Ái Tình, Phát Thiêu Trung

Chương 2.2

‘Xoảng’ một tiếng, Trương Kiến Hiền không cẩn thận đánh rơi bình lưu ly hôm qua lấy làm hung khí không thành nát vụn.

“… Xem ra, Tiểu Hiền Hiền chỉ là tiểu dã miêu, không thích chủ đề huyết tinh bạo lực a…” Tà tà cười, Kim Long nhìn chằm chằm Trương Kiến Hiền.

Không phải vô nghĩa sao? Người bình thường nào nghe đến bên cạnh có người nhắc tới “đại khai sát giới” còn có thể tươi cười thản nhiên hoà nhã?

Huống chi, hai người kia là phần tử bất lương, trên mặt rõ ràng viết: “Ta muốn chém người!”, Trương Kiến Hiền hắn nhất định là bị quỷ ám, mới có thể mặc kệ hạng cặn bã này ở trong nhà mình đàm luận kế hoạch giết người?

Nếu không nghĩ cách giải quyết, một khi xảy ra sự cố, cảnh sát tìm tới cửa sẽ không tốt.

Làm thế nào mới có thể tiễn bước hai gã ôn thần, khôi phục cuộc sống dĩ vãng? Trương Kiến Hiền thu nhặt mảnh vỡ trên sàn, trong đầu chỉ xoay chuyển quanh ý niệm này.

Ô, đau chết! Nghĩ nghĩ mà phân tâm, một mảnh vỡ cắt trúng ngón trỏ của hắn.

Người suy, làm chuyện gì cũng không trôi chảy!

Nghe Kim Long lại nói với thủ hạ: “… Cậu cải trang không tồi, có điều vẫn phải cẩn thận, Xích Hào hẳn còn mai phục quanh đây, khi ra vào phải thật cẩn thận.”

“Dạ, vừa rồi em thấy mấy kẻ khả nghi… Như vậy đi, Lão Đại, lần sau em giả nữ, có thể không gây nhiều chú ý.” Vĩ Tử đứng đắn đề nghị.

Trương Kiến Hiền đen mặt, Vĩ Tử diện mạo không khó coi, muốn giả nữ khẳng định càng rõ ràng, là Gay chuẩn! Gay kỳ thật không đáng sợ, nhưng loại nửa ông nửa thằng, nghĩ tới liền tổn thương thần kinh não, a, dạ dày cũng đau…

“Cậu làm sao vậy?” Kim Long chú ý tới Trương Kiến Hiền không ổn.

“Đau bụng, bệnh cũ.” Nói xong, Trương Kiến Hiền lấy thuốc từ trong tủ kính, ‘cô lỗ cô lỗ’ liền nuốt vào.

Hắn có một thói quen xấu, công tác bận rộn thường xuyên quên ăn cơm, uống cà phê đen đặc, mấy tháng gần đây bởi vì Tiểu Dị bỏ đi tự trách quá sâu, khiến bệnh bao tử khi tốt khi xấu.

Quả nhiên, từ khi Tô Hiểu Dị bỏ đi, hắn mặc kệ là sinh hoạt hay công tác đều không trôi chảy, trước kia nghe bạn bè nói Tô Hiểu Dị là linh vật, cần đối xử thật tốt, hắn còn dè bỉu, hiện tại ngẫm lại quả đúng là vậy, Tô Hiểu Dị đi rồi, vận thế của hắn cũng xuống dốc.

Chỉ tiếc, Tô Hiểu Dị với mình… Đã không thể….

“Mấy kẻ trí thức, không có một chút tự giác, cuối cùng không phải đau đầu thì đau bụng, tự tìm tội chịu.” Kim Long cau mày nói: “Đi nghỉ một lát đi, tỉnh ngủ bệnh gì cũng đều tốt lắm.”

Trương Kiến Hiền không đáp lời, hắn đã giằng co với Kim Long từ sáng đến bây giờ đã là chạng vạng, thần kinh luôn luôn buộc chặt, giữa trưa tuy bị sai đi mua đồ ăn nhanh, nhưng bản thân lại không ăn uống gì, lôi hai hộp cơm trong tủ lạnh ra, dạ dày ‘ùng ục’ liên tục, có thể là do đau bụng, nếu có thể ngủ một hồi thì tốt rồi…

Chậm rãi trở về phòng mình, không đóng cửa, ngã sấp xuống giường, nhắm mắt, ngủ say…

Tốt nhất sau khi tỉnh lại, phát hiện hết thảy đều là mộng…

Nửa đêm mơ mơ màng màng, cảm giác có người lên giường, còn đẩy đẩy bên sườn mình.

“… Tiểu Dị, đừng chen…” Theo thói quen thường ngày, Trương Kiến Hiền xoay người lại, tay vòng qua eo đối phương, như ôm một cái gối ôm.

Ân… Tô Hiểu Dị xúc cảm là lạ, không mềm mại như dĩ vãng… Không sao, chỉ cần đối phương trở về bên hắn là tốt rồi…

Đã lâu không hôn Tô Hiểu Dị… Bắt được, đương nhiên không thể buông tha… Kỳ quái, hôm nay thế nào Tô Hiểu Dị lại chủ động như vậy?

Mà, không đúng, môi cậu ta mềm mại phong nhuận, nhưng bây giờ cảm giác lại khá dày, hơn nữa, Tô Hiểu Dị luôn bị động, sẽ không như bây giờ mãnh liệt mà thô lỗ trực tiếp xâm nhập vào miệng mình…

Hôn nhiệt tình như vậy, không tồi… Xem ra Tô Hiểu Dị bị người khác dạy dỗ không tệ…

Không! Không phải như vậy! Trương Kiến Hiền đột nhiên mở to mắt, đầu giường hôn ám dưới ánh đèn nhỏ, ác mộng đáng sợ nhất xuất hiện trước mắt, người đang hôn mình lại là…

Đẩy đối phương ra, không chút khách khí túm ga giường chà môi mình, muốn đem cả nước miếng của đối phương đều lau sạch.

“Anh, anh đã!” Trương Kiến Hiền kinh sợ quát hỏi.

“Cái gì a, là chính cậu nhìn ta thành Tiểu Dị, cũng không quản ta có nguyện ý hay không, bắt ta hôn.” Kim Long nghiêng người nằm bên cạnh Trương Kiến Hiền, tỉnh bơ nói: “… Bị cường hôn là tôi, kết quả lại là cậu ghê tởm, cậu đến cùng có phải đồng tính luyến ái hay không?”

“Tôi là…!” Vội vàng biện giải, lập tức Trương Kiến Hiền phát hiện đây không phải điểm chính, bắt đầu thẹn quá hoá giận: “Tôi ngủ say mơ mơ màng màng, tưởng là… Anh, làm sao anh không ngủ ở phòng khách?”

Kim Long nín cười, chính vì đối phương ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả đúng sai hắc bạch cũng điên đảo mới mặc cho mình an bài.

“Tôi để Vĩ Tử ngủ ở đó, còn mình vào thăm thân thể cậu một chút, kết quả…” Cười ái muội, cười đến bất thanh bất sở, còn cố ý liếm liếm môi: “Tiểu dã miêu hôn công phu không tồi, làm cho người ta thoả nguyện…”

Nghĩ đến cùng hạng người mình ghét nhất hôn môi, Trương Kiến Hiền dạ dày càng đau đớn, hiện tại hắn chỉ muốn đứng lên, vào phòng tắm dùng kem thật đặc mà đánh răng, hơn nữa phải tắm rửa, xóa sạch xúc cảm đối phương còn lưu trên người mình.

Nửa người trên mới vừa định đứng lên đã bị áp chế, Kim Long khó hiểu hỏi: “Cậu làm gì thế?”

“Tôi, anh… Anh thích nơi này, tôi qua khách phòng ngủ, nếu không trên lầu còn có thư phòng, trải chăn đệm nằm dưới đất cũng được… Tóm lại, tôi không thể với anh…” Có chút bối rối.

“Ai, cậu là đồng tính a, tôi còn không lo bị cậu lợi dụng, thế nào cậu lại sợ tôi vậy chứ?” Kim Long chết cũng không buông hắn ra, còn cố ý hỏi.

Trương Kiến Hiền giãy vài cái, phát hiện đối phương khí lực lớn hơn mình, hơn nữa giữ ở góc độ tinh chuẩn, đúng nơi mình không thể dùng lực, đành buông tha.

“Cái kia, anh… Vừa rồi mặc kệ tôi làm gì, cũng không phải nhằm vào anh… Tôi là vô tình.” Trương Kiến Hiền cũng không biết nên giải thích thế nào.

“Hôn nhiệt tình như vậy, cậu còn nói là vô tình? Thực đả thương người.” Kim Long chỉ trích.

Trương Kiến Hiền cơ hồ mắt trắng dã, hắn lấy vài giây hồi phục bình tĩnh, nói: “Tôi phải nói rõ, cho dù là thích người khác giới, cũng không thể cứ gặp con gái là động dục đi? Tôi cũng có hình tượng yêu thích, tuyệt không ra tay với anh.”

Ngụ ý, chính là muốn Kim Long yên tâm, Trương Kiến Hiền hắn không phải là hạng ‘ăn tạp’.

Kim Long đương nhiên hiểu ám chỉ, nháy mắt mấy cái hỏi: “Cậu thích loại thế nào?”

“Xinh đẹp, tuấn mỹ, đáng yêu, quan hệ sạch sẽ, không tục khí lăng nhăng, tôi đều thích.”

“Nói như vậy, chúng ta thực giống nhau, Tiểu Hiền Hiền tôi cho cậu biết, tôi cũng thích xinh đẹp, mỹ nhân.” Kim Long cười dài.

Trương Kiến Hiền tâm nhảy dựng, đột nhiên cảnh giác, đoán rằng Kim Long có phải đang ám chỉ cái gì đó đến mình? Sợ nói còn chưa rõ, Trương Kiến Hiền đặc biệt giải thích: “… Tôi chưa bao giờ kết giao với người như anh, một người cũng không.”

“Ta đây có cái gì không tốt? Ta được xưng Kim Long “giang hồ nhất điều vô để long, đả biến hoa quốc vô địch thủ”, đàn bà đều chết vì ta.” Dương dương tự đắc thuyết.

“Phụ nữ thích anh là việc của anh, nói thật, tôi Trương Kiến Hiền cũng là quý công tử có tiếng ở bar, người ái mộ đông như kiến cỏ, vài vị phu nhân có tiền ở thương hội thấy tôi, còn sai người nói muốn bao nuôi tôi, hừ, đáng tiếc, tôi không thích phụ nữ.”

Trương Kiến Hiền nhịn không được nổi tâm đấu đá với Kim Long.

“… Như vậy, Tiểu Hiền Hiền, Tiểu Dị trong miệng cậu… Hắn đẹp không?” Kim Long liếc mắt hỏi.

“Anh hỏi Tiểu Dị làm gì?” Trương Kiến Hiền giận tái mặt.

“Tôi nhiều lần đều bị cậu ngộ nhận thành hắn, tôi đoán, hắn rất giống tôi đi.” Kim Long cố ý nói như vậy.

Trương Kiến Hiền quả nhiên trúng kế, khinh thường trả lời: “Tiểu Dị đáng yêu vô cùng, trời sinh gương mặt tiểu oa oa, hơn nữa săn sóc, còn làm được một tay thức ăn ngon, anh cùng hắn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một chút cũng không giống.”

“Dù ôn nhu săn sóc thế nào, hắn cũng đã đi… Nhìn dáng vẻ cậu là biết, hắn đã đi hẳn, hoàn toàn đoạt tuyệt, đúng hay không?”

Kim Long như vô tình hỏi tới, nhưng lại là cây kim nhọn đam xuyên qua tâm Trương Kiến Hiền, hắn nháy mắt run rẩy, đột nhiên lật người, dựa vào tường kéo chăn trùm kín mít, giống như kén tằm, mặc đại ca hắc đạo bên ngoài lạnh lẽo.

“… Quả nhiên là tiểu dã miêu bị chủ nhân vứt bỏ…” Nhìn hắn cuốn thành một đoàn, Kim Long thì thào nói.

Trương Kiến Hiền nghe được, bất quá, hắn không bao giờ muốn cùng hắc đạo đại ca thảo luận về tình nhân cũ Tô Hiểu Dị, Tô Hiểu Dị đã sớm cho mình đáp án rõ ràng, không trở lại.

Hiện giờ cô đơn tĩch mịch, là gây tội thì phải chịu tội, không thể trách người khác, chỉ có thể trách mình, mình là thằng khốn có mắt như mù, so với thằng khốn còn khốn nạn hơn.

Tiểu Dị…

Lúc này, cảm giác được Kim Long nhích lại gần, tay còn vòng qua người mình.

“… Tôi không hứng thú với Ander tháp người, tôi thích người hiện đại.” Trương Kiến Hiền tận lực nói uyển chuyển.

“Tiểu Hiền Hiền quả nhiên là phần tử trí thức, nói cái gì đản tháp người ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.” Kim Long càng đến gần: “Ta xem như người hiện đại, nói vậy, Tiểu Hiền Hiền thích ta.”

Đàn gảy tai trâu, gà nói với vịt, Trương Kiến Hiền ở trong lòng đem hết khả năng oán thầm.

“Đại ca, đừng đùa nữa, để cho tôi ngủ đi, đợi ngày mai, ngài muốn tìm ai báo thù thì báo thù, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi chỉ cần ngài trả lại cuộc sống bình thường cho tôi.” Luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại.

Kim Long mặc kệ hắn, cũng không trả lời, vài giây sau, tiếng ngáy đều đều từ phía sau Trương Kiến Hiền truyền đến.

Hừ, Trương Kiến Hiền hắn cũng ghét nhất người ngủ mà ngáy, cái loại người này nếu bò lên giường hắn, hắn liền muốn rời giường.

Chỉ tiếc, đối phương là đại ca hắc đạo, am hiểu kỹ xảo thiết lập thiên la địa võng, đem Trương Kiến Hiền ôm thật chặt, trốn không thoát.
Bình Luận (0)
Comment