Ai Nói Ta Là Giả Thiên Kim

Chương 15

"Không phải, dì chỉ muốn quan tâm con, dì không có mục đích gì cả." Bà ấy vội vàng giải thích.

 

Tôi nhìn bà ấy, không nhịn được cười khẩy một tiếng.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu được tiếng cười khẩy mà bà ấy đã dành cho tôi khi ép tôi ăn bánh kem rất lâu về trước có ý nghĩa gì.

 

Đó là sự không tin tưởng, nhưng lại khinh thường vạch trần đối phương.

 

"Ai tin chứ."

 

Nói xong, tôi đẩy bà ấy ra, sải bước rời khỏi trường.

 

12

 

Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nồng nặc. Mới không lâu kể từ lần khám bệnh trước, vậy mà tôi lại cảm thấy như đã qua cả một đời.

 

Bác sĩ mặt mày nặng trĩu, nói tôi còn trẻ nên bệnh tiến triển chậm, nhưng phải điều trị ngay lập tức, không thể trì hoãn thêm được nữa.

 

Tôi hỏi bác sĩ ước chừng chi phí điều trị là bao nhiêu, bác sĩ nói một con số khiến tim tôi thắt lại.

 

Tôi rối bời, trở về nhà thì thấy Nhậm Tiểu Lộ và Nhậm Tiểu Thiên đều ở đó.

 

Vẻ mặt của họ có vẻ kỳ lạ.

 

Tôi vừa bước vào cửa, Nhậm Tiểu Lộ đã đi tới, nghiêm túc nói: "Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em."

 

Tôi gật đầu, nước mắt bất chợt tuôn rơi.

 

Không hiểu sao, ở ngoài thì không sao, nhưng cứ nhìn thấy họ là tôi lại muốn khóc.

 

Cả hai người đều luống cuống, hỏi tôi có chuyện gì, tôi cứ lau nước mắt mãi, không nói nên lời.

Trải qua biết bao tủi nhục, bị những người thân thích ghét bỏ, bắt nạt, chịu đựng sự đối xử bất công, tôi cứ nghĩ cuộc đời mình chỉ đến thế mà thôi.

 

Vậy mà đột nhiên tôi lại được sống trong một gia đình ấm áp, được biết cảm giác được yêu thương, che chở là như thế nào, khiến tôi ước gì một ngày dài như một năm, vậy mà tại sao lại để tôi mất đi tất cả?

 

Bất ngờ, Nhậm Tiểu Thiên hét lên: "Cái gì đây!"

 

Nhậm Tiểu Thiên run rẩy giơ tờ giấy trong tay, đó là phiếu khám bệnh tôi để trong cặp.

 

Nhậm Tiểu Lộ nhìn vào, mặt cả hai người đều tái mét.

 

Một lúc sau, Nhậm Tiểu Lộ đi tới, ôm tôi, giọng run run nói: "Đừng khóc, em yêu, đừng khóc. Chị vừa định nói với em, nhà mình có tiền rồi, vé số chị mua trúng thưởng rồi, vừa đủ để trả hết nợ."

 

Tôi ngơ ngác, buột miệng: "A, vậy thì tốt quá, nhà mình không phải nợ nần nữa rồi."

 

Nhậm Tiểu Lộ: "Em đang nói gì vậy, đương nhiên là phải chữa bệnh cho em trước chứ!"

 

Chị ấy như vừa tức giận vừa lo lắng cho tôi, vỗ mạnh vào lưng tôi.

 

"Chị cứ thắc mắc sao mua vé số bao lâu nay mà hôm nay mới trúng." Chị ấy nói: "Hóa ra là để dành cho em đấy."

 

Tôi không kìm được nữa, ôm chầm lấy chị ấy, khóc nức nở.

 

"Em sợ lắm chị ơi..."

 

"Em cũng không muốn ích kỷ làm liên lụy đến mọi người, nhưng em thật sự không muốn chết, chị ơi, em không muốn chết, em còn chưa sống đủ…"

 

"Mọi người đối với em quá tốt, em chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, em thật sự không muốn chết, em không nỡ, em sợ lắm, chị ơi, em sẽ c.h.ế.t sao…"

 

Cổ tôi ấm nóng, đó là nước mắt của Nhậm Tiểu Lộ.

 

SMK

"Đương nhiên là không rồi." Chị ấy nói với giọng run rẩy nhưng kiên định: "Dù có phải bán hết nhà cửa, chúng ta cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho em. Đừng sợ, có chúng ta ở đây rồi."

Bình Luận (0)
Comment