Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 23

Người đó nhất định là cao thủ võ lâm.

Cổ Lạc Nhi vừa đi vừa nhìn hết đông sang tây, nhưng ngay cả một chút bóng dáng của đại hiệp cũng không thấy.

Ai, người ta nếu có thể bị nàng nhìn thấy, cũng không gọi cao nhân rồi.

Thẳng đến tận cửa hoàng cung, vẫn như cũ không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng cao nhân.

Cổ Lạc Nhi lúc này mới hết hy vọng, tìm nơi yên tĩnh, khoác y phục thái giám lên người, đi vào cung.

Trở lại Tử Tiêu Cung, Cổ Lạc Nhi trốn trốn tránh tránh vào Cầm Sắt điện.

Hoàn hảo, không gặp phải Đông Phong Túy.

Ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười, Đông Phong Túy là một tên lười như thế, chắc là giờ phút này đang ngủ, đâu thể nào để cho nàng gặp phải.

Nàng thật sự lo lắng vô ích rồi.

Nhưng là, vừa mới bước vào Cầm Sắt điện, trực giác Cổ Lạc Nhi liền thấy có chỗ nào không được bình thường.

Là chỗ nào không đúng, nhất thời lại không nói ra được.

Thi Vũ Lộng Tình vừa thấy nàng trở về, lập tức đến nghênh tiếp, giúp nàng thay y phục cung phi, rồi giúp nàng chải tóc.

Trong điện cũng không có người ngoài, ngay cả An Thụy cũng không gặp.

Quái lạ, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?

Thẳng đến khi chải tóc xong, Thi Vũ Lộng Tình sắp xếp lại thái giám phục cùng nam trang của nàng, Cổ Lạc Nhi mới đột nhiên tỉnh ngộ lại.

Trang trí trong Cầm Sắt điện thay đổi.

Không phải trở nên nhiều hơn, mà là trở nên ít đi, có vẻ trong điện trống trải khác thường.

Cả gian trong điện, ba gian phòng, chỉ có một cái bàn gỗ, bốn chiếc ghế, một cái tủ quần áo đơn sơ, một bàn trang điểm, cùng với ba chiếc giường.

Thi Vũ Lộng Tình ở chính là gian phòng kia, đơn bạc chỉ bày hai chiếc giường, còn lại một đồ dùng khác đều không có.

Hơn nữa, y phục trên người nàng cũng cực kỳ mộc mạc.

Cổ Lạc Nhi đứng dậy đi tới trước tủ quần áo, kéo cửa tủ ra xem xét, bên trong chỉ có vài bộ y phục hoán tẩy, tất cả đều là miên bố y phục cực kỳ mộc mạc.

(miên bố: vải bông)

Toàn bộ y sức hoa lệ xinh đẹp trước đó đều không thấy.

Mà trên bàn trang điểm ngay cả hộp trang sức thật to cũng không thấy.

Ngay cả Thi Vũ Lộng Tình cả hai đều mặc mặc áo lụa, giống y phục cung nữ trong cung mặc.

Chủ tử như nàng ngược lại còn không bằng thị nữ.

Cổ Lạc Nhi kinh ngạc hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Những vật An công công đưa tới đâu? Đều đi nơi nào rồi?”

Thi Vũ Lộng Tình liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra biểu lộ khó xử đến cực điểm.

“Ngươi nói.”

Thi Vũ đẩy đẩy Lộng Tình.

“Vậy ngươi tới nói đi.”

Lộng Tình đẩy đẩy Thi Vũ.

Cổ Lạc Nhi hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện rồi, lại thấy hai nàng đẩy tới đẩy lui như vậy, càng thêm buồn bực.

La lên: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các ngươi đừng đẩy nhau nữa. Thi Vũ, ngươi nói trước đi a. Nói không xong, Lộng Tình bổ sung.”

Thi Vũ bị điểm danh, đành phải nhắm mắt hướng Cổ Lạc Nhi báo cáo.

“Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng đột nhiên phái người đến đem tất cả dọn đi rồi. Nói là nương nương không thích lăng la tơ lụa, không thích đồ trang sức dụng cụ xa xỉ, bởi vậy chỉ để lại mấy thứ đồ dùng cần thiết này.”

Lộng Tình bổ sung.

“Hoàng thượng còn phái người kiểm lại trang sức, nói là thiếu mất một chiếc vòng ngọc, muốn nương nương sau khi trở về trả lại cho người.”

Cổ Lạc Nhi có chút hiểu ra.

Đông Phong Túy cố ý tìm đến đường này, cố ý đến gây khó dễ nàng.

Cái tên hẹp hòi này.

“Trâm hoa ta đưa tặng các ngươi? Hắn cũng muốn lấy lại?”

“Không có, Hoàng thượng nghe nói nương nương đem trâm hoa thưởng cho tụi nô tỳ, cũng không muốn lấy lại.”

Hai cung nữ nói, từ trong lòng ngực lấy ra trâm hoa Cổ Lạc Nhi trước đó đưa cho các nàng.

Cổ Lạc Nhi liếc nhìn, nói: “Nếu hắn không muốn tịch thu lại, các ngươi cứ giữ đi.”

Trong nội tâm không ngừng tính toán hành động khác thường của Đông Phong Túy.

Trước đó, thời điểm An Thụy mang đồ tới, nói rõ những thứ này là Đông Phong Túy cho nàng.

Lúc ấy, hắn cũng không có nói muốn nàng ở đây phải đơn sơ như vậy, ăn mặc mộc mạc như vậy.

Về sau lại thay đổi.

Đây là tại sao vậy chứ?

Chẳng lẽ, hắn biết rõ chuyện nàng định tự mình đem thế chấp vòng ngọc?

Nếu hắn thật sự là muốn lấy lại vòng ngọc, nàng phải làm gì bây giờ?

Trước mắt lại hiện lên hình bóng Hắc y nhân gặp phải tại hiệu cầm đồ, chẳng lẽ người kia cùng Đông Phong Túy có liên quan?

Là hắn phái giám thị đi theo dõi nàng?

Cổ Lạc Nhi hỏa khí lại nổi lên. (hỏa khí: cơn tức giận)

Được lắm Đông Phong Túy, trên lý thuyết để cho nàng tùy ý xuất cung đi dạo phố, trong thâm tâm lại phái người giám thị nàng.

Theo dõi nàng thì không nói, lại còn sai người trộm vòng ngọc của nàng, bây giờ lại muốn để cho nàng đến trả vòng ngọc, đây không phải rõ ràng đang cố ý gây khó dễ cho nàng sao?

Cổ Lạc Nhi nhận định đây đều là do Đông Phong Túy tự biên tự diễn làm trò, hỏa khí càng lúc càng lớn.

Thật sự không nghĩ tới, hắn một tên hoàng đế lười, lại vẫn năng động có nhiều ý định như vậy.

Tức giận hỏi Thi Vũ Lộng Tình.

“Hoàng thượng ở đâu?”

“Đang ngủ ở phía sau hoa viên ạ.”

Quả nhiên, đáp án của Thi Vũ Lộng Tình hoàn toàn nằm trong dự liệu của Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi ngoảnh đầu liền lao ra khỏi Cầm Sắt điện, chạy đến hậu hoa viên Tử Tiêu Cung.

Hậu hoa viên ngay ở đằng sau Tử Tiêu Cung Chủ Điện.

Trong hậu hoa viên thập phần thanh u, không có nhiều loại hoa rực rỡ, chỉ có mấy khóm Tu Trúc, vài bụi cây tùng đứng thẳng.

(thanh u: Đẹp và tĩnh mịch)

Đông Phong Túy đang nằm ở dưới thúy trúc.

Vẫn một thân bạch y, trên bạch y đã không còn bức tranh thuỷ mặc Sơn Thủy như trước, mà chỉ điểm vài cành hoa mai nụ hoa chớm nở.

Cùng với tùng trúc trong vườn vừa vặn trở thành Tuế hàn tam hữu.

(Tùng trúc mai được mệnh danh là Tuế hàn tam hữu: Ba bạn hữu trong gió rét)

Tịch dương chiếu ánh chiều tà sắc hồng kim vào trong vườn, khiến cho chút thanh lãnh ở viên cảnh trở nên ấm áp một chút.

Cổ Lạc Nhi lần nữa nhìn ngẩn người.

Một bức họa thật đẹp a.

Đông Phong Túy người này đang làm một bức tranh sao? Dùng chính hắn để làm nên bức tranh.

“Này, nhìn đủ chưa?”

Lại là thanh âm Đông Phong Túy lười biếng ra hiệu.

Cổ Lạc Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần, nhằm hướng Đông Phong Túy vụng trộm làm mặt quỷ.

Hắn thật đúng là biết hưởng thụ a, không ở trong phòng ngủ, mà muốn chọn nơi phong cảnh ưu mỹ.

Hừ, cho dù đẹp nữa thì như thế nào? Hắn ngủ rồi còn có thể thấy được sao?

A, đúng rồi, hắn hiện tại không có ngủ, mà là đang ở nơi này dưỡng thần.

Không ngủ được cũng không đứng dậy rèn luyện tập tành, cẩn thận tổn thương một số bộ phận.

Cổ Lạc Nhi lại không có ý tốt nhắm vào vị trí nào đó trên người Đông Phong Túy liếc một cái.

“Tại sao không trả lời?” Đông Phong Túy khó khăn hỏi tới.

Cổ Lạc Nhi nhớ tới mục đích mình tới đây, vài bước vọt tới trước mặt Đông Phong Túy, trực tiếp hỏi hắn.

“Ngươi phái người theo dõi ta?”

Đông Phong Túy không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hỏi lại nàng: “Vòng tay đâu? Đưa đến trước.”

“Bị người ta trộm đi rồi.”

Cổ Lạc Nhi trừng mắt nhìn Đông Phong Túy.

Còn không phải hắn phái người tới trộm vòng tay đi, nàng thật muốn xem hắn rốt cuộc muốn như thế nào.

“A? Bị trộm rồi? Cái này có phiền toái đây.”

Đông Phong Túy miễn cưỡng ngồi dậy.

Cẩm bị mỏng manh trắng như tuyết khoác lên nửa người trượt xuống trên đất.

(Nguyên văn: Cẩm bị: Áo ngủ bằng gấm)

An Thụy đứng bên cạnh vội vàng đem cẩm bị nhặt lên, đặt vào một bên, lấy thêm một áo choàng màu trắng như vậy khoác lên trên người Đông Phong Túy.

Vạt áo choàng, cũng thêu vài nhánh hoa mai nụ hoa chớm nở.

Xem ra, người này đối với y phục rất chú ý a.

Đông Phong Túy xem xét bố y trên người Cổ Lạc Nhi, trong mắt có vẻ đùa giỡn.

(bố y: quần áo vải bình thường)

Buông lỏng tay, nói: “Làm sao bây giờ? Vòng ngọc kia giá trị ít nhất năm ngàn lượng bạc, ngươi bồi thường đi.”

“Này, ” Cổ Lạc Nhi tức giận nói, “Đó là vòng tay ngươi đưa cho ta. Đưa đồ cho người ta còn không biết thẹn mà thu hồi sao?”

Đông Phong Túy thông cảm nhìn nàng.

“Trẫm khi nào nói qua đó là tặng cho ngươi không? Vốn chỉ là cho trong lúc làm Tiên phi đeo lên làm dáng một chút. Giống như trong phòng thảo luận chính sự, các đại thần dùng giấy và bút mực, chẳng lẽ bọn họ có thể tự mình đem những thứ đó đi sao?”

Cổ Lạc Nhi không còn gì để trả lời.

Chính nàng cũng cho rằng như vậy.

Tức giận nói: “Hoàng thượng, vòng ngọc thật sự là bị kẻ trộm trộm đi, ta nhất định sẽ bắt được kẻ trộm.”

Nói đến hai chữ “Kẻ trộm” thì ánh mắt càng hung dữ chăm chú nhìn trên mặt Đông Phong Túy.

Tựa như trên mặt hắn có khắc hai chữ này.

Đông Phong Túy lại bình thản ung dung, tựa hồ căn bản không rõ ánh mắt của Cổ Lạc Nhi.

“Trẫm mặc kệ ngươi bắt kẻ trộm thế nào, trẫm chỉ cần ngươi đền vòng ngọc, mau mau đem năm ngàn lượng bạc ra đây.”

“Ta không có.” Cổ Lạc Nhi cùng hắn giảng đạo lý, “Thiên hạ này cũng đều là ngươi quản lý, trong phạm vi quản lý của ngươi xuất hiện kẻ trộm, ngươi nói đây là trách nhiệm của ai?”

Hừ, Hoàng đế lười, nên gán cái tội không làm tròn trách nhiệm cho hắn.

Đông Phong Túy nghiêm túc hiếm thấy để ý nàng lý luận.

“Ngươi đã biết rõ trẫm cai quản chính là thiên hạ, nên biết rõ thiên hạ có bao nhiêu. Một tên trộm cũng xứng làm cho trẫm để ý tới sao? Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu.”

Người này, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Cổ Lạc Nhi lập tức khiến hắn cãi lại.

“Một tên trộm đương nhiên không cần làm phiền đại giá ngươi, nhưng ban ngày ban mặt kẻ trộm ngông cuồng như vậy, cái này chính là nói rõ ngươi dùng người không thỏa đáng, quy chế không hợp lý. Hừ, ngươi đường đường là hoàng đế cai quản thiên hạ, không biết xấu hổ so đo cùng một tiểu nữ tử như ta sao?”

Đông Phong Túy nói cười an nhàn.
Bình Luận (0)
Comment