Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 16

“Mộ ca ca, sinh nhật vui vẻ.”

Vừa tan học bước ra khỏi lớp, Tống Thiến đã xuất hiện trước mặt Lâm Mộ, còn đột nhiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

“Tiểu Thiến, cô thế nào lại ở đây? Còn biết hôm nay là sinh nhật tôi nữa, cảm ơn nhé.” Hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Cậu thật sự quên mất, mấy hôm nay lạnh nhạt với Tô Ngôn làm cậu cũng chẳng có tâm tư nghĩ tới sinh nhật của chính mình.

“Mộ ca ca thật không biết quan tâm chính mình, ngày mai không phải là sinh nhật của anh sao? Chính là ngày mai cuối tuần em không thể nào gặp anh được cho nên hôm nay tới chúc mừng anh trước.”

Ngay cả sinh nhật của mình cũng phải nhờ đến một tiểu muội vừa mới quen nhắc nhở mới nhớ ra, Tô Ngôn cũng chẳng hề đề cập chút nào với cậu, “A a, thật cám ơn.”

“Anh thế nào lại khách khí như vậy? Em không phải là bạn gái của anh sao? Đúng rồi em vẫn chưa có số di động của anh, em hỏi sư huynh thì anh ấy không thèm để ý, mấy ngày nay anh ấy tính khí nóng lạnh thất thường thật sự rất đáng sợ.”

“A a.” Lâm Mộ bất đắc dĩ cười, “Để tôi cho cô.”

Lâm Mộ lấy di động ra, vừa rồi học nên phải tắt nguồn điện thoại, giờ mở lên liền có tin nhắn tới.

Ngày mai tớ phải tới sở sự vụ, hôm nay đến ở lại nhà mẹ.: Tô Ngôn.

Chẳng hiểu từ khi nào Tống Thiến nghiễm nhiên trở thành bạn gái của Lâm Mộ, từ ngày đó Tô Ngôn bận rộn rất nhiều việc, ít khi trở về ăn cơm, mấy hôm rồi cũng không quay về nhà trọ của bọn họ, anh là đang cố ý tránh mặt cậu đi? Có lẽ anh cảm thấy ở bên cậu thật ra rất phiền toái, Lâm Mộ trầm mặc nghĩ.

“Mộ ca ca, số điện thoại của em là 139xxxxxxxx.” Tống Thiến thấy Lâm Mộ tự dưng cầm di động đứng ngẩn người ra liền nhắc cậu.

“Nga được rồi.” Lâm Mộ nhập số của Tống Thiến vào di động mình.

“Mộ ca ca, sinh nhật là phải đi ăn uống no say chứ.” Tống Thiến một chút cũng không khách khí khoác tay Lâm Mộ đi ra khỏi trường, “Ngày mai chúng ta đi ăn mừng sinh nhật anh nhé.”

“Cái kia, kì thật sinh nhật thì cũng vậy thôi, cuối tuần tôi còn mấy cái luận văn phải hoàn tất, nếu không hôm nay chúng ta đi luôn, cô muốn ăn cái gì?” Tin nhắn của Tô Ngôn làm cho tâm tình của Lâm Mộ trở nên không thoải mái lắm.

“Cũng được, chúng ta đi ăn đồ nướng đi, em biết có một nhà hàng sườn nướng không tồi, để em dẫn anh đi, hôm nay em mời.” Tống Thiến hưng phấn lôi kéo Lâm Mộ.

Thời điểm đi ra khỏi trường Lâm Mộ nhìn thấy một chiếc xe màu trắng quen quen, là xe chở Tô Ngôn sao? Hay là tại cậu suy nghĩ quá nhiều? Tống Thiến một mạch kéo Lâm Mộ đi vừa nói vừa cười không hề để ý tới thần sắc khác thường của cậu.

Thời tiết ban đêm so với ban ngày thoải mái hơn nhiều, Lâm Mộ và Tống Thiến ăn xong cơm tối liền cùng nhau tản bộ để đưa cô đến trạm xe, trên đường đi hai người thực trầm mặc.

“Mộ ca ca, anh thật sự là người rất tốt.” Thời điểm xe tới, Tống Thiến đột nhiên hướng anh nói.

“Kì thật người tốt có nhiều lắm, chỉ là chúng ta không nhìn thấy thôi a.” Lâm Mộ bảo trì một nụ cười quen thuộc, “Lên xe đi tiểu Thiến, hôm nào lại cùng nhau ăn cơm, đi đường cẩn thận.”

“Ân, hẹn gặp lại Mộ ca ca.” Tống Thiến xoay người lên xe.

Nhìn thấy chiếc xe đi xa dần, Lâm Mộ thở phào nhẹ nhõm chậm rãi bước về nhà, dạ dày của cậu bắt đầu có cảm giác đau, dạ dày vốn không tốt sau khi ăn đồ nướng lập tức phát tác. Nhịn đau quay về nhà, nhìn căn nhà trống rỗng, không có Tô Ngôn, không có ai kia suốt ngày kêu mình “Mộc Mộc, Mộc Mộc.”, không có ai nhắc nhở mình phải làm thế này thế kia… Lâm Mộ không bật đèn trực tiếp bước vào phòng, thả mình lên giường, dạ dày đau nhói khiến Lâm Mộ chẳng buồn làm gì cả, cứ như vậy mà ngủ cho quên đi.

Vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, không ngờ dạ dày đau lại làm cho cậu ngủ thật lâu, khi cậu tỉnh lại đã là sáng muộn hôm sau. Lâm Khiếu gọi điện cho cậu, nói đang cùng Tần Dực Minh ở Nghiễm Châu không thể về kịp để mừng sinh nhật cậu, bất quá đã gửi quà cho cậu rồi. Lâm Mộ tán gẫu với cha một hồi rồi gác điện thoại đứng dậy, dạ dày không được thoải mái, cậu uống một chén nước ấm, cái gì cũng không muốn ăn, đi vào thư phòng mở máy tính. Thật ra hôm qua nói với Tống Thiến phải làm luận văn gì đó chỉ là nói dối, cậu muốn đón sinh nhật này cùng một người, tuy nhiên không biết đối phương có còn nhớ rõ hay không, bọn họ có thể cùng nhau đón sinh nhật chứ?

Tìm kiếm kịch bản thu âm, không nghĩ tới cậu đã ngồi thu âm nguyên một ngày, tới khi có tiếng chuông cửa vang lên cậu mới biết trời đã tối lắm. Người tới là nhân viên giao hàng, đem lễ vật đến cho Lâm Mộ, là một cây bút ghi nhớ hiệu Sony, cậu đang ngồi xem hướng dẫn sử dụng thì có điện thoại gọi tới, hóa ra là Tạ Mẫn Chi gọi điện thoại quốc tế đường dài chúc cậu sinh nhật vui vẻ, Tạ Mẫn Chi cuối tuần trước đã đi Anh Quốc, trước đó bà có tặng cho cậu một cái điện thoại đi động mới, do phải đi tận ba tuần cho nên lúc trước bà đã chúc cậu rồi, giờ lại gọi điện tới hỏi han. Nói chuyện với Tạ Mẫn Chi xong, Lâm Mộ cũng chẳng còn tâm trạng để đọc hướng dẫn sử dụng gì nữa, cậu ngồi trên sô pha, đã muộn lắm rồi mà Tô Ngôn còn chưa trở về, cũng không gọi điện báo tin, dạ dày của cậu vẫn còn đau lắm, uống thêm một chén nước nóng nữa rồi lại đi vào thư phòng. Lâm Mộ gần đây mỗi buổi tối cuối tuần đều lên radio lồng âm trực tiếp, sửa sang lại một chút cảm thấy đã ổn, cậu cũng chẳng có hứng đi nấu cơm, có lẽ tối nay Tô Ngôn lại không về.

Từ sở sự vụ đi ra, Tô Ngôn ngồi trên xe ngẩn người, hôm nay là sinh nhật Lâm Mộ, anh làm sao có thể quên được, một tháng trước anh đã mua một bộ thiết bị thu âm tính toán đợi tới sinh nhật cậu sẽ đem tặng, hiện tại hai người họ thành ra như vậy, sinh nhật cũng sắp qua rồi. Ngày đó vô tình để Tống Thiến nghe được chuyện sắp tới sinh nhật của Lâm Mộ, cô bảo muốn đón sinh nhật cùng cậu, giờ có lẽ hai người bọn họ đang ăn tối vui vẻ ở một nơi nào đó đi? Ngày hôm qua tan học nhìn thấy Tống Thiến khoác tay Lâm Mộ vừa đi vừa nói cười, trông thật xứng đôi. Tô Ngôn lấy di động ra soạn tin nhắn, bảo lái xe hướng về phía khu biệt thự ở Hồng Kiều.

Lâm Mộ sửa soạn mọi thứ hoàn tất, chợt nghe tiếng chuông tin nhắn vang lên, cầm lấy di động, thì ra là tin nhắn của Tô Ngôn.

Tối nay trực ban muộn, tớ về nhà của mẹ.: Tô Ngôn.

Thái độ lạnh lùng, tin nhắn lạnh lùng, Lâm Mộ có cảm giác Tô Ngôn đã hoàn toàn chán ghét cậu, dạ dày lại càng thêm đau đớn, cậu nằm gục xuống bàn. Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, thời gian phát sóng radio đã đến, cậu mới tỉnh dậy uống thêm một chén nước ấm nữa, nhịn đau chuẩn bị lên sóng.

Tô Ngôn ngồi trong phòng mở máy tính lên miên man suy nghĩ, tiểu Mộ và tiểu Thiến hiện tại đang ở đâu, làm gì? Sinh nhật đầu tiên được trải qua cùng bạn gái chắc cậu cảm thấy rất vui đi? Đang suy nghĩ thì tiếng chuông báo thức từ di động vang lên, bảy giờ bốn mươi lăm phút. Đây là thời gian Lâm Mộ thu âm vào mỗi cuối tuần, Lâm Mộ tuy có tự mình để chuông báo nhưng sợ lỡ có gì vạn nhất, vì vậy Tô Ngôn cũng phải để chuông nhắc nhở cùng cậu. Hôm nay là sinh nhật Lâm Mộ, hơn nữa lại còn đón cùng Tống Thiến, cậu còn thời gian đi phát sóng sao? Tô Ngôn tìm kiếm chiếc radio rà đài, vừa lúc chương trình “Tình yêu nói” lên sóng, một tiếng nhạc tình cảm vang lên cùng với giọng của phát thanh viên Mộ Ngôn, anh cho tới bây giờ chưa từng nghe qua vở kịch hay chương trình radio nào của cậu, nhưng anh biết cậu luôn dùng biệt danh là Mộ Ngôn, anh cảm thấy rất thích, có Lâm Mộ có Tô Ngôn.

“Chào buổi tối các thính giả quen thuộc, đây là chương trình “Tình yêu nói”, kể từ lúc này Mộ Ngôn tôi sẽ cùng các bạn trải qua những giờ phút thật vui vẻ.”

Thanh âm ôn nhu nhưng có chút hỗn loạn mệt mỏi, giọng nói quen thuộc kia truyền thẳng vào tai Tô Ngôn khiến anh rất muốn gặp cậu, đồng thời anh cũng phát hiện ra giọng nói của Lâm Mộ đang pha lẫn sự mệt mỏi làm anh có chút đau lòng.

“Đầu tiên chúng ta có một lời chúc dành cho một cô gái nhỏ tên Tống Thiến, không biết cô hiện tại có đang nghe đài hay không, có một nam sinh muốn cùng cô nói cố lên, cô nhất định sẽ tìm ra hạnh phúc chân chính của đời mình, đại ca ca này của cô sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô, vì cô mà hết lòng, ủng hộ người mà cô thật sự thích, hy vọng cô luôn vui vẻ.”

Một khúc nhạc chậm rãi vang lên, tiểu Thiến? Là Tống Thiến sao? Tô Ngôn cẩn thận nhớ lại những lời Lâm Mộ vừa nói lúc nãy, nếu là gửi tới Tống Thiến thì nam sinh kia là ai? Chính là Lâm Mộ sao? Kia là có ý gì? Tô Ngôn bỗng có chút rối loạn.

“Nghe xong ca khúc này, chúng ta hôm nay tán gẫu một chút về một người bạn của Mộ Ngôn nhé, hôm nay là sinh nhật của người bạn đó, nhưng cậu ấy lại không vui vẻ gì, tại vì sao lại như vậy? Ngày này một năm trước, đúng vào ngày sinh nhật có một nam sinh nói thích cậu, lúc ấy cậu cảm thấy rất vui bởi vì cậu cũng thích nam sinh đó, cậu trân trọng những tháng ngày được cùng đi qua với người ấy, cậu yêu thích cái cách người kia sủng ái gọi cậu bằng biệt danh mà chỉ mình anh ta được phép gọi, cậu yêu tất cả những gì thuộc về anh ta. Chính là gần đây nam sinh đó đột nhiên thay đổi, không còn muốn gặp cậu, tựa hồ như đã chán ghét cậu rồi, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, nam sinh kia dường như cũng đã quên mất. Cho nên ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật buồn nhất đời cậu…”

Nói đến đoạn này Lâm Mộ nhịn không được mà nghẹn ngào, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống, trong không gian vang lên tiếng nhạc hòa vào ánh trăng mờ ảo chầm chậm chầm chậm lan tỏa, giờ phút này đây lại càng làm cho con người ta thêm đau đớn.

“Ngày này một năm về trước, lúc được nam sinh kia ôm lấy, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác tựa như câu nói này…” Thanh âm nghẹn ngào của Lâm Mộ tạm dừng một lát, tâm tình Tô Ngôn giờ đây lại càng thêm phức tạp, Lâm Mộ là đang nói đến anh và cậu sao? Anh không biết đang có bao nhiêu người nghe đài cùng thảo luận chuyện tình của hai người họ.

Thanh âm của Lâm Mộ lại vang lên, “Giờ khắc này, thật hy vọng có thể cứ như vậy mà trôi qua cho đến khi già đi, đó là cả một đời người, mãi cho đến khi ruộng dâu biến thành biển xanh, mãi cho đến khi biển cạn đá mòn, chết cũng quyết không rời xa nhau…”

Câu kia là Lâm Mộ lấy ra từ trong vở kịch nói đầu tiên của cậu, giờ phút này nghe thấy cậu thốt lên câu nói kia, Tô Ngôn bỗng trở nên ngây dại. Mấy câu sau đó Lâm Mộ gian nan nói ra, trong đài lại phát ra tiếng nhạc êm dịu, Lâm Mộ đang khóc, Tô Ngôn có thể nghe thấy, Lâm Mộ đau khổ đều là vì anh, Tô Ngôn anh đang làm cái gì đây? Mấy ngày nay anh đều lãnh đạm với Lâm Mộ, anh là đồ hỗn đản.

Dạ dày đau đến khó nhịn, Lâm Mộ đăng nhập QQ nhờ một người bạn cùng đội, “Tiểu Thất, dạ dày tôi đau quá, cậu giúp tôi tiếp tục được không?”

“Mộ Ngôn, cậu đang không thoải mái sao? Khó trách vừa rồi thanh âm của cậu là lạ, tôi còn tưởng rằng cậu đang khóc nữa chứ, thật là dọa người.”

“Không có gì đâu, cậu giúp tôi phát sóng tiếp, chương trình sắp quay lại rồi. Chuẩn bị nhanh đi.”

“Ân, cậu nghỉ ngơi đi nhé.”

Ca khúc vừa kết thúc, một giọng nữ vang lên, “Chào mọi người, tôi là tiểu Thất, bởi vì hôm nay thân thể của Mộ Ngôn không được tốt cho nên phần còn lại của chương trình tôi sẽ đi cùng mọi người, phía dưới…”

Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại đổi người? Lâm Mộ thân thể không tốt sao? Tô Ngôn nhanh chóng tắt máy tính chạy đi lấy chìa khóa xe.

Trở về phòng ngã lăn ra giường, Lâm Mộ ôm dạ dày đau đớn, không chỉ có dạ dày đau, ngực cũng rất đau, nước mắt không ngừng chảy ra không biết là do dạ dày đau hay tâm đau nữa. Không biết bao lâu sau, Lâm Mộ chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ hồ nghe được âm thanh mở cửa, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc gọi “Mộc Mộc, Mộc Mộc.” Thật là một giấc mộng đẹp, Lâm Mộ mỉm cười.

Tô Ngôn lái xe về nhà, máy tính trong thư phòng vẫn đang mở nhưng trong đó không có ai, mở cửa phòng Lâm Mộ thì phát hiện cậu đang nằm ngủ trên giường, anh kêu mấy tiếng cũng không có phản ứng gì cả, “Mộc Mộc, cậu tỉnh lại đi, cậu làm sao vậy? Tớ là Tô Ngôn, cậu tỉnh lại đi!”

Dùng sức đẩy Lâm Mộ mấy cái, cậu rốt cục cũng mở mắt, “Ngôn… tuy là mơ, nhưng tớ nghe tiếng cậu kêu Mộc Mộc thật rõ.” Lâm Mộ vẫn mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

“Mộc Mộc, tớ là Tô Ngôn, cậu đang nói mơ cái gì? Đừng dọa tớ.” Tô Ngôn thấy Lâm Mộ nói xong không hiểu cậu đang nói đến mơ cái gì.

“Ngôn, cậu không thích tớ cũng được, nhưng vì sao lại muốn tiểu Thiến làm bạn gái của tớ? Ngày hôm qua tớ đã nói với tiểu Thiến tớ không thể làm bạn trai của cô ấy. Tớ không nói cho cô ấy biết là tại sao, cậu có biết là vì cái gì không?” Lâm Mộ tự mình nói xong, thấy Tô Ngôn không trả lời liền tiếp tục nói, “Bởi vì tớ là thích cậu, tới chỉ thích một mình Tô Ngôn cậu, tớ muốn cùng Tô Ngôn cậu ở một chỗ, ô ô ô, vì cái gì cậu lại không cần tớ? Cậu không phải là nói thích tớ sao? Tớ đau quá…”

Lâm Mộ nửa tỉnh nửa mê nói xong, Tô Ngôn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh là đồ ngốc, cư nhiên lại nghĩ Lâm Mộ không thích mình, nghĩ rằng Tống Thiến thích hợp với cậu hơn, cả tuần qua anh là làm cái chuyện ngu ngốc gì đây? Hôm nay là sinh nhật của Lâm Mộ, anh lại làm cho cậu đau khổ như vậy.

“Mộc Mộc, em tỉnh lại đi, đây không phải là mộng, là anh, Tô Ngôn, thật sự là Tô Ngôn.” Tô Ngôn cố gắng lay tỉnh Lâm Mộ đang mơ mơ hồ hồ ở trên giường.

“Ân? Không phải mộng?” Lâm Mộ nâng đầu lên, sờ vào khuôn mặt ấy, rất chân thật, thật sự là Tô Ngôn rồi, “Ngôn…” Lâm Mộ một phen ôm lấy Tô Ngôn khóc càng dữ dội hơn.

“Mộc Mộc ngoan, Mộc Mộc không khóc, đều là anh không tốt, anh hỗn đản anh hỗn đản, anh như thế nào lại không thích Mộc Mộc, anh yêu nhất là Mộc Mộc, về sau anh sẽ không như vậy nữa.” Tô Ngôn ôm Lâm Mộ vào lòng thì thầm.

“Thật sự không phải đang nằm mơ ư?” Lâm Mộ nhìn chằm chằm vào Tô Ngôn muốn xác định lại rõ ràng.

Giờ phút này dù có nói gì cũng không thể biểu đạt hết tâm tình của Tô Ngôn, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của nam hài mà anh vĩnh viễn không muốn buông tay, nhẹ nhàng rồi triền miên, thật nhiệt tình, thật cuồng si…

“Ngô… Ân…” Lâm Mộ cảm nhận nụ hôn của Tô Ngôn, mọi đau thương đều bị hòa tan trong nụ hôn này, một nụ hôn sâu chầm chậm.

“Mộc Mộc, anh yêu em.” Rời khỏi đôi môi Lâm Mộ, Tô Ngôn ở bên tai Lâm Mộ nói lời nhu tình như nước.

“Em cũng yêu anh, Ngôn!” Lâm Mộ đáp lại Tô Ngôn.

Giờ phút này hai người cảm thấy rất hạnh phúc, ôm Lâm Mộ thật lâu đột nhiên Tô Ngôn nghĩ tới chuyện gì đó liền buông Lâm Mộ ra.

“Đúng rồi, Mộc Mộc, thân thể em không thoải mái sao?”

“Ân, dạ dày đau, tim cũng đau.” Lâm Mộ nói xong mặt đỏ bừng bừng.

“Như thế nào đau nhiều như vậy? Mấy ngày hôm nay em ăn cái gì? Còn có làm sao mà lại đau tim nữa?”

“Ngày hôm qua đi ăn đồ nướng với tiểu Thiến, còn hôm nay chưa ăn gì cả. Tim hiện tại đã hết đau rồi.”

“Em biết dạ dày mình không tốt như thế nào còn chạy đi ăn đồ nướng? Hôm nay lại còn dám không ăn cơm.” Tô Ngôn cảm thấy thật bất lực, một tuần lãnh đạm với cậu, cậu liền thành ra như vậy, dạ dày của cậu chắc chắn là đau lắm, nghĩ tới đây anh cảm thấy hối hận không thôi.

“Kia cái gì lại bị đau tim? Trước kia em đâu có triệu chứng đó.” Tô Ngôn vừa hỏi vừa lấy di động ra gọi điện cho tiệm bán cháo.

“Cái kia, cái kia, trước kia anh không có không để ý tới em như mấy ngày vừa rồi, nên tim sẽ không đau.” Lâm Mộ nhỏ giọng nói, cảm giác mặt của mình bây giờ còn đỏ hơn núi Phú Sĩ lúc về chiều.

“A?” Tô Ngôn đột nhiên có phản ứng, Mộc Mộc là đang làm nũng với anh sao? “Thật xin lỗi, đều là anh không tốt.” Anh ôm lấy Lâm Mộ nhẹ nhàng hôn.

Tuy nghĩ muốn hôn sâu hơn, rồi trực tiếp ăn cậu luôn, nhưng Tô Ngôn không có xúc động như lần trước, anh buông Lâm Mộ ra gọi điện thoại cho tiệm cháo đặt cháo Ngọc Thước, rồi mở tủ lấy thuốc cho cậu, tiểu hỗn đản này còn dám không chịu uống thuốc nữa.

Lâm Mộ nhìn Tô Ngôn vội vàng chạy qua chạy lại, anh thật sự đã trở về rồi, chính là Tô Ngôn mà cậu vô cùng yêu thương. Hơn nữa vừa rồi Tô Ngôn còn nói yêu cậu, đúng vậy, Tô Ngôn yêu cậu, mà cậu cũng yêu anh, cậu vui vẻ cười rộ lên, cảm thấy thật hạnh phúc, có Tô Ngôn ở bên thật là tốt.
Bình Luận (0)
Comment