Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 50

Sau khi uống rượu mở màn, các cung nhân bắt đầu nối đuôi nhau bưng đồ ăn lên.

Yến Xu vốn chỉ định bắt chước người khác ăn vài đũa lấy vị thôi, ai ngờ đến lúc những món ngon đó được đặt trước mặt, các loại mùi hương thơm ngọt chua cay không ngừng vấn vít nơi chóp mũi dụ dỗ nàng, Yến Xu cố gắng giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng chỉ đành phất cờ trắng đầu hàng, nghiêm túc dùng bữa.

——

Ừm ừm, món túi phúc thịt lưng heo này có vỏ ngoài giòn xốp còn phần nhân thì tươi ngon quá chừng.

Chu choa, món đậu hủ cá đù vàng này non mềm thơm phức luôn; còn món thịt heo chua ngọt này cũng khá là bắt miệng đấy.

Món thần kỳ nhất trong số đó chính là món gà bông tuyết, lúc mới được mang lên, món này không khác gì một cụm mây trắng, gần như không thể nhìn ra nó được làm từ nguyên liệu gì, chờ đến khi nếm một miếng, cảm giác mềm trơn thấm đầy khoang miệng, lại nhâm nhi một chút mới nếm ra được hương vị tươi ngon độc đáo của thịt gà.

Quả nhiên là ăn gà mà không thấy gà, kỳ diệu xiết bao!

Đợi sau khi ăn xong món gà bông tuyết, món vịt nướng bếp lò lại được dâng lên.

Thịt vịt vẫn còn mang một lớp da mỏng thoang thoảng mùi trái cây, gắp một miếng đặt lên lớp vỏ bánh mỏng tang, bên trên không thể quên cho thêm hành thái, dưa chuột cắt sợi và tương ngọt, sau khi gói lại thật cẩn thận thì cho vào trong miệng nhai kỹ nuốt chậm. Mùi thơm ngát đặc trưng của thịt vịt sẽ bùng nổ trong khoang miệng, khiến người ăn thỏa mãn vô cùng.

Nàng tuyên bố vịt nướng chính là cách chế biến thịt vịt ăn ngon nhất!!!

Yến Xu vẫn còn đắm chìm trong hương vị thơm ngon của vịt nướng, chờ nàng liên tiếp ăn xong ba cuốn bánh cuốn thịt vịt thì mới phát hiện có một cậu bé cách đó không xa đang tò mò nhìn nàng.

Không phải ai khác, đúng là con út A Cảnh của Liêu Đông Vương.


Chậc, xem kìa, cậu bé này đang tròn xoe mắt nhìn miệng nàng, trong đôi mắt đong đầy cảm xúc mong ngóng.

Yến Xu: “…”

Nhìn ta làm gì, vịt nướng trên bàn nó thơm quá chừng kìa cưng ơi!

Trong lúc nhất thời nàng không đành lòng, vì thế mở miệng hỏi: “A Cảnh cũng muốn ăn sao?”

Cậu bé thẹn thùng gật đầu.

Chao ôi, bộ dạng này của cậu bé thật là quá đáng yêu, tình mẹ của Yến Xu lập tức dâng trào, thế là nhanh tay cuốn một phần bánh cuốn thịt vịt đưa sang cho cậu bé.

Cậu bé cũng duỗi tay nhận lấy, sau đó cầm lên ăn.

Thấy cảnh này, Liêu Đông Vương phi vội quát bé: “Đứa nhỏ này, trước mặt con không có hay sao mà phải đi xin phần ăn của quý nghi thế hả?”

Yến Xu vội nói: “Không sao đâu, ta cũng chỉ thuận tay mà thôi, Vương phi đừng trách nó.”

Hề hề, nghe bảo trẻ con đều rất thích người lương thiện, chuyện này chứng tỏ nàng cũng thế, hơn nữa còn hiền lành thiện lương tựa như thiên sứ ấy.

Vũ Văn – ngồi ở ghế trên, vẫn luôn lén lút chú ý nàng – Lan: “…”

—— Không đâu, nàng nghĩ nhiều quá, đứa bé kia chỉ thấy nàng ăn ngon miệng quá nên thèm thôi.

Đúng lúc này, lại nghe có người nói: “Chẳng lẽ Lý quý nghi có bí quyết độc nhất vô nhị nào à? Nếu không vì sao ngay cả một cậu bé trai còn nhỏ như thế cũng thích ngươi vậy?”

Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là vị Chu phi vừa mới bị giáng cấp cách đây không lâu.

Chậc, dù đã không còn là quý phi nhưng thái độ và giọng điệu nàng ta vẫn cứ mỉa mai như trước nhỉ.

Yến Xu chỉ phải vờ như không nghe hiểu ẩn ý của nàng ta: “Nương nương nói đùa, là do thần thiếp ở gần A Cảnh cho nên cậu bé mới muốn chơi với thần thiếp thôi ạ.”

Nàng vừa nói xong, lại thấy Từ tiệp dư ngồi cùng bàn cũng đột nhiên gói một cuốn thịt vịt đưa cho A Cảnh, nói: “Tiểu công tử cũng nếm thử bánh do ta cuốn nhé?”

A Cảnh lập tức nhận lấy.

Mọi người có phần ngạc nhiên ——

Từ tiệp dư có ý gì đây? Là đang chủ động giải vây cho Lý quý nghi ư?

Chu phi lại cười nói: “Từ tiệp dư học theo Lý quý nghi đấy à? Xin cho ta nói thẳng, ngươi không giống Lý quý nghi, chỉ sợ không học được đâu.”

Từ tiệp dư nói: “Thần thiếp chỉ cảm thấy A Cảnh đáng yêu thôi ạ.”

Chờ nàng ta nói xong, quân vương nhìn sang Chu phi, nói: “Tửu lượng của ngươi kém hơn khi xưa rồi sao? Mới một ly mà đã say à?”

Trong mắt của Vũ Văn Lan không có ý cười, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Chu phi nghe xong khựng người lại, cúi đầu đáp: “Vâng, là thần thiếp nhất thời lỡ miệng.”

Không khí trở nên có chút xấu hổ, cuối cùng vẫn phải nhờ Thái Hậu mở miệng giải hòa: “Một đứa trẻ đáng yêu như vậy thì có ai mà không thích đâu chứ?” Nói xong bà ta cũng tự mình gói một phần bánh cuốn thịt vịt rồi gọi cậu bé sang: “Lại đây với bà nội.”

Cậu bé ngoan ngoãn chạy qua, bởi vì trong miệng còn nhiều thức ăn nên khuôn mặt nhỏ phồng lên như cái bánh bao, cảnh này chọc mọi người cười rộ lên.

Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một ít, bữa tiệc rượu lại được tiếp tục.

Yến Xu vừa nhấm nháp mỹ vị vừa tấm tắc trong lòng, Chu phi đã “té” một cú đau điếng thế mà còn chưa khôn ra, nghĩ cũng tài thật đấy.

Thử hỏi đang trong bữa tiệc thế này, ai mà lại đi ganh ghét móc mỉa người khác, có lợi lộc gì đâu chứ?

Hơn nữa Từ tiệp dư làm gì mà muốn học theo nàng, rõ ràng là nàng ta đang chào hỏi với Vũ Văn Hào thôi.

Không sai, dựa theo quả dưa mà hôm qua nàng ăn, vị Liêu Đông Vương Vũ Văn Hào mặt ngoài hàm hậu này thực chất cũng không phải dạng vừa, khi hoàng đế vừa đăng cơ là hắn ta đã lập tức cài tai mắt vào trong cung ngay.

Mà cái “tai mắt” này ấy hả, không sai, chính là Từ tiệp dư.

Quân vương đang cười nói với Vũ Văn Hào cách đó không xa không khỏi hơi giật mình.

Từ tiệp dư kia là tai mắt của Vũ Văn Hào ư?

Thật ra hắn đã sớm biết Vũ Văn Hào không hề ngoan ngoãn nghe lời như mặt ngoài rồi, cho nên cũng đoán trước được việc hắn ta sẽ cài tai mắt vào trong cung.

Chỉ là hắn còn chưa tra ra được là ai, mãi đến bây giờ khi nghe được tiếng lòng của Yến Xu thì mới biết.


Mà ngay lúc này, hắn lại nghe Yến Xu nói tiếp:【 Í? Không phải nàng ta đã từng luyện võ à, sao trông bàn tay vẫn nhẵn nhụi như vậy? Rốt cuộc là dùng cái gì che lấp nhỉ? 】

Về chuyện này thì Vũ Văn Lan lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ cần là mật thám thì nhất định phải có võ nghệ cao cường để phòng thân.

Có điều nếu đối phương đã cài người này vào hậu cung thì sợ là sẽ không chỉ đơn giản là mật thám thôi đâu.

Hắn bình tĩnh uống một ly rượu, lại chợt nghe Vũ Văn Hào nói: “Lần vào kinh này, thần có mang theo chút quà mọn cho bệ hạ, Thái Hậu và các vị nương nương, chỉ là chút tấm lòng của thần thôi ạ, mong mọi người nhận lấy.”

Nói xong bèn bảo người hầu bên cạnh mang quà vào trong điện.

Quà cho Vũ Văn Lan là một bộ áo choàng lông chồn được may hoàn toàn từ lông chồn màu xám đen, nhìn qua cực kỳ quý trọng.

Của Thái Hậu là một gốc sâm Trường Bạch, một cây như thế chỉ sợ phải mất mấy chục ngàn lượng bạc thì mới có thể mua được.

Yến Xu và các phi tần khác cũng được tặng khăn choàng cổ bằng lông chồn.

Đương nhiên cái của Chu phi là tốt nhất, đây là biểu hiện cho sự tôn quý của nàng ta.

Mọi người nhao nhao nói lời cám ơn với Liêu Đông Vương.

Vũ Văn Lan thì lại bình thản mời Vũ Văn Hào nâng chén lần nữa: “Cảm tạ anh họ đã nhớ tới Trẫm.”

Vũ Văn Hào cười hàm hậu: “Bệ hạ khách khí quá, đó đều là đặc sản ở Liêu Đông thôi, ngài không chê là tốt rồi.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn ta đảo qua vị trí của Từ tiệp dư, trong lòng hừ lạnh một tiếng:【 Đồ vô dụng. 】


Bình Luận (0)
Comment