(25)
Cách một lớp vải dệt, Thuần Khanh có thể cảm nhận rõ ràng độ lạnh của vật bằng kim loại kia, cơ thể liền cứng đờ trong phút chốc, ngập ngừng nói.
“Ái Nhĩ, em bỏ dao xuống đi được không? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói là được mà.”
Thuần Khanh vốn định dùng cách này đánh lạc hướng chú ý của Ái Nhĩ, không ngờ ngón tay hắn vừa động đậy, Ái Nhĩ lập tức liền phát hiện, cô ấn mạnh lực trên tay, chiếc áo sơ mi trắng của Thuần Khanh lập tức bị xuyên thủng.
Mũi dao tiếp xúc ngay vị trí trái tim đập loạn, da đầu của Thuần Khanh liền tê dại.
Ánh mắt của Ái Nhĩ quá mức lạnh lẽo, hắn không tài nào lay chuyển được cô, càng không thể tách con dao ra khỏi người mình, cứ thế để thứ kim loại kia, đâm từng tấc từng tấc một.
Máu tươi bắt đầu rỉ ra, loang trên mặt áo thành những vệt bẩn đỏ sậm, Thuần Khanh như ngừng cả thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp bản thân ổn định, lại nghe thấy tiếng cười rợn cả da gà,như đang biểu thị vẻ thích thú của Ái Nhĩ.
“Hóa ra máu của anh có màu đỏ!”
Cô đưa con dao đến trước mặt Thuần Khanh, áp lên mặt hắn, trong ánh mắt kinh sợ của người đối diện, Ái Nhĩ nhếch khóe môi méo mó của mình, cười khanh khách.
“Nếu anh còn mang ý định đẩy ngã tôi xuống để đoạt lấy con dao, thì tôi, chắc chắn sẽ đâm chết anh, đâm cho đến khi thi thể của anh nhầy nhụa không ra dáng con người nữa thì thôi, không tin thì anh cứ thử xem!”
Thuần Khanh triệt để há hốc mồm, con ngươi lóe qua tia kinh hãi tột độ, bàn tay vòng đến sau lưng Ái Nhĩ của Thuần Khanh cũng kịp thời rút lại.
Ái Nhĩ, cô ấy không còn là Ái Nhĩ nữa! Ánh mắt điên cuồng kia đã biến chất quá độ, thực giống như một con quỷ bò từ dưới đáy địa ngục lên để hút máu người.
Đáng sợ, thật sự đáng sợ!
Ái Nhĩ dùng một ngón tay lau đi vệt máu dính trên khuôn mặt Thuần Khanh, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức sát thương vô cùng lớn.
“Anh sợ tôi sao? Nếu anh sợ tôi thì ngay từ đầu đừng mang tôi đến nơi này mới đúng chứ? Anh nói muốn bù đắp cho tôi, bù đắp thứ gì đây? Mạng sống, hay là lấy tụy của anh bù vào phần tụy đã mất của tôi? Anh muốn dùng cách thức này để làm vơi đi nỗi áy náy trong lòng của mình hay sao? Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý, anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh đến như vậy à? Anh xứng sao? Anh mơ đẹp quá rồi, sẽ không bao giờ tôi tha thứ cho anh, vì anh không xứng…”
Thuần Khanh mấp máy làn môi khô khốc của mình, chỉ đau lòng gọi tên cô trong vô vọng.
“Ái Nhĩ, thật sự xin lỗi.”
Ái Nhĩ khinh thường liếc mắt nhìn hắn, thái độ chân thành hối lỗi kia cô cũng lười quan tâm, chỉ hỏi lại một câu.
“Anh muốn chuộc tội đúng không? Vậy thì anh làm việc này cho tôi, tôi nhất định tha thứ cho anh, hết thảy ân oán đều chấm dứt, chúng ta từ nay về sau cũng không còn liên hệ gì đến nhau nữa.”
Thuần Khanh chớp mắt, như không thể tin được lời nói của Ái Nhĩ, trong lòng thấp thỏm, chờ đợi điều kiện mà Ái Nhĩ đưa ra.
“Anh, đi, chết, đi, được không?”
Thuần Khanh nhìn thấy ánh mắt điên cuồng khát máu của Ái Nhĩ, liền hoảng sợ lùi người, nhưng rốt cuộc vẫn trốn không kịp.
Mũi dao trong tay lao nhanh về phía Hoắc Thuần Khanh, dứt khoát ghim thẳng vào người hắn.
Một nhát dao, đâm thẳng vào tim, máu nơi ấy tuôn ra dữ dội, người đối diện trợn trắng mắt, câu nói còn chửa thoát ra khỏi cổ họng, đã vội ngã khụy xuống, hơi thở ngừng trệ.
Leng keng…
Con dao dính đầy máu tươi tanh nồng trượt xuống sàn nhà, Ái Nhĩ từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt vặn vẹo, vừa kinh ngạc vừa chấn động của Thuần Khanh, cười ha hả một tràng dài.
“Chết rồi, hắn ta chết rồi.”
Máu trên tay khô lại, mang theo mùi vị rỉ sét buồn nôn, Ái Nhĩ liếc nhìn bàn tay của mình, bỗng dưng ngã xuống sàn, không cam nguyện mà gào lên.
“Aaaaaa.”
Hoắc Thuần Khanh chết rồi! Một nhát đâm của cô trực tiếp giết chết sinh mạng của hắn. Nếu như vậy, thì cô so với hắn ta có khác gì nhau chứ, đều là một loại người đùa giỡn mạng sống của người khác trên lòng bàn tay, muốn giết thì giết, muốn cho sống thì sống!
Nếu cô có thể xuống tay một cách tàn nhẫn như thế kia, vậy thì cô có khác gì với một kẻ máu lạnh như Hoắc Thuần Khanh!
Hoắc Thuần Khanh không thể chết! Hắn phải sống để nhận lấy hết thảy hậu quả mà hắn đã đeo mang.
Sao hắn lại có thể nói chết liền chết như thế? Sao cô có thể để hắn chết nhẹ nhàng như vậy! Món nợ của cô không thể nào một lần liền có thể trả hết, hắn phải sống, nhất định phải sống!
Bởi vì so với chết, sống dỡ chết dỡ mới là loại trừng phạt lớn nhất dành cho hắn!
“Ái Nhĩ, Ái Nhĩ, em là sao vậy?”
Leng keng.
Ái Nhĩ buông thõng con dao xuống bàn, vội vàng thu lại hận ý đang tuôn trào trong đáy mắt.
“Không, không có gì, chỉ là suy nghĩ vài việc linh tinh thôi.”
Thuần Khanh nhìn xuống mái tóc đen tuyền của Ái Nhĩ, ấn người cô ngồi xuống ghế, nói.
“Được rồi, đừng đứng ngẩn ngơ ở đó nữa, mau ngồi xuống ăn chút cháo đi.”
Ái Nhĩ ngoan ngoãn ngồi xuống, Thuần Khanh liền đi đến bên cạnh, đem chén cháo còn ấm nóng đưa cho Ái Nhĩ.
Ái Nhĩ cúi đầu nhận lấy, cả một ánh mắt, một câu nói cũng lười đôi co với Thuần Khanh, liền an tĩnh ngồi xuống, một bàn tay dưới bàn đang bóp chặt lấy cánh đang run lên vì giận dữ của mình, ẩn nhẫn chịu đựng.
Không thể gấp gáp, không thể trở mặt với hắn ta ngay bây giờ, việc này chỉ có hại chứ không hề có lợi cho cô.
Ái Nhĩ cầm lấy chén cháo nóng hổi trong lòng bàn tay, lại không để ý đến việc da bàn tay đang bị bỏng rát, trong lòng sinh ra một lời nguyện cho chính mình.
“Hoắc thuần Khanh, tôi nhất định phải khiến cho anh sống dỡ chết dỡ, nếu không tôi dù có được sống lại lần nữa cũng không cam lòng!”