Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 10

Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.

Lúc này Yến Xu mới vừa tắm xong ra cho nên chỉ mặc áo ngủ, ngay cả tóc cũng chưa kịp chải, chỉ có thể vội vàng đi đến cửa hành lễ: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ.”

Nói chứ, tuy rằng đã gặp mặt qua vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng công khai cung nghênh hắn, cho nên Yến Xu ít nhiều có vài phần không quen.

Ngược lại, Vũ Văn Lan lại khá là tự nhiên, hắn rũ mắt đánh giá nàng một phen: “Nàng mới tắm gội ra à?”

Trong nháy mắt, cảnh tượng thấy được trên nóc nhà lần trước đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.

Yến Xu – cái gì cũng không biết – thành thật đáp: “Xin bệ hạ thứ lỗi cho thần thiếp vì không kịp chỉnh trang dung nhan ạ.”

【 Sao ngươi lựa đúng thời điểm dữ vậy! 】

Vũ Văn Lan gật đầu: “Xem ra Trẫm tới rất đúng lúc.”

Yến Xu: “???”

Cái gì gọi là “tới đúng lúc”?

Lại thấy hắn bước vào trong điện hai bước, nhìn giường chăn đã được trải tốt, bảo: “Vậy nghỉ ngơi thôi.”

Yến Xu: “… Vâng?”

Nghỉ… nghỉ ngơi gì cơ?

Trong lúc chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, thái giám ngự tiền Phú Hải đã đáp một tiếng, sau đó ôm phất trần cúi đầu lui xuống.

Nhẫn Đông cũng lấy lại tinh thần đi theo ông ấy ra ngoài, trước khi đi còn đỏ mặt liếc nàng một cái.

Trong nháy mắt, trong điện chỉ còn lại hai người là nàng và hoàng đế.

Yến Xu không thể tin được nhìn về phía người nào đó: “Đêm nay bệ hạ muốn nghỉ ở đây ạ?”

Vũ Văn Lan nhàn nhã liếc nàng một cái: “Chứ không nàng cho rằng Trẫm lại đây để làm gì?”

Yến Xu: “…”

Thẳng thừng như vậy luôn sao?

Cứ… cứ vậy mà ngủ chung hả???

Trong lúc còn đang bối rối, người đàn ông kia lại nhìn về phía nàng, nhướng mày nói: “Còn không mau tới đây hầu hạ Trẫm cởi áo?”

Yến Xu: “???”

Còn muốn cởi áo?

Đương nhiên, nàng là hậu phi, cho nên chuyện này cũng xem như là bổn phận của nàng.

Nàng chỉ đành tiến lên hầu hạ hắn cởi áo.


Kỹ năng này nàng đã học từ lúc mới vào cung, không ngờ đến hôm nay cuối cùng cũng phát huy được tác dụng.

Tối nay Vũ Văn Lan mặc thường phục, so với triều phục phức tạp, nó đã xem như đơn giản hơn rất nhiều. Yến Xu thay hắn tháo mão, cởi ra đai lưng, sau đó lại cởi đến áo ngoài, chỉ trong chốc lát đã còn mỗi lớp áo trong.

Cách một lớp áo, nàng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra dáng người cực tốt của hắn, vai rộng eo thon, vóc người thon dài, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trên thân thể thấm vào chóp mũi, nói thật thì khá là dễ ngửi.

Nhưng mà hiện tại Yến Xu vẫn có vài phần gượng gạo, cho nên không có tâm tình nào thưởng thức.

Kế đó, lại thấy đối phương vô cùng tự nhiên mà đi về phía mép giường, sau đó còn không quên quay đầu lại hỏi nàng: “Còn không mau nhanh chân lên giường, chẳng lẽ muốn bị cảm lạnh à?”

Yến Xu: “…”

Giữa buổi đêm, đế vương tinh lực tràn đầy cùng với mỹ nhân vừa mới tắm xong, cảnh này vốn nên mang cảm giác ái muội, chỉ tiếc…

Yến Xu cạn lời, bởi vì hắn không phải là một người đàn ông bình thường.

Ha hả, muốn bắt nàng làm bia đỡ đạn thôi mà cũng cần diễn thật như vậy sao!

Vũ Văn Lan: “???”

Dạo gần đây, tôn nghiêm quân vương của hắn cứ bị con nhóc này giẫm đạp rất nhiều lần, không thể không nói, cũng nhờ thế mà sự nhẫn nại của hắn đã tốt hơn rất nhiều, dù lại nghe nàng ấy lén nói xấu mình nhưng hắn cũng không còn cảm giác muốn giết người nữa.

Có điều, hắn không hề có ý muốn bắt nàng làm bia đỡ cho mình hay gì cả.

Những lần thử trước chưa có lần nào thành công, cứ luôn đụng phải các tình huống ngoài ý muốn, hơn nữa bởi vì toàn phải lén lút cho nên thời gian ở chung quá ngắn ngủi, bởi vậy tối hôm qua hắn cũng thuận theo tình thế tấn chức cho nàng, nhờ đó mới có thể quang minh chính đại thăm dò suy nghĩ thật trong lòng nàng.

Đương nhiên, thời gian ở chung cũng phải dài hơn một chút mới được.

Tốt nhất là hai bên cùng chung chăn gối suốt một đêm.

Nhưng những thứ này không thể nói ra ngoài, cho nên hắn chỉ có thể vờ cười một cách bình thản: “Nàng là phi tử của Trẫm, cùng chung chăn gối với Trẫm không phải là chuyện đúng với lẽ trời đất xưa nay hay sao?”

Dứt lời, hắn lập tức xốc chăn lên chui vào nằm.

Yến Xu cứng họng nhìn hắn.

Gì vậy trời? Lại còn đúng với lẽ trời đất xưa nay?

Sao ba năm đầu ngươi không nhớ tới đám phi tử của ngươi đi?

Vũ Văn Lan tiếp tục nhìn nàng: “Còn ngượng ngùng cái gì, chẳng lẽ muốn Trẫm ôm nàng lên?”

Yến Xu chỉ có thể nói: “Thần thiếp không dám.”

Nếu đã không có đường lui, nàng quyết định mặc cho số phận:【 Bia thì bia vậy! Dù sao kẻ không bình thường có phải là ta đâu, để xem ngươi có thể làm gì được ta? 】

Nghĩ như thế, nàng cũng lập tức bò lên trên giường.

Vũ Văn Lan: “…”

Con nhóc này, thế mà lại dám coi khinh hắn!


Đang bừng bừng lửa giận, hắn lại nghe nàng nói: “Thói quen khi ngủ của thần thiếp không tốt lắm, nếu nửa đêm có đánh thức ngài thì cũng mong bệ hạ thứ tội.”

Dứt câu, nàng xốc chăn lên chui vào nằm.

—— Bởi vì trong điện khá ấm áp, cho nên trên giường chỉ phủ một cái chăn gấm to rộng, chuyện này cũng có nghĩa là, đêm nay hai người nhất định phải nằm chung một ổ chăn.

Vũ Văn Lan chỉ cảm thấy một làn gió thơm ập vào mặt, mang theo chút ấm áp của thiếu nữ, điều này lại gợi lên ký ức về đêm hôm đó khi hắn đang nấp trên nóc nhà.

Lại nghĩ tới tiếng lòng ban nãy của nàng ——

Xem hắn có thể làm gì được nàng?

Mang theo cảm giác phức tạp xen lẫn một chút không vui, hắn duỗi tay kéo nàng vào trong ngực.

Yến Xu hoảng sợ, không khỏi “a” lên một tiếng, có điều nàng còn chưa kêu xong, thân thể đã dán lên vạt áo cứng rắn trước ngực hắn.

“Bệ… bệ hạ?”

Nàng mở to hai mắt nhìn về phía hắn.

Hắn muốn làm gì vậy?

Vũ Văn Lan cười ngả ngớn, thấp giọng nói: “Kêu cái gì? Trẫm không phải phu quân của nàng sao?”

Giọng nói trầm thấp và từ tính dán sát bên tai, Yến Xu nghe đến mềm nhũn người, lắp bắp nói: “Thiếp… thần thiếp còn chưa kịp thích nghi ạ…”

Sao… sao lại như thế này!

Mà nói chứ, cơ ngực của hắn cũng rắn chắc ghê á…

Trong lúc nàng đang mất tập trung, hắn lại nhéo nhẹ lên eo nàng một cái: “Sớm muộn gì cũng sẽ thích nghi được thôi.”

Hơi thở ấm áp sượt qua lỗ tai khiến cho Yến Xu lại bắt đầu hoa mắt váng đầu.

Người… người này bị sao vậy?

Sao mà lão làng dữ vậy?

Vũ Văn Lan: “???”

Lão làng? Là có ý gì?

Sao tiếng lòng của cô gái này cứ kỳ quái thế nào ấy?

Do còn chưa được đến đáp án mà mình muốn, Vũ Văn Lan vẫn tiếp tục ôm Yến Xu, thủ thỉ bên tai nàng: “Đã ở quen nơi này chưa?”

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà nàng gần gũi với một người đàn ông như thế, cho nên đầu óc Yến Xu đã có phần choáng váng, bởi vì không thể đẩy hắn ra, nàng chỉ đành xốc lại tinh thần đáp: “Ở quen ạ, cám ơn long ân của bệ hạ.”


Sao lại thế này!!!

Nhưng mà cái ôm này… cũng thoải mái ghê chớ???

Nội tâm của Vũ Văn Lan vô cùng đắc ý, tiếp tục hỏi: “Từ lúc vào cung tới nay, nàng đã làm những gì?”

Yến Xu cắn môi: “Thiếp… Mỗi ngày thần thiếp đều ở trong điện đọc sách viết chữ, làm nữ công…”

Nói đến đây, nàng đột nhiên nảy ra một ý ——

À há!

Nếu chính hắn cũng không khách khí, chi bằng…

Nàng thử giúp hắn trị bệnh xem sao?

Nếu mà thành công, như thế chẳng phải là nàng đã lập công lớn rồi sao?

Vũ Văn – nghe hết toàn bộ tiếng lòng – Lan: “???”

Giúp hắn trị?

Sao cô gái này lại nảy ra một ý tưởng to gan lớn mật như thế được???

Có điều, ngẫm lại thì… Cũng không phải là không thể, khụ…

Nhưng mà… Nàng ấy muốn trị như thế nào?

Vừa nghĩ như vậy, hắn đã thấy nàng chợt duỗi tay ôm lấy bờ vai hắn, sau đó hôn lên môi hắn.

Vũ Văn Lan sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi một cô gái.

Môi lưỡi quấn quýt, lại cách nhau gần như thế…

Đương nhiên, dựa theo tình hình hiện tại, hắn hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Nhưng mà hắn không muốn cắt ngang, cho nên cứ tùy nàng muốn làm gì thì làm, thậm chí còn rất phối hợp.

Yến Xu lúc này cũng đang giãy giụa giữa ranh giới tỉnh và mê.

Ôi, chỉ sợ nàng là người đầu tiên trong cái hậu cung này dám cưỡng hôn hoàng đế, nếu người khác mà biết được chỉ sợ sẽ hận không thể bầm thây nàng thành vạn mảnh mất.

Mà nói chứ, hương vị của hoàng đế cũng không tồi.

Vũ Văn Lan: “???”

Hương vị?

Có điều… Nàng cũng không tồi, khiến hắn cũng có chút luyến tiếc không muốn rời.

Không biết vì sao, tuy lúc này hắn vẫn chưa có “biến hóa” gì, nhưng tinh thần lại có chút lâng lâng, tạm thời quên mất mục đích ban đầu.

Thấy hắn phối hợp như thế, Yến Xu càng thêm lớn mật, bắt đầu âm mưu chiếm thế thượng phong.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, tâm tình của nàng có hơi kích động, vừa sơ sẩy một chút thôi đã lỡ đè lên tay của hắn.

Ngay sau đó, nàng lập tức nghe Vũ Văn Lan rên nhẹ một tiếng.


Nàng sửng sốt, vội vàng hỏi: “Bệ hạ bị sao vậy ạ?”

Chỉ thấy hắn nhíu mày, trên gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn.

Cảnh tượng này dọa Yến Xu sợ mất mật, vội vàng tự tìm kiếm, lúc bấy giờ nàng mới phát hiện một bàn tay của hắn còn đang quấn băng vải. Yến Xu cẩn thận mở ra xem, phát hiện đó là nơi bị nàng cắn lúc trước.

Mà hiện tại, nó lại đang chảy máu!

Yến Xu hoảng sợ, chẳng lẽ do bị nàng đè lên nên mới thế?

“Thần… thần thiếp không cố ý, chúng ta có cần mời thái y đến không ạ?”

Chậc, miệng vết thương nhỏ như thế này sao còn chưa lành nữa? Nhìn vóc dáng của hoàng đế cường tráng lắm mà, đừng nói là yếu ớt như vậy nha?

Vũ Văn Lan: “…”

Giờ còn trách ngược hắn cơ đấy.

Vũ Văn Lan liếc nàng một cái, nói: “Kêu Phú Hải vào đây.”

Yến Xu vâng một tiếng, nhưng khi chuẩn bị xuống giường thì lại bị hắn gọi lại: “Khoan đã.”

Vũ Văn Lan nhìn nàng, chỉ thấy vạt áo nàng bị nới lỏng, tóc mai hơi rối, gò má ửng hồng…

Dáng vẻ này, sao có thể cho người khác thấy được?

“Đợi ở sau màn đi.”

Nói xong, hắn tự mình xuống giường đi đến cạnh cửa gọi người.

Lúc này, tổng quản ngự tiền Phú Hải đang đứng ở mái hiên chờ, trong lòng cảm thán khó được một hôm bệ hạ nghĩ thông suốt, lần này hẳn là sẽ củi khô lửa bốc, ầm ĩ đến nửa đêm đây.

Ai biết đột nhiên lại nghe có người gọi tên ông ấy từ trong phòng.

Phú Hải vội vàng “vâng” một tiếng sau đó đi vào trong điện, trong lòng còn đang buồn bực sao mới có tí mà đã xong rồi?

Chờ đến khi bước vào trong điện, ông ấy thấy không khí trong điện cực kỳ ái muội. Hoàng đế đứng đó, vạt áo hơi xộc xệch, tóc đen hơi rối, mà màn giường thì khép kín, trái tim ông ấy suýt lỡ nhịp, vội hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”

Chỉ nghe quân vương bảo: “Lấy thuốc thoa vết thương tới đây.”

Hả?

Phú Hải sửng sốt: “Thuốc thoa vết thương ấy ạ?”

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Còn muốn Trẫm lặp lại lần thứ hai à?”

“Nô tài không dám.”

Lần này Phú Hải hoàn toàn nghe rõ, ông ấy lao nhanh về phía ngoài cửa, vừa đi vừa cảm thán trong lòng:【 Chơi hăng như vậy luôn sao? Còn phải dùng tới thuốc thoa vết thương luôn kia mà. Bệ hạ uy vũ!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Có phải lúc thiến cắt chưa hết hay không vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Xu: Hôn thì hôn! Nhà ngươi có thể làm gì được bà đây?

Vị hoàng đế nào đó: Khụ, thêm lần nữa đi.

Bình Luận (0)
Comment