Ái Ngục Tiền Truyện

Chương 43


Cả một buổi tối, Kha Hựu ngồi ở bên giường, tựa đầu trên mép giường cứ thế mà ngủ.

Kha Hựu vốn ngủ không sâu, Lam Tử Ngưng thì đè ngực ngủ mê man, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng than cũng đều làm cô tỉnh lại.
Giống như vừa nhắm mắt thì trời đã sáng, mới ngủ không bao lâu, Kha Hựu đã tỉnh.

Mở mắt ra, thấy Lam Tử Ngưng lộ tay ra ngoài chăn, Kha Hựu giật giật cánh tay tê rần, nửa quỳ đứng dậy đắp chăn lại cho nàng.

Cẩn thận vén tóc của nàng lên, nhìn thử vết thương trên cổ nàng.

Vết thương không sâu, nhưng cách động mạch rất gần.

Thật khó tưởng tượng, nếu như góc độ ra tay chuẩn một chút, nếu ra tay nặng một chút...!Nhìn Lam Tử Ngưng đang ngủ say, ánh mắt Kha Hựu mất đi tiêu cự, không giấu được bất lực, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh nắng rải đầy sàn.

Lại qua một ngày mới.

Mỗi một ngày, đối với người như Lam Tử Ngưng mà nói, đều rất quý giá.

Lắc đầu, Kha Hựu quay lại nhìn Lam Tử Ngưng sắc mặt nhợt nhạt đang trong giấc ngủ bình yên, chậm rãi vén tóc qua hai bên cho nàng, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Tôi bôi thuốc cho chị nhé."
Kha Hựu lấy thuốc bóp ra tay, nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng, nhưng khi vừa chạm vào da nàng, Lam Tử Ngưng đã tỉnh.

Trằn trọc tỉnh lại, Lam Tử Ngưng chớp chớp mí mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng.

Có lẽ là do say rượu, cũng có thể là do quá yếu.

Gắng mở to mắt nhìn người trước mặt, là Kha Hựu.

Lam Tử Ngưng cố sức cong cong môi, thoáng ngẩng đầu, trước mắt lắc lư mấy điểm đen, liền vô lực ngã xuống gối.

Kha Hựu vội vàng lấy tay đè nàng lại.

Xác định nàng tỉnh, trên mặt Kha Hựu tỏa nét mừng rỡ: "Chị tỉnh rồi?"
Lam Tử Ngưng mệt mỏi nhấc mí mắt, nỗ lực nhìn rõ mọi thứ phía trước, sau đó hài lòng bật cười, nàng nhẹ nhàng nói: "Tôi mơ thấy em..."
Mái tóc che khuất làm khuôn mặt nàng chỉ lộ ra bằng bàn tay, dịu dàng an tĩnh, nhu tình như nước, chỉ có điều màu da thì tái nhợt.

Lời của nàng lần thứ hai làm cho Kha Hựu cảm thấy đau đớn cõi lòng.

Lảng tránh ánh mắt của nàng, vươn tay dò trán nàng, Kha Hựu nhăn mày: "Chị sốt nhẹ rồi."

Lam Tử Ngưng không động đậy, cũng không nói gì, tầm mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm vào Kha Hựu, nhìn cô bắt đầu lu bù bận rộn, bóc kim tiêm, cột dây cao su, lại ôn nhu vỗ mu bàn tay, chất lỏng trong suốt trên đỉnh đầu chậm rãi theo ống tiêm truyền vào huyết quản.

Lam Tử Ngưng mấy môi miệng khô đắng, nói mấy câu cũng không có sức, trên môi cũng hơi nứt.

Nhưng nàng vẫn cười, bàn tay bị găm kim chộp lấy ngón tay Kha Hựu chưa kịp rút ra.

Kha Hựu cười cười, nháy mắt mặt mày đã tươi tắn hơn, nhưng không giấu nổi mỏi mệt.

Buông tay Lam Tử Ngưng ra, cô đứng dậy lấy bông gòn, thấm nước rồi chấm lên môi cho nàng.

Kha Hựu thả nhẹ giọng, nghe còn khẽ hơn cả tiếng lông chim rơi chạm đất: "Tối qua chị uống nhiều rượu đến thế, ăn chút cháo nhé?"
Lam Tử Ngưng lẳng lặng nhìn Kha Hựu ôn nhu chăm sóc mình, bỗng có cảm giác hạnh phúc khi được chăm sóc, lại có cảm giác lo lắng hổ thẹn giày vò, cười khúc khích điểm nhẹ đầu.

Đợi khi Kha Hựu xoay người, Lam Tử Ngưng liền muốn nhúc nhích.

Vừa bắt đầu thì vẫn chưa thấy đau đớn gì, mới dùng tý sức, đã động đến vết thương sau lưng, làm nàng đau đến hít hà.

Cắn răng, chịu đựng cơn đau qua đi, Lam Tử Ngưng mới chậm rãi ngồi dậy.

"Chờ đã!"
Kha Hựu mới bưng chén cháo bốc khói đi ra, đã thấy Lam Tử Ngưng lỳ lợm ngồi dậy.

Kết quả căn phòng nhỏ quá, chân vừa bước hụt một cái, chén cháo trong tay Kha Hựu đã ụp đổ hết xuống đất, văng tung tóe khắp nơi, cũng văng trúng tay Kha Hựu.

Nhưng Kha Hựu cũng chưa kịp thấy đau gì, đã vọt tới trước mặt Lam Tử Ngưng để đỡ nàng.

Lam Tử Ngưng bỗng trừng lớn mắt, chẳng thèm để ý tới vết thương trên thân mình, vội vã cầm lấy cánh tay Kha Hựu xem sao.

Tay cô đã bỏ ửng lên một mảng lớn, Lam Tử Ngưng nhất thời thấy cay mắt: "Xin lỗi..."
Kha Hựu vẫy vẫy tay, lấy gối kê lưng cho nàng, để nàng dựa vào thoải mái một ít, nhìn thấy vẻ mặt hổ thẹn và bất an của nàng, Kha Hựu trừng mắt nhìn: "Là tôi không cẩn thận thôi, trong bếp vẫn còn, chờ lát tôi lại bưng tới."
Nhìn đống hỗn độn đầy nhà, Lam Tử Ngưng thấy hai mắt đau nhức khó chịu, đợi đến khi Kha Hựu lại bưng cháo tới, Lam Tử Ngưng lẩm bẩm gọi: "A Hựu..."
Kha Hựu không có trả lời, quậy muỗng vài cái trong chén rồi múc một miếng thử độ nóng, sau đó cô mới đưa muỗng tới bên miệng nàng.

"Ăn đi, ăn cháo hàng hỏa, mau khỏi bệnh.

Cháo này không phải tôi nấu đâu, yên tâm ăn đi."
Lam Tử Ngưng bị Kha Hựu chọc đến bật cười, lại ăn đau mà nhăn mặt, lại nhanh chóng rặn ra nụ cười, ăn lấy muỗng cháo kia, nở nụ cười ngọt ngào với Kha Hựu.


Ăn xong, sắc mặt Lam Tử Ngưng cũng dần dần khôi phục hồng hào, trán đã tấm tấm mồ hôi.

Sau, Kha Hựu lại tri kỷ cầm khăn ấm tới lau mặt cho nàng.

Lam Tử Ngưng hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận này, cười nói: "Hóa ra bệnh nhân được đãi ngộ tốt như vậy."
Kha Hựu chỉ liếc nàng, điều chỉnh lại tốc độ truyền dịch, vừa đút cháo vừa nói: "Đừng nói lung tung nói, chị muốn làm Tần ca lo lắng hả?"
Lam Tử Ngưng nắm tay Kha Hựu, mắt nhìn thẳng vào cô, trong đó chất ánh dịu dàng.

"Em biết không? Trước buổi tối hôm qua, tôi vẫn cho rằng mình còn chưa bắt được em.

Thế nhưng hiện tại, em làm tất cả những điều này cho tôi, khiến tôi hiểu rằng, em có quan tâm tôi, tôi đã có được trái tim của em."
Ánh mắt nồng tình thắm thiết ấy, quá mức mãnh liệt, còn có thể tổn thương người.

Kha Hựu nhất thời chẳng thể nói rõ cảm nhận trong lòng, chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cô khó chịu cực kỳ.

"Cảm ơn em bằng lòng để tôi từ từ hiểu em, dần dần tới gần em.

Cảm ơn em bằng lòng cho tôi cơ hội, tha thứ những sai lầm tôi phạm phải."
Sợ nhất là nghe nàng chân thành tỏ tình, sợ nhất là thấy nàng tự cho là đúng rằng bản thân đã thuộc về nàng.

Lời nói ngọt ngào của nàng chính là con dao sắc bén nhất.

Mang theo bí mật không thể nói ấy, trong lòng Kha Hựu chỉ còn lại ủy khuất và đau đớn, tầm mắt chợt mờ đi.

Lam Tử Ngưng kinh hoảng, giơ tay nâng mặt cô lên.

Đầu ngón tay dịu dàng lau đi giọt lệ vừa rơi.

"Vì sao lại khóc?"
Kha Hựu hít vào một hơi, hai tai vòng ra sau lưng ôm nàng vào lòng.

"Không phải chị luôn muốn nhìn tôi khóc à?"
"Tôi nói bậy đó mà..." Mặt mày Lam Tử Ngưng hơi ảm đạm.

Như chợt nhớ tới chuyện gì, Lam Tử Ngưng nhìn về phía đồng hồ nhỏ trên bàn.

"Tôi phải quay về nhà một chuyến, không thì Tiêu Tần sẽ nghi ngờ."

"Giờ cả người chị toàn là máu, cứ thế mà về thì Tần ca cũng phát hiện." Kha Hựu nhếch môi, gằn từng chữ: "Tôi lau mình cho chị."
Kha Hựu bưng nước nóng đến, cũng không dám động mạnh, dùng khăn ướt xoa tóc cho nàng.

Giọt nước nhiễu xuống từ tóc nàng, sợ nó sẽ dính lên vết thương, Kha Hựu lại vội dùng khăn khô lau sạch.

Lam Tử Ngưng đều phối hợp mà không rên một tiếng, bên mép vẫn giương nụ cười thỏa mãn.

Kha Hựu không dám nhìn thẳng, chỉ chăm chú hành động, lau khô tóc cho nàng.

Sau đó, chỉ còn lại nhiệm vụ gian khổ nhất – lau người.

Bởi vì đang hè nên cũng không sợ cảm lạnh.

Sau khi hạ quyết tâm, Kha Hựu cầm kéo, từ từ cắt hết váy trên người nàng xuống.

Kéo từ sau lưng chạm vào da, cảm giác lành lạnh làm Lam Tử Ngưng nhất thời cứng đờ.

Tiếp theo, thanh kéo trượt thẳng một đường, chốc lát sau, cảnh xuân hút mắt đã lộ ra.

Lam Tử Ngưng cứng ngắc dựa vào ngồi ở đầu giường, không được tự nhiên quay đầu đi, cầm chăn lên che chắn trước người, chỉ cảm thấy lúc này không khí xung quanh như muốn sôi trào, nóng hết cả ruột gan.

Lam Tử Ngưng ngượng ngùng làm Kha Hựu cũng đỏ mặt theo.

Kha Hựu ho nhẹ một tiếng, cố gắng để động tác của mình bình tĩnh không hề mang tà niệm.

Nhẹ nhàng giơ tay nàng lên, dùng khăn ấm lau đi vết máu trên đó.

Khăn lau từ tay lên, một đường thẳng tới cần cổ.

Nuốt nước miếng, trước khi lau tiếp, Kha Hựu xả rồi vắt nước mới, sau đó trở lại bên giường, kéo chăn xuống.

Áo ngực của Lam Tử Ngưng đã bị cởi ra từ trước, dây áo rũ hai bên vai.

Tay phải nàng đang truyền nước, Kha Hựu không thể làm gì khác đành phải cầm kéo tiếp.

Bụp một phát, áo ngực rớt xuống.

Kha Hựu đỏ mặt bừng bừng, bắt đầu lau bụng, eo, ngực...!
Đầu ngón tay của Kha Hựu nhè nhẹ lướt qua da thịt, cần cổ cứng còng, đường nhìn cũng chỉ chạy theo động tác tay.

Nhìn đăm đăm vào bàn tay Kha Hựu lượn quanh chỗ ngực của mình, Lam Tử Ngưng run cả người, chỉ cảm thấy hai gò má nóng hổi, tim đập kịch liệt!
Lam Tử Ngưng ấp úng chuyển đề tài: "Tay em...!còn đau không?"
"Chị...!Chị làm gì mà đầu óc đen tối quá!"

Không phải là không phát hiện ra sự biến hóa của Lam Tử Ngưng, nóng nảy mở miệng, Kha Hựu muốn mình bình tĩnh lại, giả vờ tự nhiên đỡ nàng dựa vào người mình.

Chỗ căng tròn kia cứ đụng vào tay, Kha Hựu cũng biết mình thở ngày càng nặng, cố gắng quyết tâm, đổi tay sang lau sau lưng cho nàng.

Lam Tử Ngưng ngây người, khẽ nhếch môi, như là nghe thấy tiếng hai quả tim đập cùng nhau.

Lam Tử Ngưng chợt nở nụ cười mang ý trêu chọc, gác cằm trên vai Kha Hựu: "Đầu óc em không đen tối thì làm sao biết tôi đang nghĩ gì chứ?"
Hơi thở nóng ấm phất bên tai, ngưa ngứa, làm Kha Hựu thấy cả người muốn bốc khỏi.

Một dòng cảm giác khác thường lẻn khắp toàn thân.

Đang muốn mau chóng tránh đi tư thế này, lại bị lời của nàng làm sựng lại, Kha Hựu hơi lùi ra, giải thích một cách vô lực: "Tôi mới không giống chị."
Lam Tử Ngưng đảo con ngươi, trước khi Kha Hựu tránh đi, ngưỡng đầu gặm một cái trên cổ nàng, cố sức mút vào.

Kha Hựu cả kinh, đẩy nàng một cái, ôm cổ nhảy xuống giường, trừng to mắt: "Chị làm gì đó!"
"Phản ứng lớn như vậy, đúng là đồ muộn tao." Trong đôi người của Lam Tử Ngưng tràn đầy tiếu ý, xấu xa nói thêm: "Em ăn đậu hũ của tôi, tôi cũng phải ăn lại mới không thiệt thòi."
Đồ bại hoại bày, không đứng đắn được mấy giây nữa.

Kha Hựu thấy đầu mình ong ong vang lên, hô to: "Tôi nào có chớ!"
"Lau lưng thì lau lưng, em làm gì lại để ngực người ta dán sát ngực em..." Lam Tử Ngưng hơi cúi đầu, tâm trạng hưng phấn tràn ngập tận sâu đáy mắt, nhưng giọng điệu lại như cực kỳ ấm ức.

Bởi vì lời này, Kha Hựu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vội vã giải thích: "Tôi sợ chị nhúc nhích sẽ động tới vết thương, nên mới làm thế! Tôi thề luôn đó!"
Lam Tử Ngưng cúi đầu cười càng lúc càng dữ, không khỏi cười ra tiếng, nhún hai vai lại vô tình đụng tới vết thương, đau đến độ la lên.

"Đáng đời!" Kha Hựu hừ một tiếng, xổ khăn, sau đó nhắm mắt lại lò mò vào chăn lau sơ sơ chân cho nàng.

Lam Tử Ngưng bỗng ngưng cười, đưa tay vào chăn nhẹ nhàng cầm tay cô, cười nói: "Trên cổ tôi có vết thương, chốc nữa cần phải dán băng cá nhân.

Em lại cho tôi một vết ô mai ở chỗ người ta dễ thấy."
Câu trả lời thẳng thắn làm cho Kha Hựu sửng sốt.

Lúc này, cô chẳng thể tiến cũng không thể lùi.

Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng lắc lắc tay cô, đầu ngón tay xoa xoa chỗ cô bị bỏng khi nãy, giả vờ đứng đắn: "Tôi cũng có thể thề, hành động mờ ám vừa rồi là để Lam Tiêu Tần yên tâm thôi."
Kha Hựu khẽ cắn môi, bỏ khăn mặt xuống, chậm rãi đưa người tới, dán lên cổ nàng, cố sức cắn một miếng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nghe tiếng nàng khẽ rên.

Sau đó, từ cắn dần trở thành liếm mút.

Rời môi ra, đầu ngón tay chọc nhẹ cái trán của nàng: "Này thì giở trò xấu."
- ------
Editor có lời muốn nói: Ngọt ê cả răng~~.

Bình Luận (0)
Comment