Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 39

Lại nghe nàng nói tiếp: “Do mấy ngày trước thần thiếp đột nhiên nhớ lại chuyện này cho nên mới nói với Phú tổng quản một tiếng ạ.”

Vũ Văn Lan liếc Phú Hải, nói: “Xem ra Phú Hải hữu dụng hơn Trẫm nhỉ.”

Hắn vừa nói thế, Phú Hải lập tức sợ tới mức quỳ mọp xuống đất: “Nô tài không dám ạ, thật ra là do Lý quý nghi biết bệ hạ trăm công ngàn việc, không muốn làm phiền ngài vì một việc nhỏ như vậy cho nên mới nói qua cho nô tài nghe, nô tài cũng cảm thấy việc này có uẩn khúc cho nên mới sai người đi điều tra ạ.”

Vũ Văn Lan nói: “Niệm tình lần này ngươi bắt được hung thủ đấy, đứng lên đi.”

Phú Hải bẩm vâng, lúc này mới dám đứng lên.

Yến Xu hoảng hồn đứng một bên xem cảnh này.

Chậc chậc, quả nhiên là gần vua như gần cọp, Phú đại tổng quản cũng không dễ dàng gì.

Ngay lúc này, nàng bất chợt nhớ tới một chuyện quan trọng khác, thế là vội nói: “Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy vị y sư trong nghi thức cúng tế hôm nay là người tốt hiếm có, hy vọng ông ấy không cần vì chuyện thẳng thắn nói thật hôm nay mà bị người ta trả thù ạ.”

Vũ Văn Lan nói: “Nàng yên tâm đi, Trẫm có sắp xếp hết rồi.”

Hiện giờ người không sợ quyền thế, dám đứng ra nói lời thật như vậy rất khó có được, cho nên sẵn dịp này, hắn đương nhiên sẽ có khen thưởng lớn cho ông ấy, cũng dùng chuyện này để biểu đạt quyết tâm muốn trừng trị cái ác và truyền bá cái thiện của mình.

Lúc này Yến Xu mới an tâm, kế đó hoàng đế lại hỏi nàng tiếp: “Chuyện lương bổng cũng là thật sao?”

Yến Xu mờ mịt hỏi lại: “Thần thiếp nào dám lừa ngài ạ? Nếu bệ hạ không tin thì có thể kêu đám người Tiểu Đông Tử vào đối chất.”

Nghe đến đây, Liên Tâm đột ngột quỳ gối trên mặt đất, hai mắt rưng rưng nói: “Nô tỳ thề với trời, chủ tử tuyệt đối không có nửa câu nói dối bệ hạ, mấy năm trước cha của nô tỳ sinh bệnh, vì chạy chữa nên đã tiêu hết tiền tích cóp trong nhà, may mắn có ngân lượng mà chủ tử ban cho nô tỳ nên anh của nô tỳ mới có thể thuận lợi lập gia đình đấy ạ.”

Yến Xu hừ lạnh trong lòng:【 Ngươi cho rằng cuộc sống của dân chúng thoải mái lắm sao, nghe câu ‘cửa son rượu thịt ê hề, ngoài đường chết cóng thây phơi đầy đường’ chưa! 】


Vũ Văn Lan: “…”

Lại trách hắn nữa sao?

Hắn liếc nàng một cái, nói: “Biết túi tiền của mình đã eo hẹp rồi mà nàng còn cố giúp người khác nhỉ?”

Yến Xu dẩu miệng: “Bởi vì thần thiếp ở trong cung, cho dù thần thiếp có túng thiếu thì cũng không đến mức phải lo lắng về vấn đề ăn mặc, nhưng bọn họ thì khác, nếu thần thiếp không giúp bọn họ thì nhà của bọn họ sẽ không chống chọi được mất. Hơn nữa chỉ khi trong lòng không có phiền muộn thì bọn họ mới có thể yên tâm làm việc ở trong cung, không phải sao.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Cũng có chút đạo lý đấy.”

Nào biết ngay sau đó, hắn lại nghe thấy nàng nhủ thầm trong lòng:【 Nãy giờ nói muốn khô cái cổ họng luôn á, chẳng lẽ ngươi không nên thưởng cho ta chút bạc sao? 】

Vũ Văn Lan: “???”

Sao trong đầu của con nhóc này chỉ toàn là tiền vậy?

Hắn đột nhiên nổi lên ý trêu cợt, thế là thử hỏi nàng: “Lần này làm nàng phải chịu oan ức rồi, liệu Trẫm có nên bồi thường cho nàng chút gì không nhỉ?”

Thật á?

Ánh mắt Yến Xu sáng lên, vội nói: “Đa tạ bệ hạ săn sóc, thần thiếp không cần bồi thường gì đâu ạ, chỉ cần bệ hạ tin tưởng thần thiếp là thần thiếp đã cảm thấy thỏa mãn rồi.”

【 Thật ra cũng không cần nhiều quá đâu, tùy tiện thưởng một ngàn hay tám trăm lượng bạc là được rồi hi hi, không được nữa thì ba trăm năm trăm lượng gì đó cũng không tồi, ta không chê đâu. 】

Trong lúc nàng đang âm thầm xoa tay trong lòng, người nọ lại nói: “Cũng tốt, hiếm khi nàng rộng lượng hiểu chuyện như thế.”

Yến Xu: “???”


Ủa alo?

Gì vậy trời???

Nàng chỉ đang khách sáo thôi mà, khách sáo thôi đó có hiểu hông???

Vũ Văn Lan cố nén ý cười, vờ ra vẻ nghiêm túc nói: “Đã không còn sớm nữa, Trẫm còn phải về phê tấu chương, nàng cứ viết tiếp đi.” Dứt câu, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Yến Xu: “???”

Ê nè nè, cứ như vậy là xong rồi đó hả, tiền bồi thường của ta đâuuuuuu!

Quá đáng dữ vậy trời đất ơi!

Vũ Văn Lan yên lặng nghe, chờ khi bước ra cửa điện, hắn rốt cuộc không nhịn không nữa, cong môi nở nụ cười.

Không thể không nói, mới vừa tới chỗ của nàng nghỉ chân trong chốc lát thôi mà tâm tình của hắn đã khá hơn rất nhiều.

~~

Trở lại cung Càn Minh, Vũ Văn Lan vào phòng ngủ thay y phục rồi chuẩn bị đến Ngự Thư Phòng.

Trước khi đi, hắn thuận miệng phân phó Phú Hải: “Nhớ sai người đem xấp bản thảo mà Trẫm xem đêm qua sang điện Cam Lộ đấy.”

Nếu lại quên thì không biết nàng sẽ chửi thầm hắn dữ dội như thế nào nữa.

Phú Hải bẩm vâng, vội gọi Tiểu Thuận Tử đang đứng ở cửa tới: “Chân cẳng tên nhóc nhà ngươi nhanh nhẹn, ngươi mau đem thứ này sang đưa cho Lý quý nghi đi.”


Tiểu Thuận Tử đáp lời, nhận lấy xấp bản thảo rồi vội vàng đi ra ngoài.

Chờ khi đến cửa cung Càn Minh, cậu ta gặp phải học sĩ Trâu Mặc Trung của viện Hàn Lâm.

Trâu học sĩ hơn bốn mươi tuổi, học thức rất là uyên bác, lúc này thấy Tiểu Thuận Tử ôm một xấp giấy thì lập tức hiếu kỳ hỏi: “Đây là ý chỉ của bệ hạ à?”

Tiểu Thuận Tử vò đầu đáp: “Không phải ạ, thứ này được lấy từ phòng ngủ của bệ hạ, bệ hạ nói là phải đưa sang cho Lý quý nghi.”

Thì ra là đồ cho hậu phi.

Theo lý thì Trâu Mặc Trung không nên hỏi nhiều, nhưng nhìn thấy trên xấp giấy kia viết chi chít những chữ là chữ, dường như là một áng văn chương, ông ấy lại bắt đầu tò mò: “Chẳng lẽ đây là tác phẩm mà bệ hạ tự tay viết ư?”

Tiểu Thuận Tử lại lắc đầu: “Nô tài không biết ạ.”

Trâu học sĩ cả gan tiến lên nhìn, lại thấy nét chữ trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên không phải nét chữ của bệ hạ.

Có điều nội dung của nó nhìn qua vô cùng thú vị, có vẻ là một câu chuyện xưa nào đó.

Ông ấy đang muốn hỏi tiếp, đáng tiếc Tiểu Thuận Tử sợ chậm trễ chuyện được giao phó, thế là vội vàng vắt giò lên cổ chạy mất.

Trâu học sĩ đành phải đi vào Ngự Thư Phòng.

—— học sĩ viện Hàn Lâm đảm nhiệm chức vụ soạn thảo chiếu lệnh, bởi vì hôm nay quân vương đưa ra ba ý chỉ trong điện Phụng Tiên, muốn tra xét nghiêm khắc việc các quan viên tham ô, nhận hối lộ, đút lót, cho nên Trâu Mặc Trung tới để soạn thảo chiếu lệnh giúp quân vương.

Không bao lâu, ba cuộn thánh chỉ đã được soạn xong, ông ấy đưa sang cho quân vương xem qua, Vũ Văn Lan đánh giá một lượt rồi kêu Tư Lễ Giám đi ra ngoài truyền chỉ.

Trâu Mặc Trung vẫn chưa cáo lui, ông ấy do dự đứng đó, muốn nói lại thôi.

Vũ Văn Lan thấy thế mới hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Trâu Mặc Trung cười nói: “Mới nãy khi ở cửa cung, thần có gặp qua xấp bản thảo mà bệ hạ ban cho Lý quý nghi, không biết đó là tác phẩm của vị danh gia nào vậy ạ?”


Danh gia?

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Ngươi đọc rồi à?”

Trâu Mặc Trung cười nói: “Thần chỉ trùng hợp nhìn sơ qua một cái thôi ạ, nhưng dù là thế thần vẫn có thể nhận ra tài văn chương nổi bật của người nọ trong từng câu chữ, thật sự là một tác phẩm độc đáo đấy ạ.”

Tài văn chương nổi bật?

Vũ Văn Lan tiếp tục nhướng mày: “Trâu khanh thật sự cảm thấy như thế sao?”

Trâu học sĩ kiên định gật đầu: “Thần tuyệt đối không dám nói bừa.”

Khụ khụ, thật ra tài văn chương chỉ xếp thứ hai thôi, cái làm ông ấy ấn tượng nhất chính là phong cách độc đáo của nó, hoàn toàn không giống với các tiểu thuyết đang lưu hành trên thị trường hiện nay.

Hơn nữa đây còn là thứ mà quân vương tự mình ban cho ái phi, cho nên nhất định là tác phẩm của một vị danh gia nào đó, chỉ có như thế nó mới có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ!

Ông ấy là bề tôi trung thành của thiên tử, cho nên nhất định phải theo sát gu thẩm mỹ của bệ hạ mới được, tuyệt đối không thể lạc hậu phía sau.

Vũ Văn Lan yên lặng nghe xong, gật đầu nói: “Trâu khanh đúng là rất có gu thẩm mỹ.”

Đối phương nghe thế lập tức nói tiếp: “Cho nên thần cả gan hỏi, không biết liệu thần có vinh hạnh được chiêm ngưỡng tác phẩm của vị danh gia này không ạ?”

Vũ Văn Lan nghĩ nghĩ: “Trẫm cần hỏi ý kiến của tác giả trước đã, ngươi cứ chờ hồi âm đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vị hoàng đế nào đó: Tài văn chương của ái phi của Trẫm vô cùng nổi bật!

Yến Xu: Đùi vàng của bà đây vừa – TO – vừa – DÀI!

—— Vâng, tiết mục khen xã giao hằng ngày trong hoàng cung xin phép được phép kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment