Vật chứng đầy đủ, nhân chứng chính trong vụ án là Thẩm Dạ cũng đã nhận tội. Cáo buộc về tội ác của Hoắc Thuần Khanh chính thức thành lập. Dưới sự giúp đỡ của Tần Dụ, quá trình thủ lý vụ án diễn ra cực kì suôn sẻ. Phiên tòa xét xử tiến hành vào tháng 5, trước dự tính của Ái Nhĩ tận hai tháng.
Hoắc Thuần Khanh mặc áo phạm nhân, hắn cúi thấp đầu đứng trước vành móng ngựa, lẳng lặng nghe thẩm phán đọc toàn bộ tội ác mà mình đã gây ra.
Người hỏi hắn có muốn nói gì trước khi tuyên án, Hoắc Thuần Khanh vội ngẩng đầu, hắn xoay người một vòng, nhìn từng người từng người một trong phiên xét xử này.
Hoắc Thuần Khanh nhìn đồng phạm Thẩm Dạ đang run rẩy đứng cạnh, hai mắt trợn ngược lên, tay leng keng hai tiếng giơ ra, như thể muốn vồ đến bóp chết cô ta bất cứ lúc nào.
Thẩm Dạ nào dám lộn xộn, bị Hoắc Thuần Khanh nhìn chằm chằm liền hoảng hốt lùi lại, cô chỉ muốn giữ lại cái mạng quèn này, đi tù thì đi, dù sao cũng là mấy năm mà thôi, nếu Thẩm Dạ ngoan cố chống trả, chắc chắn kết cục không thể đơn giản như thế này.
Căn phòng tối tăm, động vật máu lạnh quấn lấy, máu chảy tí tách không ngừng. Nổi hoảng sợ đó không cách nào Thẩm Dạ quên được, thử hỏi, nếu không nghe theo Tần Dụ, nếu không tự thú, cô không biết hôm nay đã là ngày tang thứ mấy của chính mình.
Hoắc Thuần Khanh khắc chế nổi căm phẫn của chính mình, khi hắn xoay người, chạm đến ánh mắt lãnh đạm của Ái Nhĩ, cùng nụ cười đầy thâm ý của Tần Dụ, hắn liền biết mình không có cách nào quay đầu lại.
Phong quang vô hạn một thời, là ông lớn hô mưa gọi gió, phất tay một cái liền có một đám người quay quanh.
Tiền bạc, mỹ nữ, cuộc sống xa hoa, quyền lực tối cao, tất cả như một giấc mộng.
Chớp mắt một cái, mọi thứ trong tay Hoắc Thuần Khanh hắn liền hóa hư không, trở thành bọt biển, sóng đánh cát vùi.
Từng ánh mắt một nhìn về phía hắn, có phán xét, có mỉa mai, có căm ghét, chỉ riêng Ái Nhĩ là lãnh đạm.
Trong mắt cô, hắn hệt như một món hàng hết giá trị, không đáng quan tâm, không còn tư cách để được trân trọng.
Hoắc Thuần Khanh mấp máy môi, dường như có vô vàn lời nói muốn thốt ra, trái tim, đại não đều đau như bị xé rách, hắn muốn gào lên, muốn chạy trốn nơi này, không muốn bất kỳ ai thấy được bản thân bếch bác tệ hại như lúc này.
Hóa ra, cảm giác bị phản bội là như thế này, tình yêu cầu mà không được là như thế này.
Tương lai…là một vũng đầm lầy, không nhấc chân lên nổi là như thế này….
Hoắc Thuần Khanh bật cười tự giễu, ngón tay bấu lấy còng tay lạnh băng, im lặng như một pho tượng.
Tầm mắt nhòe dần, nhưng nước mắt đã cạn, không có giọt nước mắt xót thương nào rơi xuống dành cho hắn.
Quả báo, là quả báo của hắn, Hoắc Thuần Khanh nhận lấy từng chữ xứng đáng, tim đau đến nghẹt thở.
“Đáng lắm, kẻ độc ác như thế này phải bị trừng trị.”
” Ác giả ác báo, Hoắc Thuần Khanh phải chịu hình phạt thích đáng.”
Đầu Hoắc Thuần Khanh ong cả lên. Tiếng gõ của thẩm phán, phiên tòa xét xử kết thúc, hắn máy móc đi theo sự dẫn đường của cảnh sát.
Khi đi qua chỗ ngồi của Ái Nhĩ, Hoắc Thuần Khanh thả chậm bước chân, dù biết rõ Tần Dụ là kẻ nhúng tay vào vụ án này, hắn cũng lờ mờ nhận ra sự khác thường của Ái Nhĩ, nhưng không ngờ đến lúc hắn thấy được bộ dáng ân cần khi Tần Dụ chăm sóc Ái Nhĩ, đổi lại cô cũng ngoan ngoãn chấp nhận sự chăm sóc ấy, Hoắc Thuần Khanh thật sự biết rằng, mình đã không có cách nào giữ được Ái Nhĩ.
Bỏ lỡ một lần, chính là vạn kiếp bất tương phùng.
“Ái Nhĩ.”
Hoắc Thuần Khanh thều thào gọi, trong giây phút đối mặt lần nữa với Ái Nhĩ, dường như hắn hy vọng dùng hết may mắn phần đời còn lại của mình để níu kéo lấy sự chú ý của cô.
Một lần, chỉ một lần duy nhất.
“Em không muốn biết thân thế của chính mình sao?”
Hoắc Thuần Khanh chăm chú quan sát tất cả biến hóa xuất hiện trên khuôn mặt cô, từ bất ngờ đến khi bình tĩnh lại, một chút run rẩy thoáng qua cũng đủ để hắn biết, Triệu Ái Nhĩ, người mà hắn mong chờ rốt cuộc cũng sống lại.
Một vở cổ tích hoang đường ngoài đời thực, một linh hồn ngự trị trong thân xác xa lạ, hắn sống được nửa đời người cũng chưa từng trải qua tầng tầng cảm xúc chất chồng như lúc này.
Có vui sướng, có nhẹ nhõm, có hy vọng, còn có hối hận.
Triệu Ái Nhĩ sống lại rồi, thật tốt.
Chỉ tiếc, quãng đời còn lại, hắn không thể ở cạnh cô.
“Hoắc Thuần Khanh, anh không biết.”
Ái Nhĩ mỉm cười.
“Tôi đã không còn là con ngốc mặc cho anh đùa giỡn nữa. ”
Ái Nhĩ dám chắc rằng, Hoắc Thuần Khanh không hề biết thân thế thật sự của cô. Một kẻ xem tình yêu mà cô trao tặng như món đồ chơi, mặc sức để ở dưới chân giẫm nát, khiến cô giãy giụa trong đau đớn và thống hận. Hắn xem cô như một con búp bê trong hộp kín, mua vui trên tình cảm chân thật của cô, một kẻ máu lạnh như thế, hắn sẽ để tâm đến món hàng đó đến từ đâu, sẽ cho người điều tra gốc rễ của cô như thế nào hay sao?
Ái Nhĩ biết, Hoắc Thuần Khanh không bao giờ tốn công vô bổ với những thứ không làm hắn hứng thú.
Hoắc Thuần Khanh vốn còn muốn thử Ái Nhĩ, không ngờ ngay lập tức bị vạch trần, vốn là muốn cứu vãn, nhưng hắn quá nôn nóng, lộ cả cảm xúc trên mặt. Hoắc Thuần Khanh vừa muốn vươn tay, liền bị cảnh sát nắm lấy lôi đi.
Hai người lướt qua nhau, Hoắc Thuần Khanh một mực xoay đầu nhìn Ái Nhĩ, nhưng ánh mắt cô, từ đầu đến cuối đều đặt lên người Tần Dụ.
Hắn thấy, hai người họ nắm lấy tay nhau, mắt Ái Nhĩ cong cong, dường như mọi sự xinh đẹp đều tồn tại trong ánh mắt ấy.
Cánh cửa trước mắt Hoắc Thuần Khanh đóng sầm lại, che đi hình dáng mà hắn vốn từng nhớ mong nhất, trong giấc mơ, hắn từng mong rằng có kỳ tích xuất hiện, Ái Nhĩ vẫn còn sống, khỏe mạnh ở bên cạnh hắn, hai người sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Đáng tiếc, giấc mộng không thành, hai người họ là hai nữa phần lỗi của nhau, khi cánh cửa kia đóng lại, nửa thế giới của Triệu Ái Nhĩ, đã không còn sự tồn tại của Hoắc Thuần Khanh.
Nửa đón lấy tương lai tươi sáng.
Nửa còn lại chết héo nơi ngục tù.
Hoắc Thuần Khanh bị đẩy lên xe chở phạm nhân, xe lăn bánh tiến về phía nhà tù, điều còn sót lại trong suy nghĩ của hắn chính là.
Tình yêu kéo theo sai lầm, đã chấm hết.
Hai người họ, không còn quan hệ gì với nhau, hoàn toàn trở thành người dưng nước lã.
Hai người họ, đã kết thúc.