Ái Sanh Nhật Ký

Chương 52

Ngày 15 tháng 10. 

Áp lực quá, áp lực quá, mỗi học kỳ có hai kỳ thi luôn khiến người ta cảm giác thở không nổi. Kỳ này, tôi thi toán trắc nghiệm rất tệ, trong lòng thật phiền não, thầy cô giảng giải qua bài thi một lần, có vài chỗ không bắt được trọng điểm. 

Khi tan học, tôi nhìn bài thi thẫn thờ, bên cạnh bỗng truyền đến một thanh âm rất nhẹ: “Kỳ thi nhỏ thôi, đừng quá để ý.” 

Tôi quay đầu nhìn, thấy Trầm Hàn Sanh hình như có chút không được tự nhiên, lảng tránh ánh mắt của tôi. Nghĩ nghĩ, nhớ đến lần gần nhất nói chuyện với nhau, hình như là lần cậu ấy cự tuyệt mấy món đồ ăn vặt của tôi, cũng chẳng còn để tâm chuyện đó, tôi cũng đã hết giận rồi. Tôi lắc đầu: “Không phải, có câu thầy giảng rồi, nhưng tớ vẫn không hiểu được.” 

Cậu ta lập tức tiếp lời: “Để tôi giảng cho cậu một chút.” 

Trong lòng tôi hơi ngạc nhiên, cậu ta lại đỏ mặt lên, cúi đầu: “Nếu... Nếu cậu bằng lòng.” 

“Tớ đương nhiên bằng lòng” 

Tôi trả lời siêu nhanh, ngay cả chính tôi cũng ngạc nhiên. Cơ mà tôi thật sự cần cậu ta giúp, hơn nữa trong lòng tôi cũng hơi hơi vui, tôi cảm giác được, tình bạn của chúng tôi đã bắt đầu. *cười* 

Ngày 29 tháng 10. 

Thái độ Trầm Hàn Sanh gần đây đối với tôi thay đổi rất nhiều, thật ra là đã sớm thay đổi, có lẽ từ ngày tôi đọc bài thơ có liên quan đến tên cậu ấy, hoặc có lẽ từ ngày cậu ấy cự tuyệt đống đồ ăn vặt của tôi. 

Cậu ấy rất mẫn cảm, lòng tự trọng mạnh mẽ, nghe nói có mấy thầy cô sẵn lòng giúp đỡ vấn đề kinh tế cho cậu ấy nhưng cậu ấy đều cự tuyệt. 

Hiện tại nếu tình cờ đụng nhau trên đường, chúng tôi sẽ cùng về ký túc xá hoặc cùng đến lớp, nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ nghe tôi nói. Nhưng mà hễ nói đến bài học là cậu ấy nói nhiều lắm, thao thao bất tuyệt, hận không thể đem mọi thứ cậu ấy biết nói cho tôi hết. 

Tôi thật bội phục cậu ấy, mạch suy nghĩ của cậu ấy rất rõ ràng, trật tự vô cùng, lại rất kiên nhẫn với tôi, mỗi lần đều đổi kiểu giảng giải cho tôi, thừa dịp còn dạy cho tôi những cách khác, so với lời giảng của thầy cô còn thấu đáo ôn tồn hơn. 

Có vài lần, tôi hỏi cậu ấy một chút bài tập tiếng Anh, cái này là sở trường của tôi. Nhưng mà tuy rằng cậu ấy phát âm không tốt, nhưng khả năng tiếng Anh lại rất vững chắc, mỗi kỳ thi đều được điểm cao. 

Được rồi, đại khái là cậu ấy cố tình làm vậy. 

Hừm, kỳ thật cậu ấy cũng có nhiều điểm đáng yêu lắm. 

Ngày 15 tháng 11. 

Quan hệ của tôi và Hàn Sanh càng ngày càng tốt, dần dần trở nên như hình với bóng. Bởi vì trước kia từng trải qua, nên tôi có chút sợ khi bên cạnh nữ sinh, họ toàn tính toán, tị nạnh chuyện yêu đương, nhưng Hàn Sanh không phải như vậy, tiếp xúc với cậu ấy càng lâu, tôi càng thích tính cách của cậu ấy, cậu ấy không phải khó tiếp cận như ngoài mặt, cái khó tiếp cận của cậu ấy, chẳng qua là một loại tự bảo hộ mà thôi. 

Tôi luôn cảm thấy cậu ấy quá gầy, giống như bị suy dinh dưỡng. Người ta học cấp ba, các bậc phụ huynh có món gì bổ dưỡng, thậm chí là canh cũng mang đến trường đưa, nước uống trong ký túc xá mỗi ngày dùng đều là chất lượng Hoa Kỳ, nhưng Hàn Sanh mỗi ngày lại chỉ ăn cơm và rau xanh, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy người nhà đến thăm cậu ấy. 

Nghĩ chút xíu, lại thấy cảm giác chua xót trong lòng. 

Mỗi lần đến căn tin, tôi đều chộp hai chén thịt, sau đó nói với Hàn Sanh tôi ăn không hết, cậu ấy từ đầu đương nhiên là từ chối, nhưng ở chung thời gian dài, tôi phát hiện ra nhược điểm của cậu ấy, chỉ cần tôi làm bộ đáng thương nhìn cậu ấy, sau đó dùng giọng điệu nũng nịu, cậu ấy sẽ khó từ chối, chiêu này phải thử cả trăm lần.

Trương Vân Sơ buổi trưa đưa cho tôi một khối chocolate, kiêu căng nói với tôi, đây là một thương hiệu nổi tiếng của Thụy Sĩ, tôi cười cảm ơn cậu ta, cậu ta đột nhiên cau mày nói: “Gần đây, quan hệ của cậu với Trầm Hàn Sanh rất tốt nhỉ.” 

“Ừm.” – Tôi thấy giọng nói cậu ta có chút là lạ, không biết có ý gì, thuận miệng trả lời một tiếng. 

“Sao cậu lại thích chơi với nó?” – Cậu ta nhún nhún vai, vẻ mặt khinh thường: “Mỗi lần nhìn thấy nó, đều có cảm giác như mùi quê cha đất tổ hầm hập đập vào mặt.” 

Lòng tôi ẩn ẩn khó chịu, giống như đang nói tôi, tôi cũng không để ý đến cậu ta, nhưng tiếp theo cậu ta lại nói: “Cha cậu tốt xấu cũng là Cục trưởng, cậu chơi với mấy đứa như vậy làm gì, chơi được hả?” 

“Chơi chung thì sao?” – Tôi thật sự tức giận. 

“Cậu thương hại nó à? Có cái gì đáng thương hại! Dáng vẻ keo kiệt, đi cùng nó chỉ tổ bẽ mặt, coi nó đi, chẳng phải chỉ là thành tích tốt thôi sao, còn lôi lôi kéo kéo, thầy cô coi nó như báu vật, hi vọng nó thi vào Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh để cầm tiền thưởng, chờ thi thật đi rồi mới nói!” 

Tôi rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, đem chocolate trả lại cho cậu ta: “Tôi không thương hại cậu ấy, cậu ấy cũng không cần tôi thương hại! Cậu ấy là bạn tôi, mấy người làm ơn đừng nói xấu cậu ấy trước mặt tôi, tôi sẽ khó chịu!” Nói xong câu này, tôi cũng không để ý cậu ta có xấu hổ hay tức giận không, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài. 

Cái này gọi là lớp điểm, rất nhiều người điệu bộ giống Trương Vân Sơ vậy, cuồng tự đại, đương nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, có những người vẫn đối với Hàn Sanh rất thiện ý, nhưng tôi nghĩ chung quy là do trong lòng Hàn Sanh tự ti, cậu ấy sẽ tự làm mình bất hòa với vài người, mặt khác một số kẻ khác lại không muốn tiếp cận cậu ấy, cho nên, cậu ấy luôn cô đơn. 

Tôi rất đau lòng vì cậu ấy, đau lòng không nói nên lời. 

Ngày 23 tháng 11. 

Anh Vân Tuấn lại viết thư cho tôi, nội dung thư đơn giản chỉ có vầy, dặn dò tôi ra ngoài cố gắng học tập, và nói đúng hơn là viết nhớ tôi thế nào. Lời anh ta nói càng lúc càng cả gan, càng lúc càng không đọc nổi. 

Khi ăn cơm, tôi có chút khó chịu, Hàn Sanh kỳ quái hỏi tôi: “Cậu làm sao vậy?” 

Tôi nghĩ đến những gì anh Vân Tuấn viết trong thư, khuôn mặt nóng lên: “Không có gì.” 

Hàn Sanh bỗng nhiên nói: “Tòng Y, tại sao cậu đến cấp ba rồi còn chuyển trường?” 

Tôi có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói thật: “Trường kia rất nhiều nam sinh theo đuổi tớ, viết thư tình cho tớ, mẹ tớ sợ ảnh hưởng đến việc học, cho nên nhất quyết bắt tớ chuyển trường.” 

“Vậy thì có thể chuyển sớm một chút, hoặc là ngay từ năm nhất Cao trung đến nơi này học.” 

“Thành tích của tớ không vào được Cửu Trung, khi đó bố tớ không muốn tìm quan hệ. Hơn nữa trước kia... Trước kia có một anh cũng học ở trường đó, bọn nam sinh đều sợ anh ta, nhưng mà... Sau khi anh ta lên đại học, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng, mẹ tớ bắt bố tìm người, giúp tớ chuyển trường.” 

Tôi bỏ bớt đi chuyện vì một nam sinh theo đuổi, khiến bạn tốt của tôi cũng trở mặt, nhưng nói chuyện vẫn ấp úng, Hàn Sanh là người rất thông minh, lập tức nói: “Là người thường xuyên viết thư cho cậu à?” 

“Phải.” 

“Anh ta thích cậu?” 

“Ừ, anh ta từng thổ lộ với tớ.” – Hàn Sanh vậy mà cũng ‘bà tám’ chuyện này, làm cho tôi có chút buồn cười. 

Hàn Sanh gật gật đầu, không hỏi gì nữa, cuối cùng vẫn là tự tôi mở miệng: “Tớ thích anh ta, nhưng mà luôn cảm thấy đối với anh ta như anh trai thôi, anh ta nói sẽ chờ tớ, vẫn chờ tớ.” 

Hàn Sanh liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi không phải là người thích nói chuyện cá nhân của mình, nhưng ánh mắt trong suốt tinh thuần của cậu ấy làm tôi nhịn không được nói nhiều hơn một chút: “Khi đó tớ thích một anh chàng, vóc dáng anh ta rất cao, giỏi bóng rổ lắm, mỗi lần trong trường tớ gặp anh ta, tim đập gia tốc liền. Đương nhiên, anh Vân Tuấn cũng rất tuấn tú, nhưng cảm giác đối với anh chàng kia và với anh ta không giống nhau, cũng là thích, cũng thật thích, nhưng mà thích nhàn nhạt, không mãnh liệt như vậy.” 

“Ừm.” 

“Nhưng mà mẹ cứ làm quá lên, nói trung học không được yêu đương, hơn nữa việc này tớ tuyệt đối không được cho anh Vân Tuấn biết.” – Tôi hối hận nói: “Cho nên... Cho nên chỉ thầm mến, thời gian dài sau đó thì cũng không còn nữa.” 

Hàn Sanh nhìn tôi, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Cậu kể bí mật của cậu cho tớ.” 

“Bởi vì cậu là bạn tốt của tớ!” – Tôi thình lình buột miệng nói ra câu này, lại có chút do dự nhìn cậu ấy: “Hàn Sanh, cậu có xem tớ là bạn tốt không?” 

Thật lâu sau Hàn Sanh cũng không trả lời tôi, tôi trở nên cuống quýt, cậu ấy mới nói ra một câu: “Đây là vinh hạnh của tớ.” 

Ừ, thật tốt, quan hệ của chúng tôi lại tiến thêm một bước. 

Ngày 18 tháng 12. 

Thời tiết dần dần trở nên rất lạnh. 

Chăn Hàn Sanh rất mỏng, tôi nhìn thôi đã thấy lạnh, vì thế tôi lấy cớ sợ lạnh, quấn quít bắt cậu ấy sang đây ngủ cùng tôi. 

Điều đó tôi thật sự không nói dối, mùa đông nằm trong ổ chăn, chân tôi vẫn luôn lạnh lẽo, đây là do khí huyết, Hàn Sanh cuối cùng cũng đồng ý với tôi, qua đây ngủ trên giường tôi. Cậu ấy nói với tôi mỗi người ngủ một đầu, tôi cũng không thể không biết xấu hổ kêu cậu ấy ngủ song song với tôi. 

Rất ít khi ngủ cùng người khác, giường lại nhỏ như vậy, chúng tôi không tránh khỏi va chạm cơ thể đối phương, dường như tôi có chút khẩn trương, một cử động cũng không dám, sợ khiến cậu ấy ngủ không ngon, kỳ quái là, Hàn Sanh cũng không cử động, tôi cũng không rõ là cậu ấy ngủ hay chưa, nhưng tôi vẫn sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu ấy. 

Tôi có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu ấy truyền đến, nhưng hai chân của tôi vẫn rất lạnh, lạnh khiến tôi không ngủ được, tôi lại không dám cử động. 

Đang cảm thấy khó chịu, thân thể Hàn Sanh đột nhiên giật giật, sau đó tôi liền cảm giác được hai chân được người ta ôm lấy, chậm rãi di chuyển đến một nơi thật ấm áp, cảm giác thoải mái lan tỏa toàn thân, nhưng thời điểm đó, nước mắt tôi gần như đã rơi xuống. 

Hàn Sanh, cậu ấy biết tôi lạnh, thế nên ôm lấy hai chân tôi đặt trên bụng cậu ấy, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể sưởi ấm tôi. 

Bản năng tôi muốn thoát khỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ôm chặt. 

Mọi người trong ký túc xá đang ngủ, tôi không dám lên tiếng sợ kinh động đến người khác, tôi không cách nào hình dung được cảm giác rung động kia, trong lòng không tự chủ được nhớ đến tên cậu ấy “Hàn Sanh, Hàn Sanh, Hàn Sanh...”
Bình Luận (0)
Comment