Không bao lâu sau, Trưởng công chúa Vũ Văn Yên và phò mã Triệu Thành Văn đã tới cung Từ An.
Sau khi vào điện, hai người hành lễ với hoàng đế và Thái Hậu.
Triệu Thành Văn vẫn đứng khuất ở phía sau vợ mình như trước, nhìn qua cực kỳ thành thật.
Hơn nữa tựa hồ còn có chút uất ức.
Vũ Văn Lan cũng thấy được cảnh này, hắn hỏi: “Sao đột nhiên trưởng tỷ lại vào cung thế?”
Hắn vừa dứt lời đã thấy Trưởng công chúa Vũ Văn Yên tức giận ra mặt: “Bệ hạ và Thái Hậu không biết đó thôi, ban nãy có người của bộ Hình và Đại Lý Tự đột nhiên xông vào phủ Trưởng công chúa để bắt người, nói cái gì mà người trong phủ của ta đã giật dây người khác làm ầm ĩ ở Quốc Tử Giám, muốn mang người nọ về nhốt lại tra khảo.”
Vũ Văn Lan nói: “Là Trẫm cho bọn họ đi đấy, hôm qua có người gây sự ở trước bảng thông báo của Quốc Tử Giám, ý đồ bôi đen uy danh của triều đình, bộ Hình và Đại Lý Tự điều tra ra được kẻ chủ mưu là người hầu của phò mã, cho nên mới tới phủ của tỷ để bắt người.”
Nói xong, hắn lại hỏi: “Người bị bắt đi chỉ là một người hầu thôi mà, chẳng lẽ quan trọng đến mức cần trưởng tỷ phải tới tìm Trẫm ư?”
Vũ Văn Yên nghẹn họng, nhưng nàng ta vẫn rất cứng đầu: “Thần chỉ sợ bọn họ xử oan người tốt thôi ạ, bây giờ điều tra ra Phùng Đức Kim, ai biết tiếp theo có thể tra tới trên người của phò mã hay không?”
Vũ Văn Lan cười cười, dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Triệu Thành Văn: “Làm gì có chuyện triều đình tùy ý xử oan cho người tốt, nếu phò mã không làm thì đương nhiên chuyện này sẽ không liên lụy tới hắn ta.”
Triệu Thành Văn nghe thế thì vội nói: “Xin bệ hạ minh giám, trước nay thần chưa từng tham dự vào chuyện triều đình, sao có thể làm ra việc tàn ác như vậy được?”
Lời này của hắn ta như thể đang trách quân vương không giao việc gì cho hắn ta làm vậy.
Quả nhiên, Trưởng công chúa cũng tiếp lời: “Phải đó, chuyện tốt không tới phiên chúng ta, nhưng cứ có chuyện xấu là lại đổ lên đầu chúng ta là sao?”
Nàng ta vừa nói như thế, Triệu Thành Văn lập tức túm góc áo của nàng ta rồi giật nhẹ, bày ra bộ dáng nhát gan sợ phiền phức.
Yến Xu than thở:【 Tía má ơi, tên này đạt tới cấp bậc ảnh đế luôn rồi còn gì! Trưởng công chúa bị hắn ta lừa thảm rồi, bị bán mà còn phải giúp hắn ta đếm tiền. 】
Hoàng đế nghe Trưởng công chúa nói xong thì lộ vẻ tức giận: “Cái gì mới được các ngươi xem là chuyện tốt? Trong thiên hạ này có biết bao nhiêu người phải vất vả làm lụng cả năm trời nhưng chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng, còn các ngươi thì sao? Lương bổng một năm là ngàn thạch lương thực, vạn lượng bạc trắng, cả ngày ăn uống hưởng lạc, nhiêu đây còn chưa đủ tốt ư?”
Giọng nói của hắn trở nên sắc bén hẳn, người trong điện ai nấy đều giật mình, đua nhau rũ đầu xuống.
Vũ Văn Yên cũng sững người, sau đó đành phải đổi giọng: “Là thần nói lỡ, xin bệ hạ bớt giận. Thần cũng chỉ lo lắng cho phò mã mà thôi, ngài cũng biết mà, chàng ấy không giỏi ăn nói, nếu bị oan chỉ sợ cũng không biết cách nào giải thích cho rõ.”
Bị oan?
Vũ Văn Lan giận quá hóa cười.
Hắn ra hiệu bảo Phú Hải đưa quyển tiểu thuyết vừa lấy tới, sau đó nói với Vũ Văn Yên: “Có lẽ trưởng tỷ nên đọc thử về câu chuyện này.”
Nào biết Vũ Văn Yên lại nói: “Thần không thích xem lời ong tiếng ve do phường chợ búa biên soạn đâu ạ.”
Nàng ta nói xong, không chờ Vũ Văn Lan nói thêm cái gì, Thái Hậu lại mở miệng khuyên nhủ: “Ngươi cứ xem thử đi, quyển tiểu thuyết này khá ổn, những thứ được viết bên trong chuẩn lắm đấy.”
Vũ Văn Yên lại cười cười: “Chắc do mẫu hậu ở trong cung lâu quá, chứ loại tiểu thuyết nhà quê này chỉ toàn để lừa thiên hạ thôi, nào có cái gì gọi là chuẩn ạ?”
Vũ Văn Lan không nhiều lời với nàng ta nữa mà ra lệnh cho Phú Hải: “Ngươi đọc câu chuyện này cho Trưởng công chúa nghe đi.”
Yến Xu: “?!!”
Bảo Phú Hải đọc cho Trưởng công chúa nghe trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy ư?
A hi hi, quả nhiên hoàng đế thật biết chơi! Biện pháp này quá là xuất sắc luôn, cung nhân cả điện cùng nhau nghe về chuyện phò mã nuôi vợ bé, á há há há! Xuất sắc, quá xuất sắc!!!
Vũ Văn Lan: “…”
Đã hóng chuyện thì không chê chuyện lớn, đúng vậy, nói nàng đấy Lý Yến Xu.
Phú Hải vội bẩm vâng, sau đó mở quyển tiểu thuyết ra bắt đầu đọc.
“Trong kinh thành có người tài tử nọ xuất thân từ một gia đình khá giả, người đó thông minh hiếu học từ nhỏ, cũng rất có tài hoa. Năm mười chín tuổi, hắn ta bộc lộ tài năng trong kỳ thi đầu của đợt khoa cử…”
Nghe đến đây, Vũ Văn Yên đắc ý nói: “Người này cũng có nét giống phò mã đấy chứ.”
Quân vương, Thái Hậu và Yến Xu đều không nói chuyện, chỉ không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Thành Văn.
Chỉ thấy người này đang rũ đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phú Hải tiếp tục đọc: “Có một gia tộc lớn vừa ý với tài hoa của hắn ta, thế là họ mời hắn ta về ở rể, cuộc sống của người nọ cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều… Có điều cha vợ của hắn ta là người làm ăn lớn, cho nên hoàn toàn không cần hắn ta phải dốc sức làm chuyện gì. Cứ thế, một bụng tài hoa của hắn ta lại không có chỗ phát huy, thời gian qua lâu bắt đầu nảy sinh buồn khổ. Vì muốn tìm kiếm sự mới lạ, người nọ bắt đầu lén lút nuôi những cô vợ bé trẻ tuổi xinh đẹp sau lưng của vợ mình, cả ngày đắm chìm trong nữ sắc, quấn quýt trầm mê…”
Đến lúc này, Trưởng công chúa đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta nghĩ một lát, quay sang nhìn Triệu Thành Văn.
Lại thấy ánh mắt của Triệu Thành Văn lúc này đã bắt đầu hoảng loạn…
“Nếm được hương vị của mỹ nhân, h@m muốn của tài tử lại càng bành trướng, càng thêm không biết thỏa mãn, trừ sáu cô vợ bé trong kinh thành, người này lại còn xây một tòa dinh thự ở Giang Nam, nuôi dưỡng vô số mỹ nhân hầu hạ mình, khung cảnh đồ sộ này không thua gì so với hậu cung cả…”
Vũ Văn Yên khựng người ——
Mỗi năm Triệu Thành Văn đều sẽ lấy cớ đi làm ăn để tới Giang Nam mấy lần…
Trong lúc nàng ta đang giật mình, Phú Hải đã kể tới chỗ mấu chốt: “Hắn ta và vợ bé tình sâu nghĩa nặng, quan trọng nhất chính là người này còn sinh cho hắn ta hai người con trai. Hắn ta sao nỡ lòng để con trai mình không danh không phận như thế, cho nên sau khi trằn trọc suy nghĩ thật lâu, hắn ta hạ quyết tâm gi ết chết vợ của mình…”
Vũ Văn Yên chết điếng người, nàng ta bất chấp tất cả giật phăng quyển tiểu thuyết từ trong tay của Phú Hải rồi đọc như bay.
Càng xem, sắc mặt của nàng ta lại càng xanh mét như tàu lá chuối.
Triệu Thành Văn cũng không khác là bao, hắn ta vội vàng nói: “Điện hạ, những thứ này đều là do tác giả tự nghĩ ra thôi… Người đừng tin là thật!”
Chờ hắn ta nói xong, quân vương đột nhiên hỏi: “Nếu là vậy thì sao ngươi lại căng thẳng như thế?”
Triệu Thành Văn vội nói: “Thần… thần không có căng thẳng…”
Còn chưa kịp nói hết, Trưởng công chúa đã quăng quyển tiểu thuyết xuống mặt đất: “Triệu Thành Văn, đừng nói là quyển sách này viết về ngươi đấy nhé?”
Triệu Thành Văn vội nói: “Đương nhiên là không phải rồi ạ! Rõ ràng là có người tung tin đồn ác ý thôi, kẻ viết ra quyển sách này thật đúng là đáng chém ngàn đao mà!”
Đáng chém ngàn đao?
Yến Xu thờ ơ ăn thêm một chiếc bánh củ năng.
Thái Hậu không khỏi liếc sang Vũ Văn Lan một cái.
Triệu Thành Văn bất ngờ bổ nhào đến trước mặt bà ta và hoàng đế: “Xin bệ hạ và Thái Hậu minh giám, người viết quyển tiểu thuyết này không có bằng chứng mà dám đi bôi nhọ thần, thật sự là quá đáng, chúng ta nên mau chóng bắt giữ người này để tránh việc hắn lại ăn nói bừa bãi!”
Vũ Văn Lan cười cười: “Đã là tiểu thuyết thì đương nhiên mọi chuyện chỉ là giả, ngươi sốt ruột như thế làm gì?”
Triệu Thành Văn khựng lại, muốn phân bua rằng mình không hề sốt ruột, nào biết quân vương lại nói: “Ngẫm lại thì, lúc Trẫm rời cung để thể nghiệm và quan sát dân tình vào ngày 15 tháng giêng, đúng là Trẫm có từng gặp qua ngươi đấy.”