Ai Nói Tôi Kết Hôn

Chương 40

Cửa mở ra, sói con ngồi chồm hỗm như Thần giữ cửa nhìn chằm chằm người ở ngoài cửa – Tả Tư Ninh. Nó ngạo mạn nâng đầu, ánh mắt khinh miệt như muốn truyền đạt một tin tức: cô đi đâu, sao giờ mới về?

Tả Tư Ninh kinh sợ ngồi xuống, cách sói con chừng hai, ba bước để đề phòng nó phác tác thú tính nhào vào cô. Giọng cô hạ thấp, cố thương lượng: “Sói con, em nhường chị một chút, chị vào nhà làm món ngon cho em.”

Sói con tựa hồ hừ một hơi, xoay mặt làm bộ dáng: “Hứ! tôi không rảnh mà quan tâm cô.” Bộ dáng còn kiêu ngạo hơn nhiều so với chủ nhân của nó.

Tả Tư Ninh hoàn toàn có thể vượt qua nó để đi vào nhưng cô không muốn bước qua đầu sói con. Cô vẫn có chút sợ hãi, vạn nhất nó không vui khi có người bước qua người nó thì sao? Tuy đã ở cùng sói con được một thời gian nhưng Tả Tư Ninh vẫn bảo trì kính nhi viễn chi với sói con, nào dám thân cận cùng với nó.

Sau cùng bất đắc dĩ, cô lên tiếng: “Hàn Duệ, anh ở nhà không?”

Đợi thật lâu, trong phòng truyền đến một câu chất vấn, giọng trầm thấp: “Em đã trở lại rồi sao?”

Là âm thanh của Hàn Duệ. Tả Tư Ninh an tâm, tuy không rõ chính mình đang lo lắng cái gì, là vì Lâm Thiến? Không biết, đối với loại chuyện tình không rõ ràng như thế này thì cô tự động lựa chọn không thèm nghĩ đến nữa. Lòng người quá rắc rối, cô chẳng muốn đi đoán, đương nhiên bao gồm cả chính mình.

Đại khái là thấy Tả Tư Ninh chậm chạp không chịu vào nhà, Hàn Duệ rốt cục đi ra cửa. Anh nhìn Tả Tư Ninh đang ngồi xổm dưới đất, nhíu mày khó hiểu: “Em đang tự phạt mình hay sao?”

Tả Tư Ninh cảm thấy truyện cười này khá nhạt, nhưng cô vẫn phối hợp nở nụ cười: “Em không phải chào hỏi với sói con sao? Lâu không gặp nó rồi.”

Hàn Duệ liếc nhìn sói con một cái, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ: cô vẫn sợ sói con sao? Kì thật lúc này anh thật muốn để mặc cô ở đó “chào hỏi” sói con thật tốt nhưng sợ cô lại chạy loạn ra ngoài nên anh cho sói con về ổ.

Tả Tư Ninh vào nhà nhưng không ngồi xuống, lại nghe thấy Hàn Duệ quát lạnh: “Không phải bảo em ở nhà chờ sao? Sao lại chạy đi đâu vậy? Một người lớn đầu như vậy sao lại để mọi người không ngừng lo lắng.”

Lời này nghe thế nào cũng thấy quái dị, giống như người lớn nói với trẻ con vậy. Tả Tư Ninh lắc đầu, há mồm nói không lên lời. Chẳng lẽ lại nói là đi gặp Lâm Thiến bởi vì lo lắng anh có chuyện sao? Lời này nghe như thế nào cũng giống như lấy cớ, vẫn không nên nói ra là hơn. Cô cúi đầu nhìn ngón chân: “Em đi gặp một người bạn, đúng rồi, anh có tin tức gì không?” Nghĩ đến con, Tả Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt chờ mong: “Tìm được không?”

Thấy Hàn Duệ lắc đầu, cô đoán được kết cục, cô gật đầu: “Không sao, ngày mai em lại đi tìm, nhất định có chỗ em quên không nghĩ tới.”

Hàn Duệ nhìn cô, có chút thất bại bởi vì anh không biết nơi kỉ niệm của cô và người đàn ông khác. Điều này làm cho anh cảm thấy địa vị làm chồng của mình bị khiêu chiến.Đáng nhẽ ra, là một người đàn ông phong độ, anh không nên hỏi chuyện quá khứ của Tả Tư Ninh nhưng mà… vứt mẹ cái phong độ đó đi, anh không thể không hỏi: “Em hiện tại nên giải thích đi thôi?”

Giải thích? Đúng là mình thiếu anh một lời giải thích... Tả Tư Ninh nghĩ đến cái này lại cảm thấy chút hoảng hốt bởi vì cô không xác định, nếu thẳng thắn nói ra, quan hệ yếu ớt của cô và Hàn Duệ còn có thể tiếp tục hay không? Nhưng phàm là người đàn ông bình thường đều không chịu đựng được loại tình huống này. Tuy nhiên cô dù có bị đánh chết đi nữa cũng không chịu thừa nhận đây là phản bội, bởi vì bọn họ từ đầu đến giờ đều không phải vì tình yêu, không phải sao?

Nếu không có tình yêu thì có thể nói ra sự thực, nhiều nhất là anh sẽ phát hỏa lên, sẽ tung hê mọi chuyện, tiền mình nợ anh mình nên trả lại cho anh một phân cũng không thiếu...

Cô có phần đau lòng, bởi vì thiếu của anh không ít tiền nha... còn cái khác thì thôi đi. Chuyện bọn họ đã làm thì cứ coi như là đàn ông, đàn bà giúp đỡ nhau phát tiết dục vọng của thân thể, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai.

Nghĩ thông suốt những thứ này Tả Tư Ninh liền không do dự: “Có rượu không?”

Uống chút rượu thêm can đảm, cũng dễ nói chuyện hơn.

Hàn Duệ lấy một tá bia từ trong tủ lạnh, đi ra ngoài, trong phòng khách không có ai. Anh vừa có phần sốt ruột lại có điểm tức giận, không biết cô lại đi nơi nào rồi.

Bỗng nhiên anh nghĩ tới một chỗ, dựa vào trực giác nhìn ra, quả nhiên cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Qua khe cửa có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang bê cái di văng ra ban công.

Hàn Duệ vội vàng đi qua, đứng cách cô chừng hai bước nhìn cô bận rộn điều chỉnh phương vị hai chiếc di văng. Nhìn thấy cô tựa như hài lòng sau đó quay người.

“A!” Tả Tư Ninh phát ra một tiếng hét kinh hãi. Cô vỗ ngực, nhíu mày: “Anh sao lại giống như ma vậy? Thật là dọa người.”

Hàn Duệ liếc cô một cái, tự nằm xuống một chiếc di văng: “Anh quang minh chính đại, là em có tật giật mình.”

Lòng dạ Tả Tư Ninh quả thực có hẹp hòi một chút, dưới bầu trời đêm, gió thổi mát mẻ như vậy, uống rượu tâm tình thì nên bình tâm tĩnh khí, không nên thẹn quá thành giận mà ra tay đánh người đúng không? Đương nhiên lời này chỉ là vui đùa, trong lòng cô thật sự mong rằng Hàn Duệ có thể thấu hiểu một chút.

Trời dần dần tối sầm, gió thổi, nhiệt độ trên ban công cũng trở nên lành lạnh, hơn nữa bia cũng lạnh lẽo như vậy nên càng uống lại càng tỉnh. Sau khi Tả Tư Ninh uống hết cả hai chai, dợm người muốn đi lấy thêm.

Hàn Duệ bắt lấy tay cô, mặt không thay đổi: “Em muốn uống rượu giải sầu, đem mình uống say sao?”

Tả Tư Ninh á khẩu không trả lời được, khả năng là trong tiềm thức cô muốn như vậy.

“Chờ đấy!” Hàn Duệ phun ra hai chữ rồi đi vào nhà, không biết làm cái gì.

Tả Tư Ninh uống trộm một ngụm, bia lạnh uống rất ngon lại không bị say nhưng chưa uống xong, bia đã bị người đoạt lấy.

Chống lại vẻ mặt ẩn ẩn tức giận của Hàn Duệ, Tả Tư Ninh có chút chột dạ, đồng thời mũi cô ngửi thấy một mùi thơm, từ trên người Hàn Duệ phát ra, thực ra phải nói là từ tay của anh phát ra...

Trên tay anh là một mâm con thức ăn nhìn thật ngon lành. “Ăn cơm trước đi.” Hàn Duệ biết Tả Tư Ninh nhất định chưa có ăn cơm, bụng rỗng mà trút bia như vậy rất dễ say.

Tả Tư Ninh có chút vui mừng: “Anh làm sao?” Chỉ vài phút ngắn ngủi mà Hàn Duệ có thể làm ra một bữa tiệc sắc hương vị đầy đủ như vậy sao? Anh thật là thâm tàng bất lộ quá đi...

Hàn Duệ không muốn phá tan ảo tưởng tốt đẹp của cô. Đồ ăn này tốt xấu gì thì cũng là anh vừa hâm nóng lại, coi như là anh nấu đi?

Anh nhìn thấy cô ăn vô cùng ngon miệng, vừa ăn vừa không ngừng khích lệ tay nghề của anh. Tâm tình anh đột nhiên tốt lên nhiều, tựa hồ còn có một chút hương vị hạnh phúc.

Như vậy là đủ rồi!

Anh muốn nghe chuyện quá khứ của Tả Tư Ninh, nhưng điều đó cũng chỉ là phơi bày vết sẹo của cô ra, ngoại trừ để đó ra anh còn có thể làm được gì? Ly hôn sao? Anh biết chuyện này tuyệt đối không thể. Lúc trước, khi anh lựa chọn Tả Tư Ninh, anh đã phái người điều tra cô. Anh sớm đã biết được chuyện nọ chuyện kia. Bây giờ anh để ý như vậy vì trong quá trình có điểm đột biến lớn, rất lớn, nên anh nhất thời chưa kịp lấy lại cảm xúc.

Đứa bé kia hoàn toàn ngoài ý liệu, anh chưa bao giờ biết Tả Tư Ninh có một đứa con, mà đứa bé kia anh lại muốn thu dưỡng. Cái duyên phận sâu xa rằng buộc này làm cho anh có phần không biết nên lựa chọn thế nào.

Ăn cơm, lại uống rượu, Tả Tư Ninh cảm thấy mình thỏa mãn rồi. Cô thở sâu một hơi, há mồm: “Kì thật chúng ta...” chúng ta trước kia đã biết nhau.

Lời dạo đầu của cô còn chưa nói hết thì đã bị bóng dáng của anh bao trùm, trên môi mát rượi, nụ hôn mát mẻ giống như tuyết mùa đông.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, có phần cảm giác đầu váng mắt hoa: không muốn nghe mình giải thích sao?

Hàn Duệ quả thật bị kích thích. Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn nhiều so với dự đoán của anh. Ban đầu anh chỉ muốn hôn cô để cho cô dừng lại. Chẳng qua là hôn hôn một lúc, cỗ động tình kia lại càng mãnh liệt. Anh nhớ rõ cô bé vài năm trước, không có tiếng tăm gì nhưng lại quật cường và nổi loạn. Có lẽ vì những khí chất tương đồng với nhau nên cô có một lực hấp dẫn không nhỏ đối với mình.

Anh khống chế không nổi ham muốn có được cô hoàn toàn.

Tả Tư Ninh sắp thở không nổi. Cô thấy Hàn Duệ thật là dùng tính mạng vào nụ hôn? Chẳng lẽ anh muốn mình chết ngạt? Trong lòng có một suy nghĩ tà ác thú vị. Tay Tư Ninh túm lấy lưng Hàn Duệ, vùng vẫy như là người bị chết đuối hít thở không thông.

Hàn Duệ giật mình tỉnh lại, buông khống chế trên miệng ra, nhìn cô thở dốc từng ngụm từng ngụm, trong lòng có chút thương cảm.

Anh xoay người, uống một hơi bia lạnh, muốn dập tắt ngọn lửa trên người. Anh gần đây càng ngày càng hay bị kích thích, chẳng lẽ là vì rượu? Nhớ tới đêm kích thích tại làng chài kia, Hàn Duệ bật thốt: “Chúng ta sinh đứa bé đi.”

Miệng Tả Tư Ninh há hốc ra.

*****************************************************

Hữu Hữu nhìn căn biệt thự xa hoa kia, có phần trợn mắt há mồm bởi vì bé chưa bao giờ thấy một cái nhà đẹp đến như vậy. Bé ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ quấn băng gạc trên đầu: “Cô, đây là đâu vậy?”

Lâm Thiến không nói chuyện, cô nhìn đứa nhỏ đã lâu. Chỉ cảm thấy phi thường thần kì: đây là đứa nhỏ của Hàn Duệ sao? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, tính ra thì hẳn là trong lúc Hàn Duệ và Tả Tư Ninh học đại học đi? Mình vậy mà không biết việc này. Nếu lúc đó mà biết, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ không tồn tại.

Lâm Thiến mỉm cười, cúi người xuống: “Cháu kêu Hữu Hữu đúng không? Mẹ cháu dạo này có việc bận nên nhờ cô chăm sóc cháu vài ngày. Nơi này là nhà của cô, cháu cứ yên tâm ở lại. Vài ngày sau mẹ cháu xử lý mọi chuyện xong thì sẽ tới đón cháu về.”

Hữu Hữu ngoan ngoãn gật đầu: “Cô, cô có thể cho cháu mượn điện thoại của cô không? Cháu muốn gọi điện thoại nói chuyện với mẹ. Cháu muốn nói với mẹ là cháu sẽ nghe lời cô.”

Thật là một đứa bé thông minh, bé đang thăm dò lời của mình có đúng sự thật hay không chăng? Lâm Thiến thân thiết xoa đầu đứa bé, đưa điện thoại của mình ra: “Nhưng mà cháu cũng biết mẹ cháu làm việc, nếu để cho người khác biết cháu gọi cho mẹ thì mẹ cháu sẽ không làm việc được rồi. Tốt nhất để ngày mai cô đi tìm mẹ cháu, bảo mẹ cháu gọi cho cháu? Mà hơn nữa, cháu xem, trời tối rồi, mẹ cháu nói không chừng đi làm cả ngày mệt mỏi liền về nhà ngủ...”

Mẹ cũng đã nói với Hữu Hữu không được để cho người khác biết bọn họ là mẹ con bởi vì nếu người khác biết chuyện, sẽ có người cực kì đáng ghét đuổi bám bé. Bé suy nghĩ thật lâu rồi mới trịnh trọng gật đầu: “Vâng. Ngày mai cô đi tìm mẹ, nói cho mẹ biết Hữu Hữu đã trưởng thành, không cần lo lắng cho Hữu Hữu.”

Tâm của Lâm Thiến giống như bị một chiếc lông mềm mại quét qua: nếu đây là con mình, mình nguyện đem toàn bộ mọi thứ cho nó. Khó có thể nhìn thấy một đứa bé hiểu biết như vậy.

Nhất thời xúc động, Lâm Thiến ngồi xổm xuống, giọng nói nhu hòa: “Hữu Hữu, có thể cho cô ôm cháu một cái không?”

Sau khi được cho phép, cô nhẹ nhàng ôm đứa bé vào trong lồng ngực. Một loại yên ổn chưa bao giờ có phát ra từ trong thân thể. Nụ cười của Lâm Thiến vô cùng sáng lạn, thấp giọng hỏi: “Cô cũng muốn có con của mình, Hữu Hữu, lúc này cháu có thể gọi cô là mẹ được không?”

Hữu Hữu lắc người một cái, có chút bối rối: “Cô, con của cô đi đâu rồi?”

Giọng nói của Lâm Thiến đầy bi thương: “Nó đang ở một chỗ rất xa.”

*************************************************************

Kế hoạch tìm con của Tả Tư Ninh bị gián đoạn. Trời còn chưa sáng có người gọi điện cho Hàn Duệ, người kia chính là Lục Lệ Thành: “Họ Hàn kia, con mẹ nó, mày không có nhân tính. Tao ở cùng con tao thì liên quan gì đến mày? Mày lấy tư cách gì chia rẽ chúng tao? Có bản lĩnh...”

Hắn hùng hùng hổ hổ một chuỗi dài, tâm tình cực kì kích động, xem ra là xảy ra chuyện rồi.

Hàn Duệ thoáng nhìn người phụ nữ đang ngủ bên cạnh, cũng không bật đèn, nhẹ nhàng, rón rét rút tay ở dưới đầu của cô ra. Đứng dậy đi ra ban công, đóng chặt cửa lại, khẳng định không ảnh hưởng tới Tư Ninh mới mở miệng: “Anh giấu đứa nhỏ ở chỗ nào?”

Lục Lệ Thành càng nóng nảy: “Đừng có giả ngu, không phải mày phái người vụng trộm mang đứa nhỏ đi rồi sao?”

Hàn Duệ ngồi trên di văng, vẻ mặt ngưng trọng: “Anh cẩn thận suy nghĩ, nói xem, tới cùng thì đứa nhỏ bị người nào mang đi? Có thấy là ai không? Có đặc điểm gì không?”

Trên giường, Tư Ninh mở mắt, tửu lượng của cô mặc dù không tốt nhưng còn chưa kém đến mức đó, chỉ có chút bia không thể làm cô say bất tỉnh nhân sự được. Lúc điện thoại vang lên cô mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Muộn như vậy rồi, ai gọi điện cho Hàn Duệ? Mà sao anh lại lén lén lút lút đi ra ngoài?

Tuy cảm thấy không có khả năng nhưng chỉ có lý do kia hợp lý nhất rồi. Tuy Hàn Duệ nhìn rất giống đàn ông đứng đắn nhưng đáng tiếc không phải Liễu Hạ Huệ. Mấy năm nay anh làm sao không trêu chọc đóa hoa nào a?

Tả Tư Ninh xoay người, nhắm mắt, bắt mình ngủ tiếp.

Khi cô cảm giác Hàn Duệ mở cửa đi ra ngoài, cô cũng không ngủ được nên ngồi dậy. Bỗng nhiên cảm thấy chút phiền muộn, dựa vào trực giác cô lấy từ tủ đầu giường ra một gói thuốc lá của Hàn Duệ.

Mùi thuốc lá nồng nặc trong ngực.

Tả Tư Ninh nhức đầu, trước đêm nay cô không nghĩ là mình lại giống người phụ nữ đã kết hôn hoài nghi chồng mình ngoại tình. Lý trí nói cho cô biết, lúc này không nên nghĩ như vậy bởi vì hôn nhân của bọn họ khác người. Nếu là Hàn Duệ muốn ngoại tình, trước đó anh không cần phải cưới mình, bởi vì căn bản là không có ai ép buộc anh.

Lúc này lý trí bị đánh bại, đầu óc cô hiện lên cái hình ảnh nam nữ lúc nửa đêm. Hình tượng sinh động như vậy làm cô hận không thể xông lên cho hai người một cái tát.

Cô cảm thấy ý thức sở hữu của mình quá mãnh liệt nên mới có chuyện kích động như vậy, tuy nói Hàn Duệ là chồng mình, nhưng anh đâu thật sự như vậy?

Càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc mình như một con ngựa hoang đang chạy trốn trong một không gian ngỏ hẹp, ngu ngốc đụng vào tường.

Điên rồi, cô nghĩ người đàn bà tên Tả Tư Ninh nhất định bởi vì uống rượu nên điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment