Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 6

Chuyện này quá kỳ quái!

Một cung phi sao có thể biết chuyện bí mật trong phủ Lâm Võ Hầu được?

Vũ Văn Lan kinh ngạc nhìn về phía Yến Xu.

Bởi vì thật sự có hơi khiếp sợ, hắn cũng quên kiềm chế, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Yến Xu, hơn nữa thời gian cũng khá dài.

Yến Xu bị nhìn đến mức sởn cả gai ốc, nàng không nhịn được nói thầm trong lòng, người này cứ nhìn chằm chằm mình làm cái gì?

Đương nhiên, vì sao lại nhìn nàng, chuyện này trừ Vũ Văn Lan ra thì không có người thứ hai biết được.

Nhưng mọi người trong điện đều thấy được cảnh này.

Thái Hậu bỗng nhiên nói với Yến Xu: “Ngươi đến đây cũng lâu rồi, mau trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ai gia cũng có vài lời muốn nói với bệ hạ.”

Yến Xu như được đại xá, gấp gáp hành lễ với hai người: “Thần thiếp cáo lui.”

Nói xong, nàng lập tức rũ đầu rời khỏi điện, ngoan ngoãn hệt như đóa hoa nhỏ hay cọng cỏ bé xinh trong bồn hoa ngoài sân vậy.

Nhưng Vũ Văn Lan biết, nàng ấy hoàn toàn không vô hại như đám hoa hoa cỏ cỏ ấy.

Hắn nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi điện, mãi cho đến khi rèm vải được thả xuống, hắn mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng vẫn đắm chìm trong cảm giác khiếp sợ.

Rốt cuộc chuyện của cô gái này là sao?

“Có câu ‘quan thanh liêm cũng khó xử lý gọn ghẽ được việc nhà’.” Thái Hậu mở miệng nói: “Bệ hạ không cần sầu lo quá nhiều về chuyện của phủ Lâm Võ Hầu, nếu hai người đó thật sự không sống được với nhau nữa thì cứ ly hôn là được.”

Vũ Văn Lan hoàn hồn: “Mẫu hậu nói phải, Trẫm cũng nghĩ như thế.”

Thái Hậu cười cười: “Đã không còn sớm, bệ hạ có muốn ở lại dùng cơm tối luôn không?”

Vũ Văn Lan vội bảo không cần: “Ở ngự thư phòng còn có vài cuốn tấu chương chưa phê, nhi thần không làm phiền mẫu hậu nữa.”

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy ra cửa điện.

Trong điện vô cùng yên tĩnh, Thái Hậu đứng dậy đi tới cửa sổ phía Tây, nữ quan Trúc Thư thấy thế vội theo sát hầu hạ: “Dường như bệ hạ có ý tứ khác với Lý mỹ nhân…”

Thái Hậu cười cười: “Đến tuổi này của bệ hạ cũng nên có con nối dõi rồi.”

Trúc Thư bẩm vâng, không dám nói thêm gì nữa.

Lại nghe Thái Hậu mở miệng: “Giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận, chuyện trong cung của ai gia đừng mang đi bàn tán lung tung.”

Mọi người trong điện vội vâng vâng dạ dạ.

~~

Một chuyến đến cung Từ An rồi về chỉ hơn một canh giờ thôi mà sắc trời đã tối hẳn.


Vũ Văn Lan không có lòng dạ dùng bữa tối, hắn phê vội mấy quyển tấu chương, đến khi tối muộn, hắn mới nằm trên giường rồng to rộng, đáng tiếc lại không có chút buồn ngủ nào.

Hắn suy nghĩ cả nửa buổi chiều rồi thêm một buổi tối mà vẫn không nghĩ ra.

Nếu nàng thật sự là Lý Yến Xu, trong nhà họ Lý cũng không hề có dị thường gì, vậy làm cách nào mà nàng có thể biết nhiều chuyện mà người bình thường không thể biết như vậy được?

Phải biết rằng nàng đã vào cung ba năm, kể từ đó chưa từng đi ra ngoài, một bí mật của nhà đại thần mà ngay cả người thân là hoàng đế như hắn cũng không biết, làm sao mà nàng lại biết?

Chẳng lẽ… Điện Vĩnh Ninh kia có bí mật gì chăng?

Từ nhỏ đến lớn, Vũ Văn Lan tự nhận đã nhìn quen các loại sóng gió và chuyện kỳ lạ, nhưng chỉ riêng chuyện này, hắn nghĩ mãi vẫn không thông, bởi thế trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong cung chìm vào tĩnh lặng.

Hắn dứt khoát đứng dậy, xuống giường khoác áo đi ra khỏi cung Càn Minh.

~~

Không bao lâu, Vũ Văn Lan đã đi vào điện Vĩnh Ninh.

Đạp l3n đỉnh điện, hắn nhẹ nhàng nhấc một miếng ngói lưu ly lên rồi lén lút nhìn xuống, chỉ thấy nàng ấy đang ngồi ở trước kính nói chuyện với thị nữ.

Đến bây giờ Nhẫn Đông vẫn còn rất hưng phấn: “Hôm nay bệ hạ nói chuyện với ngài nhiều ơi là nhiều luôn, chủ tử của cung khác chưa có ai được như vậy hết, nhất định là ngài đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ rồi đấy ạ!”

Vũ Văn Lan đã thấy qua đủ kiểu người thích tự mình đa tình, cho nên hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Yến Xu lại thở dài: “Em không hiểu, hắn không có vừa ý ta đâu.”

Nhẫn Đông chỉ nghĩ nàng đang khiêm tốn, cười nói: “Ngài xinh đẹp như vậy, bệ hạ cũng đang độ tuổi tinh lực tràn đầy, sao lại không vừa ý ngài được ạ? Không phải có câu nói gì mà ‘nữ nữ cầu cầu’ gì đó sao?”

Yến Xu chưa nói thêm cái gì, chỉ thở dài trong lòng.

【… Nhưng người quân tử đang tuổi tinh lực tràn đầy kia lại không phải đàn ông bình thường mới chết chứ, nàng có xinh đẹp cũng vô dụng thôi! 】

Đầu mày của người nào đó trên nóc nhà giật giật, cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại.

Có điều cô gái này không có nói chuyện đó cho thị nữ thân tín nghe, như thế có nghĩa là, hiện tại chỉ có mình nàng biết bí mật này?

Trong điện, Yến Xu lại thở dài: “Bệ hạ không vừa ý ta là một chuyện, ta chỉ sợ chuyện này sẽ đưa đến nhiều chuyện không hay khác mà thôi.”

Trong hậu cung này chỉ toàn là lũ sói đang chực chờ thời cơ, ai nấy đều đói đến mờ mắt, nếu biết hôm nay hoàng đế nói nhiều hai ba câu với một mỹ nhân nho nhỏ như nàng thì không bâu lại xâu xé nàng mới là lạ!

Hơn nữa còn là cái kiểu nuốt trọn không nhả xương!!!

Nhẫn Đông không phục: “Nhưng hôm nay là do Thái Hậu gọi ngài sang mà, có phải ngài cố ý chạy đến lấy lòng đâu cơ chứ.”

Ánh mắt Yến Xu rời khỏi tấm kính, quay sang liếc nàng ấy một cái: “Các nàng đâu có cần quan tâm là ta tự đi hay là được gọi đi.”

Cũng đúng ha.


Nhẫn Đông không còn lời nào để nói, đành phải hỏi sang chuyện khác: “Mà sao tự dưng Thái Hậu lại bất ngờ bảo ngài đi thế ạ?”

Yến Xu nói: “Có lẽ là vì bà ấy không thích bệ hạ nói chuyện với người phụ nữ khác trừ cháu gái của bà ấy chăng?”

Nhẫn Đông lại nói: “Nhưng nếu thế thì Thái Hậu cho gọi ngài tới đó làm gì chứ? Thiệt tình.”

Yến Xu cũng nhíu mày: “Đúng nhỉ.”

Đầu tiên là Thái Hậu bất ngờ mời nàng, tiếp theo hoàng đế cũng đột nhiên xuất hiện…

Hai mẹ con nhà này diễn vở tuồng gì không biết?

Nghĩ mãi không ra, nàng quyết định xi nhan cho hệ thống trước: 【 Thống Thống, nếu lại có ai muốn hại tui thì cậu nhất định phải báo trước cho tui biết đó nha. 】

Hệ thống: 【No problem.】

Yến Xu thầm suy tính trong lòng, cứ nơm nớp lo sợ bị người ta trả thù như thế này không phải là kế lâu dài, có lẽ phải sớm nghĩ ra kế sách thì hơn.

Không biết nàng còn có hy vọng được ra cung, trở thành người thường hay không đây?

Người nào đó trên nóc nhà nhướng mày, còn muốn chạy à?

Ngay lúc này, có mấy cung nữ khệ nệ bưng một cái thau tắm vào phòng, sau đó lần lượt đổ vào đó từng thùng nước ấm, chỉ trong chốc lát, hơi nước nóng đã lan tỏa khắp phòng.

—— Điện Vĩnh Ninh là một cung điện nhỏ, cho nên không có hệ thống sưởi ngầm giống những cung điện lớn, chỉ có căn phòng chính này là tương đối ấm áp, cho nên khi vào mùa đông Yến Xu chỉ có thể tắm rửa bằng cách này.

Ban nãy đã tháo trang sức và xõa tóc ra hết, cho nên thừa dịp không khí trong phòng còn ấm, nàng vội vàng cởi áo ra.

Vũ Văn Lan theo bản năng quay đầu đi.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thoáng qua được đôi ba phần.

Tuyết trắng miên man bao bọc giang sơn vạn dặm, trên đỉnh núi lại nhuốm sắc mai hồng, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Hắn không khỏi nghĩ —— mỗi ngày nàng ấy ăn nhiều như vậy mà eo và thân thể vẫn rất thon thả và yểu điệu, như thể chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn vậy.



Từ khi mất đi năng lực kia, hắn luôn cố tình bài xích phụ nữ, cho nên đây là lần đầu hắn thấy được loại cảnh tượng này.

Mà trong phòng, cô gái kia tựa như một chú cá, thoắt cái đã chui vào trong nước, trong miệng không ngừng xuýt xoa: “Lạnh quá, lạnh quá!”

Vũ Văn Lan nhướng mày, hắn đứng giữa gió lạnh mà cũng chưa cảm thấy lạnh, nàng ấy ngâm mình trong nước ấm thì lạnh cái gì?

Mà Yến Xu, nàng thật sự cảm thấy hơi lạnh.

Thời tiết hôm nay đúng là lạnh thật, nhưng nàng còn cảm thấy hình như có khí lạnh từ đâu cứ lùa vào.


Nàng lẩm bẩm: “Sao cứ cảm giác như có nơi nào bị lọt gió ấy nhỉ?” Nói xong, nàng bắt đầu quan sát chung quanh.

Thấy nàng sắp ngửa đầu nhìn về phía nóc nhà, Vũ Văn Lan nhẹ nhàng né ra.

Thật ra chỉ là một khe hở bé xíu, nàng cũng không thể phát hiện cái gì, nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác chột dạ.

Không bao lâu sau, hắn tung người đáp xuống đất, sau đó rời đi.

Không lâu sau, Yến Xu tắm thật nhanh rồi đi ra, nàng lau khô thân thể, mặc áo ngủ vào sau đó chui tọt vào ổ chăn.

Nhẫn Đông đang ra lệnh cho cung nữ tiến vào dọn thau tắm và bưng nước ra thì lại nghe thấy nàng vừa rúc trong ổ chăn vừa nói: “Sao ta cứ cảm thấy rét căm căm ấy, ngày mai em gọi người đến nhìn xem có phải trong nhà bị lọt gió chỗ nào không.”

Nhẫn Đông gật đầu: “Sáng mai em sẽ sai Tiểu Đông Tử đi nhìn, ngài ngủ trước đi ạ.”

Nói xong, nàng ấy bỏ hai bình nước nóng vào ổ chăn cho nàng, sau đó khép màn giường lại.

Sau khi tắm xong luôn là lúc thoải mái nhất, Yến Xu cứ thế ôm bình nước nóng hầm hập mà ngủ.

Khi Vũ Văn Lan trở về phòng ngủ thì đã quá nửa đêm.

Ngày mai còn phải lâm triều, nếu còn không ngủ thì tối nay xem như khỏi ngủ luôn cho rồi.

Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, trong đầu hắn cứ hiện ra cảnh tượng ban nãy, điều này khiến hắn cứ lăn qua lộn lại, càng khó đi vào giấc ngủ.

~~

Yến Xu đánh một giấc ngon lành cả đêm, đến ngày thứ hai, Nhẫn Đông lập tức gọi Tiểu Đông Tử bò lên nóc nhà xem.

Có điều sau một hồi tìm kiếm, hắn ta không phát hiện chỗ nào dị thường cả.

Nhẫn Đông cười nàng: “Chủ tử, ngài ở trong hoàng cung chứ có phải là ở nhà tranh đâu mà bị lọt gió được ạ.”

Yến Xu không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng tối qua khi đang tắm, nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh quẩn quanh trong phòng.

Hệ thống keng một tiếng: 【 Tối hôm qua có người nhìn lén bà á. 】

Yến Xu sửng sốt: 【 Cái gì? Có người nhìn lén tui á??? 】

Hệ thống: 【 Chính xoác. 】

Yến Xu hoang mang: 【 Thế sao cậu không nói sớm? 】

Hệ thống: 【 Ai biểu tối hôm qua bà không hỏi tui chi. 】

Yến Xu thiếu chút nữa hộc máu: 【 Ủa bộ tui không hỏi là cậu tính không nói thiệt luôn hả? Hai đứa đã giao kèo là có nguy hiểm gì thì cậu sẽ báo trước cho tui mà!!! 】

Hệ thống: 【 Nhưng đâu có nguy hiểm gì đâu? 】

Yến Xu: 【??? Bị nhìn lén mà cậu còn bảo là không có nguy hiểm á? 】

Hệ thống: 【 Nhìn lén thôi mà, bà có mất miếng thịt nào đâu. Thôi ngưng đi, hôm nay bổn hệ thống xin nghỉ phép. 】

Yến Xu: 【??? Ủa alo, thế mà cậu còn đi nghỉ phép được hả!!! 】

Nhưng mà mặc kệ nàng rít gào như thế nào, hệ thống đều không mở miệng nữa.


Yến Xu tức hộc máu, chỉ đành tự mình suy nghĩ ——

Hệ thống nói không có nguy hiểm, chẳng lẽ kẻ nhìn lén mình là một tên thái giám?

Eo ôi… Nếu thế thì tởm quá!

Nhưng mà nàng không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán, cho nên nàng cũng không tiện nói ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể nâng cao cảnh giác mà thôi.

~~

Một ngày bận rộn thoắt cái đã trôi qua, vừa đảo mắt lại tới ban đêm.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Vũ Văn Lan lần thứ hai rời khỏi phòng ngủ.

Còn chưa tìm được đáp án của bí ẩn kia, đương nhiên tối nay hắn cũng không ngủ được, cho nên quyết định lại đến nơi đó điều tra thêm.

Có vẻ con nhóc kia hôm nay đã khôn ra, còn biết ra lệnh cho tiểu thái giám điều tra khắp nơi trong sân.

Vũ Văn Lan không tiện nhảy lên nóc nhà, cho nên nhân lúc không có ai chú ý, hắn nhanh chân lẻn vào trong điện.

Lúc này, Yến Xu đang nằm sau màn giường chờ đợi.

Nàng suy tính cả một ngày, quyết định tối nay sẽ tự mình bắt trộm.

Cho nên tối nay nàng lên giường từ rất sớm, không nhắm mắt, dùng hết toàn lực dỏng tai lên nghe ngóng xung quanh.

Nàng chờ đến mệt mỏi, hai mí mắt choảng nhau hăng say, đúng lúc này, nàng bỗng nghe được có tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài màn giường.

Nàng bật người dậy, lập tức cầm lấy cây gậy gỗ leo xuống giường.

Yến Xu nấp bên cạnh cửa, đợi cho tiếng bước chân tới sát bên người, nàng vội giơ cây gậy gỗ lên chuẩn bị nện xuống.

Đáng tiếc cuộc tập kích không thành công, bởi vì cánh tay của nàng đã bị bắt lấy.

Nàng sửng sốt, vội vàng muốn hô hoán, nào biết vừa mới hé miệng đã bị một bàn tay che lại.

Thân hình của đối phương có vẻ rất cao lớn, một tay nắm cánh tay của nàng, một tay che lại miệng nàng, hoàn toàn khống chế làm nàng không có biện pháp trốn thoát.

Nhưng Yến Xu không chịu khuất phục, nàng dùng sức vặn vẹo thân thể tìm cơ hội thoát ra.

Thân thể mềm mại mang theo hơi ấm và hương thơm dìu dịu này như một con cá giãy đành đạch trong ngực Vũ Văn Lan, khiến hắn theo bản năng dùng sức nhiều hơn, trong đầu không nhịn được hiện lên cảnh tượng đêm qua.

Trong lúc đang ngẩn người, bàn tay hắn đột nhiên truyền đến cảm giác đau, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, mới phát hiện thì ra là con nhóc kia cắn mình.



Tác giả có lời muốn nói:

Yến Xu: Cắn chết ngươi, cái tên bi3n thái này!

Vị hoàng đế nào đó: Là Trẫm mà!!!

Yến Xu: Cắn chết ngươi, cái tên cẩu hoàng đế này!

Vị hoàng đế nào đó: Ủa alo???

Bình Luận (0)
Comment