Công việc lồng tiếng hôm nay vô cùng thuận lợi và cũng sắp đi đến hồi kết.
Tuỳ An Nhiên đeo tai nghe nghe lại bản thu âm, Ôn Cảnh Phạm ngồi thảo thuận về “Cửu chuyển” cùng Lục Tập Phương một lát rồi tiếp tục làm việc, thấy cô ngồi nghe nghiêm túc như vậy cũng kéo ghế lại ngồi bên cạnh anh.
Cánh tay vắt lên lưng ghế, một tay khác cầm cuốn kịch bản xem.
Cũng vào chính giờ phút này, Tuỳ An Nhiên nhận được điện thoại của Tuỳ Kiến Quốc.
Nghe tiếng rung của điện thoại, Ôn Cảnh Phạm quay đầu sang nhìn cô, khẽ đụng vào cánh tay cô như nhắc nhở cô nghe điện thoại.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Tuỳ An Nhiên cầm điện thoại lên xem, lúc nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, sắc mắt cô nhẹ thay đổi. Tuy không quá rõ ràng nhưng đủ để Ôn Cảnh Phạm có thể nhìn ra.
Anh cụp mắt nhìn xem, lại di chuyển ghế, bởi vì dưới ghế có bánh xe nên rất dễ dàng cho anh di chuyển đến đối diện cô.
Anh đưa tay tháo tai nghe cô xuống, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô như muốn hỏi và thực tế anh cũng hỏi: “Có muốn nghe điện thoại không?”
Tuỳ An Nhiên chưa từng nói qua suy nghĩ của cô về Tuỳ Kiến Quốc với Ôn Cảnh Phạm, chỉ là thông qua số lần liên lạc và số lần nhắc tới và phản ứng của cô…Ôn Cảnh Phạm cũng có thể biết được, cô không hề thân với bố mình chút nào cả.
Vì vậy mới hỏi câu như vậy.
“Phải nghe chứ.” Tuỳ An Nhiên hít thật sâu rồi mới bấm nút nghe.
Phòng thu âm ngoại trừ hai người thì chỉ còn Lục Tập Phương đang ngồi chọc mèo cách đó không xa. Vào lúc này, trong phòng không có một tiếng nào nào cả, ngay cả tiếng gió thổi cũng có thể nghe rõ ràng.
Anh treo tai nghe lên trên giá, chống tay vào lưng ghế của cô một cách tự nhiên, đồng thời duỗi đôi chân dài ra, tư thế như đang thu cô vào phạm vi quản lý của mình.
Không biết đầu dây bên kia nói gì với cô, từ đầu đến cuối cô luôn im lặng nhìn anh, qua hồi lâu có lẽ bởi vì cứ nhìn anh trong thời gian dài nên mắt hơi cay cô khẽ chớp mắt một cái, nhẹ “Uhm” một tiếng.
Trong lòng Ôn Cảnh Phạm có một dự cảm không lành nhưng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của cô, hoàn toàn không có gì không ổn cả, anh do dự một chút rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Ba đang ở trước khách sạn Thịnh Viễn chờ em, nói có chuyện muốn nói với em.”
Hàng lông mày Ôn Cảnh Phạm khẽ nhíu: “Có cần anh đi chung với em không?”
Cô do dự một chút, không trực tiếp trả lời nhưng sự im lặng trong phút chốt do dự đó chính là câu trả lời, Ôn Cảnh Phạm nhướn mày, đứng dậy: “Vậy anh cũng phải đưa em qua đó.”
Giọng của anh không lớn nhưng mang theo sự kiên quyết, không cho từ chối.
Tuỳ An Nhiên ngây người một lúc, đưa tay kéo anh lại, đồng thời mượn lực đứng lên, cứ như vậy mà nắm chặt lấy tay anh không buông.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Vốn dĩ Ôn Cảnh Phạm đã nhấc chân bước đi rồi, bị cô kéo lại như vậy liền nhanh chóng dừng bước, đợi cô cùng đi.
Lục Tập Phương đang nghịch thùng giấy với Phàm Hi, một người đàn ông to lớn như vậy mà ngồi xổm dưới đất nghịch thùng giấy cùng với một con mèo…Cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng hài hước.
Lúc Ôn Cảnh Phạm đến ôm Phàm Hi đi, Lục Tập Phương vẫn còn không nỡ: “Sao lại đi rồi…Mình còn chưa chơi với Phàm Hi đủ.”
Phàm Hi bày vẻ mặt kiêu ngạo nhảy ra khỏi vòng tay của Lục Tập Phương, nhảy lên bàn, mượn thế mà nhảy vào trong vòng tay của Ôn Cảnh Phạm, an ổn nằm trong lồng ngực anh.
Lông mày Lục Tập Phương nhíu thành một hàng, đưa tay chọc chọc Phàm Hi, “hừ” một tiếng thật to: “Rồi sẽ có lúc ngươi cần tới ta!”
Phàm Hi lười biếng nhìn anh ta một cái rồi quay đầu, quay lưng về phía Lục Tập Phương, nhàn nhã liế m lông của mình.
Mặt của Lục Tập Phương đổi thành màu xanh rồi.
Ôn Cảnh Phạm nhàn nhạt nhìn người đàn ông đang chuẩn bị nổi tính xấu, bình thản nói: “Cậu bị nó dạy dỗ chưa đủ nhiều à?”
Lục Tập Phương nhớ lại năng lực “phá hoại” của Phàm Hi, sắc mặt lại biến thành màu đen…
Kẻ đầu têu nào đó lúc này mới quay đầu lại, đắc ý kêu một tiếng.
Lục Tập Phương: “…”
May mà đường đi không bị tắc, từ phòng thu âm đến khách sạn Thịnh Viễn chưa tới 10 phút.
Anh vừa lái xe vừa chú ý cảnh vật bên ngoài, nhìn thấy thấy chiếc Mercedes-Benz đơn độc dưới gốc cây bên đường đối diện khách sạn liền đi chậm lại, đừng cách đó không xa: “Anh dừng ở đây chờ em.”
Cô không biết nên trả lời thế nào liền gật gật đầu, cẩn thận chuyển Phàm Hi đang nằm ngủ sang cho anh rồi mở cửa xuống xe.
Ôn Cảnh Phạm nhìn thấy cô băng qua đường, đi đến bên cạnh chiếc xe đó, cách cánh cửa xe nhàn nhạt nói vài câu với người ngồi trong xe rồi quay đầu sang nhìn anh.
Cách một khoảng xa như vậy, anh không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cô, chỉ có thể thông qua đôi mắt đen như hắc diện thạch đó, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên tia nắng hoàng hôn.
Anh ngồi ở vị trí tay lái, vừa đúng chỗ ánh sáng chiếu vào, ánh sáng rơi vào vùng phía sau lưng anh cách anh không xa cũng chẳng gần, chia chỗ ngồi của anh thành hai khu vực khác nhau.
Tuỳ An Nhiên nhìn anh rơi vào trong hai mảnh sáng tối đó…
Cách một con đường lớn, khoảng cách không thể nói là gần, cô chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, những chi tiết khác đều dựa vào trí nhớ của mình.
Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác màu xám, cavat hơi nới lỏng, để lộ đường cong xương quai xanh. Tay trái có lẽ đang đặt trên vô lăng, trong lòng là một con mèo đang ngủ ngon lành, theo thói quen của anh, tay phải có lẽ đang vuốt ve dọc theo bộ lông mềm mại của Phàm Hi.
Móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ánh mắt đang nhìn về phía cô, dịu dàng và vô cùng tập trung.
Tất cả những cảnh tượng này, cô dựa vào tưởng tượng mình để vẽ nên, dần dần…
Lòng dần bình tĩnh trở lại, cô kéo cửa xe ngồi vào trong.
Ánh mắt Tuỳ Kiến Quốc nặng nề, ẩn trong bóng tối, trông có vẻ rất mệt mỏi. Bởi vì bị cảm nên giọng âm cũng khàn khàn, trầm thấp, không thể nói là dễ nghe: “Thời gian trước bố đã đi thăm mẹ con.”
Lòng Tuỳ An Nhiên nhẩm tính xem là thời gian nào, biết được “thời gian trước” cũng chính là khoảng hai ngày trước, nhìn ông ta bằng ánh mắt cảnh giác: “Ông lại muốn gì?”
“Bà ấy nói ta có lòng tốt nhưng làm chuyện xấu, nói ta không hiểu con, cũng chẳng có trách nhiệm.” Ông ta cười cười rồi bụm miệng ho vài tiếng.
Tuỳ An Nhiên không nói gì, cô biết bầu không khí giả tạo mà những lời này tạo ra ám chỉ điều gì – là vài ngày trước, cũng chính là ngày cô và Ôn Cảnh Phạm quyết định kết hôn.
“Bây giờ nói cũng chẳng có tác dụng gì nữa cả, An Nhiên con đừng đề phòng ta như vậy, làm như vậy tổn thương ta vô cùng.”
Tuỳ An Nhiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn ông ta, hơi bất lực, cô thở dài: “Ông là ba của tôi, những điều ông làm đều có quyền và đạo lý riêng. Thật ra tôi cảm thấy bầu không khí trước đây chúng ta ở chung với nhau cũng khá ổn, nếu như được chúng ta cứ như lúc trước đi. Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với nhau, quấy rầy cuộc sống của nhau.”
Không có ai có thể thay đổi được mối quan hệ máu mủ của cô với Tuỳ Kiến Quốc, nhưng mà giữa bọn họ cũng chỉ có mối quan hệ hời hợt như vậy.
Luôn có những việc bạn muốn thay đổi nhưng lại không đủ khả năng.
Giống như việc Tuỳ Kiến Quốc và An Hâm ly hôn đã nhiều năm như vậy và chuyện ông có gia đình mới một cách nhanh chóng. Giống như việc bây giờ cô mềm lòng và muốn lại gần ông ta nhưng nghĩ đến việc ông thuộc về một gia đình khác, cô lại cảm thấy chật vật, bất lực.
Mọi khoảng cách không phải do một sớm một chiều tạo nên mà do tích luỹ theo thời gian, càng ngày càng xa.
Lúc có thể bù đắp không kịp thời bù đắp, đợi đến lúc muốn lại gần nhau thì phát hiện không còn một con đường tắt nào nữa rồi.
Tình thế bây giờ chính là như vậy, từng bức tường và vướng mắc được dựng lên theo năm tháng. Luôn có một hòn đảo, một bến bờ mà bạn không bao giờ có thể đến được.
Phàm Hi đã bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức, nằm trên đùi anh mà duỗi người. Lúc anh nghe điện thoại xong, đưa mắt nhìn sang bên đường đối diện, Tuỳ An Nhiên đã đẩy cửa bước ra.
Dường như cô đang nhíu mày…
Ôn Cảnh Phạm cũng bất giác nhướng mày, một tay vuốt v e Phàm Hi, một tay gãi nhẹ tai nó, cúi đầu thì thầm: “Sao lại nhíu mày rồi?”
Phàm Hi không nhịn được mà trợn tròn mắt…
Tuỳ An Nhiên đứng ở đó hồi lâu rồi mới qua đây.
Ôn Cảnh Phạm nhíu mày càng chặt, ngón tay miết lấy tai của Phàm Hi, lại tự mình thủ thỉ: “Mặc ít như vậy, lát nữa tay chân sẽ lạnh ngắt cho mà xem.”
Phàm Hi có tai bị miết lại trợn tròn mắt: “Đợi cô ấy trở về thì cho cô ấy thêm vài con cá đù vàng ăn thì sẽ ấm lại! Mau buông tai Trẫm ra! Đôi tai tôn quý của Trẫm người bình dân như ngươi sao có thể tuỳ ý sờ chứ!”
Ôn Cảnh Phạm đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình dường như đã nhận ra được tâm tư nhỏ này của nó, anh nhàn nhạt liếc nhìn nó.
Phàm Hi lập tức cụp tai xuống: “…Thôi được rồi, chỉ cần đừng giảm khẩu phần ăn cá đù vàng của Trẫm, làm gì cũng được.”
Tuỳ An Nhiên có hơi không tập trung, đi đến bên xe vẫn không nhậ ra mà vẫn tiếp tục đi tiếp. Ôn Cảnh Phạm giơ tay bấm còi, âm thanh lớn trong một phút chốc đã lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ, bỗng nhiên cô quay đầu sang nhìn anh.
Thấy cô đã lên xe, Ôn Cảnh Phạm mới nhẹ lướt mắt nhìn chiếc xe Benz đậu bên kia đường, hỏi cô: “Lạnh không?”
Không khí bên trong xe rất ấm áp, cô ngồi trong này cảm thấy được bao bọc bởi hơi ấm, chỗ nào cảm thấy lạnh cơ chứ.
Vừa lắc đầu xong, anh đưa tay gài dây an toàn giúp cô, lại nắm lấy tay cô ủ ấm.
Đúng như anh nghĩ, tay cô lạnh ngắt, không có xíu độ ấm nào cả.
Anh dời tay lên trên, chạm vào cổ tay cô, nơi này được bao bọc bởi quần áo, vô cùng ấm áp.
“Sau này ra ngoài nhớ đeo bao tay.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô hoàn toàn bình thương, thầm thở dài nhẹ nhõm. Anh xách cổ Phàm Hi đặt nó vào lòng cô rồi nói: “Thân thể Phàm Hi ấm lắm.”
Phàm Hi đang khua chân mình trong không trung, chưa kịp mở miệng phản kháng đã bị Ôn Cảnh Phạm trực tiếp ném vào vòng tay Tuỳ An Nhiên.
Là một con mèo có tôn nghiêm, Phàm Hi muốn nói: “Để Trẫm làm túi sưởi ấm tay có hỏi qua ý kiến của Trẫm chưa? Còn không mau cho trẫm một sọt cá đù vàng.”
Tuỳ An Nhiên biết anh sẽ không hỏi nhưng cô không thể không nói, đợi xe bắt đầu lăn bánh, rời xa nơi này, cô đắn đo một lát rồi mở miệng nói: “Ba em một gặp anh.”
Ôn Cảnh Phạm không hề bất ngờ: “Vậy chúng ta gặp thôi.”
Tuỳ An Nhiên do dự một lát, trên mặt dường như có vẻ khó xử nhưng thấy anh nhìn sang vẫn gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi.”
Vẻ mặt do dự của cô rất rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không được nhưng trong lúc anh cần nhắc nên mở miệng nói thế nào cô đã lên tiếng: “Sau khi ba em li hôn với mẹ em xong đã có một gia đình mới rồi. Người phụ nữ đó…cũng đã mang thai rồi.”
Giọng của cô bình bình như đang nói về một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình, ngay cả ánh mắt của cô cùng giống như cái giếng vậy, sâu hun hút, không thấy đáy.
Không khí im lặng và trầm lắng trong phút chốc.
Ôn Cảnh Phạm biết cô mong manh yếu đuối, lại trải qua một đoạn thời gian tình cảm gia đình đang rất tốt bỗng nhiên bị tan vỡ khiến cô không thể nào chấp nhận. Bởi vì như vậy nên lúc hai người chưa ở bên nhau anh luôn cẩn thận, phải đi đường vòng.
Bây giờ cô đang bình tĩnh nói ra như vậy cũng là một chuyện vô cùng tổn thương bản thân cô, vậy nên trong thời gian ngắn anh không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, bẻ lái sang phải rồi tấp vào lê, không hề thông báo trước một tiếng.
Tuỳ An Nhiên bị doạ giật mình, không tự giác được mà ôm chặt Phàm Hi, chặt đến nỗi Phàm Hi vừa mới bình tĩnh trở lại lại bị doạ cho một trận: “…Lại thêm một giỏ cá đù vàng nữa cho Trẫm, nếu không mặc kệ, không làm nữa!”
“Em…” Anh do dự mở miệng nói.
Tuỳ An Nhiên chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của anh.
Ánh chiều tà đã tắt, bầu trời dần tan trong bóng đêm lặng lẽ. Đèn đường không biết từ lúc nào đã bật, cả một con đường như một con sông ánh sáng quanh co.
Tiếng còi xe và tiếng nói chuyện chồng lên nhau, giữa vô số ánh đèn xe nhấp nháy, chỉ có nơi đây, tĩnh mịch như đang ở trong một không gian khác.
“Anh không cần lo lắng cho em, em không sao.” Sau sự im lặng dài đằng đẵng, cô mở miệng trước, phá vỡ cục diện trước mắt.
Tuỳ An Nhiên tháo dây an toàn, nghiêng người qua ôm lấy anh.
Giọng của cô dịu dàng, ấm áp, mang theo chút nũng nịu nhưng vô cùng hồn nhiên: “Lúc em mới nghe không phản ứng kịp, em cứ tưởng rằng sự bù đắp lớn nhất mà ông ấy dành cho em là ngoài em ra sẽ không còn đứa bé nào nữa, kết quả hoàn toàn không phải…Ông ấy vẫn không hiểu em muốn điều gì, ông ta hứa với em rằng những gì nên để lại cho em ông ấy tuyệt đối sẽ không để lại cho đứa trẻ đó.”
Cô khẽ bật cười: “Em không nói gì cả, có rất nhiều lời giận dỗi đã đến bên miệng rồi nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ già nua lớn tuổi của ông, em lại mềm lòng, không thốt nên lời. Lúc đó em nghĩ rằng…bên cạnh em đã có anh, sau này em đau ốm anh sẽ chăm sóc em, có người sẽ đau lòng vì em, sẽ yêu thương em, sẽ quan tâm em. Sau đó sau đó…em liền cảm thấy cuộc đời này đối xử với em vô cùng dịu dàng. Em may mắn biết bao khi có anh kề bên. Chỉ cần nghĩ đến những điều này, dường như mọi thứ liền trở nên không còn quan trọng nữa rồi.”
Khoảng thời gian cô từng để ý hay chưa từng để ý đó, sau khi có anh kề bên cô đã dần buông bỏ.
Khi người ta có một thế giới khác để tựa vào, tất cả quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
Con người có nhiều khi chính là kỳ lạ như vậy, cứ luôn sống trong một vòng tròn luẩn quẩn, không thoát ra được, cũng chẳng có ai vào được. Nhưng cho đến một ngày, có một người mang theo ánh sáng tiến vào thế giới của bạn, cứu rỗi bạn…
Bắt đầu từ giây phút đó, cả thế giới của bạn đều liên quan đến anh ấy, khắp nơi tràn ngập ánh sáng.