Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 133

Vũ Văn Lan không thể nghe thấy tiếng hệ thống cho nên hắn chỉ nghe được câu cuối của nàng ——

“Như Ý Phường trên phố Dương Lâu? Hình như đây là quán “vịt” có tiếng ở đây mà?”

“???”

Quán vịt?

Mới ăn xong gà hầm mà nàng đã muốn ăn vịt tiếp rồi sao?

…Không biết cái tiệm Như Ý Phường gì đó bán món vịt gì nhỉ?

Vịt quay? Vịt nướng? Vịt ủ muối?

Chỉ là mấy món vịt thôi mà cũng có tiếng tăm ghê gớm vậy được à?

Trong đầu Vũ Văn Lan nhảy ra rất nhiều câu hỏi, mà đúng lúc này, hắn lại nghe Yến Xu tấm tắc liên hồi ——

【 Quả nhiên đỉnh cao của phái nữ là chức công chúa mà! Tùy tiện chém đàn ông, tùy tiện “ăn vịt”, hơn nữa còn là “vịt” đầu bảng! Hâm mộ quá trời quá đất hà!!! 】

“???”

Hắn không khỏi âm thầm nhướng mày, chỉ là ăn vịt thôi, nàng ấy cần gì phải hâm mộ Vũ Văn Yên dữ vậy?

Thế là hắn mở miệng hỏi: “Có phải nàng còn chưa ăn no hay không?”

Lúc này Yến Xu đang nhìn theo bóng chiếc xe ngựa của Trưởng công chúa xa dần, trong lòng vô cùng hâm mộ cho nên chỉ thuận miệng trả lời: “Thưa không ạ, thần thiếp đã no lắm rồi.”


Chẹp chẹp, bụng thì no rồi nhưng con mắt nó đói á.

Ôi, muốn đi xem thử xem quán “vịt” kia quá, không biết nó có bộ dáng như thế nào ha…

Cho dù không ăn được thì mình nhìn cho đỡ ghiền cũng được mà, hu hu…

Vũ Văn Lan lẳng lặng nghe: “…”

Chỉ là một quán bán vịt thôi mà, muốn đi thì đi thôi, có gì khó đâu mà trông nàng ấy lại rầu rĩ như vậy chứ?

Hắn chủ động mở miệng: “Nghe nói trên phố Dương Lâu có một quán vịt không tồi, nàng có muốn đi nếm thử không?”

Thôi thôi, vì vào cung và đến được bên cạnh hắn, nàng đã phải chia ly với người nhà lâu như vậy, tính ra cũng có chút đáng thương.

Bởi thế sau khi nghe được tiếng lòng ban nãy của nàng xong, hắn lập tức quyết định từ nay về sau phải che chở cho nàng thật tốt, thậm chí còn tốt hơn cả cha của nàng, hắn muốn cho nàng có cảm giác vững chãi và an toàn nhất có thể.

Vừa nghĩ như thế xong, hắn đột nhiên thấy Yến Xu trừng mắt hạnh lên nhìn mình, kinh ngạc đến độ lắp bắp: “Nơi mà bệ… bệ hạ nói… Chẳng… chẳng lẽ là cái quán tên Như Ý Phường sao ạ?”

【 Chẳng lẽ hắn cũng biết nơi đó là quán “vịt”??? 】

Vũ Văn Lan thản nhiên gật đầu: “Hình như là thế.”

Khụ, tuy là hắn chỉ mới biết thôi, nhưng lúc này cũng không muộn mà.

Hắn bổ sung thêm: “Nếu nàng muốn đi thì Trẫm sẽ dẫn nàng đi.”

Chỉ là một quán vịt thôi, có gì đâu mà khó?

Có điều Yến Xu vẫn dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, nàng dè dặt hỏi lại lần nữa: “Đúng là thần thiếp cũng muốn đi… Nhưng mà… Thần thiếp thật sự có thể đi sao ạ?”

Chậc, “vịt” ở nơi đó đâu phải thứ mà nàng có thể tùy tiện nếm thử…

Vũ Văn Lan nhíu mày nói: “Có gì mà không thể? Giờ chúng ta đi ngay thôi.”

Dứt lời, hắn lập tức nắm tay dắt nàng ra khỏi phòng riêng, sau khi xuống lầu thì đi thẳng vào xe ngựa đỗ bên đường và ra lệnh cho phu xe đi thẳng về phía phố Dương Lâu.

~~

Theo tiếng bánh xe lăn lộc cộc, trong lòng Yến Xu vừa hưng phấn lại vừa lấy làm lạ.

—— Sao Hoàng đế lại muốn dẫn mình đến quán “vịt”???

Nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý hết sức luôn á.

Khoan, chẳng lẽ đây là một cách thử, chắc là hắn muốn xác nhận xem khi đến đó liệu nàng có bị mê mẩn xong ngó lơ hắn không chứ gì?

Vũ Văn Lan đang nghe lén: “???”

Sao nàng ấy lại nghĩ như vậy?

Chỉ là đi ăn vịt thôi mà, chẳng lẽ mình còn sợ bị nàng ấy ngó lơ hay sao?

Nhưng nói vậy mới để ý, hình như chuyện nàng ấy lừa gạt hắn vì miếng ăn cũng không phải lần một lần hai…

Nhưng không sao hết, hắn là quân vương kia mà, sao có thể vì những việc vặt vãnh như vậy mà so đo với người phụ nữ của mình.

Hắn là phu quân của nàng ấy đấy, chỉ là ăn vịt thôi, có gì đâu mà phải sợ.

Trong lúc hắn đang nghĩ bâng quơ thì xe ngựa đã chạy tới nơi cần đến.

Hai người xuống xe, chỉ thấy ven đường đúng là có một quán rượu, trước cửa treo ba chữ “Như Ý Phường” thật to.

Nơi này trông vô cùng xa hoa tráng lệ, bề ngoài cũng khá mới so với những cửa hàng bên cạnh.

Yến Xu kích động không thôi.

Cuối cùng hôm nay nàng cũng có thể tham quan nơi này rồi, đây là nơi mà nàng luôn tò mò đấy!!!

Đời người mà có thể tới đây một lần thì còn mong cầu gì xa xôi nữa!!!

Lúc này Vũ Văn Lan đang nghĩ thầm, cửa hàng thoạt nhìn chỉ mới mở không tới mấy năm, thế mà lại có thể làm nên tên tuổi lớn như vậy ở kinh thành ư?

Phải biết rằng những cửa hàng nổi tiếng ở kinh thành đa số đều có lịch sử truyền thừa hơn hơn trăm năm không đấy.

Nhưng cũng không thể nói chắc được điều gì… Có lẽ là vì nơi này có công thức bí truyền độc nhất vô nhị nào đó chăng?

Tóm lại nếu đã tới rồi thì cứ nếm thử trước xem sao.

Nghĩ như thế, hắn lập tức nắm tay nàng đi vào bên trong.

Sau khi nhìn một vòng quanh sảnh chính ở đây, Vũ Văn Lan có chút kinh ngạc, bởi vì nội thất bên trong còn xa hoa hơn cả bên ngoài nữa.

Có thể nói đây là quán rượu đặc biệt nhất mà hắn từng gặp qua.


—— Bên trong cửa hàng này không bày biện đầy bàn ghế như những quán rượu khác mà lại trang trí bằng bồn hoa và chậu cây, hơn nữa còn có cả hòn non bộ suối chảy róc rách, vị trí trung tâm là một cái sân khấu được xây bằng gỗ.

Một người đàn ông áo trắng với nước da trắng nõn đang ngồi trên đó gảy cổ cầm, tóc của hắn ta xõa ở sau người, mặt mày trông có phần nữ tính.

Vũ Văn Lan hơi nhướng mày.

—— Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đàn cổ cầm trong quán rượu, hơn nữa còn là một người đàn ông có bộ dáng yểu điệu như thế.

Vũ Văn Lan thử quan sát bốn phía, chỉ thấy xung quanh sân khấu có vài bộ bàn ghế, hơn nữa còn được đặt cách xa nhau trong những lan can bằng gỗ chạm khắc hình hoa cỏ, trên lan can còn được treo vải lụa mỏng làm người bên ngoài chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng của thực khách chứ không biết được người đó là ai.

Thi thoảng cũng có người đi ra từ bên trong, đa số đều là một nam một nữ, hoàn toàn không giống cảnh ồn ào huyên náo, tụm năm tụm ba ở những quán rượu khác, cũng không có ai nâng chén thi đấu uống rượu với nhau cả.

Những cô gái này đều mang mạng che mặt hoặc mũ có rèm, tuy không thể thấy mặt nhưng dù là ai thì họ cũng đều ăn mặc rất chi là lộng lẫy.

Những người đàn ông đi cạnh họ chỉ tầm hai mươi mấy đổ lại, hơn nữa dáng người của ai nấy cũng đều khá cao lớn và chắc nịch…

Quan trọng nhất là… Trong tiệm này không có mùi đồ ăn gì cả mà chỉ có một mùi thơm kỳ quái nào đó thôi.

Vũ Văn Lan nhíu mày.

—— Sao nơi này lại kỳ lạ như thế?

Hắn thử nhìn sang người bên cạnh, lại phát hiện Yến Xu đang nhìn xuyên qua phần rèm trên mũ để quan sát chung quanh, nàng mở to mắt, trong lòng tắc lưỡi liên tục: 【 Ái chà chà, thì ra đây là quán “vịt” đó hả! Quả nhiên không tồi chút nào!!! Những căn phòng riêng ở đây xịn phết, không thể nhìn ra được người tới là ai, mức độ bảo mật thông tin cá nhân của nơi này đúng là đỉnh của chóp mà! 】

Vũ Văn Lan: “???”

“Bảo mật thông tin cá nhân” là sao?”


Bình Luận (0)
Comment