Trong khoảnh khắc đó, Tần Dụ ngỡ như mình nghe lầm, nhưng nhớ đến lời nói của mẹ, y liền bỏ đi suy nghĩ ấy. Tần Dụ nâng mặt cô lên, nhìn thấy vành mắt của cô đong đầy nước, tâm liền không khỏi đau một trận.
“Ái Nhĩ, sao em lại chạy ra ngoài này? Có biết tôi lo cho em lắm không?”
Ái Nhĩ mặc kệ cơn đau đang hành hạ mình như thế nào, cô ôm chặt lấy Tần Dụ, bật khóc thành tiếng.
“Dụ ca, Dụ ca, em là Tiểu Ái của anh đây!”
Khi nước mắt gột rửa đi bao nhiêu mất mác cùng nổi sợ trong quá khứ, ánh sáng ngày mới lại chiếu vào sinh mệnh của cô. Cuộc đời chân chính của Ái Nhĩ, chính thức trở lại.
“Ái Nhĩ? Em nói gì?”
Tần Dụ tưởng rằng tai mình nghe lầm.
“Dụ ca, là em, là em đây.”
………..
Tần Dụ đặt cô xuống giường, y cầm cự chân mình chạy đến đây bây giờ cũng đã là cực hạn, Tần Dụ ngồi xuống cạnh giường Ái Nhĩ, hai chân đau đến tê cứng, sắp mất hết cảm giác, nhưng y vẫn mặc kệ, trước tiên chỉnh lại gối đầu cho cô, sau đó dùng khăn lau hai bên mắt ửng đỏ kia, còn tiện rót một cốc nước ấm đem qua cho cô.
“Giọng của em khàn mất rồi, mau uống một ít nước, tránh đau cổ họng.”
Ái Nhĩ vẫn còn chưa thoát được, hai mắt vẫn rịn nước, cô thút thít cầm ly nước ấm, uống vội một miếng liền bị sặc, ho khan đến đỏ cả người.
“Cẩn thận, cẩn thận một chút”
Tần Dụ đau lòng vỗ vỗ lưng của Ái Nhĩ, chờ đến khi cô bình tĩnh lại, liền hỏi.
“Ái Nhĩ, lời của em nói lúc nãy… là có ý gì?”
Ái Nhĩ nhoài người nắm lấy bàn tay của Tần Dụ, dùng một thái độ cực kỳ trịnh trọng nói.
“Tần Dụ, em nhớ ra hết tất cả rồi, em chính là Triệu Ái Nhĩ.”
Ái Nhĩ cảm giác được sự ngờ vực của Tần Dụ, tiếp tục nói.
“Cha của em là Triệu Phi Vân, mẹ của em là Hà Liên, em của em, là Triệu Thy Yến. Nhà của em ở thành phố B, trước nhà là một cây cổ thụ, hẻm bên phải có một chỗ bán bánh táo ăn rất ngon. Ngày nào em cũng đòi ba mẹ mua cho mình một cái. Tần Dụ, anh là Dụ ca, là hàng xóm của em, chúng ta từng đi du lịch biển, từng cùng nhau xây nhà rơm, từng cùng nhau đi học, anh thích ăn nhất là tiểu long bao, mùa hè chúng ta cùng nhau ăn kem ở tiệm tạp hóa bác Phúc, mùa thu, anh cùng em đến vườn cải vàng, anh còn làm cho em một cái vòng bằng hoa cải, đến lúc nó héo em vẫn còn cất trong hộp. Mùa đông chúng ta đắp người tuyết, anh nhường bao tay cho em, làm hại hai bàn tay anh ngâm lâu trong tuyết sưng đỏ cả lên, mùa xuân chúng ta cùng nhau đón tết, khi pháo ở trước nhà nổ vang, anh ở bên cạnh em che lấy hai tai của em, hô lớn câu chúc mừng năm mới, anh còn tặng cho em một bao lì xì, một cái kẹp tóc cho em, em…vẫn luôn giữ kỹ.”
Từng lời nói của Ái Nhĩ, rõ ràng rành mạch như thế, không biết qua bao lâu, thanh âm của cô ngừng hẳn, mà nước mắt trên mặt Tần Dụ đã đầy từ lúc nào.
Không ai có thể tin được, y trải qua bao nhiêu đau đớn, hết lần này đến lần khác nghe tin Ái Nhĩ đã chết, sau đó lại hết lần này đến lần khác nghe được tin Ái Nhĩ vẫn còn sống, sự chờ mong lẫn thất vọng cứ điên cuồng cuốn lấy người y. Mới lúc nãy thôi, y còn nghĩ rằng hai người này không phải là một, nhưng đến tận bây giờ, Tần Dụ đã hiểu tất cả.
Y đoán được vì sau mẹ Tần lại bắt buộc y phải lựa chọn, càng biết rõ trong phong thư thứ hai ghi những gì.
Tần Dụ dường như được thông suốt, trái tim trong ngực trở nên lâng lâng, chìm vào khoái lạc của bản thân, y hiểu được tất cả mọi chuyện, càng hiểu vì sao bản thân nên rạch ròi giữa quá khứ và thực tại.
Nếu giả thuyết hai Ái Nhĩ vẫn còn sống, và là hai người khác nhau của mẹ Tần xảy ra thì sao? Tần Dụ một khi chọn sai có lẽ phải nuối tiếc suốt một đời. Điều đó càng chứng minh, việc anh yêu Ái Nhĩ của hiện tại, đã hoàn toàn tách khỏi cái bóng của quá khứ.
Yêu, đơn giản chỉ là yêu, không vì bất kì nguyên nhân nào khác, cho dù Ái Nhĩ là Ái Nhĩ của quá khứ anh vẫn yêu, Ái Nhĩ không phải là Ái Nhĩ của quá khứ, y vẫn sẽ yêu.
Không có thay đổi trong mối quan hệ này, cho dù có hay không có tác động của quá khứ, cả hai sẽ bằng một cách nào đó về bên nhau. Giống như Ái Nhĩ từng nói, cả Tần Dụ và cô sinh ra là để cứu rỗi đối phương, không thể tách rời.
“Tiểu Ái…là em thật sao?”
Tần Dụ khẽ gọi tên cô, thanh âm lưu luyến vừa như mừng rỡ vừa như chần chừ. Anh quá đỗi mong mỏi, cho dù hoang đường, cho dù khó tin, nhưng chỉ cần một câu nói của cô, y vẫn nguyện ý tin tưởng.
Bàn tay Tần Dụ đưa ra, nắm chặt lấy bàn tay Ái Nhĩ, ngón tay đan xen siết chặt lấy nhau, như thể giữa bọn họ đã không còn ngăn cách gì nữa.
“Là em, vẫn luôn là em…”
Vẫn luôn là Tiểu Ái của anh, cho dù qua bao thăng trầm cách trở, ta vẫn về bên nhau. Dù ở thân phận nào, mang trên mình là bộ dáng ra sao,anh và em vẫn có thể dùng cách thức thân thuộc nhất tiến về phía nhau.
“Tốt quá, thật tốt quá.”
Tần Dụ cúi đầu, hôn lên trán Ái Nhĩ, câu cảm thán bật ra, xuất phát từ tận đáy lòng.
Thật may mắn, giữa trời đất bao la, em cuối cùng cũng quay về bên anh.