Ai Mới Là Ông Chủ?

Chương 56

Lương Văn Kiêu vốn là người có thói quen lập kế hoạch.

Những bản kế hoạch của anh không chỉ gói gọn trong công việc mà còn trải khắp mọi giai đoạn trong đời, từ việc lớn đến việc nhỏ. Và mỗi khi thực tế có chút sai lệch, anh đều có thể nhanh chóng tái cấu trúc, để mọi thứ trở lại trong tầm kiểm soát. Dù cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra đúng như dự tính, nhưng với anh, đó gần như đã là bản năng để đối diện với đời.

Thế nhưng Trần Tễ luôn là biến số ngoài dự liệu.

Một năm trước, anh vốn định chờ sau khi Thượng Phong rút khỏi Dược Dương mới tính đến chuyện riêng tư, vậy mà những lần khiêu khích của Trần Tễ lại khiến anh rung động sớm hơn dự kiến.

Một năm sau, anh vốn định chờ đến khi mình chính thức điều về Bắc Kinh, có thể đường đường chính chính ở bên Trần Tễ rồi mới nói ba chữ kia, ai ngờ Trần Tễ lại thổ lộ trước anh một bước.

Khoảnh khắc này, hai người đứng đối diện bên cửa sổ, ánh trăng nơi đất Pháp chẳng tròn hơn ở Trung Quốc, nhưng trong mắt anh, ánh trăng sáng nhất lại đang ngập tràn trong đôi mắt Trần Tễ.

Anh ngắm nhìn “ánh trăng” thuộc về mình, khẽ mỉm cười đáp lại: “Anh cũng yêu em, Trần Tễ.”

Trần Tễ bật cười vui sướng, thì ra khoảnh khắc xác nhận tình yêu lại hạnh phúc đến vậy.

Cậu ôm cổ Lương Văn Kiêu, dâng lên một nụ hôn nóng hổi, muốn cho anh biết mình quan trọng nhường nào.

Lương Văn Kiêu cũng nghiêm túc đáp lại, từ hơi thở gấp gáp và động tác vội vã ấy, anh cảm nhận được sự nôn nóng xen lẫn lo lắng.

Điều đó khiến anh nhớ đến cuộc họp trực tuyến cuối năm ngoái, khi bị cổ đông chất vấn dữ dội, sau đó Trần Tễ cũng gấp gáp muốn ôm lấy anh như thế này.

“Yên tâm đi, thật sự không sao đâu.” Lương Văn Kiêu khẽ áp trán mình lên trán Trần Tễ, dịu giọng trấn an: “Sớm muộn gì cũng phải công khai, chỉ là giờ để Phong tổng biết trước mà thôi.”

Trần Tễ quả nhiên lo lắng: “Ông ấy hỏi rồi? Anh thừa nhận rồi? Ông ấy nói gì?”

Lương Văn Kiêu cười nhẹ: “Ông ấy tận mắt nhìn thấy em hôn anh mà.”

Trần Tễ ấp úng: “Có thể nói… là em đơn phương quấy rối anh cũng được.”

“Trông anh có giống người nhút nhát thế không?” Lương Văn Kiêu véo nhẹ má cậu, “Thật ra để Phong tổng thấy tận mắt cũng chưa hẳn là chuyện xấu, còn hơn bị kẻ khác phát hiện rồi chạy đi mách lẻo.”

“Vậy hai người đã nói chuyện chưa? Có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

Lương Văn Kiêu kéo Trần Tễ ngồi xuống ghế sofa: “Ông ấy say rồi, bảo để mai nói tiếp. Cho nên ngày mai anh không thể cùng em về Paris được, em về trước đi, anh bàn xong sẽ về sau.”

Thấy trong mắt Trần Tễ lại thoáng hiện lên nỗi bất an, Lương Văn Kiêu nắm chặt tay cậu: “Đừng lo, anh chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, Phong tổng vốn thiên vị anh, dù sao anh cũng giúp Thượng Phong kiếm được không ít tiền.”

Trần Tễ lập tức siết tay đáp lại: “Nếu ông ta dám xử phạt anh, em sẽ khiến ông ta không kiếm nổi đồng nào từ Dược Dương.”

Lương Văn Kiêu bật cười: “Cảm ơn Trần tổng đã chống lưng cho anh, nhưng đừng mang công ty ra trút giận, giờ chúng ta là cộng sự cùng chung lợi ích.”

Trần Tễ nghiêm túc hỏi: “Thật sự không cần em ở lại sao? Dù gì em cũng là người trong cuộc, em có tiếng nói mà.”

“Không cần, suy cho cùng đây vẫn là vấn đề tuân thủ nội bộ, để anh trao đổi riêng thì sẽ ổn hơn.”

“Nhưng mà…”

“Em không tin bạn trai em à?” Lương Văn Kiêu nửa đùa nửa trêu.

Nghe thấy hai chữ “bạn trai” thay cho “tình nhân bí mật”, lòng Trần Tễ bỗng ngọt lịm.

Đương nhiên cậu tin năng lực của Lương Văn Kiêu, cũng sẵn sàng nghe theo sắp xếp, nhưng trong lòng vẫn vương chút áy náy, cảm thấy mình chỉ thêm phiền phức chứ chẳng giúp được gì.

“Em chỉ là muốn giúp anh thôi.” Cậu ngồi hẳn lên đùi Lương Văn Kiêu, hai tay nâng khuôn mặt khiến mình một lòng một dạ, “Dù sao bạn trai anh cũng là chủ một công ty niêm yết, vừa có tiền vừa có trí, rõ ràng rất có bản lĩnh, thế mà đến trước mặt anh lại chẳng phát huy được chút tác dụng nào…”

Lương Văn Kiêu bật cười, anh thích nhất chính là sự tự tin chẳng bao giờ mất đi này của cậu.

“Bạn trai anh đã giúp anh việc lớn nhất rồi, để anh lại có thêm một dự án thành công, chính nhờ Dược Dương hiện tại sinh lợi tốt, anh mới có thế mặc cả với công ty.”

Nghe cũng có lý, lòng Trần Tễ mới thoáng dễ chịu hơn một chút.

Lương Văn Kiêu vòng tay ôm eo cậu, ngón tay khẽ lướt qua hõm lưng, hai người lại bắt đầu trao nhau những nụ hôn đứt quãng, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng.

“Chúng ta ở nhà người khác mà làm thế này có phải hơi bất lịch sự không?”

“Anh xem tay mình đang để đâu, còn giả vờ nghiêm túc…”

“Em còn chưa nói thật với anh, rốt cuộc em với Đỗ Hâm Lâm là quan hệ gì?”

“Chỉ là bạn thời du học thôi mà.”

“Thật chỉ là bạn?”

“Anh Kiêu à… đừng lục chuyện cũ của em nữa, cả năm nay chẳng phải em vẫn ngoan ngoãn sao…”

“Thuỵ Thuỵ của anh vẫn luôn rất ngoan, lại đây nào.”

“Ưm… hức…”

Trần Tễ qua đêm trong phòng của Lương Văn Kiêu, sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, cậu lặng lẽ quay về phòng mình.

Hai tiếng sau, mọi người lần lượt thức dậy, Trần Tễ chào tạm biệt gia đình Đỗ tổng, cảm ơn vì sự tiếp đón, còn tiện thể đặt Đỗ Hâm Lâm hơn chục thùng rượu vang, nói là mang về nước biếu người quen.

Bỏ qua chuyện từng là bạn tình, dù sao hai người cũng coi như bạn bè quen biết nhiều năm. Chỉ cần Đỗ Hâm Lâm không có ý gì với Lương Văn Kiêu, Trần Tễ cũng không ngại nối lại quan hệ bạn bè.

Đỗ Hâm Lâm đồng ý sẽ giúp cậu gửi rượu về công ty, còn hẹn lần sau về nước sẽ rủ cậu đi chơi, cậu ta ra dáng bạn cũ luyến tiếc chia tay, tiễn cậu ra tận xe.

Đến bên cạnh xe, Đỗ Hâm Lâm híp mắt đầy vẻ hóng hớt: “Sao Lương Văn Kiêu không đi cùng cậu?”

Trần Tễ đưa hành lý cho tài xế: “Anh ấy còn có việc phải bàn với Phong tổng, xong rồi sẽ đi sau.”

Đỗ Hâm Lâm nhếch miệng cười trêu: “Cậu yên tâm để anh ấy ở lại với tôi à?”

Trần Tễ vừa định lên xe, nghe vậy thì ngoái đầu liếc qua: “Nằm mơ, tỉnh lại đi.”

Đỗ Hâm Lâm hừ một tiếng: “Không lấy được thì ít nhất cũng để tôi thèm một chút chứ.”

Trần Tễ ngồi vào xe, tài xế giúp cậu đóng cửa, vòng qua nửa chiếc xe về ghế lái.

Trần Tễ hạ cửa kính, ngoắc tay với Đỗ Hâm Lâm: “Lại đây.”

Đỗ Tân Lâm cúi người tới gần: “Sao, hôn tạm biệt à?”

Trần Tễ khẽ nhướng mày, nở nụ cười kiêu ngạo: “Đổi người khác mà để ý đi, anh ấy thuộc quyền sở hữu vĩnh viễn của tôi rồi.”

Nói xong liền ngồi thẳng lại, hướng ra ngoài cửa sổ vẫy tay dứt khoát: “Đi nhé, bye bye.”

Đứng nhìn chiếc xe đi xa, Đỗ Hâm Lâm ngẩn người tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn.

Vừa rồi… thật sự công khai thừa nhận sao?!

Còn dùng cả từ “quyền sở hữu vĩnh viễn” nữa chứ?!

Đây mà là Terry mà cậu ta quen biết ư??? Hoàn toàn không phải cùng một người!

Buổi sáng Đỗ tổng vẫn chu đáo làm chủ nhà, để con trai đi cùng mấy vị khách thăm thú danh lam quanh vùng.

Cuối cùng Đỗ Hâm Lâm cũng có cơ hội ở cạnh Lương Văn Kiêu, nhưng chẳng còn ý định thử tiếp cận, chỉ đứng đắn nói vài câu chuyện công việc, nhờ anh giúp giới thiệu nguồn lực.

Cậu ta nhận ra bề ngoài người này tuy ôn hòa lễ độ, nhưng khi thật sự tiếp xúc mới thấy rõ sự xa cách lạnh lùng toát ra từ trong cốt tủy. Hôm qua còn có Terry ở đó, cảm giác này chưa quá rõ rệt, hôm nay Terry không có mặt, trời ạ, người đàn ông này thậm chí lười che giấu, ngay cả nụ cười trên mặt cũng lạnh nhạt, chẳng có chút hơi ấm.

Đỗ thiếu gia tự an ủi mình: Thôi, trên đời này trai đẹp thiếu gì, đâu nhất thiết phải giành với Terry. Cũng không phải giành không nổi, chủ yếu là không hứng thú với kiểu lạnh lùng thế này thôi.

Đến trung tâm thành phố Dijon, Phong Trọng Lễ bảo muốn bàn riêng chút chuyện công việc với Lương Văn Kiêu, dặn những người khác đi tham quan bảo tàng trước, hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống.

Lương Văn Kiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ sếp mở lời, nhưng Phong Trọng Lễ không vội nhắc lại chuyện tối qua, mà bảo anh trước hết trình bày phương án thoái vốn của Dược Dương.

Mấy hôm trước, trong buổi tiệc mừng nhỏ do Dược Dương tổ chức, Phong Trọng Lễ cũng từng nhắc qua, lúc ấy Lương Văn Kiêu nói khung ý tưởng đã có, dự định về nước sẽ hẹn thời gian báo cáo.

Giờ sếp đã muốn nghe cũng chẳng có gì phải giấu. Chỉ là không mang máy tính theo, không có tài liệu cụ thể, anh chỉ có thể trình bày sơ bộ về ý tưởng chính và những điểm mấu chốt.

Phong Trọng Lễ nghe xong, gật đầu tán đồng: “Ừ, kế hoạch này tốt. Với giá trị và tốc độ tăng trưởng hiện tại có thể rút vốn sớm, để LP nhận lợi nhuận sớm hơn, như vậy cũng có lợi cho lần huy động vốn tiếp theo.”

Lương Văn Kiêu đáp: “Vậy khi về nước tôi sẽ bắt tay chuẩn bị ngay.”

Phong Trọng Lễ: “Đừng vội, chuyện tối qua còn chưa nói đâu.”

Lương Văn Kiêu nhấp một ngụm cà phê, chuyện nên tới rốt cuộc cũng tới.

“Trước hết nói tôi nghe đã.” Phong Trọng Lễ hỏi, “Rốt cuộc hai cậu là thế nào? Chỉ chơi đùa thôi hay thật sự nghiêm túc?”

Lương Văn Kiêu cười nhạt: “Ngài hiểu tôi mà, nếu không nghiêm túc thì tôi không dại gì phạm phải loại sai lầm mang tính nguyên tắc này.”

Phong Trọng Lễ: “Lúc trước cậu tranh dự án Dược Dương với văn phòng Bắc Kinh, chẳng lẽ là vì cậu ta?”

Nhớ lại chuyện hồi đó, thật ra Lương Văn Kiêu cũng không chắc mình có chút tư tâm nào không, nhưng trước mặt sếp dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận: “Đương nhiên không phải, lúc đó tôi còn chưa quen cậu ấy.”

Phong Trọng Lễ: “Vậy là từ khi nào…? À, có phải chính là lúc cậu nói muốn điều về Bắc Kinh không?”

Lần này Lương Văn Kiêu không phủ nhận.

Phong Trọng Lễ ra chiều hiểu rõ: “Thế tức là tính chuyện lâu dài rồi?”

Lương Văn Kiêu gật đầu: “Ừm.”

Phong Trọng Lễ đưa tay gõ nhẹ hai cái vào không khí, vừa cười vừa than thở: “Cậu đúng là làm tôi bất ngờ đấy, mấy năm trước thấy cậu cứ độc thân mãi, tôi còn lo, định giới thiệu đối tượng cho cậu, kết quả lần nào cậu cũng từ chối. Hồi ấy tôi còn nghĩ ánh mắt thằng nhóc này chắc cao lắm, giờ thì hiểu rồi, đúng là mắt cao thật, nhưng quan trọng hơn là… giới tính không đúng.”

“Cũng không phải cố ý giấu ngài, chỉ là trước đây tôi thực sự không có hứng thú với yêu đương, cảm thấy độc thân cũng rất ổn.”

Phong Trọng Lễ nửa đùa nửa thật: “Ừ, xem ra hứng thú vẫn phải nuôi dưỡng từ trong công việc.”

Lương Văn Kiêu khẽ cười, quay lại chuyện chính: “Báo cáo hậu đầu tư ngài đã xem chưa?”

“Lướt qua một lần rồi, không đọc kỹ, chỉ cần xem mấy con số chủ chốt là đủ, thành tích tự nó chứng minh tất cả.”

Phong Trọng Lễ bằng hai câu khẳng định đã thể hiện sự tin tưởng, nhưng ngay sau đó, giọng điệu liền chuyển hướng, đưa ra điều kiện.

“Nhưng cậu không thể tham gia đàm phán thoái vốn nữa, tôi sẽ sắp xếp người khác, ngoài ra cậu phải viết một bản tự kiểm điểm, không cần công khai, chỉ gửi riêng cho tôi.”

Lương Văn Kiêu khẽ nhíu mày.

Phong Trọng Lễ: “Có vấn đề gì không?”

Lương Văn Kiêu thẳng thắn: “Không ai hiểu dự án này hơn tôi, đổi người đàm phán chưa chắc đã ổn thỏa.”

Phong Trọng Lễ: “Tôi định để William đứng tên làm trưởng nhóm, còn các điều khoản cụ thể vẫn là đội của cậu theo sát. Nói thật, giao cho người khác tôi cũng không yên tâm. Nhưng bản thân cậu đừng xuất hiện ở bàn đàm phán nữa, tránh hiềm nghi, cũng để người ta khỏi có cớ bàn ra tán vào.”

William là giám đốc tài chính của Thượng Phong, không có cạnh tranh lợi ích với Lương Văn Kiêu, quan hệ giữa hai người cũng khá tốt. Vốn dĩ quy trình thoái vốn sau đầu tư vẫn cần William tham gia, lần này chẳng qua chỉ là tráo đổi vị trí giữa mặt trước và hậu trường.

Lương Văn Kiêu âm thầm thở phào, hiểu rõ dụng ý của sếp.

Một mặt, “tự kiểm điểm” và “gửi riêng” có nghĩa là sẽ được giữ kín, nhờ đó có thể bỏ qua những thủ tục xét duyệt xung đột lợi ích rườm rà, cũng giúp anh tránh được một số rắc rối do quy định gây ra, giảm thiểu ảnh hưởng tới mức thấp nhất, cho thấy sự ưu ái đặc biệt của Phong Trọng Lễ dành cho anh;

Mặt khác, trong quy trình thoái vốn vẫn phải đi đúng thủ tục chính quy, đồng thời lưu lại bản tự kiểm của anh, phòng khi dự án xảy ra vấn đề thì trách nhiệm vẫn quy về anh, còn Phong Trọng Lễ với tư cách cấp trên trực tiếp sẽ không bị mang tiếng là buông lỏng quản lý.

Vừa đảm bảo lợi ích, vừa tránh rủi ro, lại được lòng người, một mũi tên trúng ba đích.

Lương Văn Kiêu thầm nghĩ, đổi lại là mình cũng sẽ chọn cách làm này.

Nhưng anh vẫn nêu rõ yêu cầu: “William chỉ phụ trách đàm phán, tôi vẫn là người chịu trách nhiệm dự án và đưa ra quyết định thực tế, những điều kiện ngài từng hứa với tôi sẽ không thay đổi.”

Phong Trọng Lễ: “Đương nhiên, những điều khoản cậu đưa ra, William sẽ mang nguyên vẹn lên bàn đàm phán. Chúng ta với Dược Dương đâu chỉ có một thương vụ này, đừng quên dự án thâu tóm kia cũng đứng tên cậu. Tiền thưởng và phần Carry của cậu sẽ không thiếu một xu, chuyện này cậu cứ yên tâm. Còn việc lên làm đối tác thì phải xem thành tích thoái vốn của dự án lần này thế nào.”

Mục đích đạt được, Lương Văn Kiêu gật đầu tỏ thái độ: “Được, tôi chấp nhận.”

Phong Trọng Lễ: “Đến lúc đó cậu đừng có giở trò lá mặt lá trái đấy nhé, nếu trên bàn đàm phán mà William không xử lý được Trần Tễ, tôi sẽ tìm riêng cậu.”

Lương Văn Kiêu bật cười, có chút tự giễu: “Tôi với cậu ấy vì xung đột lập trường mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần, cãi đến mức rút ra được kinh nghiệm.”

Phong Trọng Lễ cười, vỗ vai anh một cái, nhấc tách cà phê uống thêm ngụm nữa rồi tiện miệng nói: “À đúng rồi, đã không phải tham gia đàm phán thoái vốn thì cậu cũng rảnh ra chút sức, giúp tôi trông nom dự án Trung Đồ đi. Họ vừa thay CEO, chiến lược thị trường cần điều chỉnh lại. Tối qua cậu cũng dự họp rồi, người của LP rất công nhận cậu. Cậu cũng biết Đường Viễn mà, quản lý sau đầu tư vốn không phải sở trường của cậu ta.”

Lương Văn Kiêu hơi ngẩn người, lập tức hiểu ra: “Hóa ra là chờ tôi ở đây… Ngài đã nghĩ sẵn từ tối qua rồi chứ gì.”

Phong Trọng Lễ cũng không giấu, chỉ khéo léo tô vẽ thêm: “Không chiếm quá nhiều thời gian đâu, cậu chỉ cần đi họp vài lần là được, đợi cậu chính thức thăng làm đối tác, dự án này sẽ giao hẳn cho cậu quản lý. Sớm muộn cũng phải lo, chi bằng tham gia từ bây giờ.”

Cuộc thương lượng với sếp đến đây coi như kết thúc, điều kiện Phong Trọng Lễ đưa ra không vượt ngoài dự đoán của Lương Văn Kiêu, thậm chí còn tốt hơn so với kết quả anh hình dung.

Chiều hôm đó, Lương Văn Kiêu từ chối chiếc xe riêng mà nhà họ Đỗ sắp xếp, chọn đi tàu TGV từ Dijon về Paris.

Đi xe mất ba tiếng, đi tàu chỉ mất một tiếng rưỡi, anh muốn về sớm để gặp Trần Tễ.

Trên đường, Trần Tễ gửi cho anh ảnh chụp tại hiện trường thi đấu, còn anh gửi lại video phong cảnh dọc đường tàu chạy. Trần Tễ hỏi anh mấy giờ đến, nói sẽ cho xe ra đón. Anh báo lại giờ tàu đến rồi hỏi Trần Tễ tối muốn ăn gì.

Hai người cứ thế trò chuyện qua điện thoại suốt cả quãng đường, thời gian trôi đi nhanh chóng.

Sắp đến Paris, nhóm công việc bỗng truyền tới tin vui, một vận động viên quần vợt do Dược Dương tài trợ đã giành được huy chương bạc.

Trần Tễ khởi xướng, tất cả ban lãnh đạo đồng loạt gửi lì xì dồn dập trong nhóm, Lương Văn Kiêu cũng gửi mấy cái, vừa gửi vừa cười mãi không thôi.

Trong không khí rộn ràng ấy, Trần Tễ lại nhắn riêng cho anh một câu: “Lão Lương, em yêu anh.”

Lương Văn Kiêu trả lời: “Hôm qua em nói rồi mà.”

Trần Tễ: “Em biết, nhưng em vẫn muốn nói thêm lần nữa.”

Lương Văn Kiêu: “Vậy có cần anh cũng nói thêm lần nữa không?”

Trần Tễ: “Cần chứ!”

Lương Văn Kiêu: “Được, tối nay gặp mặt anh sẽ nói.”

Bình Luận (0)
Comment