Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 32

Điện Cam Lộ.

Sáng sớm, Yến Xu rửa mặt thay quần áo xong đi vào ngồi bên cạnh bàn, thấy cơm sáng đã được dọn xong.

Đương nhiên trên bàn vẫn toàn là món chay, không có dù chỉ một quả trứng gà.

Nàng cảm thấy như thể mình đã biến thành một con thỏ hay một con dê vậy, hoàn toàn quên mất mùi thịt là như thế nào.

Thấy nàng mặt ủ mày ê, Nhẫn Đông vội an ủi: “Chủ tử ráng nhịn thêm chút đi ạ, ngày mai là ngài có thể ăn thịt rồi.”

Yến Xu: “… Em đừng tưởng ta không biết, sáng ngày mai mới tế tổ, cho nên buổi sáng và buổi trưa vẫn phải ăn chay, muốn ăn thịt còn phải chờ đến buổi tối cơ.”

Ai ngờ vừa mới dứt câu, nàng đã nghe thấy hệ thống báo động inh ỏi:【 Bà ơi có tin khẩn, có người muốn hãm hại bà trong nghi thức cúng tế ngày mai ở điện Phụng Tiên nè. 】

Yến Xu sửng sốt:【??? Lại có ai muốn gây chuyện nữa hả? 】

Hệ thống:【 Bà đoán đi. 】

Yến Xu:【… Gì, còn phải đoán sao? 】

Hệ thống:【 Bà lắc cái não rồi nhớ lại coi bây giờ ai là người hận bà nhất? 】

Yến Xu: “…”


Câu này hỏi cũng như không, nàng là bia đỡ đạn, trong hậu cung này có ai mà không hận nàng?

Nhưng mà nếu nghĩ kỹ lại thì, hiện tại Ninh phi còn đang bị cấm túc, Lệ tần thì bị biếm vào lãnh cung, Vương chiêu nghi còn đang cực khổ gõ mõ cầm canh mỗi ngày.

Cho nên khả năng gây chuyện của ba người này là không lớn.

Hơn nữa nghi thức cúng tế ngày mai là một nghi thức long trọng, hoàng đế, phi tần, hoàng tộc và đại thần văn võ trong triều đều sẽ tham gia, ai sẽ có bản lĩnh gây chuyện vào lúc này?

Người làm được sợ là chỉ có… Chu quý phi.

Hệ thống:【 Bingo! Câu trả lời chính xác, Chu quý phi sai An tần nghĩ cách, tính diệt trừ bà vào ngày mai á. 】

Yến Xu:【 An tần? Theo tui nhớ thì nàng ta là kẻ mưu mô xảo quyệt lắm mà, chẳng lẽ nàng ta không sợ sẽ rơi vào kết cục giống với Lệ tần hay sao? 】

Hệ thống:【 Đúng dị, cho nên nàng ta đâu có tự mình ra tay đâu, nàng ta đi tìm “bạn cũ” của bà đó, chuẩn bị sẵn sàng đi ha. 】

Yến Xu:【 “Bạn cũ”? 】

Nàng nghĩ nghĩ, “bạn cũ” của mình trong cung này…

Chậc, chỉ có một mình kẻ đó thôi còn gì. ngôn tình hoàn

Hay lắm, lần chịu thiệt trước nàng còn chưa có tính sổ đâu, thừa dịp này nàng sẽ cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ.

~~

Ngày 25 tháng chạp là ngày lễ cúng tế tổ tiên trong cung.

Đầu giờ Mão, trời còn chưa sáng, mọi người lục tục rời khỏi giường, sau khi vệ sinh rửa mặt và ăn qua bữa sáng đơn giản, mọi người mặc cát phục (1) chỉnh tề rồi khởi hành tới điện Phụng Tiên.

Tính ra năm nay là năm đầu tiên Yến Xu tham gia một buổi lễ lớn như thế này, ngay cả Nhẫn Đông cũng có phần khẩn trương.

—— Phải biết rằng các đại thần văn võ và hoàng thân quốc thích đều có mặt trong buổi lễ hôm nay, nếu như có sơ sót gì làm bệ hạ mất mặt thì không biết phải gánh lấy tội danh gì nữa.

Chủ tớ hai người đi vào điện Phụng Tiên, chỉ thấy trong điện được bày rất nhiều bài vị, tất cả đều là tổ tông các đời của hoàng gia, cây nến to trong điện đã được đốt cháy, trên bàn thờ bày sẵn các món điểm tâm và thức ăn.

Hoàng thất, các đại thần văn võ trong triều đều im lặng đứng nghiêm, có người thậm chí còn phải xếp hàng ra tận ngoài điện.

Yến Xu cẩn thận nhìn quanh một lần, không khỏi nhướng mày —— người đứng bên đó không phải là Thừa Ân Công hay sao?


Chậc chậc, ba ngày trước còn không xuống nổi giường mà hôm nay vẫn ráng tới à?

Thật đúng là… Quá giỏi!

Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt tái xanh và vành mắt đen sì của ông ta thôi cũng biết, người này hẳn phải cố hết sức để tới đây.

Cũng đúng thôi, đây chính một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm mà, trọng thần trong triều không thể vắng mặt mà không có lý do được.

Nếu ông ta không tới thì phải đưa ra một lý do chính đáng, nhưng nếu nói do cơ thể không thoải mái thì chẳng phải sẽ có nguy cơ bại lộ chuyện bánh hạt dẻ hay sao?

Vừa nhớ tới chuyện này, Yến Xu không nhịn được suýt phì cười, nhưng hôm nay là ngày lễ vô cùng trang nghiêm, nàng tuyệt đối không thể cười được.

Đang cố nén cười, nàng đột nhiên nhận thấy Nhẫn Đông đang kéo nhẹ tay áo của mình.

Yến Xu nhìn theo ánh mắt của Nhẫn Đông, oa, không ngờ Trương tài nhân cũng tới.

—— Từ khi giọng nói bị hủy hoại, nàng ta gần như không xuất hiện trước mặt mọi người nữa, hơn nữa cấp bậc của nàng ta rất thấp, theo lý thì không thể vào điện Phụng Tiên mới đúng.

Yến Xu cụp mắt tỏ vẻ bình tĩnh.

Từ khi Ninh phi bị cấm túc, hậu cung bị Chu quý phi một tay che trời, hôm nay nhiều người như vậy, nàng ta muốn cho ai tới thì cho đó thôi.

Hơn nữa hệ thống cũng đã báo động trước cho nàng, cho nên hôm nay nàng chỉ cần tùy cơ ứng biến là được.

Mọi người đều đã tới đủ, không bao lâu sau hoàng đế cũng xuất hiện.

Vũ Văn Lan mặc bộ cổn phục (2) thêu mười hai hoa văn rồng trông vô cùng uy nghi và nghiêm trang, Yến Xu lặng lẽ nhìn một cái, sau đó nhịn không được thầm hô to ‘đậu móa đẹp trai quá’!


Xem đi, khuôn mặt như ngọc sáng này, khí thế mạnh mẽ này, làm gì có ai mà so được?

Vũ Văn Lan âm thầm run rẩy khóe miệng, khen hắn đẹp trai là được rồi, còn hai chữ đầu thì hắn không cần đâu cám ơn.

“Tham kiến bệ hạ.”

Trong điện vang lên tiếng hô như sấm, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, hắn thản nhiên ra lệnh cho mọi người bình thân, sau đó ra hiệu cho quan lễ nghi bắt đầu buổi lễ cúng.

Người tấu nhạc bắt đầu gõ vang chuông và khánh (3), nhạc tế vang lên trong điện, quan lễ nghi cũng bắt đầu đọc văn tế.

Đợi sau khi văn tế được đọc xong, Vũ Văn Lan tiến lên dâng hương, mọi người trong điện quỳ xuống theo hắn, hành lễ lớn ba quỳ chín lạy với tổ tiên dòng họ Vũ Văn.

Chờ hành lễ xong, nghi thức tế lễ cũng xem như hoàn thành, kế đến sẽ có nghi thức yến tiệc cúng lễ vào buổi trưa.

Ngay lúc mọi người ở đây sắp sửa rời khỏi điện, chợt có một giọng nói vang lên: “Thần thiếp có oan, xin bệ hạ giúp thần thiếp lấy lại công bằng.”

Chú thích:

1. Cát phục: Một loại trang phục mặc vào dịp lễ lớn thời xưa.

2. Cổn phục: Cũng là một loại trang phục mặc vào dịp lễ lớn thời xưa nhưng đây là trang phục dành riêng cho hoàng đế.

3. Khánh: Hay còn gọi là biên khánh, đây là một nhạc cụ gõ cổ xưa của Trung Quốc.

Bình Luận (0)
Comment