Sau chín năm gặp lại, trong mắt Lương Văn Kiêu, trên người Trần Tễ vẫn còn phảng phất bóng dáng cậu công tử kiêu ngạo năm xưa trong quán bar. Chính xác hơn, bây giờ Trần Tễ giống như phiên bản “tiến hóa hoàn chỉnh” của cậu công tử năm xưa.
Trông cậu vẫn tràn đầy tự tin và phóng khoáng, dù đang gánh vác một công ty gia tộc bên bờ vực phá sản, trên gương mặt lại không hề thấy mệt mỏi hay áp lực. Cậu nói về tầm nhìn tương lai của doanh nghiệp một cách say sưa, ánh mắt sáng rỡ, nụ cười cuốn hút.
Nếu Lương Văn Kiêu không nghe ra được trong những lời kia bao nhiêu phần khoa trương và lấp l**m, có lẽ đây sẽ là một cuộc gặp gỡ ban đầu gần như hoàn hảo.
Ánh mắt Trần Tễ nhìn anh bình thản tự nhiên, Lương Văn Kiêu lập tức hiểu ra: chắc chắn cậu ấy hoàn toàn không nhớ mình. Có thể vì diện mạo tóc bạch kim thời đó quá khác với bây giờ, cũng có thể đơn giản là vì trí nhớ kém, chẳng thèm để tâm đến một mối tình một đêm vụn vặt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lương Văn Kiêu thoáng có chút khó chịu, nhưng rồi anh nhanh chóng tự an ủi: như vậy lại càng hay, nếu bị nhận ra ngay tại chỗ, chẳng những lúng túng mà còn có thể ảnh hưởng đến việc hợp tác.
Dù sao chuyện kia cũng chỉ là một đêm ngẫu nhiên cách đây chín năm. Không thể gọi là tình cảm gì, sự hụt hẫng ngày ấy có lẽ chẳng qua là cảm giác thất bại vì không được hồi đáp, chứ không phải rung động thực sự. Còn cái gọi là chi phí cũng chỉ là vài con số trên một tờ giấy mà thôi.
Lương Văn Kiêu quyết định sẽ coi người thừa kế trước mặt như một người hoàn toàn xa lạ, một đối tượng cần đánh giá mà thôi.
Buổi xem mắt thương mại này diễn ra khá suôn sẻ, cả hai bên đều có ý muốn hợp tác tiếp, họ để lại thông tin liên lạc và hẹn kế hoạch trao đổi sau đó.
Sau buổi gặp, Lương Văn Kiêu lấy cớ thẩm định mà cho người xin hồ sơ lý lịch của Trần Tễ, đến khi nhìn thấy ngày sinh của cậu, anh thoáng sững sờ.
Thì ra năm đó khi lần đầu gặp mặt, còn ba tháng nữa Trần Tễ mới tròn mười tám tuổi, tính theo học vấn thì hẳn đó là mùa hè sau khi tốt nghiệp trung học ở Mỹ.
Nói cách khác, năm ấy mình hai mươi tuổi, lại vô tình ngủ với một người chưa thành niên.
“Lương tổng, anh thấy bộ đồ này của Trần tổng thế nào?”
Câu hỏi của chuyên viên tạo hình kéo anh về thực tại, Lương Văn Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tễ vừa bước ra từ phòng thử đồ.
Cậu mặc một chiếc áo len tua rua phong cách Bohemian với sọc cầu vồng, quần jeans xám gỉ sét có hình vẽ graffiti, chân đi đôi giày leo núi phối màu xanh đen, trông chẳng khác nào một cây thông Giáng Sinh cao kều đang sải bước về phía anh, Trần Tễ cau mày kéo cổ áo: “Cái này sặc sỡ quá, Grunge Style à? Có đẹp không?”
Quả thật bộ đồ này hoa hòe đến mức nếu khoác lên người bình thường sẽ là một thảm họa thời trang, bị tồn kho cũng không có gì lạ. May sao gương mặt Trần Tễ sắc sảo, tỉ lệ vai đầu đẹp, lưng gọn, chân dài, lại thêm khí chất phóng khoáng, cộng đủ yếu tố mới khéo léo “gánh” nổi kiểu phối đồ khó nhằn này, thậm chí còn toát lên nét thời thượng retro khiến người khác sáng mắt.
Lương Văn Kiêu không tiếc lời khen: “Cũng ổn lắm, quả nhiên trời sinh đã mang mệnh… bươm bướm sặc sỡ.”
Trần Tễ hừ một tiếng: “Cứ việc hành hạ tôi đi.”
Chuyên viên tạo hình chọn trong đống hàng tồn kho ra mười lăm bộ, có cái rực rỡ, có cái đơn giản, mặc trên người cậu bộ nào cũng hợp.
Đội ngũ thiết kế ngoài mặt tâng bốc, trong bụng thì muốn tranh công: “Thiết kế tốt phải mặc lên đúng người mới phát huy được, Trần tổng, mùa sau mời anh làm người mẫu cho chúng tôi nhé!”
Trần Tễ cười như không cười, vỗ vai nhân viên: “Dược Dương đi theo hướng thời trang đại chúng, không phải mấy nhãn hiệu niche đâu. Đối tượng các anh nhắm đến không phải tôi mà là nhóm khách hàng trên báo cáo nghiên cứu thị trường. Hãy để người tiêu dùng chịu bỏ tiền trước rồi hẵng mơ đến giấc mộng thời trang của các anh.”
Nói xong, chính cậu cũng thoáng khựng lại, cảm thấy hình như Lương Văn Kiêu từng nói câu gì đó tương tự với mình trong một lần tranh luận.
Nghĩ kỹ lại, bản thân giờ có thể khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của người khác, còn biết áp dụng vào thực tế, lại càng thấy mình đúng là một ông chủ biết tiếp thu cái hay của thiên hạ.
Hoàn tất phần tạo hình, bước tiếp theo chính là chụp hình.
Tưởng rằng đây sẽ là cú chốt nhẹ nhàng nhất, ai ngờ Trần tổng vốn dĩ luôn phóng khoáng tự tin lại tỏ ra vô cùng không quen ống kính. Dù là chụp trong studio hay chụp ngoại cảnh, hễ yêu cầu tạo dáng là cậu kiên quyết không phối hợp, làm lãng phí cả nửa ngày trời mà chẳng có nổi một tấm hình ra hồn, chỉ đổi lại vài cơn bực bội.
Lương Văn Kiêu quyết định không tiêu hao vô ích, lập tức điều chỉnh kế hoạch, để phòng PR nghĩ ra phương thức quảng bá khác cho ông chủ.
Hai ngày sau, anh dẫn trưởng nhóm PR phụ trách dự án đến văn phòng CEO, để nhân viên này trực tiếp báo cáo phương án mới cho Trần Tễ.
Kế hoạch mới có tên “Chuyến lưu diễn cửa hàng toàn quốc mùa xuân”. Không cần Trần Tễ đứng trước ống kính tạo dáng, nhưng khối lượng công việc lại nặng hơn hẳn việc chụp hình.
Đội ngũ đã chọn lọc 100 cửa hàng có lượng khách và doanh thu tốt nhất trong cả nước. Trần Tễ sẽ đích thân dẫn đội đi thăm cửa hàng, trò chuyện và giao lưu với nhân viên cũng như khách hàng. Trong quá trình này Trần Tễ sẽ hóa thân thành người mẫu chính thức của Dược Dương, để các quản lý và nhân viên cửa hàng quay video, chụp ảnh, sau đó đăng tải bằng tài khoản cá nhân như thể tự phát lên mạng xã hội, kết hợp với thủ thuật truyền thông để đạt hiệu quả bán hàng một cách tự nhiên.
Ngoài ra phòng PR còn chuẩn bị nhiều chủ đề bên lề để tạo sức hút, xây dựng hình ảnh một CEO trẻ trung, chăm chỉ, thân thiện và đầy đam mê với thương hiệu của mình, qua đó nâng cao sức ảnh hưởng của nhãn hàng thông qua IP cá nhân của doanh nhân.
Sau khi hành trình lưu diễn kết thúc, trận đánh dấu kết thúc sẽ là lúc Trần Tễ bất ngờ xuất hiện trong phòng livestream của cửa hàng chính thức, trao quà tặng và bốc thăm may mắn cho khách hàng.
Nghe báo cáo xong, Trần Tễ thân thiện hỏi: “Đây là ý tưởng của các anh à?”
Nhân viên không dám nhận công, thành thật đáp: “Chúng tôi đưa ra mấy phiên bản nhưng đều bị Lương tổng loại bỏ…”
Trần Tễ cười khẩy, quả nhiên đoán đúng.
Cái kiểu coi sếp như con lừa mà sai vặt thế này, ngoài Lương Văn Kiêu thì chẳng ai nghĩ ra nổi.
Cậu lập tức từ chối, lý do là công việc dạo này quá bận, ngày nào cũng đầy ắp họp hành và email, làm sao có thể biến thành đoàn xiếc rong mà chạy khắp chừng ấy thành phố trong hai tháng.
Dường như Lương Văn Kiêu đã lường trước lý do này, điềm tĩnh đưa ra đối sách.
1. Mỗi tuần Trần Tễ chỉ cần dành 2 – 3 ngày đi công tác thăm cửa hàng, không tốn quá nhiều thời gian, nhưng vì cuối tuần khách đông nên có thể phải hy sinh một chút ngày nghỉ;
2. Một phần công việc thứ yếu có thể tạm thời giao cho các lãnh đạo khác xử lý, những cuộc họp quan trọng thì cậu tham dự trực tuyến;
3. Để giảm bớt vất vả, số cửa hàng sẽ giảm một nửa, còn 50 nơi, chia làm nhiều đợt, dự kiến hoàn thành trong bốn tuần.
Đối diện với đề nghị có vẻ biết thông cảm này, Trần Tễ ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế rộng, ngón tay gõ nhịp trên tay vịn: “Nếu tôi tiếp tục từ chối, liệu năm mươi cửa hàng có thể giảm tiếp một nửa nữa không?”
Lương Văn Kiêu liếc sang trưởng nhóm PR, người này lập tức hiểu ý, dè dặt trả lời: “Chúng tôi đã đánh giá rồi, ít nhất phải ba mươi cửa hàng, thấp hơn thì hiệu quả truyền thông không còn.”
Trần Tễ cười mà như không: “Lương tổng, anh làm hư hết phòng PR của tôi rồi.”
Lương Văn Kiêu nhẹ nhàng đáp, giọng có móc câu: “Trần tổng đừng vội kết luận, cuộc họp báo cáo thứ sáu này có thể đặc biệt nghe Amber trình bày, tôi rất hài lòng với thành tích ba tháng qua của họ.”
Amber chính là người mà Lương Văn Kiêu đưa lên thay thế vị trí thực quyền trong phòng PR sau khi gạt bỏ vai trò của anh họ Trần Tễ, hiện cô đang là giám đốc, và anh dự định sẽ nhân dịp này chính thức đề bạt.
Trần Tễ không đáp, vẻ mặt khó đoán, nheo mắt nhìn người đàn ông khó đối phó trước mặt.
Lương Văn Kiêu bình thản đối diện ánh nhìn ấy, nơi khóe môi như ẩn giấu một nụ cười nhạt khó nhận ra.
Trưởng nhóm PR ở bên cạnh cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng ngầm, trong đầu còn đang cân nhắc nếu hai vị Phật lớn này nổ ra tranh cãi, mình nên im lặng hay đứng ra can ngăn.
Thế nhưng, cuộc khẩu chiến mà anh ta tưởng tượng lại không xảy ra.
Sau vài giây đối đầu lặng thinh, Trần Tễ nhướng mày, gật đầu với hai người đối diện: “Được, ba mươi cửa hàng.”
Trưởng nhóm PR khẽ thở phào.
Lương Văn Kiêu mỉm cười tán thưởng, dặn nhân viên nhanh chóng sắp xếp lịch trình cho Trần Tễ.
Trần Tễ nhổm người về phía trước: “Lương tổng, khi tôi vắng mặt, một số việc anh tạm thay tôi xử lý, nhưng mỗi ngày phải gọi điện báo cáo tình hình công việc. Có vấn đề gì không?”
Cậu cố ý dùng giọng điệu ra lệnh, muốn khiến Lương Văn Kiêu khó chịu một chút.
Nào ngờ Lương Văn Kiêu không hề tỏ vẻ phản đối, còn gật đầu sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Mặc dù trong lòng không thoải mái khi thì bị Lương Văn Kiêu coi như linh vật, khi thì bị coi như con lừa sai vặt, nhưng Trần Tễ vẫn phải thừa nhận người này quả thực rất am hiểu về PR và tiếp thị. Bộ óc, mối quan hệ và khả năng ra quyết định của anh ta là nguồn lực hiếm có, nhiều công ty bỏ cả khối tiền cũng chưa chắc mời về được.
Chấp nhận kế hoạch lưu diễn cửa hàng mà Lương Văn Kiêu đưa ra, một phần vì đây thật sự là một phương án có tỉ lệ đầu tư – thu hồi rất cao, lại còn có hiệu ứng đuôi dài; phần khác, Trần Tễ cũng có tính toán riêng.
Năm ngoái Dược Dương đã liên tiếp đóng cửa hơn một nghìn cửa hàng thua lỗ, động thái này khiến trong lòng khối bán lẻ bất ổn, lời đồn trên mạng lan rộng, nói rằng làn sóng đóng cửa sẽ còn tiếp tục trong năm nay, thậm chí thương hiệu có khả năng chuyển hẳn sang mô hình thương mại điện tử. Dù công ty đã ra thông cáo phủ nhận nhưng dư luận nghi ngờ triển vọng kinh doanh offline của Dược Dương vẫn không ngớt.
Trần Tễ cho rằng với cương vị người đứng đầu, vào đầu năm mới trực tiếp xuống tận tuyến đầu, ngoài việc có thể xây dựng hình ảnh cá nhân và kéo doanh số, còn có thể an ủi lòng người, khích lệ tinh thần, đúng là một việc mang lại nhiều lợi ích.
Mệt một chút cũng được thôi, như Người Nhện đã nói: Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Kế hoạch lưu diễn của Trần Tễ được triển khai rất hiệu quả, phòng PR, phòng marketing cùng khối bán lẻ phối hợp chặt chẽ, toàn diện hiện thực hóa các mục tiêu mà Lương Văn Kiêu đề ra.
Khi Trần Tễ vắng mặt, Lương Văn Kiêu tạm thời thay cậu xử lý một số việc, cuối ngày sẽ gọi điện báo cáo.
Thật ra Trần Tễ cũng không thực sự trao quyền cho anh, chỉ giao cho đi họp vài cuộc họp không quá quan trọng, phát biểu với tư cách cố vấn chiến lược, sau đó lại phải gọi điện báo cáo lại cho mình. Nói trắng ra toàn là những việc mệt mà chẳng có công, thừa thãi chẳng cần thiết.
Ngoài dự đoán của Trần Tễ, Lương Văn Kiêu lại làm rất tốt những việc tưởng như vô ích đó.
Tai mắt mà Trần Tễ sắp xếp nói rằng mỗi lần họp Lương tổng đều đến đúng giờ, không mang máy tính, thỉnh thoảng chỉ hỏi xin tờ giấy cây bút, ngồi chăm chú nghe tất cả phát biểu. Anh ít nói, nhưng một khi mở miệng thì chắc chắn là lời nặng ký, hoặc nêu câu hỏi mấu chốt, hoặc chỉ ra sai sót quan trọng mà người khác bỏ qua, hoặc đưa ra đề xuất có tính xây dựng.
Dù cuộc họp dài lê thê, anh vẫn giữ tập trung trọn vẹn, khiến người ta không khỏi nghi ngờ trong đầu anh có cài con chip AI, sao lại có thể nhanh chóng ghi nhớ và tiêu hóa toàn bộ thông tin, còn nắm rõ tình hình kinh doanh tổng thể của Dược Dương đến vậy.
Trần Tễ nghe báo cáo, nửa tin nửa ngờ. Để kiểm chứng, mỗi khi Lương Văn Kiêu gọi điện báo cáo công việc, cậu đều cố tình truy hỏi những chi tiết cụ thể, như ai nói câu gì, ai bày tỏ thái độ ra sao.
Không ngờ Lương Văn Kiêu lại tỏ ra hờ hững, có lúc bảo không nhớ rõ, có lúc hỏi vặn Trần Tễ rằng sao cứ bới móc những chi tiết không quan trọng.
Có dăm ba lần cả hai còn cãi nhau qua điện thoại, Trần Tễ nể mặt thân phận nhà đầu tư của đối phương, không thể quở trách như quở trách nhân viên, đành đổi chiến thuật vòng vo: than thở rằng mình vất vả bên ngoài đến mức đau dạ dày chẳng ăn nổi cơm, rồi trách ngược lại rằng Lương Văn Kiêu nỡ lòng nào bắt nạt một thanh niên gánh vác trách nhiệm nặng nề như mình, lương tâm có cắn rứt không.
Lương Văn Kiêu ngoài miệng thì bảo bớt diễn đi, nhưng Trần Tễ cảm nhận được chỉ cần mình bắt đầu than vãn, giọng nói bên kia sẽ thoáng mềm đi một chút.
Không hẳn gọi là dịu dàng, nhưng chí ít cũng có phần nhượng bộ, đủ để cậu từ sự thay đổi tinh tế ấy lấy lại đôi chút tôn nghiêm của một ông chủ.