Thấy mình vẫn được Lương Văn Kiêu xem trọng đôi chút, Trần Tễ quyết định nể mặt anh ta, cất cái vẻ khó chịu đi, tiếp tục uống cà phê.
Lương Văn Kiêu lại cầm lấy cuốn sách lật đến trang có kẹp đánh dấu, cúi đầu đọc mấy dòng nhưng chẳng vào đầu chữ nào.
Anh ngẩng lên, hơi trầm ngâm nhìn Trần Tễ, ánh mắt lại dừng ở chiếc vòng tay không hề hợp với bộ vest xanh khói và chiếc đồng hồ sang trọng kia.
“Bánh quy hôm đó, cậu thấy ngon không?” Lương Văn Kiêu đột ngột hỏi.
Trần Tễ: “Ngon chứ, đúng là ngon hơn ngoài tiệm bán, tôi ăn hết trong hai ngày luôn rồi.”
Lương Văn Kiêu: “Dạo này mẹ tôi mê làm bánh, tuần nào cũng gửi qua cho tôi, nhiều quá ăn không hết.”
Trần Tễ: “Ăn không hết thì cho tôi, à mà thôi, tôi không ăn đồ thừa của anh, tôi muốn đồ mới nướng cơ.”
Lương Văn Kiêu bật cười: “Được thôi, lần sau mang cho cậu.”
Trần Tễ uống cạn ly cà phê, đặt xuống bàn, lại bắt đầu tính toán: “Dù tay nghề của dì rất quý, nhưng anh chỉ lấy vài cái bánh quy ra mà muốn dỗ tôi, có phải hơi thiếu thành ý rồi không?”
Lương Văn Kiêu: “Chuyện hợp tác liên danh tôi sẽ để tâm.”
Trần Tễ: “Là anh nói đó nhé.”
Lương Văn Kiêu: “Có liên quan đến việc riêng tư, tôi cần hỏi một câu.”
Trần Tễ thoải mái: “Hỏi đi.”
Lương Văn Kiêu: “Cậu và nhà thiết kế kia… quan hệ không bình thường?”
Trần Tễ thoáng ngạc nhiên: “Cái này anh cũng nhìn ra à? Nhưng anh hỏi tôi cái đó làm gì?”
Lương Văn Kiêu: “Nếu thương hiệu và nhà thiết kế liên kết vận hành tốt sẽ tạo hiệu ứng 1 + 1 > 2, nhưng nếu chủ thương hiệu và một nhà thiết kế nổi tiếng yêu đương lại trở thành yếu tố bất ổn, ảnh hưởng đến giá trị thương hiệu, tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu điều này.”
Giọng điệu Lương Văn Kiêu nghiêm túc như đang bàn công việc, nhưng Trần Tễ lại có cảm giác bị nhìn như một đứa trẻ đang yêu sớm.
Quả nhiên, đúng là đồ thích kiểm soát, quản còn chặt hơn cả mẹ lẫn anh ruột cộng lại.
Mà thực ra Trần Tễ cũng không định yêu đương với Khâu Duy, nói cho đúng thì hai người cũng chưa thể gọi là quan hệ không bình thường. Chỉ có một lần cậu tò mò không biết hôn một người đeo khuyên môi sẽ thế nào, Khâu Duy đã thoả mãn trí tò mò đó, thêm một lần say rượu, hai người ngủ chung giường nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Mấy chuyện ấy cũng từ hồi ở Mỹ nhiều năm trước, về nước rồi mỗi người lo sự nghiệp riêng, hiếm khi gặp mặt.
Nhưng chuyện “không định yêu” với “bị cấm yêu” lại là hai khái niệm khác nhau, cậu thật sự chịu không nổi cái kiểu chuyện gì Lương Văn Kiêu cũng phải chèn ép mình một bậc.
Cậu cười khẩy: “Cái này không cho yêu, cái kia cũng không cho yêu, Lương tổng, chẳng lẽ vì anh là lão độc thân mà không cho người khác yêu đương à?”
Lương Văn Kiêu hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt vô cảm: “Tôi chỉ nói trên phương diện công việc, chưa từng cấm cậu yêu ai.”
Trần Tễ khoanh tay, nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi tò mò lắm, sao anh biết tôi với VC có gì đó bất thường?”
Lương Văn Kiêu: “Cậu gặp ai cũng thả thính, có bất thường với ai cũng đâu lạ gì.”
Trần Tễ nhướn mày cười thích thú: “Thế tôi đã thả thính anh chưa?”
Không ngờ Lương Văn Kiêu còn thật sự suy nghĩ một chút, sau đó khép cuốn sách trong tay lại, lạnh nhạt nhìn thẳng vào cậu, trả lời nghiêm túc.
“Trần tổng, có lẽ định nghĩa thả thính của cậu khác với người bình thường, ví dụ lần đầu cậu đến văn phòng tôi, vừa bước vào đã hỏi sao tôi thơm thế, xịt nước hoa gì, trong mắt cậu có thể chỉ là câu hỏi thường tình, nhưng với người khác, đó đã là vượt quá ranh giới rồi.”
Trần Tễ vốn đã chuẩn bị sẵn kịch bản, nếu Lương Văn Kiêu nói “có” thì cậu sẽ chụp cho anh cái mũ tự luyến, còn nếu nói “không”, cậu sẽ càng thoải mái muốn làm gì thì làm.
Nào ngờ người này lại nghiêm túc phân tích, còn phản đòn một cách gọn gàng.
Khó nhằn đấy nhỉ?!
Trần Tễ nheo mắt, ánh nhìn vừa trêu chọc vừa như dò xét: “Vậy à? Tôi còn hỏi anh mấy chuyện kiểu đó sao? Tôi chẳng nhớ gì cả.”
Lương Văn Kiêu: “Thế mới nói, ranh giới.”
Trần Tễ: “Thế lúc đó anh có trả lời tôi không? Rốt cuộc là nước hoa gì?”
Lương Văn Kiêu: “Không nhớ rõ, chắc là nước khử trùng.”
Trần Tễ ngẩn ra một chút rồi bật cười ha hả, cười đến mức ngả người về phía trước.
Lương Văn Kiêu im lặng, lần thứ n+1 mở lại cuốn sách, cố gắng đọc tiếp.
Trần Tễ cười đã đời liền đứng dậy, vòng qua bàn làm việc rộng lớn tiến đến trước mặt Lương Văn Kiêu, không khách khí giật cuốn sách khỏi tay anh.
Bàn tay trống không, Lương Văn Kiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất mãn.
“Cho tôi mượn xem, đọc xong sẽ trả.” Trần Tễ lắc lắc cuốn sách trên tay.
Lại là bàn tay trái đeo chiếc vòng ấy.
Lương Văn Kiêu không giành lại, chỉ nhìn chằm chằm vài giây, bỗng dưng hỏi một câu chẳng liên quan: “Vừa nãy cậu gọi tôi là gì? Lão độc thân?”
Trần Tễ đã ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, dáng vẻ vô tư: “Đùa thôi, Lương tổng đừng để bụng.”
Lương Văn Kiêu: “Sao cậu biết tôi độc thân?”
Trần Tễ: “Đoán bừa đó, chẳng lẽ đoán trúng rồi?”
Lương Văn Kiêu nhếch môi cười lạnh: “Vậy thì cậu cứ cùng tôi cô độc đi, giờ với tư cách nhà đầu tư, tôi yêu cầu cậu trước khi Thượng Phong rút lui, nếu cậu muốn yêu đương thì phải báo cho tôi biết, tôi cần làm đánh giá rủi ro.”
Không ngờ Lương Văn Kiêu lại đưa ra yêu cầu kiểu này, Trần Tễ ngây người, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Anh bị điên à? Dựa vào đâu chứ?!”
Lương Văn Kiêu: “Chẳng phải đã nói rồi sao, để đánh giá rủi ro.”
Trần Tễ lập tức nhớ đến hai tháng trước, khi Lương Văn Kiêu ép cậu chia tay với hotboy mạng kia, những cuộc cãi vã kiểu này đã diễn ra không chỉ một lần. Cậu đã biết Lương Văn Kiêu là kẻ thích kiểm soát từ lâu, nhưng không ngờ bệnh kiểm soát của anh ta còn leo thang đến mức này.
Không chịu thua, cậu cố ý chọc tức: “Thế nếu không yêu đương, chỉ lên giường thôi thì sao? Cũng phải báo anh à?”
Lương Văn Kiêu: “Phải.”
“Ngay cả chuyện tôi ngủ với ai anh cũng quản?” Trần Tễ hoàn toàn bùng nổ, “Lương Văn Kiêu, anh b**n th** vừa thôi chứ!”
Lương Văn Kiêu lạnh lùng nhìn cậu: “Con mắt chọn người của cậu có vấn đề, nếu tôi không quản, hậu quả sẽ giống như lần trước với cậu hotboy kia. Xử lý không khéo thì ảnh nóng của cậu – người đứng đầu Dược Dương – đã bay khắp mạng rồi. Trần tổng, cậu muốn nổi tiếng theo cách đó sao?”
Trần Tễ nghẹn lời, không phản bác nổi, chỉ tức giận hừ một tiếng, ôm cuốn “Sự kiêu ngạo của giới tinh anh” sầm mặt bước ra khỏi văn phòng.
Cậu còn định dập cửa, tiếc là cái cửa kia quá cao cấp, có chế độ giảm chấn và chống ồn, đóng thế nào cũng không phát ra tiếng động.
Có lẽ do buổi chiều hơn năm giờ còn uống cà phê nên tối đó Trần Tễ mất ngủ.
Trằn trọc mãi không ngủ nổi, cậu chợt nhớ trong xe mình có một cuốn sách, bèn trở mình ngồi dậy xỏ dép lê xuống tầng hầm, lấy cuốn “Sự kiêu ngạo của giới tinh anh” trong xe ra, tính đọc một chút cho dễ ngủ.
Nhưng vừa mở cửa xe, cậu đã ý thức được mình phạm sai lầm.
Chiếc xe này là năm ngoái bị Lương Văn Kiêu ép đổi sang dòng xe năng lượng mới trong nước, cuốn sách trong xe cũng là cậu giật từ tay Lương Văn Kiêu. Nửa đêm nửa hôm không ngủ, lại để đầu óc toàn nghĩ đến cái mặt đầy vẻ tinh anh kiêu ngạo kia… chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao!
Trần Tễ bắt đầu nổi giận với chính cái đầu của mình, quẳng sách vào xe, nặng nề quay về phòng ngủ.
Có một điều Lương Văn Kiêu nói không sai: quả thật Trần Tễ có vấn đề trong việc nhìn người.
Ngày ấy khi Dược Dương đang khó khăn nhất, Thượng Phong xuất hiện như cứu tinh. Lần đầu gặp mặt, ấn tượng của cậu về Lương Văn Kiêu cực kỳ tốt: năng lực xuất sắc lại đẹp trai, ngoài trừ việc cao hơn mình một chút thì mọi mặt đều đúng gu.
Thế nhưng sau này sự thật chứng minh cậu quá nông cạn, ngoài cái mặt dễ nhìn thì những mặt khác của Lương Văn Kiêu đều khiến người ta đau đầu.
Sau khi xác định hướng hợp tác sơ bộ, đôi bên đã trải qua cuộc giằng co suốt nửa năm, đội ngũ của Lương Văn Kiêu thẩm định còn kỹ hơn bất cứ tổ chức đầu tư nào, trên bàn đàm phán lại nhiều chiêu trò đến đáng sợ, khiến người ta áp lực nặng nề, phòng bị mãi mà vẫn sơ hở.
Khó khăn lắm mới ký xong hợp đồng, đội ngũ của Lương Văn Kiêu mang vốn vào Dược Dương một cách danh chính ngôn thuận, lập tức thực hiện cải cách cứng rắn, dùng nhân sự bên ngoài và nội bộ được đề bạt thay thế hàng loạt người nhà họ Trần, lấy những mô hình “số hoá”, “Internet+” để thúc đẩy chuyển đổi ngành bán lẻ truyền thống, gần như lật tung toàn bộ cách vận hành cũ của Dược Dương.
Trần Tễ vốn không phải người bảo thủ, thậm chí lúc sinh thời cha cậu còn nhiều lần chê cậu làm việc quá mạo hiểm. Thế nhưng đứng trước những cải cách quyết liệt của đội ngũ đầu tư, cậu vẫn thường thấy bất an.
Có điều này cậu chưa bao giờ nói ra, những tháng đầu tiên sau khi ký hợp đồng, cậu đã từng nghi ngờ quyết định của chính mình: mở rộng cửa đón Lương Văn Kiêu và Thượng Phong rốt cuộc là mời cứu tinh hay là rước sói vào nhà?
Cho đến nay cậu vẫn không dám buông bỏ cảnh giác với Thượng Phong, nhưng mặt khác, cậu lại thật sự rất cần Lương Văn Kiêu.
Có anh ta, phòng marketing của Dược Dương mới nâng tầm hẳn lên, tung ra những chiến dịch truyền thông cực kỳ xuất sắc, còn cung cấp các báo cáo nghiên cứu thị trường giá trị cho việc phát triển sản phẩm mới; đội ngũ PR cũng từ chỗ chắp vá biến thành chính quy, cứu vãn hình tượng thương hiệu vốn đã lao dốc, hướng đến một diện mạo mới đầy sức sống.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng trong sâu thẳm vẫn phải công nhận rằng khi làm việc có Lương Văn Kiêu ở bên, cậu thấy yên tâm hơn nhiều.
“Chết tiệt, chẳng lẽ mình bị Stockholm rồi sao?!”
Trần Tễ tức tối đá tung chăn, lăn qua lăn lại, cảm thấy mình đúng là có bệnh thật rồi.
Vì mất ngủ cả đêm nên sáng hôm sau Trần Tễ nằm lì trên giường, mãi đến trưa mới đủ tinh thần bò dậy.
Không phải làm sếp thì có thể tùy tiện ngủ nướng, mà là buổi chiều còn có cuộc họp hội đồng quản trị duyệt báo cáo thường niên. Với tư cách chủ tịch, cậu không thể mang bộ dạng thâm quầng mắt ra trước mặt cả đám tinh anh, nhất là trong số đó còn có cả Lương Văn Kiêu.
Thượng Phong chiếm hai ghế trong hội đồng quản trị của Dược Dương, một trong số đó thuộc về Lương Văn Kiêu. Thực ra cơn giận của Trần Tễ đã nguôi đi nhiều, nhưng khi trông thấy Lương Văn Kiêu, cậu vẫn không muốn cho đối phương sắc mặt tốt đẹp. Cậu ngồi xuống ghế chủ tọa với vẻ lạnh nhạt, giữ đúng dáng dấp một chủ tịch.
Lương Văn Kiêu cũng là bộ dạng công tư phân minh, suốt buổi chăm chú nghe CFO báo cáo, thỉnh thoảng cúi đầu lật tài liệu, tay cầm cây bút máy tinh xảo, vừa viết vừa gạch chú thích. Đặt câu hỏi, tham gia thảo luận, phát biểu ý kiến, lời lẽ chặt chẽ không thừa một chữ.
Trần Tễ tự thấy mình hôm nay cũng rất chuyên nghiệp, đưa ra những câu hỏi sắc bén và ý kiến mang tính xây dựng độc đáo, giống hệt một ngôi sao thương trường đang lên.
Kết thúc cuộc họp, cậu quay về phòng làm việc.
Thư ký theo vào, hỏi cậu muốn dùng loại ly nào.
Trần Tễ hơi ngẩn ra, buột miệng đáp “sao cũng được”, nhưng thấy vẻ khó xử của thư ký, cậu lại chỉ chiếc ly sứ trên bàn làm việc: “Giống cái này là được.”
Thư ký gật đầu rồi rời đi, vài phút sau, cửa phòng lại vang tiếng gõ.
Trần Tễ nói “vào đi”, người đẩy cửa vào không phải thư ký mà là Lương Văn Kiêu, trên tay xách theo một túi giấy màu trắng.
Không ngờ Lương Văn Kiêu lại thật sự mang đồ ăn đến cho mình, Trần Tễ nhìn chằm chằm túi giấy, vô thức nuốt nước bọt.
Đến mức này sao? Cậu thầm chê cười bản thân, sau đó chợt nhận ra nuốt nước bọt không phải vì thèm bánh, mà là… hơi chột dạ?
Quỷ thật, lại càng không đáng.
Lương Văn Kiêu dường như đã quên chuyện không vui hôm qua, đứng bên kia bàn đưa túi giấy về phía cậu: “Tôi nói với mẹ là cậu thích ăn bánh quy bà làm, bà rất vui vì có người trân trọng tay nghề nướng bánh của mình.”
Trần Tễ kéo kéo khóe môi, đưa tay nhận lấy: “Giúp tôi gửi lời cảm ơn dì.”
Lương Văn Kiêu: “Không nếm thử à?”
Trần Tễ: “Giờ chưa đói, để tối ăn.”
Lương Văn Kiêu: “Bánh quy mà làm bữa tối? Qua loa quá đấy.”
Thực ra Trần Tễ chỉ thuận miệng nói vậy, ở nhà cậu có đầu bếp, bữa tối luôn được chuẩn bị đủ kiểu theo sở thích, dù bận ở công ty, thư ký cũng sẽ gọi món đúng khẩu vị cho cậu.
Nhưng cậu cảm thấy trước mặt Lương Văn Kiêu, thi thoảng tỏ ra đáng thương cũng là chiêu hay.
“Tôi sống một mình, lại không biết nấu ăn, có gì thì ăn nấy thôi.”
Cậu cố tình ra vẻ dửng dưng, định dựng cho mình hình tượng cô đơn chẳng ai thương.
Nào ngờ Lương Văn Kiêu không hề tỏ ra đồng cảm, chỉ nhắc nhở tỉnh bơ: “Có thể gọi đồ ăn ngoài mà.”
Chiêu bán thảm thất bại, Trần Tễ thấy bực bội: “Tôi cứ muốn lấy bánh quy làm cơm tối đấy, không được à?”
Lương Văn Kiêu chỉ mỉm cười rộng lượng: “Được, cậu ăn vui là được.”