Buổi sáng ngày thứ hai, quả nhiên hoàng đế đã phái người dẫn bà nội và mẹ của Yến Xu là Lý lão thái thái và Chu thị vào trong cung.
Đã ba năm không được thấy người nhà, có trời mới biết Yến Xu hưng phấn cỡ nào, mới sáng sớm nàng đã rời giường bảo bọn Nhẫn Đông đi quét tước ngoài sân và dọn dẹp trong điện, sau đó còn chuẩn bị thêm một ít món ăn vặt cũng như trái cây các thứ.
Nàng nôn nóng chờ đến khi Tiểu Đông Tử dẫn người vào trong điện, vừa thấy mặt mẹ và bà nội của mình, Yến Xu đã lập tức nhào tới.
“Bà nội ơi, mẹ ơi!”
Máu mủ ruột rà phải xa cách nhau ba năm, cả ba người đều nhịn không được dùng tay lau nước mắt, Nhẫn Đông đứng một bên nhìn cảnh này cũng rơm rớm nước mắt theo.
Dù sao cũng đang ở trong cung, sau khi khóc trong chốc lát, Lý lão thái thái lập tức nói: “Đây là chuyện tốt mà, hai người đừng khóc nữa, tránh để người khác thấy xong lại lời ra tiếng vào đấy.”
Yến Xu cũng vội vàng lau nước mắt, hỏi: “Mọi người đi đường thuận lợi hết chứ ạ? Trên đường chắc vất vả lắm đúng không?”
Chu thị cũng lau nước mắt đáp: “Không vất vả lắm, trên đường có ăn có uống đầy đủ, thời tiết cũng không tồi, tất cả đều rất thuận lợi.”
Nói xong, bà ấy lại cẩn thận quan sát đứa con gái bảo bối của mình, xem xem nàng ấy có bị khổ hay bị gầy gì không.
Kết quả sau khi nhìn một hồi, Chu thị phát hiện đứa con gái bảo bối nhà mình chẳng những không gầy đi mà dường như còn đầy đặn hơn một ít, làn da cũng trắng trẻo hồng hào rất có sức sống, tóm lại là xinh đẹp hơn cả khi còn ở nhà nhiều.
Chu thị gật đầu thở dài: “Xem ra trong cung vẫn nuôi khéo hơn!”
Thế cũng tốt, chỉ cần con gái nhà mình không chịu khổ là người làm mẹ như bà ấy cũng an tâm rồi.
Bà ấy vừa dứt câu, Lý lão thái thái lập tức thúc giục con dâu: “Con mau mang đồ ra đi, không thôi chút nữa lại quên mất đấy.”
Chu thị vội ‘vâng’ một tiếng, sau đó lấy một chiếc túi vải bố từ trong bao quần áo mang theo bên người ra. Bà ấy mở từng lớp vải, cuối cùng cũng để lộ ra “gương mặt thật” của món bảo bối đó.
Thì ra đó là từng chiếc bánh bao béo mập và bánh nướng áp chảo thơm ngon vàng ruộm.
Hai mắt Yến Xu sáng rỡ, Chu thị thấy thế thì cười bảo: “Những món này đều do mẹ mới làm sáng nay đấy, còn nóng hổi, con mau nếm thử đi.”
Bà ấy vừa nói hết câu, Yến Xu đã vội vàng cho một chiếc bánh bao vào trong miệng.
Ôi chao, điểm nhấn của món bánh bao béo ú nhân hẹ và miến này chính là phần tóp mỡ được trộn chung bên trong, vỏ bánh bao tuy mềm mại nhưng cũng không mất cảm giác dẻo dai, đúng là hương vị mà mẹ nàng làm rồi.
Một cái bánh bao to bằng nắm tay chỉ cần cắn mấy miếng là hết, nàng tiếp tục tấn công qua món bánh nướng áp chảo, mới cắn một ngụm mà mùi hành và mùi dầu phộng thơm nức đã bung tỏa khắp khoang miệng, quả thật khiến người ta không thể thỏa mãn hơn!
Chu thị ở một bên cười nói: “Con đã là nương nương rồi mà chẳng khác khi xưa gì cả.”
Yến Xu cũng cười nói: “Dù con có thành ai đi nữa thì con vẫn là con gái của mẹ mà.”
Nói xong, nàng lại hỏi: “Nhà mới có thoải mái không ạ? Mọi người đã quen chưa?
“Tốt lắm.” Lý lão thái thái lập tức gật đầu: “Nhà lớn tận năm cổng vào, lại còn có hoa viên nữa, vừa rộng lại vừa đẹp, tuyệt lắm! Nhà chúng ta mỗi người ở một sân mà vẫn dư đấy, hoàng ân của bệ hạ thật đúng là mênh mông mà!”
Yến Xu cũng cười nói: “Sân trống cứ giữ lại chờ sau này cưới vợ cho Thiên Thụy là vừa đẹp.”
Kế đó nàng lại hỏi tiếp: “Còn cha và Thiên Thụy thì sao ạ?”
Chu thị vội nói: “Sáng nay chúng ta cùng nhau vào cung, cha con dẫn theo Thiên Thụy đi bái kiến bệ hạ rồi, chuyện sau đó thì mẹ cũng không rõ. Thư viện Thanh Châu có viết thư tiến cử cho Thiên Thụy, nó đang chuẩn bị ngày mai đến thư viện Tùng Hạc ở kinh thành để báo danh đấy.”
Ánh mắt Yến Xu sáng lấp lánh: “Thế mọi người bảo em ấy phải tranh thủ nhé, nếu may mắn thì có thể kịp tham gia vào kỳ thi hằng năm, nếu kết quả thi tốt nói không chừng còn có thể vào Quốc Tử Giám nữa đó.”
Nàng còn nhớ hoàng đế đã từng nói là năm nay sẽ giảm số lượng chiêu sinh đợt một của Quốc Tử Giám và chuyển nó sang đợt hai và đợt ba.
Nhà nàng không tính là dòng dõi công huân quý tộc gì, nhưng em trai của nàng lại học rất giỏi, hoàn toàn có năng lực thi đậu vào Quốc Tử Giám.
Chu thị lại nói: “Mẹ không dám mong ngóng gì xa, chỉ cần nó học tốt là được rồi.”
“Cũng phải.” Yến Xu cười nói: “Em ấy vốn thông minh tài giỏi, cho dù không đậu vào Quốc Tử Giám thì tương lai cũng nhất định có thể thi đậu công danh.”
Chu thị và Lý lão thái thái đều cười bảo phải.
Quy củ trong cung rất nghiêm khắc, tuy nói hôm nay bọn họ có thể gặp nhau nhưng Chu thị và Lý lão thái thái lại không thể ở lại lâu được, cả hai chuyện trò với Yến Xu trong chốc lát rồi cáo biệt nàng và ra cung.
Lúc hai người ngồi trên xe ngựa rời khỏi cung cũng vừa lúc có một chiếc xe ngựa khác vừa mới đến cửa cung.
Chờ xe ngựa dừng lại, có một người bước xuống xe, đó chính là Điền thị, mẹ của An tần.
Từ khi nhìn thấy tờ “giấy vụn” do điện Cam Lộ vứt ra, lòng An tần cứ nóng như lửa đốt, nàng ta nhẫn nhịn vài ngày, chờ đến khi người nhà mẹ đẻ của Lý Yến Xu tiến cung, nàng ta cũng tìm đủ mọi cách lấy lòng Thái Hậu, nhờ đó mới có thể tranh thủ được một cơ hội gọi mẹ mình vào cung gặp mặt.
Bởi vì thời gian có hạn, Điền thị vừa vào cửa cung đã đi thẳng đến điện Lan Lâm của con gái mình.
Chờ hai người gặp mặt, An tần lập tức cho người không liên quan lui hết rồi mới mở miệng hỏi: “Mẹ, dạo này tình hình trong nhà như thế nào rồi?”
—— Thật ra là nàng ta đang muốn mượn miệng của mẹ mình để tìm hiểu về tình hình trong phủ, xem chuyện được viết trong giấy có phải sự thật hay không.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn ngại nói ra miệng, thế là nàng ta đành phải hỏi như vậy.
Ai biết Điền thị lại nói: “Con đừng hỏi nữa, hai ngày nay nhị phòng lại bắt đầu giở chứng rồi.”
An tần giật mình, vội hỏi: “Sao thế ạ?”
Điền thị thở dài: “Thì do Quốc Tử Giám sắp mở đợt chiêu sinh chứ đâu, thím hai của con muốn cho A Xương nhà nàng ta vào đó, nhưng đâu ai ngờ số lượng tuyển sinh đợt một năm nay lại bị cắt giảm, kỳ thi cũng nghiêm khắc hơn hẳn, A Xương bị nàng ta chiều hư quen rồi, đâu có làm nên trò trống gì, thế là bị loại thẳng từ vòng thi đầu. Thím hai của con thấy thế thì muốn bảo ông nội của con ra mặt để đi A Xương được đi cửa sau vào Quốc Tử Giám.”