Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 1

Trong giờ giải lao, phòng học vô cùng ầm ĩ.

Bên trái có một đám học sinh đang tụ tập cười ha hả, tiếng cười cuồng dã còn chưa dứt thì bên phải bùng phát một trận ồn ào la hét, trở thành một đợt cao trào mới về âm lượng. Họ túm tụm thành nhóm, đổi chỗ ngồi, điên cuồng náo loạn.

"Ôi đệt, anh Đồng, cậu mua tập mới nhất rồi à?"

Một nam sinh trừng mắt, đưa tay muốn sờ cuốn manga trong tay Phạm Đồng.

Phạm Đồng nhanh tay lẹ mắt né ra sau, vẻ mặt khoe khoang: "Tôi còn chưa xem xong đâu, đừng cướp."

Nam sinh nhào sang đè lên cậu: "Vậy xem chung."

"Cậu còn—— dám mang truyện tranh đến à?"

Nữ sinh kéo dài chữ "còn", gõ bàn Phạm Đồng: "Tuần trước anh Rìu mới tịch thu cuốn ngôn tình của chị Thanh, còn nằm chóc ngóc kia kìa, to gan thiệt chứ."

"Sợ gì? Tiết sau là tiếng Anh của Florence, người đẹp có bao giờ để ý, cô còn thảo luận tình tiết với tụi này."

Lại có một quần chúng sáp tới, rướn cổ hóng nhìn. Không tới hai giây, nhìn thấy một nhân vật máu me đầm đìa, cậu trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên: "Ê ê, hắn sẽ không đi lĩnh cơm hộp chứ?"

Phạm Đồng tự tin cười một tiếng: "Sao mà chết được! Lực chiến đấu của hắn thuộc hàng top đấy, còn nổi tiếng như thế."

Nói xong đầu ngón tay ngoắc một cái, lật trang sau.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Không biết từ lúc nào, chỗ ngồi bên cạnh Phạm Đồng đã có một nhóm người vây quanh, đều đến đọc ké truyện.

Nam sinh nữ sinh đều có, ai cũng cúi đầu chắp tay sau lưng, đọc rất mê mẩn, giống như mấy ông cụ tụ tập xem cờ tướng trong công viên. Bây giờ chỗ này lại trở thành góc yên tĩnh nhất trong lớp.

Cuốn truyện này gần đây rất nổi tiếng, cốt truyện đang đến đoạn gây cấn khiến mọi người háo hức muốn xem diễn biến tiếp theo.

Lớp học bọn họ bị quản lý nghiêm ngặt, điện thoại di động bị nghiêm cấm mang vào lớp, buổi trưa Phạm Đồng chạy ra ngoài lén mua tập mới nhất, kẹp trong sách giáo khoa che mắt chạy về, trở thành anh hùng 2D của cả lớp.

Mọi người im lặng đọc vài trang, đột nhiên có nữ sinh che miệng kêu lên "Đẹp trai quá", mấy nam sinh cũng liên tục tấm tắc "Quá đẹp trai".

"Tướng chiến lực" tung tuyệt chiêu phản kích, đơn phương độc mã, một chiêu lớn đánh vào sào huyệt kẻ địch.

Vết đao đè lên lông mày, trận pháp sát thương tuyệt đỉnh, đẹp trai đến mức khiến người ta gục ngã.

Nhìn rất sảng khoái, đám người lập tức kích động vỗ tay vỗ bàn hô to, Phạm Đồng la hét ầm ĩ, hận không thể chạy như điên hai vòng trên sân thể dục, làm thế nào cũng không diễn tả hết sự hưng phấn dâng trào trong lồ ng ngực.

Khi con người đắm chìm trong thế giới của mình cũng là lúc nhận thức về thế giới bên ngoài của họ không còn nhạy bén.

Vậy nên đám nhóc không biết rằng phòng học lúc này giống như một thành phố mất điện, sự im lặng như chết chóc đang nhanh chóng lan rộng từ cửa trước đến cửa sổ sau.

Khi lớp học đột nhiên im lặng, nhóm wibu trong góc này không có cảm giác gì và vẫn đang khóc lóc vì phấn khích.

Miệng Phạm Đồng ầm ĩ "Tiếp tục tiếp tục", chuẩn bị lật trang.


Nữ sinh bên cạnh vẫn đang nói: "Mấy ông thấy Bạch Tuột cosplay Tướng chiến lực thế nào, má nó đẹp trai bùng nổ! Chương tổng phải cho chúng ta thêm một bộ cảnh chiến đấu tàn khốc này nữa, hắn đừng có không biết phải trái..."

*Bạch Tuộc = Chương Ngư.

Lời còn chưa dứt, mọi người trơ mắt nhìn một bàn tay đè lại trang sách Phạm Đồng chuẩn bị lật.

Bàn tay to của người đàn ông trưởng thành che lấp cả cuốn truyện tranh, ngón trỏ thon dài tung hoành ba khung hình, vừa vặn đè lên khuôn mặt đẹp trai của Tướng chiến lực.

Bởi vì dùng sức, mu bàn tay nhô lên gân xanh nhạt màu.

Góc ồn ào cuối cùng trong phòng học chợt tắt, cả lớp hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Phất Chi nhàn nhạt quét mắt nhìn cuốn manga đen trắng, vẻ mặt không thay đổi. Ngón tay nhấc lên, rút cuốn truyện đóng lại, cầm trong tay, xoay người trở về.

Toàn bộ quá trình không một ai lên tiếng.

Tống Phất Chi đi lên bục giảng, xoay người, đúng lúc này chuông vào học vang lên.

Thầy Tống đứng thẳng người, y mặc một chiếc áo len màu đen bó sát, tôn lên đường nét cơ thể của người đàn ông, đoạn cánh tay lộ ra rất săn chắc, toát lên vẻ mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết y thường xuyên luyện tập.

Ánh mặt trời vàng nhạt xiên ngang, nhuộm cho y một vẻ dịu dàng khó nói nên lời.

Các học sinh dù không thích y cũng phải thừa nhận, thầy Tống là một đại soái ca.

Tống Phất Chi được trường chuyên cấp ba săn đón vào năm 25 tuổi, tuổi trẻ tài cao, mặt đẹp chân dài vai rộng. Bất kể giáo viên hay lãnh đạo nào thấy y cũng đều sáng mắt, cười híp mắt khen câu "Trông rất đẹp trai".

Đảo mắt sáu bảy năm trôi qua, đã dẫn dắt hai ba lứa học sinh, các giáo viên trẻ cùng vào trường sắp bị lũ học trò biến thành lão quái vật, duy chỉ có Tống Phất Chi không bị bào mòn một cách thần kì, vẻ anh tuấn ngày đó tăng thêm nét trưởng thành, càng đẹp trai càng có mùi vị đàn ông hơn.

Theo lý mà nói, thầy giáo đẹp trai thế này rất dễ hòa đồng với học sinh, hẳn là rất được hoan nghênh, không thì cũng trở thành gương mặt được thầm mền của các cô bé mới chớm yêu.

Nhưng giờ phút này, lớp học yên tĩnh đến đáng sợ, ai nấy đều cúi đầu.

Hoặc là giả bộ nghiêm túc làm bài tập, hoặc là vội vàng lấy bài tập từ trong cặp sách ra bắt đầu giả bộ, dù sao cũng không ai ngẩng đầu nhìn Tống Phất Chi, đều tránh né đối diện với y.

Khác hẳn với vẻ hoạt bát náo nhiệt vừa rồi.

"Cô Triệu tạm thời có việc, tiết này học Toán, sáng mai tiết thứ ba học Tiếng anh."

Tống Phất Chi đặt truyện lên bục giảng, đặt điện thoại di động lên truyện, cầm ly nước uống nhuận giọng.

"Lấy bài thi tháng ra."

Chờ âm thanh sột soạt lật bài dừng lại, Tống Phất Chi bắt đầu giảng đề.

Về chuyện tịch thu truyện tranh, Tống Phất Chi không nhắc một chữ nào, giống như chưa từng xảy ra.

Y sửa đề theo thứ tự từng câu, mặc kệ câu khó thế nào, đơn giản ra sao cũng sẽ không bỏ qua. Học sinh có quậy đến mấy thì trong giờ học của thầy Tống đều cầm bút nghiêm túc ghi chép, ngoan ngoãn như gà con.

Hàm lượng giác giảng được một nửa, màn hình điện thoại đặt trên cuốn truyện tranh đột nhiên sáng lên.


Điện thoại của Tống Phất Chi luôn ở chế độ im lặng trong giờ học, thậm chí còn không rung khi có cuộc gọi. Chờ đến khi Tống Phất Chi chú ý tới, tên người gọi đã nhấp nháy ở đó được một lúc.

Lâu như vậy không có ai nghe máy nhưng người gọi vẫn không ngắt.

Trên màn hình hiển thị tên của đàn ông —— Kiều Húc Dương.

Tống Phất Chi nhìn thấy nhưng mặc kệ, xoay người tiếp tục viết bảng.

Điện thoại lại nhấp nháy một lúc mới tắt.

Qua hai câu, Kiều Húc Dương lại gọi tới.

Lần này vừa vặn các học sinh ở phía dưới đang giải đề, Tống Phất Chi nhẹ nhàng vuốt màn hình, ngắt cuộc gọi.

Không tới vài giây đối phương liền gửi tin nhắn tới: Anh Phất Chi đang trong lớp à, hy vọng không quấy rầy đến anh. Bạn bè tặng em hai vé tham dự triển lãm đặc biệt của viện bảo tàng, vé này rất khó săn đấy. Anh Phất Chi muốn đi cùng không?

Phía dưới còn có biểu cảm mặt cười đáng yêu.

Tống Phất Chi quét mắt đọc tin, khóa màn hình, gõ phấn lên bảng đen: "Làm xong hết chưa?"

Khi tiếng chuông tan học vang lên, đúng lúc giảng xong một đề thi, các học sinh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Phất Chi mang đồ giảng ra ngoài, lúc tới cửa thì dừng bước, nhẹ nhàng điểm danh: "Phạm Đồng, ra đây một chút."

Bầu không khí vừa mới thả lỏng lại căng thẳng.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của bạn học lớp khác, khiến cho lớp bọn họ trông đặc biệt yên tĩnh.

Phạm Đồng lo lắng đề phòng cả tiết học, một động tác một ánh mắt tùy tiện của Tống Phất Chi cũng làm cậu rùng mình, bồn chồn không yên cả tiết, nửa đề cũng không nghe lọt.

Dao treo trên đỉnh đầu 45 phút, lần này rốt cục hạ xuống, Phạm Đồng dưới cái nhìn chăm chú im lặng của cả lớp đi đến cửa, con đường ngắn ngủi mấy mét mà sau lưng đã ướt một tầng mồ hôi lạnh.

Tống Phất Chi gọi cậu ra cửa, tổng cộng chỉ nói hai câu.

Câu đầu tiên là "Mặc dù bị thu truyện tranh nhưng trong giờ học vẫn phải chăm chú nghe giảng, bài thi này có mấy câu em không được mắc lỗi".

Câu thứ hai là "Thứ sáu, trước giờ tan học đến văn phòng tôi lấy truyện".

Giọng nói vẫn rất trầm tĩnh, không có ý trách mắng gì nhưng Phạm Đồng vẫn căng thẳng đổ mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên.

Tống Phất Chi không có thời gian nói nhiều với cậu, bỏ lại một câu "Đi đi" rồi tiến về phía lớp bên cạnh, y còn có một tiết phải dạy.

Học kỳ này Tống Phất Chi bề bộn nhiều việc, giáo viên lớp bên cạnh nghỉ thai sản, trường học thiếu giáo viên, y phải phụ trách hai lớp toán và một lớp chủ nhiệm, thường bận rộn từ sáng đến tối, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

May mà mới lớp 10, cũng còn xử lý được.

Dạy xong lớp bên cạnh, Tống Phất Chi vội vàng ăn một bữa cơm, sau đó đi họp giáo viên trong khối, tiếp đó họp tổ toán, rồi lại có cuộc họp của chủ nhiệm lớp. Buổi chiều soạn bài, sửa bài, nhận điện thoại của mấy phụ huynh hàn huyên thật lâu, nhìn đám nhóc trong lớp làm tổng vệ sinh.


Đến lúc có thể thở ra hơi đã là chạng vạng tối.

Tống Phất Chi mang cơm ở căn tin lên phòng làm việc ăn, các giáo viên bên cạnh lần lượt chuẩn bị rời đi, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện phiếm, thoải mái vui vẻ.

Lão Chu dạy Vật lý là một ông thầy hói đầu hiền hòa, vặn chặt nắp bình giữ nhiệt, chậc lưỡi một tiếng: "Thầy Tống còn không về à?"

Tống Phất Chi đặt đũa xuống, cười cười: "Nhìn giờ tự học buổi tối rồi về."

"Về sớm một chút đi." Một cô giáo cười đến mi mắt cong cong: "Muộn nữa người nhà nóng lòng chờ đấy."

Còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "người nhà".

Trong văn phòng vang lên vài tiếng "ồ", người vốn bước một chân ra cửa cũng không bước nữa, ánh mắt hóng chuyện không chút khách khí chào hỏi Tống Phất Chi.

Cô giáo tính tình cởi mở, hỏi thẳng: "Tống Hoa Tiên, với cậu nh ỏ kia sao rồi? Có tiến triển gì không?"

Tống Phất Chi phản ứng vài giây, ý thức được cô đang hỏi Kiều Húc Dương, cười lắc đầu: "Không có gì."

Mọi người rõ ràng không tin, chọc y: "Thầy Tống đừng gạt chúng tôi nha!"

Giọng Tống Phất Chi nhạt đi một chút: "Không có gì thật."

Giọng nói này có vẻ hơi lạnh nhạt.

Trong văn phòng yên tĩnh một lát, các giáo viên không tiếp tục hóng chuyện nữa, cười cười nói nói giải tán.

Cái tên "Tống Hoa Tiên" này là bởi vì trước đó vài ngày Tống Phất Chi nhận được một bó hoa hồng đỏ tươi, to đến mức cầm lên có thể che khuất người khác.

Hoa là Kiều Húc Dương tặng, đối tượng xem mắt gần nhất của Tống Phất Chi.

Hai mươi sáu tuổi, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như ánh mặt trời, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, dáng người thon dài, cười rộ lên hai lúm đồng tiền, mẫu bạn trai hệ chó đang rất được ưa chuộng gần đây.

Kiều Húc Dương cũng bị người nhà hối thúc, miễn cưỡng đến chỗ hẹn, không ngờ vừa gặp mặt đã bị thầy Tống mê hoặc không thôi. Mỗi ngày gọi điện thoại gửi tin nhắn, giống như cách tán tỉnh của học sinh trung học, rất nhiều chiêu trò lãng mạn.

Nhưng sau khi cùng cậu ăn bữa cơm, Tống Phất Chi biết hai người không chung đường được.

Kiều Húc Dương quá nhiệt tình, quá dính người, hoạt bát, cần một người bầu bạn. Công việc của Tống Phất Chi lại bận rộn, không có cách nào thỏa mãn nhu cầu tình cảm của đối phương.

Lúc ấy Tống Phất Chi đã nói rõ ràng với người ta, hai người bọn họ không thích hợp lắm.

Người trẻ tuổi không chịu bỏ cuộc, rõ ràng muốn theo đuổi Tống Phất Chi cho bằng được.

Không hẹn được y ra ngoài ăn cơm, Kiều Húc Dương bèn gửi hoa đến văn phòng thầy Tống.

Khi đó Tống Phất Chi đang bàn đề thi cùng với giáo viên khác, đột nhiên có một cậu chuyển phát nhanh ôm bó hoa hồng đỏ thắm trông vô cùng phô trương đi tới, lớn tiếng hô "Thầy Phất Chi là ai, hoa của anh đây".

Điều này lập tức gây ra một trận náo động lớn trong văn phòng, một nhóm giáo viên và học sinh vây xem, ai cũng phấn khích.

Tống Phất Chi khẽ cau mày, ký tên lên hóa đơn, vẫn không lên tiếng.

Hoa này y không muốn nhận, nhưng không có lý lại để cho cậu chuyển phát nhanh trả về theo đường cũ.

Cậu chuyển phát nhanh cười đưa hoa hồng cho anh, Tống Phất Chi không chạm vào. Chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo đặt hoa lên bàn y.

Ngày hôm sau, hoa trên bàn thầy Tống đã biến mất.


Các giáo viên khác còn tưởng rằng Tống Phất Chi ôm hoa về nhà chăm sóc thật tốt, thật ra không phải.

Buổi tối hôm đó Tống Phất Chi lấy hoa đi, trả lại cho Kiều Húc Dương.

Anh đặt hoa xuống đất, nói thẳng: "Đừng dây dưa mãi, vô dụng."

Tống Phất Chi luôn khiến người khác cảm thấy lạnh gai người khi anh nói bằng giọng điệu này.

Bình thường anh ấy rất lịch sự, sẽ cười với bạn, nhưng khi bạn muốn tới gần mới phát hiện khoảng cách đến với anh ấy vẫn luôn rất xa.

Sau đó Kiều Húc Dương khiêm tốn hơn một chút, hai tuần không xuất hiện. Lúc Tống Phất Chi sắp quên người này thì tin nhắn của cậu lại gửi tới.

Lần này là hẹn y đi xem triển lãm.

Đáng tiếc lời mời này gửi đi cũng coi như chưa gửi, bởi vì Tống Phất Chi bận rộn cả ngày, đã sớm quên tin nhắn nhận được buổi sáng.

Tin nhắn đã quên, nhưng cái khác thì không.

Trên bàn làm việc còn cuốn truyện tranh vừa tịch thu buổi sáng.

Tống Phất Chi im lặng nhìn bìa truyện hai giây, cúi đầu cười, cất truyện vào ngăn kéo nhỏ, đó là kho chứa chiến lợi phẩm.

Buổi sáng tùy tiện liếc mắt một cái, Tống Phất Chi đã nhận ra cốt truyện cùng phân cảnh kia, y đã đọc xong từ lâu, cũng quá quen thuộc.

Tướng chiến lực chắn sát thần, cảnh này đẹp trai bùng nổ, Tống Phất Chi xem đi xem lại bốn năm lần.

Y cũng nghe được cô bé trong lớp nói "Bạch Tuộc cos Tướng chiến lực", bộ ảnh đó Tống Phất Chi cũng xem từ lâu, xem rất nhiều lần.

Bạch Tuộc là coser Tống Phất Chi thích nhất hiện nay, nếu như y không phải chủ nhiệm lớp, nếu như y lại trẻ hơn mười tuổi, y có thể cùng cô bé trò chuyện thâu đêm.

Hôm nay không phải lớp tự học toán buổi tối, nhưng y có thói quen đến lớp nhìn một chút rồi tan làm.

Lúc này tiết tự học buổi tối thứ nhất vừa kết thúc, tòa nhà giảng dạy bị một tầng bóng đêm mỏng manh bao phủ, học sinh nhóm hai ba người, bóng dáng mờ nhạt trong màn đêm.

Vài học sinh trò chuyện bên lan can cửa lớp, đưa lưng về phía hành lang, vừa vặn là mấy đứa buổi sáng đọc truyện tranh.

Tống Phất Chi đi qua tụi nhỏ, không phải cố ý nghe trộm, chỉ là thanh âm bọn họ quá lớn, nói chuyện quá nhập tâm, thế nên từng chữ đều lọt vào lỗ tai Tống Phất Chi rõ ràng.

"Này Phạm Đồng, anh Rìu thu truyện tranh không trả à?"

*Phất Chi (fú·zhī) đồng âm cái rìu (fǔ·zi)

"Ổng nói thứ sáu trả lại cho tôi, nhưng muốn tôi tự mình đến văn phòng lấy... còn không bằng tặng cho ổng, tôi không muốn đến văn phòng của ông ấy!"

"Còn chưa đọc được một nửa, tôi rất muốn xem tiếp aaa."

Nữ sinh cười ha hả: "Nói nè chư vị, tôi đột nhiên có một ý tưởng táo bạo —— cảm giác anh Rìu cos Tướng chiến lực rất hợp đó. Dáng người đủ xài, ánh mắt cũng giống, lạnh lùng các kiểu. Các vị không cảm thấy sao?"

"Cảm thấy cái rắm!" Phạm Đồng lập tức trợn trắng mắt.

"Tống Rìu biết cos là cái gì sao? Ổng nhiều nhất là biết cos^2x+sin^2x=1!"

Tống Phất Chi lướt qua sau lưng bọn họ, bước chân không ngừng, chỉ có khóe môi khẽ nhếch lên.

𓂂 ◌𓆡 ◌ 𓂂

(27.08.2023)

Bình Luận (0)
Comment