Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 22

Đàm Duy nghe Thường Thắng nhắc đến “kim ốc tàng kiều”, tưởng rằng ý của cậu ta là “ổ gái giấu gái”, chẳng qua chỉ là cách gọi văn hoa mà thôi. Nhưng có một ngày, Đàm Duy đã được nhìn tận mặt “nàng kiều” kia của Thường Thắng, còn được mời tới tận “lầu vàng” nơi “giấu kiều” để thăm thú. Lúc này anh mới biết Thường Thắng không hề khoác loác về chuyện đó, đúng là có giấu “kiều” thật, chẳng qua căn nhà không thể coi là “lầu vàng” mà thôi.

Ngày hôm đó anh phải tới tiệm sửa xe của chú Đàm “nạo thai”, vì thế không đi đường lớn mà đi vào con ngõ nhỏ kia. Lốp xe đạp của anh chắc còn vài lỗ nhỏ mà các bác sửa xe hay gọi là “đau mắt hột”, khí hơi liên tục thoát ra trong thời gian dài, cứ cách một, hai ngày anh lại phải bơm xe một lần, rất phiền phức, hôm nay nhân lúc về nhà ăn trưa liền nhờ chú Đàm “nạo thai” hộ.

Chú Đàm sửa xe cho anh ở khoảng sân ngoài cửa, anh ngồi trên một cái đôn nhỏ trước cửa nói chuyện với chú. Đang nói, đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy đến gần, anh tưởng là Tạ Di Hồng, định cúi đầu trốn cho qua, lại nghe thấy tiếng xe máy dừng ngay trước mặt, giọng Thường Thắng vang lên: “A, sao chú lại chạy tới ngõ Ô Y thế này?”

Đàm Duy ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Thường Thắng đang dắt xe máy đứng đó, bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ. Không biết có phải vì cô ta đội mũ bảo hiểm hay không, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời trang, chỉ là hai hàng lông mày vẽ quá đà, đầu cuối đậm như nhau, vừa dài vừa cong, nhìn thôi đã biết ngay là trang điểm. Xưa nay quan niệm thẩm mỹ của anh là “vẻ đẹp tự nhiên”, cảm thấy con gái tuy không phải là không thể trang điểm nhưng nhất định phải trang điểm tinh tế, tự nhiên, nếu không khéo lại hóa vụng.

Cô gái vòng hai tay ôm lấy cánh tay Thường thắng, Thường Thắng tỏ ra vui vẻ, thoải mái, Đàm Duy lại thấy thấp thỏm, bất an, như là anh vụng trộm ở ngoài bị người quen nhìn thấy vậy. Anh bối rối: “Chỗ này gọi là ngõ Ô Y à? Anh không biết đấy…”

Cô gái nói: “Ngõ Ô Y cái gì, là “ngõ Ô Nhiễm” thì có, ngày nắng thì đầy bụi, ngày mưa thì đầy bùn, bẩn chết đi được, chính là cái con người văn hóa này đặt cho nó cái tên ngang phè như thế đấy chứ.”

Giọng cô gái nghe khàn đặc, hoàn toàn không tương xứng với vẻ bề ngoài, giống với triệu chứng “họng khói” mà người ta hay nói. Đàm Duy tò mò hỏi: “Nghe giọng thì chắc cô sống ở ngõ này, sao tôi chưa từng gặp nhỉ?”

Chú Đàm đùa: “Mỗi lần cháu tới đây đều là ngồi xe cao cưỡi ngựa to, sao mà nhìn thấy được bách tính dưới chân? Cô ấy là dân chính gốc của ngõ Ô Y, sinh ra và lớn lên trong cái ngõ này đấy.”

Thường Thắng giới thiệu với cô gái: “Đây là Đàm Duy, bạn học cũ, bạn lâu năm của anh, giáo sư Đại học B…”

Anh vội vàng sửa lại: “Giáo sư gì chứ, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh!”

Thường Thắng nói: “Anh biết rồi, là phó giáo sư chứ gì? Nhưng bây giờ, khi gọi chẳng phải đều bỏ chữ “phó” đi sao? Trừ phi mang họ Phó chứ nếu không Trung Quốc chúng ta không hề có “phó giáo sư, phó giám đốc, phó chủ tịch”…”

Chú Đàm xen vào: “Tiểu Đàm đượ thăng chức làm phó giáo sư rồi à? Thật không dễ mà, lại còn trẻ như vậy nữa chứ! Tôi nhớ mình có một ông thầy, mãi đến lúc sắp nghỉ hưu rồi mà vẫn chỉ là phó giáo sư.”

Thường Thắng nói với Đàm Duy: “Đây là Na Na, “Hiệu tóc Nân” phía trước là cô ấy mở đấy, sau này nếu cắt tóc thì cứ tìm Na Na đây, tay nghề cao, giá cả cũng rất hợp lý. Chú cắt tóc ở đó hoàn toàn miễn phí, chỉ cần giới thiệu anh em bạn bè chú quen biết đến cắt tóc, làm đầu ở chỗ cô ấy là được. Kiểu của nam hay kiểu của nữ cô ấy đều làm tuốt, chú với vợ chú muốn uốn nhuộm thế nào cứ tìm cô ấy… Bác ơi, sau này bác có cắt tóc thì đến tiệm của Na Na nhé, ưu tiên đãi năm mươi phần trăm, bà xã với con bác cũng xin mời tới luôn, khuyến mãi y hệt.”

Đàm Duy thật bội phục tài quảng cáo của Thường Thắng, không bỏ lỡ cơ hội nào, điều kiện đưa ra cũng rất hời, đánh trúng tâm ký thích khuyến mại của khách hàng. Anh cũng thuận miệng đồng ý: “ĐƯợc, có dịp tôi sẽ tới cắt tóc ở tiệm của cô.”

Thường Thắng vội nắm lấy không buông: “Hôm nay đi luôn đi, chú để xe ở đây để sửa, bây giờ qua tiệm cắt tóc, dù sao cũng gần, ở ngay đầu ngõ thôi.”

“Hôm nay có lẽ là thôi đi…”

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chính là ngày này. Anh thấy tóc của chú cũng đến lúc cần được cắt rồi đấy. Mau mau đi, anh chở chú đến tiệm cắt tóc.”

Anh ngại từ chối, hơn nữa, đầu tóc đúng là đã đến lúc cần được cắt tỉa lại, liền đứng dậy nói với chú Đàm: “Cháu đi cắt tóc một lát rồi quay lại lấy xe nhé!” Sau đó nói với Thường Thắng: “Chú không cần đèo anh, có mấy bước thôi mà, đi bộ cũng được… chú chờ… Na Na đi trước đi!

Thường Thắng cũng không khách sáo, nói với Na Na: “CHúng mình đi trước, lát nữa cậu ấy tới sau.”

“Hiệu tóc Na Na” đúng là không xa, Đàm Duy đi một lát đã tới nơi, thấy xe máy của Thường thắng dựng ngoài cửa, anh đoán chừng tiệm này mới mở chưa được bao lâu, bởi vì từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy “Hiệu tóc Na Na” này, rất có thể là do Thường Thắng tài trợ, vì lần trước cũng từng nhắc đến “kim ốc tàng kiều”, thế thì “kim ốc” chắc không phải là “kiều” tự xây chứ nhỉ? Anh không biết Thường Thắng là can đảm hay là ngu ngốc, chỗ nào không chọn lại chọn chỗ này mở tiệm cắt tóc. Rõ ràng là sát vách Đại học B, thế này chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

Anh bước tới trước cửa tiệm cắt tóc, thấp giọng hỏi Thường Thắng: “Đây là “kim ốc tàng kiều” của chú đấy hả?”

Thường Thắng gật đầu. “Sao? Mắt nhìn người của anh cũng không tồi đấy chứ?”

“Chú giấu người đẹp ở đây, không sợ Tiểu Tạ đi ngang qua phát hiện ra hay sao?”

“Cô ta sao mà tới chỗ này được? Cô ta rời trường liền đi thẳng ra đường lớn, vòng vèo tới đây làm cái gì chứ?” Thường Thắng nháy nhát mắt, nói: “Hay là hai người thường xuyên qua lại chỗ này?”

Anh thấy chuyện lại đập xuống đầu mình, lập tức bỏ qua chủ đề này, chỉ đáp: “Chú lại nói vớ vẩn rồi. Anh vào cắt tóc đây, cắt xong còn về nhà ăn cơm.”

“Chú vẫn chưa ăn cơm à? Bọn anh cũng chưa, anh ra quán đằng kia mua mấy món về chúng ta cùng ăn.” Thường Thắng nói xong liền quay lại gọi với vào trong tiệm: “Na Na, bạn anh đến rồi, em cắt tóc cho cậu ấy nhé, anh đi mua chút đồ ăn, cậu ấy cũng chưa ăn trưa đâu.”

Na Na ra đón người cửa, Đàm Duy vội đi vào trong tiệm, thấy không gian rất nhỏ, chỉ có hai chỗ ngồi, bài trí trông cũng tạm được, anh vốn là kiểu khách chưa từng dạo qua mấy cửa hiệu làm đầu cao cấp, toàn cắt ở hiệu tóc gần nhà, đơn giản lại rẻ. Thợ cắt tóc ở đó rất lười, có lúc còn chẳng thèm gội đầu cho khách, cứ cắt xong, khách về nhà tự gội.

Na Na để anh ngồi lên một cái ghế cắt tóc, kéo lưng ghế xuống, choàng cho anh một cái khăn trắng rồi bắt đầu gội đầu cho anh, cũng không xối nước, chỉ dùng một chiếc khăn ướt làm ẩm tóc rồi đổ dầu gội, chậm rãi thoa lên tóc.

Lúc này anh mới cảm nhận được cái gì gọi là “mềm mại không xương”, hai tay của Na Na xoa xoa trên đầu anh chính là cảm giác như thế, thật dễ chịu. Na Na vừa xoa vừa chà, ấn xong lại xát, vừa gội đầu vừa mát xa, khiến anh nhanh chóng thả lỏng tứ chi, có một thứ cảm giác mê men. Gội được một lúc lâu, Na Na mới nhắc anh tới bên bồn nước để xả, có lẽ là hiệu này tiếc không dùng nước nóng, nhưng anh thấy cũng không sao, gội cho sạch là xong.

Quay trở lại ghế, Na Na lại ấn bóp đầu anh một lúc rồi mới bắt đầu cắt tóc. Na Na cũng hỏi xem anh muốn cắt kiểu gì, cứ tự mình quyết định rồi làm, dường như là một kiểu đầu pha giữa cách tân và truyền thống, còn xịt thêm chút keo để phần tóc trước trán dựng lên. Anh ngại ngùng cúi thấp xuống, trông cũng được, không giống mấy kiểu nhạt nhòa hay thấy ngoài đường.

Thường Thắng mua đồ ăn về, nhìn thấy anh đã cắt tóc xong liền treo tấm biển “Nghỉ trưa” ở bên ngoài tiệm, quay vào đặt một chiếc bàn nhỏ trên mặt đất đầy tóc, ba người bắt đầu ăn. Thường Thắng vừa ăn vừa giới thiệu: “Chỗ này hơi nhỏ chút, lúc mới mở thì dùng tạm, về sau phát triển rồi thì chọn mặt bằng rộng hơn. Sau này chú nhớ giúp quảng cáo cho đám đồng nghiệp với sinh viên chú nhé!”

Na Na cũng tâng bốc: “Kiểu đầu của anh Đàm rất mốt, chất tóc cũng đẹp, cắt kiểu nào cũng ưa nhìn, làm người mẫu quảng cáo là đúng rồi.”

Anh nghe thấy Na Na gọi mình là “anh Đàm”, không biết tại sao lại sởn gai ốc nhưng không tiện phản đối, đành tát nước theo mưa: “Tôi nhất định sẽ quảng cáo giúp cô, có điều ngườii tôi quen cũng không nhiều…”

Thường Thắng nói: “Quen một người tính một người, tích tiểu thành đại, tích cát thành lâu đài, mỗi người giới thiệu vài người, cộng lại cũng nhiều lắm.”

Ăn xong bữa, Đàm Duy từ biệt, Thường Thắng còn chu đáo dùng xe chở anh về chỗ chú Đàm lấy xe. Anh lấy xe xong liền nói: “Anh cũng ăn trưa rồi, bây giờ không về nhà nữa mà tới thẳng trường luôn, chú cũng đi làm việc của mình đi.”

Thường Thắng nói: “Không sao, anh đi tới trường với chú.”

“Trời ạ, chú đừng có khách khí như thế, hôm nay đã được cắt tóc miễn phí, còn được mời ăn trưa nữa, sao có thể mặt dày bắt chú phải đi thưo được!”

Thường Thắng vui vẻ đáp: “Anh tới trường chú đâu phải là đi theo chú? Anh đến đó là để liên hệ làm việc. Nói ra âu cũng là duyên phận, có lần anh đến trường chú làm công chuyện, lúc đi ra thì bị lạc đường, vòng vèo đến cái ngõ nhỏ này, đúng lúc nhìn thấy một cô nàng thật đẹp, bèn tới hỏi đường nàng. Ha ha… cũng có thể coi là… yêu từ cái nhìn đầu tiên…”

“À, ra là vậy, vậy chú lên xe đi trước đi, con xe cọc cạch của anh không theo kịp con xe máy của chú đâu.”

“Anh không vội, giờ vẫn còn sớm, người ta còn đang nghỉ trưa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Thường Thắng cũng không phản đối, Đàm Duy chào hỏi chú Đàm một câu rồi hai nguwoif đi vào ngồi trong nhà chú Đàm trò chuyện. Thường Thắng lấy ra một bao thuốc, mời chú Đàm một điểu, còn dư thì ném cho Đàm Duy: “Cầm lấy, tặng để chú hút đấy.”

“Anh không hút thuốc.”

“Thôi đi, thời buổi này hút thuốc là bài học xã giao cơn bản, có ai không hút nào? Không hút thuốc thì đừng có mơ hòa nhập với xã hội, nhân lúc vắng bà xã hút cũng được, chẳng lẽ hút sau lưng vợ mà chú cũng không dám? Để bảo anh nói cho chú biếtm hút xong ăn hai quả quýt là được, đảm bảo cô ấy không nhử thấy, của anh đây cũng là thuốc người khác tặng, không hút cũng phí.”

Đàm Duy không lấy thuốc, để bao thuốc lại trên bàn để chú Đàm hút. Thường Thắng thấy anh kiên quyết không hút, đành tự mình châm một điếu. Đàm Duy hỏi: “Chú cùng với cô Na Na đó… là thật lòng hả?”

“Thế nào là thật lòng? Thế nào là không thật lòng?”

“Thật lòng chính là… chú có định cưới cô ấy không.”

Thường Thắng nhả ra vài còng khói, nói: “Anh chuộc thân cho cô ấy, đường nhiên là có dự tính lâu dài, nhưng mà thời buổi này chẳng phải là không thể đa thê sao?”

Đàm Duy vừa nghe tới hai tiếng “chuộc thân”, kinh ngạ hỏi lại: “Ý chú tức là cô ấy làm…”

“Ừ, trước kia là thế, nếu không sao lại nói là chuộc thân? Tuy nhiên cô ấy so với mấy đứa… điếm trong thành phố này có khác biệt, vì cô ấy làm riêng, không có má mì quản, chính là cái ở trên ti vi hay nói ấy, “gái mại dâm tự lập”.”

Anh không ngờ Thường thắng kễ thừa và tiếp thu “văn hóc lầu xanh” của Trung Quốc thâm sâu đến mức này, vốn tưởng Thường Thắng chỉ dừng lại ở mấy khái niệm “thư sinh phong lưu”, “gái thanh lâu”gì đó, chẳng qua là đang kiễm cớ cho chuyện tìm hoa vấn liễu mà thôi, ai ngờ Thường Thắng thực sự làm một “thu sinh phong lưu” nghiêm túc, chân chính, còn chuộc thân cho cả “gái thanh lâu” thời nay. Anh hiếu kỳ hỏi: “vậy chú tính sao với Tiểu Tạ?”

“Chuyện này liên quan gì tới cô ta? Chú không phải định tìm cô ta tố giác anh đấy chứ?”

“Anh không tố giác chú, nhưng mà chú thực sự không nên… bắt cá hai tay.”

“Vì sao lại không thể?” Thường Thắng tức tối nói. “Một Trung Quốc mới chẳng thể làm ra được cái gì hay ho, ngược lại còn xóa sổ những điều tốt đẹp của quá khứ. Giống như chế độ một vợ một chồng, đúng là hại chết người ta. Trước kia tam thê tứ thiếp, việc ngoại tình ít hơn hẳn, xã hội ổn định hơn nhiều. Đàn ông có khả năng cưới được bao nhiêu bà vợ thì nên cho phép anh ta cưới, thế mới gọi là tận dụng nhân tài và vật lực.

“Khả năng nào thế? Ý chú là điều kiện kinh tế hay là… thể lực? Anh thấy nói tới vấn đề thể lực, chẳng người đàn ông nào có khả năng cưới được am thê tứ thiếp, nhưng phụ nữ lại có thể ứng phó được với ba, bốn ông chồng.”

“Ha ha, tức là chú chủ trương chế độ đa phu hả?”

“Anh cũng không chủ trương đa phu, anh chỉ là nhìn từ góc độ sinh lý mà nói thế thôi.”

“Từ góc độ sinh lý mà nói cũng cho phép đa thê, chú biết mà, đàn ông đối với đàn bè rất nhanh chán, có thêm vài bà vợ, mỗi ngày đổi lượt mới có thể duy trì được cảm giác mới mẻ.”

“Thế chú dự định bao tình nhân à?”

“Lần này chỉ có thể làm tình nhân, không công khai được. Nếu anh cưới cô kỹ nữ hoàn lương này làm vợ rồi dẫn về nhà, ba mẹ không đánh chết anh thì cũng gạch tên anh khỏi gia phả. Còn đưa đi gặp người trong công ty, anh cũng ngại, bởi vì Na Na… không có trình độ văn hóa, hoàn cảnh xuất thân khổ cự, mẹ chưa kết hôn đã sinh ra cô ấy, sainh ra xong cũng không chăm nom, là bà cô ấy nhặt ve chai nuôi lớn. Sau này bà già rồi không đi nhặt ve chai được, đành dựa vào cô ấy… làm cái nghề kia kiếm sống.”

Thường Thắng nói xong, hai hốc mắt cũng đỏ hoe, đến nỗi Đàm Duy cũng ái ngại nhìn cậu ta, thấp giọng hỏi: “Bây giờ vẫn còn… người khổ như thế sao?”

“Anh là người có tấm lòng Bồ Tát, không thể giương mắt nhìn người khác chịu khổ…” Thường Thắng nói với vẻ hơi kiêu ngạo. “Từ lúc cô ấy theo anh thì anh chưa bao giờ tiếp thêm khách, chỉ một lòng cùng anh làm vợ chồng, đây chính là chuộc thân còn gì?”

“Nhưng như vậy đối với Tiểu Tạ không phải là… có chút bất công sao?”

“Tiền anh cho Na Na đều là tiền thừa ra từ lương anh, mỗi tháng tiền anh nộp cho vợ không thiếu một xu, vì cái gì mà chú cho là bất công đối với Di Hồng?”

Đàm Duy thấy nói với Thường Thắng cũng vô ích, cậu ta có lý luận và thói quen tư duy của riêng mình, hai người không hề có chung giá trinh quan. Bản thân anh cũng không rõ giá trị quan của mình là gì, nhưng pháp luật chỉ cho phép một vợ một chồng thì không nên có nhiều vợ.

“Chuyện này chú nhất định đừng nói với vợ tôi, nếu không cô ta lại lồng lộn lên.”

Thường Thắng thở dài, nói: “Đúng là sinh không gặp thời mà, nuôi một vợ bé mà như thể trộm gà trộm chó. Bây giờ đâu đâu cũng thấy vợ cả vợ bé đánh ghen ầm ĩ, nếu là trước giải phóng thì ai dám gây sự? Ai gây sự thì bỏ người đó, xem còn dám đánh ghen nữa không! Vợ cả thì lo chuyện vợ cả, hưởng cái phúc của vợ cả, vợ hai lo chuyện của vợ hai, hưởng cái phúc của cợ hai, mọi người yên ấm thuận hòa có phải tốt không? Vì sao đàn ông cả đời cứ phải dính lấy một người phụ nữ?”

Đàm Duy cười, đáp: “Thế chú có để bà xã của chú tìm chồng hai không?”

Thường Thắng trợn tròn mắt, hỏi lại: “Đâu ra cái đạo lý đó? Chú nói xem, cái xã hội nào cho phapr một người đàn bà tìm mộc lúc mấy chồng?”

Chú Đàm ở bên ngoài nói xen vào: “Xã hội mẫu hệ.”

Thường Thắng phản bác: “Bây giờ là thời đại nào rồi? Đã là chuyện xa lắc xa lơ rồi, nào có thể áp dụng vào xã hội hiện đại chứ? Nếu một người phụ nữ mà có tới mấy người đàn ông thì không phải điếm là gì?”

Thím Đàm không biết ra phòng ngoài từ lúc nào, nghe thấy được liền “hừ” một tiếng, hỏi Thường Thắng: “Vì sao đàn ông các cậu một người có mấy người phụ nữ thì được cho là vinh quang, còn phụ nữ có mấy người đàn ông thì lại bị coi là điếm? Cái xã hội đa thê đó của cậu chẳng phải cũng đã sớm thành dĩ vãng rồi hay sao?”

Thường Thắng làm ra vẻ ôm đầu bỏ chạy, nói: “Được, được rồi, không nói nữa, ai mà biết được ở đây còn có một cán bộ ủy ban phụ nữ đang nằm vùng chứ!”
Bình Luận (0)
Comment