Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 64

Trong giờ giải lao, thầy Tống đứng ở cửa lớp giám sát các học sinh xuống lầu tập thể dục.

Sắp đến cuối kỳ, nhiều đứa nhỏ ngồi ỳ trên bàn học không chịu vận động, Tống Phất Chi đứng ở cửa cũng vô dụng, phải vào hô hào thì đám nhỏ mọt sách mới chịu rời ổ.

Từ trong lớp đi xuống lầu, mọi người mới dần dần thoát ra khỏi bầu không khí học tập, trò chuyện buổi trưa định ăn gì, tán gẫu đủ thứ chuyện trên đời.

"Gần đây có một coser mới rất hot, các cậu có thấy không? Siêu đẹp trai!" Phạm Đồng khoa tay múa chân.

"Tôi cũng thấy rồi! Tên Fufu đúng không? Khôi phục nhân vật rất hay, dáng người cũng cao lớn—— OK. Ahhh tôi cũng phải tập gym để được như vậy."

Thầy Tống đi ngay bên cạnh nhóm học sinh, cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình, y rất muốn cách ra xa bọn nhỏ nhưng lỗ tai kìm lòng không đặng dựng lên rất cao.

"Nhưng hình như FuFu có dưa, có người nói anh ta cọ nhiệt."

"Vậy Ôn Thiên kia càng cọ hơn chứ? Quan trọng nhất là Ôn Thiên OOC, đây mới là chuyện khó chấp nhận, tôi đoán tất cả người chơi Cloud chỉ thích nhan sắc anh ta? So ra thì FuFu khôi phục nhân vật tốt hơn nhiều, thực lực treo coser khác lên đánh cũng được."

*người chơi Cloud (The Cloud Gamer): những người chơi trò chơi hoặc xem trò chơi thông qua livestream.

Diêu Hân Hân thì thầm: "Tôi cảm thấy Fufu thật sự rất thích Bạch Tuộc, tôi còn cảm động đây..."

Phạm Đồng làm động tác đấm bốc: "Không biết nhiều người mỗi ngày ở khu bình luận mắng mỏ cái gì, cuối tuần trước tôi còn đấm nhau với anti thầy Fu đến một giờ sáng, tức chết đi được."

Tống Phất Chi:...

Cùng ngày, thầy Tống đã thêm một hàng phê bình vào bài tập của Phạm Đồng: ít lên mạng, đọc sách nhiều hơn.

Sau đó Diêu Hân Hân lại tới tìm Tống Phất Chi trò chuyện, cô bé nói ba mẹ mình trên cơ bản đã đồng ý nhưng muốn thành tích cuối học kỳ này phải ổn định ở top 10.

Cô bé rất ngại ngùng, nhỏ giọng nói cám ơn Tống Phất Chi. Rõ ràng nếu như không có giáo viên trò chuyện cùng ba mẹ hồi lâu, chỉ dựa vào một mình Diêu Hân Hân rất khó thuyết phục ba mẹ.

Có đôi khi phụ huynh chính là như vậy, nghe lời giáo viên, nghe lời thầy bói, nhưng lại không muốn nghe tiếng lòng của con mình.

Tống Phất Chi lắc đầu bảo không cần cảm ơn, nói với Diêu Hân Hân: "Đây chỉ là khởi đầu của nhiều khó khăn, có lẽ em đã chọn một con đường rất khó đi."

Diêu Hân Hân gật đầu nói mình biết rõ điều đó, sự cứng cỏi của cô gái nhỏ khiến Tống Phất Chi có chút xúc động.

Đối với những việc bạn thực sự muốn làm, bạn có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

Bất kể là tuổi mười bảy hay hơn ba mươi, đều không sớm không muộn.

Tối hôm đó giáo sư Thời tăng ca làm thí nghiệm, trong nhà im ắng, chỉ có đèn phòng làm việc phát sáng.

Thầy Tống ở nhà một mình, lấy chìa khóa từ bàn ra, mở khóa ngăn kéo tầng dưới cùng của tủ sách.

Giáo án dùng để che giấu bị Tống Phất Chi dời đi từ lâu, vừa mở ngăn kéo là có thể nhìn thấy bìa sách tràn ngập cảm giác năm tháng, chính là Bạch Tuộc lúc còn trẻ, cos một anh chàng rất ngầu.

Tống Phất Chi lấy mấy quyển photobook mở ra, tiếng trang giấy ào ào vang lên.

Bên trong mỗi quyển đều rải rác kẹp vài chiếc lá, một số đã khô và bằng phẳng, thành công biến thành dấu trang.

Đây đều là những chiếc lá Tống Phất Chi nhặt được từ trên cây, mỗi chiếc đều có một ý nghĩa nho nhỏ.

Chiếc có thời gian sớm nhất là lá hòe hình bầu dục đáng yêu, lấy từ trong trường đại học của giáo sư Thời.

Ngày đó ở trong màn mưa, Thời Chương và y hôn môi dưới tàng cây hòe, cách đó không xa là nhóm giáo viên học sinh, hai người trưởng thành giống như hai cậu thiếu niên bốc đồng.

Phiến lá rơi vào trên người Tống Phất Chi, y do dự không vứt đi mà mang về nhà phơi khô, bỏ vào trong một quyển từ điển dày kẹp lại.

Sau đó y thường xuyên mang một ít lá cây về nhà, ví dụ như lúc cắm trại cùng bạn bè Thời Chương, y mang lá phong trên sườn đồi về.

Thỉnh thoảng cuối tuần cùng Thời Chương đến bên kia thành phố thăm dò quán ăn, nếu bọn họ cảm thấy ăn ngon, Tống Phất Chi cũng sẽ lẳng lặng mang về một phiến lá xanh trên hàng cây bên đường.

Mỗi chiếc lá đều được viết ngày tháng và địa điểm lên trên, giống như một trang nhật ký nhỏ ghi lại cuộc sống của họ.

Tống Phất Chi không biết làm tiêu bản, kẹp trong sách là lựa chọn đơn giản nhất.

Sau đó y biết được Thời Chương chính là Bạch Tuộc, về nhà tâm tình kích động lật xem photobook trước kia của hắn, thành công tìm thấy được dung mạo gần giống với Thời Chương trên gương mặt cậu thiếu niên trang điểm nhẹ.

Tống Phất Chi chuyển những chiếc lá rải rác trong từ điển và sách giáo khoa vào trong tập photobook, từng quyển từng quyển đè xuống.

Hôm nay Tống Phất Chi đến đây không phải để ép lá cây.

Y cẩn thận lấy những phiến lá giòn mỏng từ trong cuốn photobook ra, lật đến trang thứ nhất, bắt đầu xem lại những tấm ảnh mình đã lật qua rất nhiều lần.

Trước đây nhìn Bạch Tuộc trên trang giấy, trong đầu Tống Phất Chi luôn nghĩ đến những thứ không lành mạnh, hiện tại tâm tình hoàn toàn thay đổi.

Khi chụp các tác phẩm trong quyển đầu tiên, Bạch Tuộc có lẽ đang ở độ tuổi đôi mươi, không biết khi chụp những bức ảnh này, trong cuộc sống hiện thực anh ấy đang làm gì.

Du học ở nước ngoài? Hay đang hói đầu lặp đi lặp lại những thí nghiệm thất bại trong phòng thí nghiệm, hay đang buồn rầu vì luận văn?

Khi đó mẹ anh ấy có liên lạc với anh ấy hay không, Thời Chính Lâm có bỏ mặc anh ấy không?

Chuyện đã qua rất lâu rồi, nếu bây giờ Tống Phất Chi hỏi Thời Chương, có lẽ chính hắn cũng không nhớ rõ.

Nhưng qua những bức ảnh được in trên giấy, Tống Phất Chi có thể nhìn thấy một khía cạnh cuộc sống của Thời Chương.

Ít nhất trong quá trình hóa trang thành những nhân vật này, Thời Chương thật sự rất hưởng thụ.

Lúc này Tống Phất Chi mở photobook của Bạch Tuộc, giống như đang xem album ảnh trưởng thành của Thời Chương.

Trước kia ánh mắt thẳng thừng bao nhiêu, bây giờ lại dịu dàng bấy nhiêu.

Ở cuối quyển đầu tiên, Bạch Tuộc viết một đoạn kết.

Đại ý là cosplay mang đến cho hắn rất nhiều niềm vui, nói đến những khó khăn nhỏ và khoảnh khắc dở khóc dở cười trong cosplay, cũng cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của mọi người.v.v...

Bé Bạch Tuộc trẻ tuổi dễ gần hơn nhiều so với ông Bạch Tuộc hơn ba mươi tuổi sau này, lời nói của hắn lúc ấy thật chân thành và dễ thương.

Giống như chỉ khi ở dưới lớp da Bạch Tuộc, Thời Chương mới có thể bộc lộ chính mình mà không hề e ngại.

Trước đây Tống Phất Chi luôn bỏ qua những đoạn kết này, xưa nay y không có hứng thú đối với câu chuyện cuộc đời Bạch Tuộc, bây giờ hoàn toàn ngược lại.

Ở câu cuối cùng, Tống Phất Chi nhìn thấy Bạch Tuộc nhỏ viết thế này: "Nếu có thể, tôi muốn chơi cosplay cả đời! Bây giờ cos thiếu niên, sau này cos ông chú, sau khi già cos Ojisan...Ha ha, có phải nghe rất tốt hay không?"

*Ojisan: chú, bác hoặc một người đàn ông trung niên.

Tống Phất Chi bất giác mỉm cười.

Ngay sau đó, ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở tủ giày, tiếp theo là giọng nói của Thời Chương: "Phất Chi, anh về rồi."

Cả người Tống Phất Chi cứng đờ, trong nháy mắt sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.

Y xem mê mẩn đến mức không chú ý quan sát tình hình kẻ địch, đệt!

Sau nửa giây cứng đờ, Tống Phất Chi luống cuống tay chân kẹp những mảnh dấu trang bằng lá cây lại vào photobook, nhanh chóng nhét mấy quyển này vào ngăn kéo tầng dưới cùng, mũi chân đá một cái, ngăn kéo lặng lẽ khép lại.

Lúc Thời Chương đẩy cửa phòng sách ra, hình ảnh hắn nhìn thấy là dáng vẻ Tống Phất Chi nhíu mày suy nghĩ sâu xa về giáo án, trên tay cầm một cây bút, viết viết vẽ vẽ không mục đích trên giáo án.

"A, anh về rồi à?" Tống Phất Chi thờ ơ liếc nhìn Thời Chương, khẽ ngáp một cái: "Giáo án khó viết quá."

Thời Chương nhẹ nhàng nhướng mày: "Lần đầu tiên anh thấy thầy Tống vắt óc suy nghĩ về giáo án đấy, bài học này khó lắm sao? Trước đây không phải đều rất nhẹ nhàng mà."

Tống Phất Chi quanh co nửa giây, chống đầu nói "Khó".

Trong lòng bồn chồn, có phải y diễn xuất lố quá hay không, chắc còn không bằng một nửa đám khỉ nhỏ biết giả bộ trong lớp.

Làm con ngoan trò giỏi nửa đời người, lần cuối thầy Tống làm chuyện lén lút như thế có lẽ vẫn là lần đọc manga trong văn phòng của mẹ.

—— Cuốn manga kia lại là của Thời Chương, sao ở đâu cũng có dấu răng của anh hết vậy?

Ở bên này Thời Chương cũng thầm nghĩ, may mắn đêm nay thầy Tống có chuyện bận bịu, nếu không nhất định sẽ chú ý đến bộ vest mới tinh mà hắn mang về nhà, hỏi hắn mua bộ đồ đó vào dịp gì.

Hai người đều ngồi vào bàn lặng lẽ làm việc một lúc, lúc đứng dậy chuẩn bị đi tắm, Thời Chương tiện mắt liếc nhìn Tống Phất Chi, không khỏi sửng sốt.

Trước đây, ngăn phía dưới cùng tủ sách của thầy Tống luôn có một cái khóa nhỏ. Khi mua tủ sách được tặng kèm, bọn họ còn cười nói kiểu dáng cổ xưa như cán bộ kỳ cựu của thế kỷ.

Nhưng giờ đây, ổ khóa này đã biến mất.

Tống Phất Chi đứng lên duỗi lưng, Thời Chương im lặng dời ánh mắt, giúp y mở cửa phòng.

Ban đầu Thời Chương từng đưa ra một số phỏng đoán phi thực tế, suy đoán trong ngăn kéo khóa lại của thầy Tống có phải chứa thư tình nhận được thời niên thiếu hay không. Chuyện này khiến giáo sư Thời gãi tim gãi gan một thời gian, sau đó dần cũng thành quen.

Nhưng bây giờ Tống Phất Chi đột nhiên tự mình mở khóa, lần này lại kích thích khẩu vị của Thời Chương.

Tuy nhiên Thời Chương chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua, ra khỏi thư phòng, đi xả nước cho bồn tắm.

  -

Trong quyển photobook của Bạch Tuộc, Tống Phất Chi chọn tấm có tiếng vang lớn nhất năm đó.

Bạch Tuộc nhỏ mới ngoài đôi mươi đã có dáng người rất đẹp, đường nét cơ bắp rõ ràng, lưng chừng giữa thanh xuân và trưởng thanh nhưng cũng rất có mùi vị đàn ông.

Nhân vật nguyên tác là một học sinh trung học tính cách lạnh lùng cứng rắn, vẻ ngoài đẹp trai, cả ngày mặc áo khoác đen, đội mũ đen, trông rất ngầu và mặt cũng thối, luôn tỏ ra không kiên nhẫn, câu cửa miệng là "Thật sự đủ rồi".

Lúc ấy Thời Chương gần như không tốn công sức nào để tái hiện nhân vật, có thể nói là diễn đúng bản chất của mình, phải chăng bởi vì Thời Chương lộ ra một chút bất lương từ trong xương, là một học sinh hư bền vững.

Bộ cos này năm đó được phản ứng rất nhiệt tình, khi đó trận địa chính của mọi người là ở trên diễn đàn, mở rất nhiều bài đăng nói Bạch Tuộc thật đẹp trai.

Nhưng đối với thầy Tống bây giờ, đây thực sự là một thử thách.

Một là tuổi tác không phù hợp, hai là một số động tác stop-motion trong tác phẩm gốc bị cường điệu hóa trông rất trẻ trâu. Thầy Tống đã xây dựng tâm lý thật lâu, lấy vành nón màu đen che khuất nửa khuôn mặt mới cos ra được bộ này.

May mắn nhân vật giữ nét lạnh lùng ngầu đét, Tống Phất Chi không cần kiềm chế biểu cảm, chỉ cần giữ nguyên trạng thái thường ngày là được.

Lạc Lưu Ly ở bên cạnh cười vài lần.

Sau khi thành phim lại cảm thấy thầy Tống rất lợi hại, để diễn nguồn năng lượng này thật sự rất khó.

Lần này sau khi đăng lên, hướng gió trong khu bình luận trở nên có chút kỳ lạ.

- Aahhh là nam thần của tôi, đẹp trai quá!

- Sao không cos tác phẩm của thầy Bạch Tuộc đi!

- Seri "Tri ân thầy Bạch Tuộc" đã kết thúc rồi sao? Tôi còn muốn xem aahhh huhu.

- Trời ạ ahhhh, đây là tác phẩm chỉ có fan lão làng của Bạch Tuộc mới biết!

- Hahaha, mấy em trai em gái lầu trên không biết sao? Đây là hình ảnh chỉ có trong photobook của Bạch Tuộc mười năm trước, không thể tìm thấy trên weibo Bạch Tuộc đâu.

- Bà dì ba mươi tuổi này khóc ròng aahhh, ai hiểu chứ! Fufu, cậu thật sự hiểu Bạch Tuộc! Năm đó lúc tôi lén lấy tiền mua sách để mua photobook Bạch Tuộc, các em trai em gái trong bình luận còn chưa lên tiểu học đâu, huhuhu.

- Nước mắt lưng tròng, mọi người phát hiện ra chưa, FuFu là dựa theo trình tự thời gian đảo ngược để cos tác phẩm của Bạch Tuộc, giống như đang làm một cuốn hồi ký vậy, tôi cảm động quá!

Giữa hàng loạt bình luận đẫm nước mắt, một số bình luận gay gắt lại trở nên buồn cười.

Dường như lần nào cũng chỉ lặp đi lặp lại rất nhiều câu chê bai vu khống và hạ thấp vô nghĩa, ví dụ như "Khác xa tác phẩm gốc", "Quả nhiên không lộ mặt là sợ xấu quá bị mắng nhỉ", "Chỉ biết cọ nhiệt thật sự hết nói nổi", lăn qua lộn lại vẫn là nhiêu đó, Tống Phất Chi cũng mất cảm giác.

Y âm thầm chụp màn hình những bình luận này, mặc kệ có tác dụng hay không, cứ lưu lại trước.

Sự thật chứng minh thủ đoạn dẫn dắt nhịp điệu này ngay từ đầu đã có tác dụng rất lớn, khiến độ chú ý của FuFu mất đi rất nhiều. Nhiều người nhìn thấy khu bình luận lộn xộn đã tin vào lời nói của đại đa số người.

Nhưng giờ đây những người ở lại ngày càng nhận thức được thực lực và tâm huyết của FuFu, có mua bao nhiêu bình luận giả đi nữa cũng không bằng người thật.

Ngày sinh nhật Thời Chương càng tới gần, trong khoảng thời gian này Tống Phất Chi cập nhật rất thường xuyên, độ thảo luận vô cùng cao nên số liệu tăng lên rất nhanh. Ngay khi video mới được đăng tải, FuFu lại vọt lên một người, ép thẳng Ôn Thiên.

Trong khu bình luận ngoại trừ khen ngợi quá lố và thủy quân dắt mũi, càng nhiều người bắt đầu chú ý những thứ khác.

FuFu có thực sự chỉ là một fan hâm mộ của Bạch Tuộc? Trong một thời gian ngắn đã cos rất nhiều nhân vật của hắn.

Rất nhanh đã có fan trước kia của Bạch Tuộc ý thức được, sinh nhật của Bạch Tuộc sắp tới rồi, phải chăng Fufu cos những thứ này có liên quan đến sinh nhật Bạch Tuộc?

Hơn nữa mỗi lần thầy Fu đăng dòng văn đều rất có ý tứ, mấy câu đầu có vẻ bình thường, hơi hướng văn nghệ, tuy nhiên lần này lại làm cho người ta hơi nghi hoặc.

Dòng văn có vẻ không liên quan gì đến cosplay.

FuFu nói: "Sau này già đi, chúng ta cùng cos Ojisan nhé?"

Một số người trong phần bình luận bắt đầu phỏng đoán, "chúng ta" này là chỉ ai, Fu đang chỉ anh ta và một người khác sao?

Ầu, sao nghe có vẻ ngọt ngào vậy.

Đại khái là tập photobook đều bị nhóm fan già của Bạch Tuộc đè dưới đáy hòm, trong khoảng thời gian ngắn không ai nhìn ra căn nguyên là vì Bạch Tuộc đã viết một câu trong photobook rằng "Muốn sau khi già đi sẽ cos Ojisan".

Lạc Lưu Ly nhìn cư dân mạng đoán bừa trong bình luận, không ngừng cười ra tiếng: "Cố lên các vị, phương hướng đã chính xác, cách chân tướng không xa."

Lạc Lưu Ly ở bên cạnh vui vẻ, Tống Phất Chi lại không thoải mái như vậy.

Đã sắp đến thời điểm thi cuối kỳ, sau khi thi xong được nghỉ đông, không lâu sau chính là sinh nhật Thời Chương.

Y khổ não nghĩ cách đưa những video cosplay cho hắn xem vào ngày sinh nhật.

"Chẳng lẽ trực tiếp giơ di động cho anh ấy xem?" Tống Phất Chi nghĩ đến hói đầu.

Lạc Lưu Ly nói ngay: "Chẳng gây bất ngờ gì cả! Không bằng hai người cùng nhau xem phim, sau đó cậu bất ngờ chiếu video lên TV, nghe rất được đúng không?"

Tống Phất Chi cười nói "nghe hơi ớn", nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cảm thấy đề xuất này không tồi.

"Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Lạc Lưu Ly ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng không chỉ suy nghĩ chuyện này.

Thời Chương đã nói với Lạc Lưu Ly, chính hắn cũng chuẩn bị bất ngờ.

Nếu như Tống Phất Chi cho bất ngờ ra quá sớm, thật khó nói liệu Thời Chương còn đủ bình tĩnh cos côn đồ mặc vest của hắn hay không.

Sinh nhật hai người này chỉ kém nhau một ngày, vậy dứt khoát...

Lạc Lưu Ly đang cẩn thận suy nghĩ, Tống Phất Chi ở bên cạnh cô nhận điện thoại.

"Alo, mẹ."

Tống Phất Chi gọi một tiếng.

Giọng bà Vương nghe rất nhàn nhã: "Đang đi dạo với ba con, gần đây con và Thời Chương có khỏe không?"

Tống Phất Chi nói "Vẫn khỏe", lại hỏi hai người: "Có chuyện gì ạ?"

Bà Vương nói: "Sinh nhật hai đứa sắp tới rồi, định tổ chức thế nào?"

Tống Phất Chi từ lâu đã không còn so đo những ngày sinh nhật bị cha mẹ bỏ qua trong thời thơ ấu, có thể thoải mái nói đùa: "Bây giờ có thêm một đứa con trai mới có ngày sinh tương tự, cuối cùng cũng nhớ rõ sinh nhật con ruột rồi?"

"Cũng không phải." Bà Vương thản nhiên đá đểu y: "Nếu không vì sinh nhật của giáo sư Thời, cũng không nhớ ra anh lại già thêm một tuổi."

Ông Tống ở bên cạnh chen miệng vào, hình như muốn cướp điện thoại nhưng bà Vương không cho.

"Được rồi, nói việc chính." Giọng điệu bà giáo Vương bây giờ nghe như chủ nhiệm lớp: "Ba mẹ mời đứa ăn một bữa, thế nào?"

Tống Phất Chi hỏi: "Ăn cơm vào ngày sinh nhật ai?"

Bà Vương hỏi ngược lại: "Các con thấy sao?"

Vốn dĩ Tống Phất Chi muốn nói đương nhiên đều phải ăn, nhưng nghĩ đến sinh nhật hai người sát nhau, giống như ngày lễ vậy, chắc chắn phải giữ lại một ngày để trải qua thế giới hai người.

Vậy nên Tống Phất Chi không do dự nói: "Ngày sinh nhật Thời Chương đi. Lát nữa con sẽ hỏi anh ấy."

Có lẽ trước đây Thời Chương không có ba mẹ tặng bánh kem, nhưng bây giờ đã có.

Bà Vương nói dứt khoát: "Hai đứa quyết định thời gian, mẹ và ông Tống đặt nhà hàng, cứ vậy đi."

Nói xong liền cúp máy, thiệt là ngầu.

Lạc Lưu Ly hỏi: "Tiệc gia đình?"

Tống Phất Chi cất điện thoại, cười nói "Ừ".

Sau đó y gửi tin nhắn cho Thời Chương: "Ba mẹ nói hôm sinh nhật anh sẽ đãi chúng ta ăn cơm, thế nào?"

Thời Chương nhanh chóng trả lời OK.

Thời Chương lại gửi tới một tin nhắn: Vừa đúng lúc, chúng ta bàn việc sắp xếp cho hai ngày sinh nhật kia đi?

Trời ạ, đột nhiên phải cùng Thời Chương thảo luận sắp xếp sinh nhật, trái tim Tống Phất Chi đập thình thịch.

Thời Chương: Có muốn mời bạn bè cùng ăn bữa cơm không?

Thời Chương: Anh bên này sẽ mời Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi, em cũng có thể mời bạn thân của em.

Tống Phất Chi nhẹ nhàng "Shhh!!" một tiếng, đẩy Lạc Lưu Ly xuống: "Cùng ăn cơm, bồ muốn không?"

Lạc Lưu Ly nhanh chóng đặt điện thoại lên bàn, cười nói: "À, được, có thể làm quen bạn mới, tốt biết bao nha."

Có trời mới biết, mấy phút trước Thời Chương vừa gửi một tin nhắn cho Lạc Lưu Ly: "Cô Lạc, xin hỏi có thể dùng bữa trưa vào ngày sinh nhật Phất Chi không? Còn có mấy người bạn của tôi. Sau khi cơm nước xong, cô có thể giúp dẫn thầy Tống ra ngoài, tôi ở nhà chuẩn bị, sau đó phát tín hiệu cho cô, phiền cô đưa thầy Tống về."

Lạc Lưu Ly vừa đối phó với Tống Phất Chi, vừa nhanh chóng tính toán trong lòng——

Trên thực tế, đầu bên kia Thời Chương cũng là người mù nên không biết Tống Phất Chi cũng chuẩn bị bất ngờ cho hắn.

Hai người này đều tự chuẩn bị riêng, tuy nhiên chiến tuyến kéo dài quá lâu, để hai bất ngờ phân ra hai ngày riêng biệt, hiệu quả khẳng định có, nhưng chưa chắc là tốt nhất.

Lạc Điện hạ của chúng ta không phải ăn chay, từ nhỏ đến lớn cô đều nằm trong ban cố vấn của lớp, đầu óc rất nhanh nhạy, rất dám nghĩ.

Trời đã giao trọng trách lớn cho Lưu Ly, nếu đã trở thành gián điệp hai mang, cô phải tận dụng tốt góc nhìn của Thượng Đế này!

Lạc Lưu Ly đè nén kích động trong lòng, nói với Tống Phất Chi: "Cậu hỏi Thời Chương xem, hay là vào đêm sinh nhật anh ấy, mấy người bạn chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm? Cho nên ngày sinh nhật Thời Chương, buổi trưa hai người ăn với cha mẹ, buổi tối liên hoan với bọn tôi."

"Bọn tôi ăn cơm tối xong sẽ đi, dành thời gian ban đêm cho hai người. Cậu đem bất ngờ tặng Thời Chương, rồi ngày hôm sau các cậu sẽ có cả ngày cho "thế giới hai người", thế nào?"

Tống Phất Chi suy nghĩ một chút: "Nghe có vẻ được đấy."

Dẫu sao quà "riêng tư" của thầy Tống chắc chắn không muốn tặng trước mặt mọi người.

Sau khi tiễn khách, trong đêm khuya yên tĩnh ánh đèn mờ, cùng Thời Chương ngồi trên sofa xem một bộ phim ấm áp, rồi "lơ đãng" chiếu video.

Dưới tình huống chỉ có hai người, Tống Phất Chi có thể buông lỏng rất nhiều.

Sau khi nói với Tống Phất Chi, Lạc Lưu Ly xoay người, vẻ mặt trấn định đánh chữ cho Thời Chương: Giáo sư Thời, tôi đề nghị anh bắt đầu vào lúc sinh nhật thầy Tống, chính là 0 giờ ngày hôm đó, chuẩn bị cos xong đi ra, thế nào? Hai người đã ở chung rồi, hẹn hò là phải hẹn cả ngày, thiếu một giây cũng không được.

Lạc Lưu Ly nói: Liên hoan bạn bè chuyển đến một ngày trước, cũng chính là buổi tối sinh nhật anh. Sau khi cơm nước xong chúng tôi kiếm cớ đưa cậu ấy ra ngoài, giúp anh trang điểm mặc quần áo, anh lại về nhà cho Tống Phất Chi một bất ngờ, thế nào?

Thời Chương một lúc sau mới trả lời: Đúng lúc Phất Chi cũng hỏi tôi có thể mời bữa tối vào ngày sinh nhật tôi hay không, tôi cảm thấy kế hoạch của cô Lạc không tệ, cám ơn đề nghị.

Tống Phất Chi lắc lắc điện thoại trước mặt Lạc Lưu Ly: "Thời Chương đồng ý!"

Lạc Lưu Ly nhếch miệng cười: "Tốt đó."

Lúc này trong lòng hai vị nam sĩ đang nghĩ buổi tối hôm đó làm thế nào để tặng quà sinh nhật cho nhau.

Chỉ có Lạc Lưu Ly, trong đầu là hình ảnh thời điểm thầy Tống chiếu video lên TV, thì sát thủ vừa vặn mặc âu phục đẩy cửa bước vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc chỉ huy: Nhà này không có tôi là nát.
Bình Luận (0)
Comment