Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim

Chương 12

10

 

Chưa từng gặp tình huống này, tôi đứng ngồi không yên.

 

Nhậm Tiểu Lộ nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng chị ấy, giọng nói hiếm khi dịu dàng: "Không sao đâu, có chị ở đây, đừng sợ."

 

Nhậm Tiểu Thiên đứng dậy, cùng mẹ ra cửa, đứng bên cạnh mẹ, nói chuyện với chủ nợ.

 

SMK

Giọng chủ nợ càng lúc càng lớn, có vẻ hơi khó dây vào.

 

"Thôi, em đừng nhìn nữa." Nhậm Tiểu Lộ dẫn tôi vào phòng ngủ, một lúc sau lại bưng một phần cơm vào, nhẹ nhàng nói: "Em ăn cơm trong phòng đi, không sao đâu, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa."

 

Nói xong, chị ấy xoa đầu tôi, ngồi xuống bên cạnh, còn cố tỏ ra thoải mái nói với tôi: "Tối nay đi dạo mua vé số, chị cảm thấy lần này nhất định sẽ trúng, đến lúc đó chúng ta sẽ đổi nhà to, cho tiểu thư nhà ta một phòng ngủ riêng nhé?"

 

Tôi nhìn chị ấy, chị ấy cười, "Nhìn gì, không nỡ xa chị gái à?"

 

Tôi không nhịn được tựa vào vai chị ấy.

 

Trong tình huống này, họ vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của tôi, sợ tôi lo lắng, tôi không thể nào mở miệng nói ra, tạo thêm gánh nặng cho họ được.

 

May mà tôi nhanh chóng nhìn thấy cơ hội - kỳ thi lớn sắp đến, trường lại đang chọn người đi thi tiếng Anh, nếu tôi thể hiện tốt, chắc chắn sẽ được hai phần thưởng.

 

Trần Trì từ sau khi bị tôi làm mất mặt, dường như đặc biệt chú ý đến tôi.

 

Nhận thấy sự thay đổi gần đây của tôi, cậu ta mỉa mai: "Dạo này chị chăm chỉ học hành nhỉ."

 

"Vì chị muốn nhận học bổng." Tôi bình tĩnh nói.

 

Trần Trì còn chưa nói gì, những người bạn hay chơi cùng cậu ta như nghe được chuyện cười gì đó, vừa huýt sáo vừa vỗ tay, còn tạo một cuộc bình chọn trong nhóm lớp, để mọi người bình chọn xem tôi và mấy học bá ai sẽ được học bổng.

 

Tôi là người duy nhất bình chọn cho mình.

 

Tiếng chế giễu trong nhóm chat ngày càng lớn.

 

Thầy giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên tiếng Anh cũng có mặt trong nhóm. Sau khi thấy tin nhắn, thầy cấm chat tất cả mọi người, bảo đừng làm loạn nữa, nhưng trước giờ học lại đến bàn tôi, gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Có chí tiến thủ là tốt, nhưng vẫn phải thực tế một chút. Thầy không nói gì khác, chỉ nói về khả năng nói tiếng Anh của em…”

 

Cô nữ sinh tóc nâu hạt dẻ đã từng đến quán ăn của mẹ tôi bắt chước giọng tiếng Anh ngọng nghịu của tôi một cách khoa trương, cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.

 

"People will always improve, we shouldn't have prejudice against others, shouldn't we?" Tôi nói câu này với giọng rõ ràng, phát âm chuẩn, nhìn thầy với vẻ thành khẩn.

 

Thầy: "..."

 

Thầy im lặng mấy giây mới nói: "Đúng vậy, quả thật không nên có thành kiến với người khác, em tiến bộ rất nhiều, rất tốt, không tệ."

 

Cô gái kia nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ, tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, cười nhạt một cái.

 

Tôi có thể thi đỗ vào trường này, không phải nhờ may mắn.

 

Nhưng tôi phải giả vờ như kỳ thi tuyển sinh lớp 10 vừa rồi là do may mắn, bình thường không thể vượt mặt Trần Trì, nếu không Trần Trì sẽ không vui.

 

Những bài kiểm tra tiếp theo, tôi đều đứng đầu. Ban đầu còn có người nói tôi chắc chắn gian lận, giáo viên cũng nghi ngờ, nhưng camera không ghi lại được bất kỳ điều gì bất thường, thầy cô bèn thường xuyên gọi tôi lên bảng giảng bài.

 

Tôi tư duy mạch lạc, diễn đạt chính xác, chưa từng mắc lỗi lần nào.

 

Dần dần, thái độ của các bạn cùng lớp với tôi cũng bắt đầu thay đổi.

 

Thậm chí cả những học sinh giỏi trước đây luôn lạnh lùng, kiêu ngạo cũng bắt đầu chủ động thảo luận bài tập với tôi, tôi cũng có thêm vài người bạn.

Bình Luận (0)
Comment