Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 92

Khi còn nhỏ, vào lần đầu tiên nàng bị phát hiện là dị ứng với hoa đào, cha của nàng đã vội vàng chặt bỏ gốc đào già trong sân, sau đó còn thương lượng với hàng xóm đổi hết cây đào thành cây hạnh và cây lê.

Cha không phải kiểu người hay nhờ vả người khác, cho nên đó là lần đầu tiên ông ấy làm phiền đến người xung quanh vì lý do cá nhân của mình.

Mà hiện tại, người đàn ông thứ hai chọn nhổ gốc đào vì nàng không ngờ lại là hoàng đế.

Cảm giác ấm áp lâng lâng trong lòng thật dễ chịu, Yến Xu cắn một miếng bánh hạt sen và nghĩ như thế.



Nàng cảm giác vị ngọt của chiếc bánh đang dần lan tỏa từ khoang miệng xuống tới tận đáy lòng.

Nhẫn Đông ở bên cạnh cười nói: “Bệ hạ quan tâm chủ tử thật đó, có điều bây giờ chỉ có hai cây đào này nở hoa còn đỡ, qua một thời gian nữa hoa đào ở những nơi khác cũng nở hoa thì phải làm sao bây giờ ạ?”

Yến Xu sửng sốt.

Ừ ha, cứ như thế hổng lẽ phải chặt trụi hết mấy cây hoa đào sao?

Hơn nữa không chỉ trong cung, ngoài cung cũng có hoa đào mà, đến lúc đó gió mà nổi lên thì phấn hoa cũng sẽ bị cuốn theo thổi vào trong cung thôi.

Cũng đâu thể chặt hết cây đào của bá tánh trong thành được đúng không, nếu vậy sau này làm gì còn quả đào mà ăn?


Cây đào nó vô tội đến nhường nào!!!

Không được, tuy hành vi của hắn làm nàng rất cảm động, nhưng đây thật sự không phải là biện pháp hay…



Trong lúc nàng còn đang mải suy nghĩ, vị Khương ngự y đêm qua đã đi tới ngoài cửa, nói: “Vi thần đến để bắt mạch cho nương nương ạ.”

Hai mắt nàng sáng rỡ, vội nói: “Mời vào, vừa hay ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây.”

Khương ngự y bẩm vâng, sau đó cõng theo hòm thuốc đi vào trong điện.

Yến Xu thử hỏi ông ấy: “Không biết đại phu có cách nào giúp ta khỏi hẳn bệnh dị ứng hoa đào hay không?”

Nàng cũng chỉ ôm tâm lý cầu may hỏi thử một lần, nào biết đối phương lại gật đầu đáp: “Đúng là có, nhưng phải xem nương nương có chịu được khổ hay không thôi.”

Yến Xu sửng sốt, vội hỏi: “Chịu khổ là chịu khổ như thế nào cơ?”

Khương ngự y nói: “Muốn trị căn bệnh này đồng nghĩa với việc giúp cơ thể của nương nương không còn phản ứng quá khích khi tiếp xúc với phấn hoa đào, mỗi ngày thần sẽ cho nương nương tiếp xúc với một số lượng phấn hoa đào vừa phải, đương nhiên trong thời gian này còn phải dùng kèm với thuốc, chỉ cần kiên trì như vậy một thời gian đến khi cơ thể của nương nương quen dần thì sau này sẽ không còn dị ứng với hoa đào nữa đâu ạ.”

Yến Xu nghĩ một hồi, sau đó cắn răng đồng ý: “Được.”


Thà thử một lần còn hơn không, giả sử mà trị được thật thì sau này nàng cũng không cần phải sợ hãi hoa đào nữa!

Đây là biện pháp khổ một lần nhưng được lợi cả đời.

Quyết định xong, nàng lập tức bắt đầu hành trình trị liệu của mình.

Mỗi ngày Khương ngự y đều sẽ chuẩn bị một lượng phấn hoa đào cực nhỏ cho nàng dùng, chờ dùng xong thì mới uống thuốc.

Cứ thế, lượng thuốc mỗi ngày sẽ từ từ giảm xuống, mà lượng phấn hoa đào lại dần dần tăng lên.

Quả nhiên, sau bảy tám ngày, tuy hoa đào bên ngoài đang nở rộ nhưng bệnh dị ứng của nàng lại nhẹ hơn hẳn so với năm ngoái.



~~

Nhưng mà người nhà của nàng ở ngoài cung lại không biết việc này, thấy lại đến mùa hoa đào khoe sắc, cha mẹ và bà nội của Lý gia lại bắt đầu lo lắng cho Yến Xu.

Hôm nay, sau khi được hoàng đế cho phép, cuối cùng Chu thị cũng lại có cơ hội vào cung thăm con gái cưng nhà mình.


Chờ hai mẹ con vừa gặp mặt, Chu thị lập tức lấy một bao thuốc viên ra nói với Yến Xu: “Đây là thuốc do mẹ mua từ một thầy lang ở quê nhà, nghe nói là chuyên dùng để trị chứng dị ứng hoa đào đấy, hay là con dùng thử xem sao?”

Yến Xu cười nói: “Không cần đâu ạ, trong cung có một vị ngự y vô cùng tài giỏi, con nhờ ông ấy chữa trị, giờ đã gần khỏi hẳn rồi.”

Nói xong, nàng lại dặn dò mẹ của mình: “Khả năng cao là tên thầy lang này lừa mẹ đấy, thuốc phải kê theo người bệnh, mà thân thể mỗi người mỗi khác, người nọ còn chưa bắt mạch cho con thì làm sao biết mà kê đơn cho chính xác được? Sau này mẹ đừng để bị lừa nữa đó.”

Chu thị gật đầu, lại cười nói: “Ừ, sau này mẹ không bao giờ nghe lời họ nữa, lãng phí bạc.”

Dù bà ấy đang cười, nhưng Yến Xu lại nhận ra cảm giác mỏi mệt chất chứa trong nụ cười đó.



Thế là nàng vội hỏi: “Mọi người trong nhà vẫn khỏe hết chứ ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Chu thị lại bảo: “Không có việc gì đâu, mọi chuyện đều ổn cả.”

Yến Xu không tin, vì thế nàng lén hỏi hệ thống:【 Thống iu, có phải nhà tui đã xảy ra chuyện gì không vậy? 】

Hệ thống đáp:【 Đúng rồi bà, cậu em trai Lý Thiên Thụy của bà bị người ta ăn hiếp trong thư viện Tùng Hạc hai ngày trước, thế là cậu ấy tức quá đấm lại đối phương hai đấm, ai dè thằng cha sơn trưởng (1) đứng đầu ở đó lại thiên vị, bắt em trai bà phải xin lỗi đối phương. 】

Yến Xu:【 Ủa alo??? Không phải thư viện Tùng Hạc còn được xưng là thư viện lớn có phong cách học tập đứng đầu ở kinh thành ư? Sao lại còn xảy ra chuyện xấu xa như vậy? 】

Hệ thống xì một tiếng:【 Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi bà ơi. Thư viện Tùng Hạc vốn là do hai vị đại nho sáng lập nên, bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài ưu tú, đều là trụ cột của quốc gia, cho nên nó đúng là thư viện số một thời đó. Nhưng cũng vì độ nổi tiếng của nó mà các vương công quý tộc tranh nhau đưa con cháu nhà mình vào học, và cũng chính đám con cháu không học vấn không nghề nghiệp đó đã dần làm không khí trong thư viện trở nên hủ bại, cuối cùng thư viện cũng biến thành thiên hạ cho đám quyền quý đó luôn. 】




Yến Xu: “…”

Mịa, nếu biết sớm thì nàng đã không cho em trai vào đó học rồi. Còn tưởng rằng nơi đó là một thư viện tốt, ai mà ngờ!

Cơ mà…

Nàng cảm thấy có gì đó kỳ quái.

—— Hiện giờ nàng đã giữ chức Tần, mà em trai là người nhà mẹ đẻ của nàng, theo lý không nên bị bọn họ ỷ mạnh hiếp yếu mới đúng, sao lại thế này?

Hệ thống nghe thế thì trả lời:【 Bà quên tính cách của cha bà rồi hả? Ông ấy không muốn gây phiền toái cho bà, bởi vậy lúc tiễn em trai bà đến thư viện thì ông ấy không có để lộ thân phận, làm cho mọi người đều tưởng em trai bà chỉ là một học sinh nhà bình dân tầm thường. 】

Yến Xu hiểu, nhưng nàng vẫn rất giận:【 Nhưng dù là thế thì bọn họ cũng không nên vô duyên vô cớ ức hiếp người khác như vậy chứ! Con cháu nhà bình dân thì xứng đáng bị bọn họ đánh đập mà không thể phản kháng sao? Cái tên sơn trưởng kia còn dám bảo Thiên Thụy đi xin lỗi bọn họ? Thứ quỷ ma gì không biết! 】

Hệ thống đồng ý:【 Đúng là thứ quỷ ma thật đó bà, tuy mặt ngoài thằng cha sơn trưởng đó là người có học vấn uyên thâm, nhưng thật ra lại là kẻ chỉ biết lấy ích lợi làm đầu, vì con đường công danh của mình, ông ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện tởm lợm, năm đó vì bò lên được vị trí sơn trưởng này, ông ta còn tự tay đưa vợ mình lên giường đám quan viên trong triều đình nữa kìa. 】

Yến Xu:【??? 】

Ồ quao, nay dưa tự đưa tới cửa luôn nè!

Chú thích:

1. Sơn trưởng: Đây là cách gọi cho người dạy học trong thư viện thời xưa, về sau khi không còn chế độ khoa cử, thư viện được đổi tên thành trường học, mà chức danh sơn trưởng cũng bị bãi bỏ.

Bình Luận (0)
Comment