Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 95

Cổ Lạc Nhi thật không ngờ, cùng ngày, nàng lại gặp được Đạp Tuyết công tử.

Trang Ái Liên nghe xong đề nghị của nàng, vỗ đùi nói: “Đúng rồi, ta làm sao không nghĩ tới nhỉ?”

Cổ Lạc Nhi cười nhạt.

Những hậu phi này dưới sự ảnh hưởng của nàng cũng chầm chậm sa ngã rồi.

Có thể tưởng tượng một hậu phi lại không có hình tượng mà tự vỗ đùi mình như vậy không?

Có thể tưởng tượng một loạt hậu phi kêu kêu gào gào chà xát mạt trượt không?

Nếu như bị đám người bên ngoài kia trông thấy tình hình trong phòng này, chỉ sợ tròng mắt đều phải rớt xuống mất.

Ngọc phi bên cạnh bàn hung hăng đẩy ra quân bài tam.

“Cống.”

Sau đó lại quay đầu nói với Trang Ái Liên: “Ái Liên, cô muốn biểu diễn thì cứ làm đi, chúng ta giúp cô giữ bí mật.”

“Đúng, cứ làm đi, không ai có thể biết cô là ai.”

Mấy người còn lại phụ họa.

Trên mặt Trang Ái Liên nổi lên ửng đỏ, ửng đỏ xúc động hưng phấn.

Nếu không phải hôm nay tiết mục đã sắp xếp đầy, nếu không phải nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng thật muốn ngay lúc này nhảy xuống biểu diễn.

“Lạc Nhi, thật sự không việc gì sao?” Trang Ái Liên không dám tin hỏi.

“Yên tâm đi. Mọi người đều biết thân phận của chúng ta, không có ai dám đến quấy phá nữa. Phùng Thái Úy cho dù muốn, cũng không dám tiếp tục trắng trợn tới đây.”

Cổ Lạc Nhi khích lệ Trang Ái Liên.

Cổ Lạc Nhi phân tích không sai, biết Minh Châu lâu là của nhóm hậu phi công chúa mở, ai cũng không dám đến gây khó dễ.

Thậm chí, người tới còn mang chút tâm thái kính ngưỡng.

Hậu phi nha.

Công chúa nha.

Đó là người có thân phận rất cao quý nha.

Ngày hôm qua, mà ngay cả Phùng Thái Úy luôn luôn quen hống hách đều không thể làm được gì.

Đương nhiên, ai cũng không dám nói Phùng Thái Úy một chữ, ai cũng không dám nhìn lên Phùng Thái Úy một cái.

Phùng Thái Úy rất tức giận, theo sắc mặt của hắn liền nhìn ra được.

Hắn ngày hôm qua không thể bới móc được Minh Châu lâu, ngược lại còn phải bồi lễ xin lỗi Cổ Lạc Nhi, còn phải móc túi mời người ăn chùa uống không.

Người tới càng nhiều, hỏa khí của Phùng Thái Úy càng lớn.

Bởi vì, càng nhiều người có nghĩa là nhìn hắn chê cười, ví tiền của hắn càng tóp.

Cổ Lạc Nhi a Cổ Lạc Nhi, bản Thái Úy không thể minh, chẳng lẽ lại không ám sao?

Nhìn ngươi hôm nay làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Phùng Thái Úy trong lòng ngoan độc cười.

Nếu không phải hắn đã an bài, hắn làm sao nén giận ngồi ở Minh Châu lâu mặc người đến đây thăm?

Dựa vào tính tình bình thường của hắn, đã sớm vung tay rời đi rồi.

Nhưng là hôm nay, hắn không thể đi, bởi vì hắn muốn tạo ra chứng cứ hắn không có mặt ở hiện trường.

Cơ hồ nửa thành người đều thấy được, hắn ngồi ở Minh Châu lâu, kia chưa từng rời đi.

Cổ Lạc Nhi đã xảy ra chuyện gì không liên quan tới hắn.

Cổ Lạc Nhi cùng Trang Ái Liên hàn huyên vài câu, lại ra ngoài xử lý mấy việc, vừa mới rảnh rỗi, liền có một người làm tiến đến bẩm báo với nàng.

“Chủ nhân, có một khắc bản thương tìm ngài.”

(khắc bản thương: thương nhân khắc in sách)

Cổ Lạc Nhi mừng rỡ, vội vàng theo người làm đi gặp khách đến.

Nàng mỗi ngày đều dành thời gian viết sách, vừa mới đem 《 tiếu ngạo giang hồ 》 viết ra non nửa bản, đang tìm người giúp nàng hỏi thăm thương nhân giúp khắc bản sách đây.

Lần này, Minh Châu lâu vừa khai trương, khắc bản thương đã tới rồi, thật tốt quá.

Cổ Lạc Nhi đi vào phòng khách, bên trong có một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đợi nàng.

Người kia to béo, đầu đội mũ nồi lụa màu đen, mặc cẩm bào xanh sẫm, vừa thấy liền biết là dáng vẻ thương nhân.

Cổ Lạc Nhi cùng hắn nói chuyện vài câu, nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, giá cả cũng rất hợp lý, vì vậy đề xuất muốn nhìn dạng bản đã khắc.

Khắc bản thương hiện ra dáng vẻ khó xử.

Nói: “Bà chủ, dạng bản có rất nhiều loại kiểu dáng, hơn nữa rất nặng, cho nên hôm nay chưa mang đến. Có thể mời bà chủ cùng theo ta, đi tới phân xưởng nhìn xem.”

Cổ Lạc Nhi nghĩ thầm, đi tới hiện trường khảo sát một phen cũng tốt, dù sao Minh Châu lâu còn có những người khác ở lại trông nom.

Vì vậy hỏi: “Quý công trường ở đâu vậy?”

“Ở thành giao.”

(thành giao: ngoại ô)

Thấy dáng vẻ Cổ Lạc Nhi hơi do dự, khắc bản thương vội vàng nói: “Không xa, ngay ở ngoài cửa Đông, lộ trình ba dặm. Ngồi xe ngựa một canh giờ là đến.”

Cổ Lạc Nhi giãn mặt, không hề do dự, đứng dậy nói: “Được, chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Giải thích với người trong điếm vài câu, xuất môn ngồi trên một chiếc xe ngựa, cùng khắc bản thương đi ra ngoài.

Hai thị vệ mặc thường phục cưỡi ngựa, đi theo bảo hộ phía sau xe ngựa.

Ra cửa Đông, mới đi được một đoạn đường chính, khắc bản thương liền dẫn bọn họ đi xuống một con đường nhỏ vắng lặng.

Nói là con đường nhỏ, kỳ thật cũng không tính là rất hẹp, xe ngựa có thể mặc sức đi qua.

Chỉ là trên đường người đi đường rất thưa thớt.

Không, hẳn là trừ đoàn người bọn họ ra, hoàn toàn vốn không có người đi đường.

Bởi vậy, Cổ Lạc Nhi cùng hai thị vệ căn bản không đem lòng sinh nghi.

Xa hơn về phía trước ước chừng lộ trình một dặm, con đường nhỏ phía trước kéo dài tiến vào một rừng cây nhỏ.

Nguyên Phương một trong hai thị vệ cảnh giác kêu lên: “Khoan đã.”

Khắc bản thương dẫn đường đằng trước theo lời ngừng lại, quay đầu hỏi: “Vị gia này, có gì phân phó?”

Trên mặt hiện ra thế quái tươi cười.

(thế quái: kiểu kiểu như của thương nhân, người môi giới.)

Cổ Lạc Nhi cũng xốc lên màn xe, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyên Phương tiến lên một bước, bẩm: “Nương nương, không nên đi vào rừng, theo hạ quan thấy, trong rừng này lộ ra cổ quái.”

Khắc bản thương mặt mũi tràn đầy tươi cười đi lên phía trước.

Khoát tay nói: “Gia, ngài quá cẩn thận rồi. Đây là một cánh rừng bình thường, qua cánh rừng chính là công trường. Nếu gia lo lắng, không bằng cùng với tiểu nhân đi trước thăm dò đường, như thế nào?”

Nguyên Phương nhíu mày ngắm nhìn cánh rừng, hướng Cổ Lạc Nhi bẩm: “Thỉnh nương nương chờ, hạ quan đi trước thăm dò đường.”

Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.

“Được, ngươi đi đi. Cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Nguyên Phương dặn dò thị vệ kia chú ý bảo vệ Cổ Lạc Nhi, chính mình theo khắc bản thương tiến vào cánh rừng.

Cổ Lạc Nhi ngồi ở trên xe ngựa, nhìn thân ảnh Nguyên Phương cùng khắc bản thương đi vào cánh rừng.

Trong lòng không hiểu sao có chút bất an.

Cơ hồ đã nghĩ gọi Nguyên Phương trở về.

Nhưng lại nhìn kỹ cánh rừng, cảm thấy ý nghĩ của mình có chút buồn cười.

Cánh rừng chẳng phải rất lớn, cũng không thấy được âm sâu, thật đúng như khắc bản thương, nó chỉ là một cánh rừng bình thường.

Có lẽ, nàng là bị thần thái cùng ngữ khí của Nguyên Phương ảnh hưởng đến, cho nên nghi thần nghi quỷ?

Nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng liền thay đổi, lớn tiếng kêu lên: “Nguyên Phương, đừng đi, mau trở lại.”

Bởi vì, nàng trông thấy, vừa rồi trong rừng có ánh sáng lóe lên.

Chỉ một thoáng, vệt sáng kia đã không thấy.

Nhưng Cổ Lạc Nhi thấy rất rõ ràng, đó là phản quang của kim khí.

Trong rừng có kim khí, có thể là binh khí?

Nhưng nàng gọi đã quá muộn, Nguyên Phương đã vào cánh rừng, tiếp theo liền nghe khắc bản thương thét chói tai như chọc tiết lợn.

“Cứu mạng a.”

Sau đó là tiếng binh khí va vào nhau.
Bình Luận (0)
Comment