trở thành một mắt xích quan trọng trong công cuộc tái thiết thương hiệu.
Dù dòng sản phẩm này chỉ chiếm chưa đến 20% tổng doanh số toàn thương hiệu, nhưng trong thời đại lưu lượng, một lần thoát vòng cũng đủ khiến thị trường chú ý, hình thành hiệu ứng xoay vòng. Phòng công chúng liền nhân cơ hội xây dựng câu chuyện thành công điển hình với trọng tâm “bé cưng thoát vòng”, hiện diện càn quét khắp các nền tảng xã hội, tích lũy động lực cho con đường đi lên của DTC.
Xong xuôi dự án, Lương Văn Kiêu lại rời đi mấy ngày, thay mặt Thượng Phong sang Singapore dự một hội nghị nội bộ ngành đầu tư.
Ngày trở về, anh hẹn Trần Tễ ăn tối.
Khác với lần trước, bữa tối lần này không phải ở nhà hàng mà ở chính nhà anh, gọi sashimi và sushi về bày lại vào chén đĩa đẹp mắt, đặt ngay ngắn trước mặt Trần Tễ.
Trần Tễ cảnh giác với sự bất thường này: “Bày đặt trang trọng thế này làm gì, không lẽ muốn hẹn hò với tôi à?”
Lương Văn Kiêu: “Sao, không muốn hẹn với tôi?”
Trần Tễ nhướng mày: “Chuyện quan trọng nhất giữa chúng ta còn chưa giải quyết, làm mấy trò màu mè này cũng vô ích, anh tưởng tôi ngây thơ dễ lừa à, ăn vài bữa cơm là bị anh dụ lên giường?”
Lương Văn Kiêu chậm rãi đáp: “Dạo này cậu cứ nhấn mạnh với tôi là không dễ bị lừa, có phải đang ngầm nhắc tôi nên cố gắng thêm chút nữa không?”
Trần Tễ bật cười: “Mơ đẹp nhỉ.”
Anh gắp một con tôm Botan, chấm wasabi với nước tương rồi đưa đến miệng Trần Tễ: “Nếm thử đi.”
Trần Tễ mở miệng ăn luôn, không quên châm chọc: “Lão Lương, công nhận anh cũng biết tạo giá trị cảm xúc thật đấy, đổi lại là người khác chắc anh thành công từ lâu rồi. Hehe, có phải chưa từng gặp đối thủ khó nhằn như tôi không?”
Lương Văn Kiêu không đút nữa, chỉ gắp một miếng nhum biển cho mình: “Cậu mà cũng tính là đối thủ khó nhằn sao? Tôi cũng chẳng rõ tình hình chung thế nào.”
Trần Tễ: “Bớt giả bộ đi.”
Lương Văn Kiêu: “Thật đấy, tôi không có nhiều kinh nghiệm.”
Trần Tễ: “Đừng nói là chưa từng yêu ai nhé? Nói thế thì không đời nào tôi tin.”
Lương Văn Kiêu: “Từng yêu rồi, nhưng chưa từng theo đuổi ai.”
Trần Tễ: “Ý là tôi là người đầu tiên được anh theo đuổi à? Ồ, cũng vinh dự phết.”
Lương Văn Kiêu: “Nhưng tôi cũng đâu có theo đuổi cậu, mời ăn một bữa cơm đã tính là theo đuổi rồi sao?”
Trần Tễ nghẹn lời, cắn mạnh một miếng sushi: “Được, anh không theo đuổi tôi, vậy để tôi theo đuổi anh, anh cho tôi lên trên có được không?”
Lương Văn Kiêu nhếch môi: “Ý cậu là, nếu tôi muốn theo đuổi cậu, thì cậu sẽ cho tôi lên trên?”
Trần Tễ: “…Tôi đâu có ý đó, mơ đi.”
Miệng thì chiến đấu, nhưng cơ thể lại chẳng mấy khi chịu nghe lời.
Cơm nước xong, Lương Văn Kiêu dọn bát đĩa vào máy rửa, vừa định rửa trái cây, Trần Tễ đã dán sát lấy anh từ phía sau.
Tuy chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng nhưng cả hai đã dần quen thuộc với cơ thể nhau, một nụ hôn, một cái chạm đã dễ dàng khơi dậy h*m m**n.
Lương Văn Kiêu vừa rửa nho vừa hôn đáp lại, từng quả nho rửa sạch được anh đưa tận tay cho Trần Tễ.
Trần Tễ không ăn một mình, hầu như quả nào cũng chia sẻ cùng anh.
Thêm một trận chiến súng ngắn từ bếp lan sang phòng khách.
Lương Văn Kiêu muốn kéo Trần Tễ vào phòng ngủ, nhưng Trần Tễ kiên quyết từ chối.
Sofa đã đủ nguy hiểm rồi, có giường thì càng khó kiểm soát.
Những nụ hôn rơi lất phất khắp người, Trần Tễ nhắm mắt lại như đắm chìm trong một đêm xuân ấm áp ẩm ướt.
Không biết từ lúc nào, cậu đã ít nghĩ đến việc làm thế nào hạ gục Lương Văn Kiêu, mà thay vào đó, cậu vừa tận hưởng mối quan hệ, vừa giữ lại chút tỉnh táo để kiên trì giữ vững ranh giới của mình.
Đêm nay Lương Văn Kiêu lại được đà lấn tới, suýt nữa chạm vào vùng cấm khi Trần Tễ sơ hở.
Giữa giây phút cuồng nhiệt, Trần Tễ liền tự nhắc nhở mình.
Không được, tuyệt đối không thể đến nhà Lương Văn Kiêu nữa!
Sân khách quá nguy hiểm, nơi này ngày càng dễ làm cậu mất phòng bị.
Đêm đó Trần Tễ dứt khoát không ở lại, thỏa mãn xong lập tức mặc quần áo rời đi.
Về đến nhà, cậu lục từ két sắt ra một chồng sổ đỏ, bỏ qua những căn ở các thành phố khác, chọn ra một căn loft ở Bắc Kinh gần công ty nhất.
Sáng hôm sau, Trần Tễ ghé xem nhà trước khi đi làm.
Đa phần những căn nhà này đều do mẹ cậu mua để đầu tư, không mấy khi ở, thường xuyên bỏ trống. Căn loft này là dạng căn hộ thương mại, thời điểm mở bán nhà họ Trần mua ba căn, diện tích đều nhỏ. Tính là dễ thanh khoản, ai ngờ sau đó lại có chính sách hạn chế giao dịch, coi như khoản đầu tư kẹt vốn.
Nhưng không sao, giờ lại hữu dụng rồi.
Cậu chọn căn trên tầng cao nhất, tầm nhìn đẹp nhất, nhà chưa ai ở, mới tinh, nội thất sẵn có do chủ đầu tư làm, tuy không đẹp nhưng đủ dùng. Nếu không cầu kỳ, chỉ cần mua thêm ít đồ đạc là có thể ở ngay.
Diện tích tuy nhỏ nhưng hai người thỉnh thoảng ở cũng đủ.
À không đúng, không phải hai người ở!
Mà là hai người…
Giải trí?
Giúp đỡ nhau?
Hợp tác đôi bên cùng có lợi?
Thôi, gọi thế nào cũng được, miễn là đủ dùng.
Trần Tễ không muốn phí thời gian vào mấy khái niệm này, chỉ cần xác định nhà ở được mới yên tâm rời đi, đến công ty làm việc.
Chiều tan sở, Trần Tễ lại hẹn Lương Văn Kiêu ăn tối, bảo rằng sau đó sẽ đưa anh đến một nơi.
Hai người chưa từng liên tiếp hẹn nhau hai ngày liền, khiến Lương Văn Kiêu cũng tò mò không đoán ra Trần Tễ đang định làm gì.
Hai người tiện tay chọn một nhà hàng gần công ty ăn tối. Ăn xong, ra khỏi quán, Trần Tễ không hề tiết lộ điểm đến, chỉ bảo Lương Văn Kiêu lái xe theo sau mình, còn đơn phương đặt ra luật chơi.
“Anh mà để lạc, tối nay coi như không chơi nữa, ai về nhà nấy.”
Lương Văn Kiêu hứng thú với trò chơi này, vui vẻ nhận lời.
Ban đầu Trần Tễ chỉ nổi hứng muốn chơi chút thôi, nhưng thái độ tự tin tràn đầy của Lương Văn Kiêu lại bất ngờ chọc dậy máu hiếu thắng trong cậu. Cậu quyết định chọn một tuyến đường vòng vèo phức tạp, nhất định phải khiến Lương Văn Kiêu thua trận.
Từ điểm xuất phát đến đích, dẫn đường báo tuyến nhanh nhất chỉ 5,6 km, nhưng Trần Tễ không thèm để ý, đạp ga phóng thẳng về hướng ngược lại.
Lương Văn Kiêu lái một chiếc Range Rover, tuy đi địa hình rất mạnh nhưng đường phố nội thành lại không phải sân nhà của nó. Còn xe của Trần Tễ là chiếc sedan điện trong nước, năm ngoái đổi theo yêu cầu của chính Lương Văn Kiêu. Xe tăng tốc 0–100 km/h chỉ 3,8 giây, tuy chưa bằng chiếc Vanquish nằm phủ bụi trong gara, nhưng về tăng tốc lẫn độ linh hoạt thì hơn hẳn Range Rover kia.
Đêm xuống, đèn thành phố sáng rực, tắc đường giờ cao điểm ở Bắc Kinh càng làm trò chơi thêm phần kịch tính. Trần Tễ nắm chặt vô lăng, ánh mắt sắc bén, khóe môi cong lên vì hứng khởi.
Cậu lái xe vào một con đường một chiều kẹt cứng, sau đó rẽ phải ở ngã sau, chạy thẳng một cây số vào vòng xuyến, từ lối ra thứ ba lao ra, tiếp tục chạy rồi rẽ trái xuyên vào một ngõ nhỏ, vòng ra lại rẽ phải nhập vào đường chính.
Bên tai liên tục vang lên thông báo “Bạn đã rời khỏi tuyến, đang tính toán lại lộ trình…” Trên màn hình, khoảng cách đến đích khi xa khi gần, hoàn toàn loạn xạ.
Nếu chiếc xe thông minh này thật sự có ý thức riêng, chắc đã bị ông chủ làm cho tức đến ngất xỉu.
Đang chạy, Trần Tễ nhận được điện thoại của anh trai, hỏi dạo này có bận lắm không, nghe dì Huệ bảo dạo này toàn đi làm về muộn, hiếm khi ăn cơm ở nhà.
Từ khi Trần Tễ gánh vác công ty gia đình trong lúc khủng hoảng, anh trai luôn mang trong lòng áy náy, cho rằng em trai đã thay mình gánh trách nhiệm vốn thuộc về mình, nên thường xuyên gọi điện quan tâm, sợ em trai áp lực quá lớn.
Trần Tễ trò chuyện vài câu, bảo ăn ngon ngủ yên, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo, bảo Trần Bái không cần lo.
Cúp máy xong, cậu mới nhận ra chiếc Range Rover kia đã biến mất khỏi gương chiếu hậu từ bao giờ.
Chắc là bị bỏ lại rồi.
Trần Tễ nhìn vào gương, chỉ thấy toàn xe lạ, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười.
Đó là chiến thắng cậu muốn, nhưng cảm giác thỏa mãn ấy chỉ lóe lên một chốc rồi nhanh chóng bị một nỗi thất vọng khó gọi tên xóa nhòa.
Có lẽ vì thấy đối thủ chưa đủ mạnh, cũng có thể tiếc nuối vì tối nay không đưa được Lương Văn Kiêu đi xem căn hộ, hoặc có lẽ là…
Trần Tễ bấm gọi cho Lương Văn Kiêu, chuông mới reo một tiếng đã có người bắt máy.
“Alo.”
“Anh thua rồi, về nhà đi.”
“Ai bảo tôi thua? Tôi vẫn thấy đèn hậu xe cậu đây.”
“Thế à? Sao tôi lại không thấy anh?”
“Đừng lo, tôi sẽ không để lạc đâu.”
“Ai lo chứ, mục tiêu của tôi là thắng, anh lạc thì tôi thắng.”
“Cậu có điểm đến thật sao? Không phải chỉ bày trò đua xe thôi đấy chứ?”
“Tất nhiên là có.”
“Ra khỏi Bắc Kinh chưa?”
“Haha, chưa.”
“Vậy thì tiếp tục đi, gặp sau.”
Cúp máy xong, Trần Tễ liếc nhìn màn hình điều khiển trung tâm, sau hơn chục lần đi sai đường, cuối cùng cũng quyết định nghe theo chỉ dẫn, đánh lái quay về hướng chính xác.
Len lỏi qua một đoạn đường tắc nghẽn, xe bắt đầu tăng tốc, thỉnh thoảng cậu lại liếc gương chiếu hậu, đến khi một chiếc Range Rover màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
Dù chưa kịp nhìn rõ biển số đã bị xe khác che khuất, nhưng cậu vẫn biết rõ chủ nhân của chiếc xe kia chính là Lương Văn Kiêu.
Cách đích đến còn 1,2 km, Trần Tễ dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ.
Chiếc Range Rover từ làn bên trái vượt lên, đầu xe ngang với chiếc sedan màu vàng rực rỡ của Trần Tễ.
Cậu chỉ liếc qua một cái rồi làm như không quan tâm mà thu hồi ánh nhìn, cúi xuống lấy từ hộc nhỏ dưới bảng điều khiển ra một hộp kẹo bạc hà, trút một viên bỏ vào miệng.
Biết rõ mình đã thua, nhưng tâm trạng lại nhẹ nhõm sáng sủa.
Xe chạy xuống hầm gửi của khu căn hộ, Trần Tễ cho xe vào chỗ đậu của mình, Lương Văn Kiêu cũng dừng xe ngay bên cạnh.
Hai người lần lượt xuống xe, Trần Tễ nở nụ cười rạng rỡ, vung vẩy chìa khóa trong tay: “Đi thôi, dẫn anh đi xem sân nhà của tôi.”
Việc Trần Tễ có thể tiện tay lấy ra một bộ chìa khóa căn hộ mới, Lương Văn Kiêu chẳng lấy làm lạ. Nhưng khi nghe cậu thản nhiên nói căn nhà này được chuẩn bị riêng cho việc “giải trí và thư giãn” của hai người, Lương Văn Kiêu không nhịn được bật cười.
Trần Tễ nghiêm mặt: “Cười cái gì? Anh không có nhu cầu à? Hôm qua tôi thấy anh cũng khá vui mà.”
Lương Văn Kiêu mím môi: “Nhà cậu có biết cậu ăn chơi thế này không?”
Trần Tễ hừ lạnh: “Anh gọi thế này là ăn chơi sao?”
Lương Văn Kiêu không đáp, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn hỏi ngược lại.
Trần Tễ kiêu ngạo: “Trước giờ tôi thích ai, chẳng phải họ đều ngoan ngoãn nằm yên cho tôi làm sao? Chỉ có anh là khó chiều.”
Lương Văn Kiêu nhướn mày: “Mỗi lần đều đưa tới đây?”
Trần Tễ: “Sao có thể, chỗ này trông giống từng có người ở sao?”
Lương Văn Kiêu: “Thế tôi càng tò mò hơn, phòng giải trí trước đây của cậu trông thế nào?”
Trần Tễ thật thà: “Khách sạn chứ đâu, khách sạn nhanh gọn.”
Lương Văn Kiêu: “Chúng ta cũng có thể đi khách sạn.”
Trần Tễ: “Anh không chịu cho tôi lên, đi khách sạn chẳng phải chỉ để… giải quyết bằng tay thôi sao?”
Lương Văn Kiêu cười khẽ, không nói gì thêm, sau khi đảo mắt nhìn quanh tầng trệt thì bước thẳng lên lầu.
Trần Tễ theo sau, vừa đi vừa nhắc: “Có gì đáng xem đâu, vốn không phải chỗ để anh ở, hỗ trợ lẫn nhau xong thì anh đi, tôi không giữ qua đêm.”
Lương Văn Kiêu: “Trang trí kiểu này chắc của chủ đầu tư làm sẵn nhỉ? Xấu thật.”
Trần Tễ: “Không ảnh hưởng việc chính là được.”
Lương Văn Kiêu: “Cậu sẽ ở đây sao?”
Trần Tễ: “Nhà mình còn chẳng ở, sao phải dọn tới cái chỗ tệ hại này.”
Lương Văn Kiêu: “Vậy càng lạ, chúng ta đâu phải vô gia cư, sao phải cố tới cái căn hộ xấu xí này?”
Trần Tễ khó chịu: “Tôi còn chưa chê cách phục vụ của anh đơn điệu, anh lại chê nhà tôi trước à?”
Lương Văn Kiêu quay đầu lại, mỉm cười chân thành: “Để tôi trang trí lại cho cậu nhé, cậu thích phong cách nào?”
Trần Tễ: “…Hả?”
Cậu cảm thấy Lương Văn Kiêu chắc chắn không có ý tốt. Nhưng nghĩ kỹ, hình như mình cũng chẳng thiệt hại gì. Anh ta chỉ lừa được một chiếc chìa khóa, còn mình chẳng cần động tay động chân, không mất đồng nào, vài tháng sau lại có một căn loft phong cách Memphis mới tinh.
“Không phải chỉ muốn lừa tôi một cái chìa khóa thôi sao.” Trần Tễ đưa chìa khóa, đồng thời không quên vạch trần: “Đủ âm mưu, đủ dã tâm.”
Lương Văn Kiêu cười nhận lấy: “Chẳng phải cậu cũng ngầm đồng ý cho tôi có dã tâm sao?”
Trần Tễ: “Tôi chỉ đồng ý để anh trang trí lại, chứ chưa hề nói sau khi hoàn thành sẽ cho anh ở, nghĩ kỹ đi, số tiền đó bỏ ra coi như mất trắng.”
Lương Văn Kiêu: “Không sao, cho dù mất trắng tôi cũng sẽ kiếm lại từ chỗ khác, tôi chưa từng làm vụ nào lỗ vốn.”
Trần Tễ vỗ vai anh: “Tôi đánh giá cao sự tự tin của anh, lão Lương, bức tường kia tôi muốn màu vàng tươi, thảm phải là lụa thật, cấm ăn xén ăn bớt.”