Ái Nhĩ Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 7

(7)

Cô vốn đã chết đi, một phần cơ thể trong sinh mạng yếu ớt kia, bị người khác tàn nhẫn cướp lấy.

Cô vốn đã chết đi, đoạn tình cảm đơn thuần ngây ngô kia đã vội tan theo cát bụi.

Cô vốn đã chết đi, nhưng bánh xe của vòng quay thời gian lại bỗng dưng xoay ngược.

Bởi vì số phận vĩnh viễn muốn trêu đùa con người, cho nên, kiếp sau của cô cũng vì thế mà đến thật nhanh!

[…..]

Ánh nắng ban mai chen vào kẽ mắt, Ái Nhĩ sờ sờ chăn giường, sợi tơ mềm mảnh của chăn bị Ái NHĩ cuộn vào lòng bàn tay, khiến cô thỏa mái đến mức híp hai mắt lại.

Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, người đàn ông bước đến cạnh giường, nhìn Ái Nhĩ đang lăn lộn trong chăn ấm, vài sợi tóc nghịch ngợm còn vươn lại trên gò má ửng hồng, môi không khỏi bật cười.

“Ái Nhĩ, dậy thôi.”

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng xa lạ kia vang vào tai, Ái Nhĩ ngay lập tức tỉnh cả ngủ, cô mở to mắt ra, không chớp mi nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt, bờ môi run rẩy cất tiếng.

“Anh là ai? Thuần Khanh, Thuần Khanh đâu?”

Người đàn ông hơi cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu lại, nghi hoặc hỏi.

“Ái Nhĩ, em nói cái gì vậy? Anh là anh của em, còn Thuần Khanh, Thuần Khanh là ai?”

Ái Nhĩ nhanh chóng lùi người về phía tường, vẻ mặt phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng rối rắm. Kí ức trong đầu luân chuyển một vòng, xác nhận là mình mình không hề quen người đàn ông này, ánh mắt Ái Nhĩ lại lướt qua căn phòng, giật mình.

“Đây là đâu? Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà.”

“Ái Nhĩ, em làm sao vậy? Về nhà nào? Đây vốn dĩ là nhà của em cơ mà!”

Người đàn ông kia sửng sốt một lúc, hắn vươn tay muốn sờ trán Ái Nhĩ, lại bị cô dùng tay hất ra, sợ hãi thét lên.

“Tránh xa tôi ra, tôi muốn gặp Thuần Khanh, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!”

Người đàn ông kia hơi hốt hoảng, lại nhìn thấy nước mắt rơi tí tách trên mặt Ái Nhĩ, vội vàng cách xa cô ra, dịu giọng trấn an.

“Em đừng khóc, đừng khóc, anh…để anh đi gọi bác sĩ.”

Người nọ vội xoay người rời khỏi phòng, lúc này Ái Nhĩ mới hoàn hồn, cô lau đi vệt nước mắt trên má, rón rén bước xuống giường, vừa xoay mặt vào gương, đồng tử trong nháy mắt liền kéo căng ra.

Là ai? Là ai vậy? Đây không phải là hình dáng của cô mà?

Ái Nhĩ chạy nhanh về phía chiếc gương lớn, cô dùng hai tay nhéo mặt mình, sau đó nhìn lại thật kĩ người trong gương, hai chân run run ngã bệch xuống sàn, sợ hãi khóc lớn.

“Sao lại như vậy, mình biến thành người khác sao? Sao lại có thể như thế được.”

Cô chỉ là vô ý té cầu thang thôi mà, làm sau chỉ một giấc tỉnh lại, cô lại ở trong thân thể của một người khác rồi!

Nhà của cô, nhà của cô ở đâu, còn có Tiểu Miêu, dì Lễ, họ đang ở đâu?

Thuần Khanh, Thuần Khanh của cô ở đâu rồi, Thuần Khanh bỏ rơi cô rồi sao?

Ái Nhĩ vừa nghĩ vừa hoảng loạn, cô giống như một con ruồi mất đầu, bay loạn xạ khắp nơi, lại nhận ra mọi thứ xung quanh hoàn toàn không thân thuộc, đáy lòng phút chốc trở nên trống rỗng.

Ái Nhĩ cuộn mình trên giường, bả vai đơn bạc phủ một tầng cô tịch, cô muốn lau đi nước mắt đang rơi xuống, nhưng càng muốn lau, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống. Ái Nhĩ đi một vòng lớn trong phòng, nức nở gọi tên Thuần Khanh.

“Thuần Khanh, anh ở đâu? Anh ra đây với Ái Nhĩ được không?”

“Thuần Khanh, anh đừng bỏ rơi Ái Nhĩ được không? ”

“Anh ra đây đi, Ái Nhĩ biết sai rồi, Ái Nhĩ sau này sẽ không dám tái phạm nữa, anh đưa Ái Nhĩ về nhà được không? Ái Nhĩ sợ lắm, ở đây không phải là nhà của Ái Nhĩ.”

Tiếng nói của cô va vào không gian tĩnh lặng, cô gọi tên Thuần Khanh vô số lần, nhưng lại không có lấy một lời hồi đáp lại.

Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ái Nhĩ lùi vào góc tường, co rúm người lại, bất giác, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ.

Cửa phòng được mở ra, người đàn ông lúc nãy bây giờ đang đi cùng với một người khác, trên tay ông ta là một hộp y tế, hình như là bác sĩ mà người nọ vừa mới đến.

Hai người bước vào phòng, người đàn ông vừa xoay người tìm kiếm Ái Nhĩ, cô liền từ góc phòng lao nhanh ra ngoài.

Người nọ không kịp phòng bị, liền bị Ái Nhĩ xô ngã vào tường, thoắt một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ái Nhĩ, em quay lại đây!”

Người kia đuổi theo cô, họ đang ở rất gần cô, thanh âm kêu gào xuyên qua màng nhĩ, nhưng Ái Nhĩ vẫn nhắm mắt nhắm mũi mà chạy.

Cô chạy ra khỏi ngôi nhà xa lạ kia, cứ chạy, chạy, chạy mãi…trong đáy mắt lóe lên một niềm hy vọng đang bừng sáng…

Cô muốn đi tìm Thuần Khanh, nhất định phải đi tìm Thuần Khanh.

Cô phải về nhà! Phải về nhà bằng mọi giá!

#còn.

Bình Luận (0)
Comment