Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 14


Kiếp trước sức khỏe của Tống Minh Viễn rất tốt nên nghe thấy lời này nàng có hơi nghi ngờ, nhớ tới hôm trước thấy y tắm lúc nửa đêm lại càng lo lắng hơn, nhưng bây giờ có muốn cũng không thể qua được vì nàng vẫn còn một số chuyện phải làm.

Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, quyết định tạm gác chuyện này sang một bên sau đó sai một cung nữ đưa Ý Yên tới đây.

Khoảng thời gian vừa qua vì tuyển tú mà nàng và muội ấy phải xa nhau, bây giờ cuối cùng cũng có thể gặp lại.

Mới có hơn một tuần không gặp mà Ý Yên đã tròn lên trông thấy, khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, đã thế khi thấy nàng còn nhào tới nhanh như một cơn gió: “Tỷ tỷ!”
Nhưng phát hiện đang có mấy cung nhân đứng xung quanh đó muội ấy liền hắng giọng, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô của mình: “Nô tì tham kiến quý phi nương nương.”
Chuyện Châu Mộc Vân chữa khỏi bệnh cho Vương gia sau được được phong quý phi đã sớm truyền khắp triều đình, đến cả những phận người thấp bé như Ý Yên còn biết nên bây giờ càng phải cẩn thận hơn để không bị lộ tẩy.

Nhìn tỷ tỷ trước mắt thay đổi nhiều như vậy mắt cô liền rướm lệ, không nhịn được nỗi xúc động mà bật khóc nức nở.

Ý Yên chỉ là một thôn nữ mồ côi sống trên đỉnh núi Đại Sơn từ nhỏ, suốt ngày quanh quẩn bên làn khói trắng và thảo dược nhưng rồi một ngày Thanh Nhàn tỷ tỷ đã đưa về một cô nương – cũng chính là người đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô lúc bấy giờ.

Châu Mộc Vân dạy cô biết bao điều hay lẽ phải, dạy cô về thế giới dưới chân núi lẫn chữ viết, vần thơ.

Khoảng thời gian ấy nhìn thì rất hạnh phúc nhưng Ý Yên rất rõ Châu Mộc Vân hằng đêm đều rửa mặt bằng nước mắt, đau khổ khôn nguôi sau cái chết của phụ mẫu mình, bây giờ thấy mặt nàng rạng rỡ như vậy cô cũng yên tâm phần nào.

Mộc quý phi có dung mạo xinh đẹp, đoan trang lại dịu dàng, tóc ở nửa đầu trên của nàng được đan theo hình số tám sau đó cố định bằng một chiếc trâm cài, còn ở dưới tết lại sau đó gắn hoa tươi.


Một thân xiêm y màu đỏ rực càng tôn lên nước da trắng nõn lẫn ngũ quan tinh xảo, khác hẳn với dáng vẻ u buồn khi nàng sống trên núi Đại Sơn.

Châu Mộc Vân mỉm cười, lấy tay lau nước mắt cho Ý Yên rồi dắt vào bên trong, cùng nhau tán gẫu liền biết được rằng khoảng thời gian rồi muội ấy cũng phải trải qua một số vòng tuyển chọn mới chính thức được chọn làm cung nữ hầu hạ trong cung.

“Muội yên tâm, có chịu ủy khuất gì thì cứ về nói với ta, ta nhất định sẽ bảo vệ muội.”
“Dạ.”
Chốn hậu cung thâm sâu hiểm ác, bẫy rập khôn lường, nàng đã kéo Ý Yên vào vòng xoáy này thì phải bảo vệ muội ấy cho bằng được.

“Hôm nay chuyện cần làm khá nhiều, muội ra quét sân đi, ta sẽ sắp xếp lại đồ đạc.”
“Muội biết rồi.”
Châu Mộc Vân chậm rãi tiến vào bên trong, hầu hết hành lý đều đã được cung nhân sắp xếp ngăn nắp nên việc nàng cần làm bây giờ chỉ là kiếm một gian phòng trống để điều chế thảo dược.

Châu Mộc Vân không biết võ, không biết cách sử dụng đao kiếm nên nàng chỉ có thể tự vệ bằng cách này, sau khi để từng loại vào từng hộc tủ khác nhau liền đi đến khu vườn phía sau để trồng thêm một vài loại cây quý.

Tới khi xong xuôi hết đã là canh một, trời lúc này sớm đã tối sầm lại, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng côn trùng kêu lẫn tiếng gió vi vu, Châu Mộc Vân vui vẻ ra ngoài hít thở không khí trong lành sau đó lại nhớ đến chuyện ban sáng, nàng lóe lên một suy nghĩ, lạch bạch vào trong lấy một bình thuốc rồi đi ra ngoài.

“Ý Yên, theo ta tới Thiên Minh điện.”
Muội ấy trố tròn mắt, cứ tưởng nàng nói nhầm nên lo lắng hỏi lại: “Sao cơ ạ? Tỷ muốn ra ngoài giờ này sao?”

“Ừm, tới chỗ bệ hạ.”
“Nhưng mà…”
“Đi thôi.”
Ý Yên mím môi, mặc dù rất thắc mắc nhưng cũng chỉ đành phụng mệnh đi theo, cẩn thận cầm bình thuốc từ tay Châu Mộc Vân.

Chuyện Tống Minh Viễn không gần nữ sắc nàng cũng có nghe qua nhưng vì muốn chứng thực nên mới mạo hiểm lần nữa, tiện thể đưa cho y một chút thảo dược giúp làm ngon giấc.

Từ Họa Nguyệt cung đến Thiên Minh điện khá gần, Châu Mộc Vân đi chưa đầy một khắc đồng hồ là đã tới nơi nhưng ngay khi nàng định bước vào liền bị thị vệ của Tống Minh Viễn ngăn lại: “Quý phi nương nương, bệ hạ không cho phép người lạ vào điện.”
Nàng nhướng mày, bình tĩnh đáp lại: “Nói với bệ hạ là bổn cung có thứ cần đưa cho người.”
“Bệ hạ hiện đang nghỉ ngơi, nương nương thông cảm.”
Châu Mộc Vân nhếch mép, cười như không cười nhìn nam nhân trước mắt: “Ngươi là Cao Lãng đúng chứ, cứ vào nói với người là bổn cung có thứ cần đưa liên quan tới chuyện hôm trước, nói vậy tự khắc bệ hạ sẽ hiểu.”
Đôi mắt nàng tinh nghịch, gò má ửng hồng cảm điểm xuyết lên nét đẹp kiều diễm.

Sống lại một kiếp nên nàng cũng hiểu rõ con người này, thời hiện đại hắn chính là tri kỉ của Tống Minh Viễn, tuy là một người tốt bụng nhưng tính tình rất cứng nhắc, nếu so với Tống Tử Lam thì cũng không sai khác gì mấy.

Cao Lãng nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng vị quý phi trước mắt thì nhíu chặt mày, nghe nàng nói muốn gặp bệ hạ lúc này thì lại càng nghi ngờ hơn nhưng vì quy củ nên cũng gật đầu một cái rồi đi vào, tới khi đi ra thì thấy mặt hắn tối sầm lại.

Cao Lãng căm phẫn nhìn nàng một cái, mở cửa cho nàng bước vào: “Mời nương nương, nhưng bệ hạ kêu chỉ cho mình người vào.”
Hắn thực sự không hiểu tại sao bệ hạ lại ưu ái Châu Mộc Vân đến vậy, lần trước không những không trách tội nàng mà đến bây giờ cũng rộng lượng cho nàng vào Thiên Minh điện, đã thế khi nãy hắn bẩm báo còn thấy nét mặt người thoáng hiện lên nét vui vẻ hiếm có.


Châu Mộc Vân nghe vậy thì nhếch mép, quả nhiên Tống Minh Viễn không từ chối nàng, vậy thì càng dễ bề hành động hơn.

Nàng nhận lấy bình thuốc từ tay Ý Yên, nháy mắt với muội ấy một cái: “Ngươi về trước đi, bổn cung vào chút rồi sẽ về.”
“Dạ rõ thưa nương nương.”
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, chỉnh trang lại xiêm y mới nhẹ nhàng bước vào.

Bên trong Thiên Minh điện rất rộng nhưng lại không thấy bóng dáng Tống Minh Viễn đâu, đến cả ngự thư phòng lẫn tẩm cung cũng không thấy.

Mà điều đặc biệt hơn là trong này cũng không có bất cứ một cung nhân hay thái giám nào, quả nhiên lời đồn y chán ghét người khác bước chân vào lãnh địa của mình là không sai.

Đôi mày lá liễu khẽ nheo lại, nàng tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng nghe thấy tiếng nước róc rách chảy ra từ một gian phòng cách đó không xa.

Châu Mộc Vân nghiêng người nhìn sang, phát hiện nơi này khá giống với chỗ mình đi nhầm hôm trước.

“Chẳng lẽ bệ hạ vẫn tắm giờ này sao?”
Nàng lo lắng đi lại, chần chờ một lúc lâu mới dám mở cửa để đi vào, lần trước do đang bị thương nên ý thức khi ấy có chút mơ hồ, đến bây giờ mới có thể chứng kiến rõ ràng khung cảnh trước mắt.

Đây không phải là một gian phòng tắm bình thường mà là một cái hồ nước nóng được xây dựng trực tiếp trong điện, đáng buồn thay lại có một tấm bình phong chắn ở giữa nên tầm nhìn cũng hạn chế, cộng thêm làn khói mỏng bốc ra từ hồ khiến nơi này càng thêm mờ mờ ảo ảo.

Châu Mộc Vân không khỏi dâng lên một cảm giác hụt hẫng nhưng nghe thấy tiếng nước chảy cũng rón rén bước lên, cẩn thận núp sau tấm bình phong liền thấy ngay Tống Minh Viễn đang ngâm mình trong hồ.


Đôi mắt nàng sáng rực, nhìn đến nỗi nước dãi cũng muốn chảy ra.

Y đang quay lưng về phía này, thong thả gác hai tay lên thành hồ, tuy chỉ thấy được tấm lưng rắn chắc với bờ vai rộng nhưng cũng đủ khiến lòng nàng xao xuyến.

Châu Mộc Vân cắn môi, cứ đứng đó nhìn đến ngây người, dáng vẻ y ngâm mình trong hồ nước nóng quả thật chính là tiên cảnh trần gian, nếu thời này có máy ảnh thì chắc chắn nàng sẽ chụp lại tới khi đủ một trăm bức mới thôi.

Nhưng nào ngờ mới thoắt cái bóng hình tiêu soái của nam nhân đã không thấy đâu nữa, bên trong hồ nước nóng chỉ có duy nhất mặt hồ phẳng lặng.

Châu Mộc Vân nhíu mày đầy nghi hoặc, cứ tưởng bị tấm bình phong che mất nên tiến lên trước một bước, không may sàn rất trơn nên còn chưa kịp nhìn thì nàng đã bị trượt chân, té cái ầm xuống nước.

“Á á á!”
Thân hình mảnh khảnh như cây cỏ lau trong gió, khi rơi xuống liền khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.

Châu Mộc Vân hoảng loạn nhắm tịt mắt lại, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng để đứng dậy thì một bàn tay to lớn bỗng nắm lấy eo nàng rồi kéo nàng lên.

Châu Mộc Vân thở gấp, mới mở mắt ra liền thấy đang trong vòng tay của Tống Minh Viễn.

Y buông tiếng cười khẽ, không nói không rằng liền cúi người xuống cắn nhẹ một cái lên vành tai của nàng.

“Sao nàng lại tới đây? Nhanh như vậy đã muốn thị tẩm?”
“Ưm… bệ hạ, người…”.

Bình Luận (0)
Comment