Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 153

Sau khi hắn thầm than thở như thế xong, Yến Xu lập tức hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Vũ Văn Lan ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Trẫm nhớ hình như nàng rất thích món cơm ngọt kèm quả vải trong bữa tiệc mừng thọ của Thái Hậu, hôm nay vừa hay có vải mới được đưa tới, nàng mau nếm thử xem.”

Hắn vừa mới dứt câu thì đã thấy nàng cười hì hì đáp lại: “Nếu thế thì thần thiếp xin tuân lệnh.”

Nói xong, nàng lập tức đi tới bên cạnh hắn, sau đó cầm một quả vải lên bắt đầu lột vỏ ra.

Oa, vải Nhu Mễ Từ không hổ là loại vải ngon nhất, phần vỏ vừa mềm vừa mỏng, chỉ mới lột hai cái là phần thịt quả trắng muốt no tròn đã lộ ra ngay trước mắt.

Nàng thử cắn một miếng, nước vải thơm ngọt lập tức ứa đầy trong khoang miệng, thậm chí còn không có một chút vị chua nào, có thể nói là ngọt đến nỗi khiến người ta không thốt nên lời.

Đáng ngạc nhiên nhất là phần hạt bên trong rất nhỏ, chỉ bằng một nửa của quả vải bình thường, còn lại đều là phần thịt quả trắng mềm.

Có thể nói đây là loại trái cây “có tâm” nhất!

Yến Xu vừa ăn vừa gật đầu: “Ưm ưm, quả nhiên loại vải này ăn rất ngon đấy ạ.”

Nói xong, nàng phát hiện Hoàng đế vẫn đang yên lặng nhìn nàng, hơn nữa vẫn chưa động vào quả vải nào.

Yến Xu không khỏi sửng sốt.

Sao thế?

Chẳng lẽ hắn thấy nàng tự tiện ăn trước cho nên giận à?

Chậc, dù gì hắn cũng là Hoàng đế đấy, sao nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy nhỉ?

Nghĩ vậy, nàng vội lột một quả vải mới rồi đưa đến trước mặt hắn, cười nói: “Bệ hạ cũng mau nếm thử đi ạ, ăn ngon lắm đó.”

Nào biết sau khi nàng nói hết câu, hắn vẫn không chịu nhận lấy mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thăm thẳm: “Trẫm không muốn ăn vải.”


【 Trẫm chỉ muốn ăn nàng thôi…】

Ngặt nỗi còn chưa kịp nói ra, hắn đã thấy nàng “ồ” lên một tiếng, sau đó bỏ luôn quả vải mới lột đó vào miệng, vừa phồng má nhai vừa nói: “Vậy để thần thiếp ăn luôn cho ạ…”

“Ui chao, ngọt quá, bệ hạ không ăn thì tiếc lắm đó nha.”

Vũ Văn Lan: “???”

Sao kỳ vậy, chẳng lẽ nàng không hiểu được ẩn ý mà hắn chưa nói ra sao?

—— Không sai, Yến Xu thật sự không hiểu.

Lúc này trong mắt nàng chỉ còn có quả vải mà thôi, thậm chí nàng còn vừa ăn vừa hú hét trong lòng:【 Quả nhiên làm Hoàng đế là sướng nhất!!! Trái cây ngon như vậy muốn ăn là ăn, quá đã!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hiện giờ người đang ăn là nàng ấy chứ có phải hắn đâu.

Chỉ trong giây lát mà nàng đã ăn tận bốn năm quả liền, đôi môi nhỏ của nàng nhuộm đẫm nước vải, thoạt nhìn càng thêm đỏ tươi ướt át.

Vũ Văn Lan không nhịn được nữa, hắn quyết định kéo nàng vào lòng và hôn lên đôi môi đó.

Hừm, quả vải thì làm sao mà so được với nàng ấy?



Thời gian như đã dừng lại ngay giây phút này.

Mới đầu Yến Xu có hơi kinh ngạc, nhưng không qua bao lâu nàng đã đắm chìm vào bên trong nụ hôn này.

Khụ khụ, tuy quả vải ngon thật, nhưng hắn cũng không tồi mà.


Mãi đến khi Yến Xu cảm nhận được thứ gì đó đang “tỉnh dậy”, nàng mới choàng tỉnh, thế là vội vàng giằng ra: “Không được đâu bệ hạ ơi.”

Vũ Văn Lan lại không nỡ buông tay, hắn chưa đã thèm hỏi: “Vì sao lại không thể…” Dù sao trong phòng ấm cũng chỉ có hai người họ thôi mà.

Yến Xu lại dùng lời lẽ chính đáng để nhắc nhở hắn: “Hiện giờ vẫn còn là ban ngày mà ạ…”

Vũ Văn Lan nổi ý muốn trêu chọc, hắn vốn định hỏi “ban ngày thì sao…”, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy nàng tấm tắc trong lòng:【 Tuy này nọ kia gì ở chỗ này đúng là kích thích thật, nhưng các đại thần có thể đến đây bất kỳ lúc nào đấy, lỡ như đang lúc gay cấn mà bị bọn họ cắt ngang, tạo thành bóng ma tâm lý cho hắn, khiến hắn lại “trở về điểm xuất phát” thì phải làm sao bây giờ? 】

Vũ Văn Lan: “…”

Thì ra cái nàng ấy đang lo là cái này ư???

Hắn còn tưởng là do nàng ấy thẹn thùng chứ…

…Nhưng vì sao nàng lại sợ hắn sẽ “trở về điểm xuất phát”?

Cho xin đi, hắn đã không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi!

Biết được nàng nghĩ như thế, hắn lại càng muốn chứng minh cho nàng xem, nào biết còn chưa kịp chuyển sang bước tiếp theo, ngoài cửa điện chợt truyền tới tiếng bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, có Tả Đô Ngự Sử cầu kiến ạ.”

Vũ Văn Lan: “…”

Bị nàng ấy nói trúng mất rồi.

Nghe được tiếng bẩm báo, nàng lập tức đứng dậy và tránh thoát khỏi lồng ngực hắn: “Nếu vậy, thần thiếp xin cáo lui trước ạ.”

Dứt lời, nàng giơ tay lên vuốt lại mái tóc có hơi rối rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Vũ Văn Lan muốn giữ nàng lại nhưng lại không có cách nào, bởi vì Đô Ngự Sử đã chờ sẵn ở ngoài cửa.


Hắn chỉ đành “ừ” một tiếng, gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Yến Xu nghiêng người hành lễ, trước khi đi ra ngoài, nàng đột nhiên thò tay vào trong tay áo lấy một chiếc vòng tay ngũ sắc ra đưa cho hắn: “Đây là vòng tay ngũ sắc mà thần thiếp vừa đan xong lúc sáng, giờ thần thiếp tặng nó cho bệ hạ, xem như là thù lao vì bệ hạ đã mời thần thiếp ăn vải ạ.”

Vũ Văn Lan nhận lấy, sau đó không khỏi nhướng mày, trân châu trên vòng tay này rõ ràng là do hắn tặng cho nàng chứ đâu…

Nhưng không chờ hắn mở miệng, Yến Xu đã nhoẻn miệng cười, sau đó rời khỏi nơi này.

Vũ Văn Lan chỉ đành cất chiếc vòng tay ngũ sắc đó đi, sau đó nghiêm mặt cho mời Tả Đô Ngự Sử vào.

~~

Ra khỏi phòng ấm, Yến Xu mới đi đến cổng lớn của cung Càn Minh thì đã nghe có người gọi với theo mình từ phía sau: “Nương nương… Nghi tần nương nương…”

Nàng sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người tới là người đã giúp nàng xuất bản tiểu thuyết – Trâu học sĩ của viện Hàn Lâm.

Trâu học sĩ vội vã đi tới trước mặt nàng, sau khi hành lễ xong thì hỏi: “Không biết thần có thể làm phiền nương nương trong chốc lát được không ạ?”

Yến Xu khá ngạc nhiên, Trâu học sĩ có chuyện cần tìm riêng nàng ư?

Hiếm thấy thật đấy, nàng nghĩ thế, sau đó gật đầu nói: “Trâu học sĩ có chuyện gì sao?”

Trâu Mặc Trung giải thích: “Thần muốn hỏi thăm nương nương về Tiêu Dao Công Tử, thần nhớ là nương nương cũng quen với công tử mà, đúng không ạ?”

Tiêu Dao Công Tử?

Yến Xu sửng sốt, thì ra là tìm… “acc clone” của nàng à?

Nàng đáp: “Đúng thế, Trâu đại nhân có việc gì cần tìm Tiêu Dao Công Tử ư?”

Trâu học sĩ lập tức lộ ra vẻ mặt tủi thân: “Đúng thế, không biết nương nương có thể giục công tử mau viết tiếp được không ạ? Không giấu gì nương nương, bởi vì đã lâu rồi công tử không viết tiểu thuyết mới cho nên những thương nhân bán sách cứ chạy tới quấy rầy thần suốt, khiến thần có nhà mà không thể về, thần đã phải qua đêm ở viện Hàn Lâm suốt mấy ngày rồi đấy ạ…”

Cái gì?

Yến Xu sửng sốt.


—— Bởi vì nàng không xuất bản tiểu thuyết mới cho nên Trâu học sĩ đã bị bọn thương nhân bán sách làm phiền tới mức không thể về nhà được ấy hả???

Thấy nàng có vẻ kinh ngạc, Trâu học sĩ đành phải kể lại chuyện đã từng kể cho Hoàng đế nghe vào hai ngày trước.

Yến Xu nghe xong thì khiếp sợ không thôi, nhưng cũng nhờ vậy nàng mới biết, thì ra các thương nhân bán sách và các độc giả đã trông chờ tác phẩm mới của nàng như thế!!!

Mà Trâu đại nhân – người bị ép đến bước đường này – chính là nạn nhân của sự lười biếng của nàng???

Trong lòng nàng thổn thức không nguôi, chỉ kịp để lại một câu “ta sẽ cho người gửi thư giục công tử viết tiểu thuyết mới” rồi phóng như bay về điện của mình.

Nàng vừa đi vừa tự trách bản thân, sao mình lại có thể buông xuôi và lười biếng như thế suốt mấy ngày qua cơ chứ!!!

Ta ơi, sao mi lại bỏ bê công việc chính của mình chỉ vì mê trai vậy!!!

Tội lỗi gần chết luôn chứ đùa!!!

~~

Đi một lúc lâu, chờ về tới trong điện, ý tưởng trong đầu Yến Xu đã tuôn ra như suối phun, nàng lập tức ngồi vào bàn cầm bút lên chuẩn bị viết.

Nhưng chưa qua bao lâu, nàng lại nghe hệ thống “keng” một tiếng:【 Cẩn thận bà êy, lại có người muốn hại bà kìa. 】

Cái gì?

Yến Xu sửng sốt:【 Lại có người muốn hại tui nữa hả? 】

Bây giờ trong hậu cung chỉ còn lại ba người mà thôi…

Mà trong số ba người này thì hai người còn lại đều hận nàng thấu xương.

Có điều Vương chiêu nghi đã phải cầm canh gõ mõ từ mùa đông cho đến bây giờ, đã gõ tới mức không còn miếng máu liều nào.

Cho nên so với nàng ta, người còn lại có vẻ đáng nghi hơn rất nhiều.

Chậc, ả Chu phi này thật là, sao không chịu để yên cho người ta viết tiểu thuyết gì hết vậy chứ!

Bình Luận (0)
Comment