Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 4

“Không nhận ra tôi sao! Lớp trưởng…”

Giọng nói Thời Chung cất lên có chút tự giễu, mang theo chút bất đắc dĩ và một chút châm chọc…

Nhâm Tư Đồ có một chút sửng sốt, ngẩng đầu ên nhìn mặt đối phương, trong đầu rất nhanh tìm ra khuôn mặt này trong trí nhớ của mình, cực kì kinh ngạc đến há hốc, nhưng lại vì quá kinh ngạc mà không nhớ nổi tên họ của người ta.

“….”

Mắt Thời Chung khẽ lóe sáng vui mừng nhưng khi thấy được sự chần chờ của cô thì trở nên ảm đạm, vẻ mặt cũng rũ xuống, giây tiếp theo lại khôi phục hé ra một nụ cười yếu ớt.

“…Chung?”

Nhâm Tư Đồ vô cùng lúng túng, dù sao cũng là bạn học 3 năm rồi, nhưng cô lại….

“Tới rồi! Tới rồi! Băng gạc!Nước! Này! Này!”

Một giọng nói oang oang của người trước mặt thành công dời đi lực chú ý của Nhâm Tư Đồ, cô vội vàng nhận lấy băng gạc, lau khô axit bắn vào tay Thời Chung, lại cẩn thận xem xét thành phần của chai nước suối người ta đưa tới, xác định nước có tính kiềm yếu mới mở nắp ra, nắm lấy bàn tay anh bắt đầu rửa.

Mặc cho sàn men sứ lúc này đọng đầy nước, mặc cho bệnh nhân của cô lúc này đang vô lực, ánh mắt vỡ vụn ngã trên mặt đất, và tên chồng phụ tình kia lại hướng đến cúi đầu cùng các lãnh đạo, không ngừng xin lỗi Thời Chung.

“Thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Cái người điên này…Aiiii! Thời tổng! Thật sự xin lỗi!”

Câu xin lỗi của hắn cứ đều đặn vang lên! Thời Chung lại làm như không nghe thấy, Tai anh chỉ quẩn quanh thứ âm thanh “Tí tách” của tiếng nước chảy, trong mắt chỉ có bóng hình của nguiờ con gái trước mặt, cô ấy đang cúi đầu khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, gấp gáp nhưng ánh mắt vô cùng lanh lợi tỉnh táo. Tóc dài vén sau tai, tạo một đường cong hài hòa, đôi môi cũng bởi vì khẩn trương mà mím chặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi….

Thời Chung cứ như vậy mà nhìn chằm chằm giọt mồ hôi đang muốn rơi khỏi chóp mũi xinh đẹp kia, trái tim như có con mèo nhỏ cào cào, làm cho anh không nhịn được muốn đưa tay lau giúp cô. Đúng lúc này Nhâm Tư Đồ cũng chợt ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy ba chai nước suối cũng trống không rồi, cô dừng lại, ngước mắt nhìn anh.

“Còn đau phải không?”

Nhâm Tư Đồ nhìn thấy trong mắt anh trước sau đều tỏ ra lạnh lùng, nhìn vào cô nhàn nhạt lắc đầu.

Vẻ mặt Thời Chung vô cùng bình tĩnh khiến mọi người đang có mặt ở đó cũng quên mất chuyện phải xử lí người bệnh nhân kia. Ngay cả thư kí của Thời Chung cũng phải nhìn anh đến ngẩn cả người, hoàn toàn không thể phản ứng nổi. Quan trọng ở đây là ông chủ của họ bình thường không có cái bộ dạng nạng này___chỉ cần nhầm nước trà thành cà phê cũng bị ánh mắt lạnh lùng của ông chủ nhìn đến chết điếng cà người rôi! Đừng nói đến axit nha! Là axit sunfurit đó!! Vì vậy khi cấp trên của “người chồng phụ tình” cất cao giọng trách mắng.

“Còn không mau đưa tổng giám đốc đến bệnh viện!”

Lúc này thư kí mới tỉnh mộng, kêu lên một tiến, bước đến đỡ Thời Chung đi.

Thời Chung còn chưa kịp phản ứng lin6 bị thư ký dìu đi, mà thư kí của anh dìu ông chủ tời cửa thang máy rồi vẫn không quên quay đầu ại dặn dò nữ tiếp tân.

“Mau gọi nhân viên an ninh lên, đưa cô ấy đi!”

Nữ nhân viên tiếp tân lập tức trả lời: “Vâng! Tôi nhớ rồi thư kí TÔn.”

Nhâm Tư Đồ còn chưa kịp nói cái gì thì người bạn cũ mới gặp đã biến mất sau cửa thang máy, hiên trường chỉ còn lại cô và bệnh nhân của cô, nhân viên lễ tân đang gọi an ninh, cuối cùng à các nhân viên của Trung Hâm đang “mặt nhìn mặt”

Nhâm Tư Đồ nhắm mắt lại, cố gắng trấn định tâm tính bối rối lúc nảy, lúc này cô không thể luống cuốn được, dù sao nệnh nhân của cô vẫn còn đang cần cô! Nhâm Tư Đồ đi tới trước mặt bệnh nhân đang ngã ngồi dưới đất, ngồi xổm xuống. Từ bỏ bản thân, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Tư Đồ, vừa khóc vừa cười, nhìn thấy cô ấy như vậy đủ àm cho Nhâm Tư Đồ và những người nhìn thấy xót xa, tuyệt vọng, cùng nhau rơi vào đáy vực.

Cùng lúc đó, thư kí TÔn đỡ được Thời Chung vào than máy cũng thở phào nhẹ nhõm (Ena:

À! Mai nghỉ lễ sẽ cố gắng tặng mọi người thêm chương nữa nhe! Hihi. Thanks all!
Bình Luận (0)
Comment