(39)
Hoắc Thuần Khanh như bị lời nói của Tần Dụ thôi miên, nắm tay đang cuộn lại cũng khẽ buông thõng, hắn đưa mắt nhìn y, lời nói đã lên đến môi vẫn phải rút về.
Hắn nên chọn gì đây? Hắn nên chọn gì mới đúng đây?
“Hoắc Tổng, tôi nói cho anh chọn lựa, nhưng anh cũng phải nhanh chóng cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, anh nên nhớ rằng, tôi không phải là kẻ có đủ kiên nhẫn.”
Tần Dụ hơi nhếch khóe môi, ánh mắt sắc bén như thể con mồi đang chực chờ đồ ăn, chỉ cần đợi thêm một chút nữa, những thứ y muốn, những thứ y có, chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay y.
Không thay đổi, cũng không thoát đi được, y nhất định phải là kẻ kiểm soát tuyệt đối của ván cờ này.
Hoắc Thuần Khanh mấp máy môi, âm thanh khô khan đến cực điểm.
“Tôi…cứu công ty, cứu công ty…”
Tinh Hải là tâm huyết của cả đời hắn, không thể không cứu, không thể bỏ mặc chúng dần dần tàn lụi.
Không thể, không thể được, cho dù vì bất cứ giá gì cũng không thể bỏ được!
Tần Dụ không hề thấy bất ngờ, y cảm nhận được cơ thể mềm mại trong người dần cứng lại, nụ cười điểm lên môi càng lúc càng đậm, y nhìn Hoắc Thuần Khanh cau mày, giống như đang giãy giụa lần cuối, bật cười thành tiếng, môi mỏng phun ra vài chữ đơn giản.
“Anh chắc chứ?”
Tiếng nói của Tần Dụ như đang cợt nhả, chế giễu sự mềm yếu nhu nhược của Thuần Khanh, hắn mím mím môi, quay ngoắt đầu, tựa hồ giọng nói thoát khỏi lồng ngực đã không còn là của hắn nữa.
“Tôi chắc chắn.”
Tần Dụ khẽ nhướn mày, sảng khoái đáp ứng.
“Được rồi, bây giờ anh có thể về, ngày mai tôi nhất định sẽ cho anh một đáp án thỏa đáng.”
Hoắc Thuần Khanh gật đầu, xoay người thất thiểu bước đi, hai chân loạng choạng đến sắp ngã. Hắn dùng tay bám vào thành tường, chợt nhớ đến hình ảnh ban nãy, cả câu chọn lựa mà chính miệng hắn nói ra, liền tức giận đấm mạnh một cú vào tường, coi như phát tiết.
Hắn đang làm cái quái gì thế này? Lại chọn lựa? Lại vì lợi ích mà vứt bỏ Ái Nhĩ một lần nữa, hắn có còn là con người hay không?
“Ái Nhĩ, làm sao bây giờ, tôi đã càng lúc càng sai, không còn đường quay đầu, cũng không thể quay về bên em được nữa rồi.”
Không thể bù đắp cho em, không thể chăm sóc cho em, tôi không còn tư cách hay mặt mũi gì cầu em ở cạnh nữa.
Là tôi khốn nạn, là tôi tác tệ, là tôi đã bỏ rơi em hết lần này đến lần khác, là tôi không xứng có được em, không xứng, không xứng!
Hoắc Thuần Khanh gục đầu bên tường, cười một tiếng, sau đó lại khóc một tiếng, cả người mất hết sức sống, chỉ còn lại nỗi căm hận chính bản thân mình vô dụng, càng lúc càng nhiều, càng lúc dày vò thống khổ.
…….
“Không giả vờ nữa, tôi biết là em say, nhưng lại không hề ngủ quên.”
Ái Nhĩ bị vạch trần, dụi đầu lên vai Tần Dụ vài cái, mơ màng mở mắt đối diện với y, hai má hồng hồng đã nhạt hơn lúc nãy rất nhiều, đôi mắt trong suốt cũng đã có vài phần thanh tỉnh.
“Nghe được hết rồi sao?”
Ái Nhĩ gật gật đầu, hận ý phát ra từ đáy mắt không hề che giấu, mà điều này, lại khiến cho Tần Dụ cảm thấy vô cùng hài lòng. Ái Nhĩ nhìn thấy đôi mắt màu trà của Tần Dụ thoáng động, một chút cảm xúc nho nhỏ len lói nơi con ngươi nhạt màu ấy, cô giơ tay, muốn chạm, muốn vuốt ve thật khẽ ánh mắt kia, nhưng đi đến giữa chừng liền vội dừng lại.
Ái nhĩ ngượng ngùng xoa đầu, trong lòng rối loạn như tơ vò, không biết vì sao khi ở bên cạnh người đàn ông này, cô luôn buông thõng bản thân, muốn làm gì, muốn nói gì đều vội không kịp suy nghĩ liền đem nói hết ra, liền đem hành động mình mong muốn kia thực hiện cho bằng được.
“Anh muốn giúp Hoắc Thuần Khanh?”
Ái Nhĩ khẽ hỏi, trong lời nói của Ái Nhĩ, không kìm được thất vọng cùng buồn bã.
Nếu lần này Tinh Hải được hồi sinh trở lại, cơ hội đẩy ngã Hoắc Thuần Khanh sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Tần Dụ lần đầu tiên bị câu hỏi của Ái Nhĩ chọc cho cười ra ha hả, y kéo Ái Nhĩ đến gần, điểm điểm vào chóp mũi hồng hồng của cô, giọng nói phát ra trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Ngốc quá, tôi đã hứa với em là sẽ ép đến chết hắn, vậy thì sao có thể giúp hắn được.”
Ái Nhĩ cau mày nghi hoặc, nhưng rõ ràng Tần Dụ đã…
Ai Nhĩ chợt nhớ đến câu nói của Tần Dụ lúc nãy, kinh ngạc mở to mắt.
“Nhưng không phải anh?” Đã đáp ứng hắn ta cơ mà, Tần dụ cứ như thế nói nuốt lời liền nuốt lời sao?
Tần Dụ nhếch môi, xoa xoa đuôi mắt của Ái Nhĩ, thản nhiên thừa nhận tính xấu của mình.
“Thế thì em không biết rồi, tôi đúng là loại người ngang ngược vô sỉ, nói lời không biết giữ lấy lời nổi tiếng nhất thành phố Z này đấy…”
Ánh mắt Tần Dụ rơi xuống khóe môi của Ái Nhĩ, nhịn không được, ngón tay liền trượt từ đôi mắt xuống vành môi, bàn tay còn lại kéo tay Ái Nhĩ, đặt lên mắt của mình, như muốn cô làm nốt động tác dang dở lúc trước, âm thanh y thật ôn nhu, chỉ nghe liền vào tai, cơ hồ có thể nghiện ngay tức khắc.
“Ái Nhĩ, tôi biết bản thân xấu xa đến độ nào, nhưng hy vọng em hãy nhớ kĩ một điều, Tần Dụ này có thể tàn nhẫn đối phó với bất kì ai trên đời, chỉ riêng em thì không.”