Không sai, Vũ Văn Lan thật sự nói như vậy.
Hơn nữa với giọng điệu chắc nịch này, hắn hoàn toàn không có ý thương lượng với Thái Hậu.
Cũng giống như lúc nãy khi Thái Hậu tự ý ban quyền xử lý Nội Vụ Cục cho An tần mà chưa hề hỏi qua ý của hắn vậy.
Hắn đã không phản đối Thái Hậu thì Thái Hậu cũng không có lý do gì mà phản đối hắn.
Quả nhiên, Thái Hậu chỉ cười nói: “Cũng phải, hôm đó Nghi tần dũng cảm hộ giá, đây đúng là tấm gương tốt cho thiên hạ noi theo, bệ hạ làm chủ là được.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Yến Xu, trong lòng nảy sinh đủ loại cảm xúc, hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, hận lại càng không thiếu ——
Vì sao chuyện tốt như thế lại rơi xuống đầu ả ta???
Yến Xu chỉ có thể vội vàng đứng dậy cúi đầu hành lễ với Vũ Văn Lan: “Thần thiếp cảm tạ long ân của bệ hạ.”
Vũ Văn Lan mỉm cười: “Miễn lễ, đây là điều mà cha nàng nên có.”
Yến Xu lại nói thêm tiếng cám ơn rồi mới ngồi xuống.
Những người khác vừa tức vừa thèm, mà hai người Ninh phi và Chu phi lại càng thế.
—— Chuyện quái quỷ gì thế này?
Bọn họ chỉ mới chế nhạo Nghi tần hai ba câu thôi mà nhà mẹ đẻ của ả ta đã được phong tước ư???
Trưởng công chúa lại vứt một ánh nhìn khinh thường về phía nàng ——
Xì, chỉ là một cái tước ‘bá’ quèn thôi mà, xem ả ta vui chưa kìa.
Đúng là đồ quê mùa thiếu kiến thức!
Đúng lúc này, chợt nghe trong điện có người dẫn đầu chúc mừng Yến Xu: “Chúc mừng Nghi tần.”
Không ngờ kẻ đó lại là An tần.
Có nàng ta đi đầu, những người khác đành phải hùa theo: “Chúc mừng Nghi tần.”
Thật ra nếu bàn về độ khó chịu khi nghe tin này thì An tần hạng hai không ai dám giành hạng nhất.
Chỉ sau một tháng ngắn ngủn, Lý Yến Xu đã từ một vị mỹ nhân nho nhỏ nhảy vọt lên ba cấp, trực tiếp ngang hàng với nàng ta, bây giờ lại còn ăn may được ban tước nữa chứ!
Còn nàng ta, chỉ vì ông nội bị Thừa Ân Công liên lụy mà đến giờ vẫn còn chưa thể tham gia buổi chầu.
Từ đây suy ra, chẳng phải mình sẽ bị ả ta ép xuống một bậc hay sao?
Vì cớ gì!
~~
Giữa giờ Tuất cũng là lúc tiệc tàn, mọi người chia tay nhau, ai về nhà nấy.
Yến Xu cũng ôm niềm vui ngoài ý muốn hôm nay về tới trong điện.
Hì hì, giờ nhà mẹ đẻ của nàng cũng có tước vị rồi, từ nay cha, mẹ, bà nội, em trai sẽ không thiếu tiền nữa, chẳng những có ăn lương thực đầy ắp ăn không hết mà mỗi năm còn thu được không ít địa tô!!!
Bởi vì vui vẻ, ngay cả trong lúc tắm nàng cũng nghêu ngao không ngừng.
Nhẫn Đông cũng vui không kém, nàng ấy vừa giúp nàng xoa lừng vừa cười nói: “Từ nay lão gia không cần phải lén dùng lương bổng của mình đi giúp đỡ người khác, phu nhân cũng không cần phải nổi giận nữa rồi.”
“Đúng vậy!”
Yến Xu híp mắt lại, thoải mái ngồi trong bồn tắm.
Cuộc sống của người thân đã được cải thiện, sau này nàng chỉ cần an tâm viết tiểu thuyết cho độc giả xem là được rồi!
Nghĩ như thế, chờ sau khi tắm xong, nàng vội thay xiêm y rồi bước tới cạnh bàn.
—— Đêm nay là mười lăm âm lịch, hoàng đế sẽ không đến chỗ phi tần, cho nên nàng chuẩn bị chơi lớn một phen!
Ai ngờ còn chưa kịp đặt bút, nàng lại thấy Phú Hải vội vội vàng vàng chạy tới: “Mời nương nương mau đổi xiêm y, bệ hạ đang chờ ngài ở bên ngoài đấy ạ!”
Yến Xu sửng sốt: “Bệ hạ chờ ta? Nhưng tối nay bệ hạ không thể tới hậu cung mà…”
Phú Hải cười nói: “Bệ hạ muốn dẫn ngài đi ra ngoài chơi. Mỗi năm vào tết Nguyên Tiêu, bệ hạ đều sẽ ra ngoài để thể nghiệm cũng như quan sát dân tình, hôm nay cũng không ngoại lệ, cho nên ngài ấy mới cố ý bảo nô tài tới hỏi xem nương nương có muốn cùng đi hay không? Xe ngựa đều đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi ạ.”
Đi ra ngoài chơi?
Hai mắt Yến Xu sáng rỡ, lập tức gác bút xuống đứng dậy nói: “Đi chứ, ngươi chờ ta một chút, ta thay đồ ngay!”
Nói xong bèn hấp tấp bảo Nhẫn Đông tới giúp nàng thay quần áo.
Đã ba năm không được ra cung, nếu có cơ hội thì đương nhiên nàng cũng muốn ra ngoài hít thở không khí chứ!
Mà đã ra ngoài thì tất nhiên không thể mặc cung trang, may mà nàng còn giữ xiêm y cũ lúc trước, không qua bao lâu nàng đã thay đồ xong, nhanh chân đi theo Phú Hải bước lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Chậc chậc, bề ngoài của chiếc xe ngựa này rất tầm thường, nhìn qua không giống với kiểu dáng trong cung, xem ra đúng là hoàng đế rất hay ra ngoài.
Chờ vào đến trong xe, nàng thấy Vũ Văn Lan đã ngồi bên trong từ bao giờ.
Hôm nay hắn mặc một bộ áo gấm màu xanh đen, trên đầu không đội mão, thoạt nhìn rất giống một công tử nhà giàu bình thường.
Đương nhiên, nhan sắc và khí chất của hắn thì không phải thứ mà một công tử nhà giàu bình thường có thể so sánh được.
Nàng vội vàng hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Vũ Văn Lan duỗi tay kéo nàng đến chỗ ngồi, nhướng mày nói: “Bây giờ phải đổi xưng hô chứ.”
Ừ ha, cũng đúng.
Thế là Yến Xu lại sửa miệng: “Thưa công tử.”
Vũ Văn Lan nhướng mày: “Không phải là phu quân sao?”
Nếu hắn là công tử thì nàng thành nha hoàn mất rồi còn gì?
Nào biết Yến Xu lại tấm tắc trong lòng:【 Thì ra “áo choàng” (1) của hắn là người đã kết hôn, mình còn tưởng là hắn định ra ngoài xem mỹ nhân chớ. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Áo choàng gì ở đây?
Trong lúc còn đang tò mò, hắn chợt nghe thấy nàng mềm giọng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Khụ khụ, đây là lần đầu tiên nàng gọi người khác như thế, cho nên hai gò má không tránh được hơi ửng hồng.
Vũ Văn Lan cảm thấy giọng nàng thật dễ nghe, lại nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, trong lòng hắn càng thêm hân hoan, thế là hắn ‘ừ’ một tiếng, nắm lấy tay của nàng rồi nói vọng ra ngoài cửa sổ xe ngựa: “Đi thôi.”
Xe ngựa lập tức lăn bánh.
Ra cửa cung, đường phố náo nhiệt dần dần xuất hiện trước mắt.
Kinh thành luôn giàu có và đông đúc, lại thêm hôm nay còn là tết Nguyên Tiêu, cho nên người trên đường phố đi lại như mắc cửi.
Yến Xu vừa lặng lẽ nhìn ra bên ngoài vừa hiếu kỳ hỏi: “Bệ… phu quân định đi đâu vậy ạ?”
Vũ Văn Lan hỏi ngược lại nàng: “Thế nàng muốn đi nơi nào?”
Í, thì ra nàng được chọn sao?
Yến Xu vội nói: “Thần thiếp không rành đường xá ở kinh thành cho lắm, có điều thần thiếp nghe nói khu hẻm Thiên Hạng có rất nhiều thức ăn ngon, hay là chúng ta đến đó nhìn thử được không ạ?”
Vũ Văn Lan: “…”
Sao vẫn là ăn thế này?
“Ban nãy nàng ăn không no à?” Hắn buồn cười nhìn nàng.
Yến Xu dẩu miệng: “Trong hẻm Thiên Hạng chỉ bán đồ ăn vặt thôi ạ, đương nhiên là khác với trong cung rồi.”
Mỗi ngày đều ăn món cung đình, bây giờ muốn đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường chứ bộ.
Chợt thấy Vũ Văn Lan nhướng mày hỏi lại: “Ồ? Nàng không rành đường xá trong kinh thành nhưng lại biết trong hẻm Thiên Hạng chỉ bán thức ăn vặt ư?”
Yến Xu: “…”
Thôi toang, lỡ miệng mất tiêu rồi…
Chú thích:
1. Áo choàng: Ngôn ngữ mạng, có thể hiểu là nó na ná như “acc clone”/thân phận khác của một người vậy. Ví dụ như nhân vật A là minh chủ võ lâm, nhưng người này lại có một “áo choàng” khác là giáo chủ ma giáo.