Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 1.1

Quán Đại Đồng, nằm ở con đường được coi là náo nhiệt nhất Đài Bắc, hôm nay, vẫn bận rộn như thường ngày, ông chủ Tần Đại Đồng điểm hàng xong, nhân viên Tiểu Trình đi giao hàng đã trở về.

Tiểu Trình, năm nay mới hai mươi cái xuân xanh, bề ngoài sáng sủa, bộ dáng giống như một sinh viên, đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, sau khi tốt nghiệp trung học cũng không học lên nữa, đầy mười tám tuổi liền nhập doanh, giải ngũ xong liền chạy đến chỗ Tần Đại Đồng công tác.”Đại Đồng ca, đây là tiền thu nhà hàng cùng Box… … chủ Box Amy đại tỷ hỏi, sao lâu rồi không thấy anh qua đó? Đại tỷ nói rất nhớ anh đó…” Tiểu Trình đưa tiền, thuận miệng nói.

Tần Đại Đồng trừng mắt một cái, ánh mắt thực khốc, muốn giết người —— đáng tiếc, kẻ chuyển lời vẫn hồn nhiên chưa tỉnh, cái mũi đã bắt được hương khí từ phòng bếp, không tự chủ được chạy đến cửa bếp.

“A, thơm quá nga, Tiểu Dị ca hôm nay làm món gì thế?” Hỏi người có địa vị lớn nhất, diện mạo đáng yêu nhất, giỏi giả bộ đáng thương nhất – Tô Hiểu Dị.

Tiểu Trình nhìn một bàn đầy đồ ăn mà rớt nước miếng, thế nhưng không dám chạm tới, bởi vì Tô Hiểu Dị đã từng hạ lệnh, ngoài Tần Đại Bằng ở ngoài, khi cậu ta đang nấu ăn không ai được vào bếp, không thì sẽ ăn ngay cái nồi. Ban đầu Tiểu Trình còn tưởng Tô Hiểu Dị chỉ dọa người, chờ đầu mình sưng như cái bánh bao, cậu mới nhớ giáo huấn, chỉ dám ở cạnh cửa nhìn lén.

Tô Hiểu Dị đang đem một đĩa cá rán vàng óng toả hương ngào ngạt đặt lên bàn, chính là mùi này, Tiểu Trình một bên tính toán, nhất định trước khi Tần Đại Bằng đến, phải cướp được bóng cá mình yêu nhất.

Đầu bếp cười dài, hỏi tiểu cẩu đang chảy nước miếng ngoài cửa: “Muốn, ăn?”

“Muốn, khi nào thì dọn cơm?” Ra sức gật đầu.

“Vậy, cậu nói cho tôi biết, chủ Box Amy là ai a? Bộ dạng có xinh đẹp hay không? Có già hơn Đại Đồng ca không?” Tô Hiểu Dị cười đến vô hại, hỏi.

“Amy tỷ? Đương nhiên xinh đẹp,thân người nở nang, rất nhiều người chết mê chết mệt, mỗi đêm đều chen chúc vào quán bar của đại tỷ, có điều Amy tỷ nói, đại tỷ chỉ yêu thích đàn ông đáng tin cậy như Đại Đồng ca, muốn gả cho anh ấy…” Tiểu Trình mắt nhìn chằm chằm con cá, vô cùng lưu loát nói ra bí mật.

“Tiểu Trình!” Ông chủ Tần Đại Đồng sắc mặt trắng bệch: “Nói nhảm cái gì thế?”

“Em không nói nhảm a, đúng rồi, Amy tỷ còn nói, hai ngày nữa đại tỷ đến tìm anh tâm sự a…” Tiếp tục chuyển lời.

Mặt Tần Đại Đồng hoá xanh.

Tô Hiểu Dị đem cá rán đặt lên bàn, nói “Tiểu Trình, cậu ăn trước đi, tôi phải hỏi Đại Đồng ca một việc. ”

Tiểu Trình gật đầu, trộm cười, cũng không ngốc đến độ tiểu bạch kiểm, tự động ngồi xuống bàn ăn, để vợ chồng son kia tự giải quyết một vài chuyện.

Tần Đại Đồng kéo tiểu tình nhân ra sau quầy, nhỏ giọng biện giải: “Đừng nghe Tiểu Trình nói bậy, anh một chút cũng không muốn cưới Amy.”

“Chẳng phải Đại Đồng ca trước kia thực thích con gái sao? Nếu cô chủ quán bar đẫy đà đó đến cướp anh, em làm sao bây giờ?” nói xong mắt Tô Hiểu Dị lại đỏ.

“Anh thích nhất Tiểu Dị, tin tưởng anh, anh tuyệt đối không thay lòng đổi dạ, đời này chỉ ở bên Tiểu Dị.” Tần Đại Đồng có chút lo lắng, vội vàng dỗ Tô Hiểu Dị: “Amy chỉ là nói mấy lời ngoại giao, cố ý nói giỡn với Tiểu Trình, cô ấy có nhiều người theo đuổi như vậy, đâu lý nào lại để ý tới anh.”

“Thật sự? Anh trước kia không có gì mờ ám với Amy?” Tô Hiểu Dị ngước nhìn Tần Đại Đồng hỏi.

“… Hiện tại không có, hiện tại chỉ có Tiểu Dị.” không thể nói dối Tô Hiểu Dị, Tần Đại Đồng trầm mặc một hồi, mới trả lời.

Tô Hiểu Dị nghe xong cực kỳ vừa lòng, tuy rằng chú ý lời Tần Đại Đồng, anh cùng cô chủ kia thực sự có quan hệ thất thất bát bát gì đó, bất quá, Tần Đại Đồng cũng không nói dối mình, trả lời như vậy, đã đủ làm cho mình an tâm.

Bất quá, vẫn nên đánh một trận đề phòng.

“Đại Đồng ca, anh sẽ không ra ngoài đánh dã thực, phải không?” Trát trát nhãn tình hỏi.

“Đương nhiên sẽ không, hàng đều do Tiểu Trình phụ trách giao, anh một chút cũng không muốn chạm mặt cô ấy.” Tần Đại Đồng kéo người đến gần hơn, nhỏ giọng nói bên tai: “Mỗi ngày được em ‘uy no’, căn bản không muốn ra ngoài ăn loạn.”

Tô Hiểu Dị ha ha cười, cũng ở bên tai Tần Đại Đồng nói gì đó, không chú ý tới đồng sự kiêm thực khách Tần Đại Bằng đã vọt qua người, lao vào bếp.

Tần Đại Bằng, là em họ ông chủ Tần Đại Đồng, bề ngoài cũng không khác biệt lắm so với anh họ mình, đều là cực phú anh tuấn (đẹp trai nhà giàu), cùng Tô Hiểu Dị công tác ở một công ty môi giới.

Mấy tháng trước, bởi vì đồng sự Tô Hiểu Dị bị tên tình nhân thối tha đá, còn bị đuổi khỏi nhà, vừa hay lúc ấy Tần Đại Đồng đang muốn tìm người thuê nhà, liền giới thiệu cho đồng sự, kết quả giờ thành một đôi gian phu dâm phụ.

Mặc dù họ là một đôi đồng tính, nhưng nhìn anh họ cùng đồng sự mỗi ngày hạnh phúc lại khoái hoạt, Tần Đại Bằng cũng nhịn không nổi cảm thán mình giường đơn gối chiếc khó ngủ a, hơn nữa hắn mỗi ngày đều chạy tới, quen khẩu vị Tô Hiểu Dị nấu, hắn cũng rất hi vọng lão bà tương lai cũng là một tay hảo trù nghệ như vậy, mới không uổng công hắn tiến vào mộ phần tình yêu.

Thông minh lướt qua hai tên ngốc đang đắm chìm trong thế giới riêng, trực tiếp nhảy vào bếp, nhỏ giọng hỏi Tiểu Trình đương cúi đầu và cơm: “Đôi này lại làm sao vậy? Không ăn cơm, lại vội vàng ái ý?”

“Tiểu Dị ca lại đang giả trư ăn cọp, thật là lợi hại, công phu làm nũng càng lúc càng cao… Đại Đồng ca cũng thiệt là, chiều hắn cứ như gì ấy, tôi thấy ảnh đời này đừng mong xoay người.” Tiểu Trình phát lời bình.

“Đánh cuộc, cậu đoán hai người bọn họ sẽ ăn cơm trước, vẫn về phòng trước?” Tần Đại Bằng chà tay, lại muốn gạt tiền mồ hôi nước mắt của Tiểu Trình.

“Không cá, mỗi lần cá tôi đều thua.” Tiểu Trình nhớ đến kinh nghiệm trong dĩ vãng, bĩu môi: “Anh rút cả đống tiền của tôi rồi, hôm nay tha cho tôi đi.”

“… Bọn hắn nhất định lên lầu trước, vừa lúc, chúng ta ăn cơm, dọn sạch đống này… Di, cá rán? Cậu thật to gan, dám trộm bóng cá trước, quá đáng!” Nói xong, liền bổ nhào về phía trước, định cướp nốt miếng nhỏ trong bát đối phương.

Tiểu Trình bình thường thua tiền Tần Đại Bằng rất nhiều, oán hận chất chứa đã lâu, lập tức đem miếng cá bỏ vào miệng, thị uy: “Nhai này, ngon a ngon…” (không kịp rồi, ta chảy nước miếng…)

Tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tần Đại Bằng, phát hiện tiểu tử ngốc Trình Mặc Sĩ càng lúc càng tinh, cũng càng lúc càng khó chiếm tiện nghi.

Quên đi, sáng mất chiều thu, thêm cơm, nhằm nhưng món khác mà vươn tay…

“Ân, ăn ngon ăn ngon, Tiểu Dị lợi hại, tôm khô Triều Tiên đơn giản, vào tay cậu liền biết thành đặc biệt, giòn lại thơm…” Tần Đại Bằng vừa ăn vừa khen ngợi.

“Không cần cố ý kêu lớn tiếng như vậy, hắn cùng Đại Đồng ca đã về phòng bồi dưỡng tình cảm rồi… thật là, hôm nay là thứ bảy a, Tiểu Dị ca không cần đi làm, giữa trưa đã kéo nhau làm chuyện xấu? Cố ý để kẻ còn không có bạn gái như tôi ghen tị có phải không?” Tiểu Trình oán hận.

“Hâm mộ sao? Hâm mộ thì tìm bạn gái đi… Có cần tôi giới thiệu không?”

“không, nga,… tôi không có nhiều thời gian quen bạn gái…” Chủ đề này, ngoài ý muốn làm Tiểu Trình mặt đỏ.

“… hiện tại Đại Đồng ca vì Tiểu Dị, cuối tuần cũng không ở nhà, mang hắn chạy ngược chạy xuôi chơi xung quanh, cậu được nghỉ như vậy, sao lại không có thời gian? Đúng rồi, lúc trước không phải cậu nói sẽ thi cao đẳng sao, chuẩn bị thế nào?” Tần Đại Bằng hỏi.

“Ân…” Tiểu Trình gãi gãi đầu: “Mấy năm không sờ sách vở, khó lấy lại kiến thức, anh cũng biết, tôi sáng công tác, khuya về nhà vừa mở sách, đã muốn ngủ…”

Tần Đại Bằng vừa ăn cơm vừa nói: “Nói cho cùng cậu cũng là một đứa trẻ ngoan đó chứ, thông thường tầm tuổi này đều bỏ bê học hành, mê thần tượng, cậu lại không học tiếp mà đi làm lính, xuất ngũ lập tức đi làm… Có điều, bằng cấp cao một chút vẫn tốt hơn, cậu cũng không thể cả đời làm nhân viên cửa hàng đi?”

Tiểu Trình cúi đầu, cậu đương nhiên biết bằng cấp không phải điều kiện duy nhất để tìm được việc, nhưng muốn tìm được việc tốt, để thay đổi hoàn cảnh cùng chỗ đứng cho bản thân, bằng cấp là không thể thiếu.

Tần Đại Bằng thờ ơ nhìn, hắn kỳ thật cũng thích thiêu niên Tiểu Trình này, không có việc gì liền thích trêu chọc cậu, cùng cậu kể chuyện phiếm cười, tuy rằng hai người hơn kém nhau nhiều tuổi, Tần Đại Bằng vẫn coi đối phương như bạn bè, lúc này phát hiện sắc mặt cậu ảm đạm, vỗ vỗ vai an ủi.

“Yên tâm, tôi biết cậu không có nhiều tiền tham gia lớp học luyện thi… Cậu gặp bài khó có thể hỏi tôi hoặc Tiểu Dị, tôi có thể dạy cậu Anh văn… Không cần nghi ngờ, tôi thuộc bộ nghiệp vụ, trình độ Anh văn đương nhiên phải cao, thời trung học trình độ toán học cũng kha khá, cứ hỏi thoải mái!”

“Thật sự có thể chứ? Tôi nghe Tiểu Dị ca nói, anh gần đây không phải tích cực tham gia quan hệ hữu nghị cùng công ty Ngân Biệt?” Tiểu Trình cẩn thận hỏi.

Tần Đại Bằng ngẩn ra: “Tham gia quan hệ hữu nghị là tham gia quan hệ hữu nghị, quan hệ gì với việc dạy phụ đạo cho cậu?”

“Tham gia quan hệ hữu nghị, sẽ gặp bạn gái, sau đó thời gian của anh sẽ ít đi, tôi ngại gây phiền toái cho anh, càng khỏi nói Tiểu Dị ca, hắn tan ca còn phải làm cơm chúng ta, hơn nữa hắn với Đại Đồng ca… Tiểu Dị ca thường thường oán hận đau lưng, tôi sao có thể nhẫn tâm…”

“Vậy cũng chờ tôi có bạn gái hay không đã, cậu a, sợ đông sợ tây, chuyện gì cũng không làm được… Hảo, hôm nay về nhà vạch ra kế hoạch ôn tập… Khi nào cuộc thi bắt đầu?”

“Ngày hôm nay bắt đầu, chờ sang năm.” Tiểu Trình trả lời.

“Hảo, quyết định như vậy… Sách ôn thi có đủ chứ? Ngày mai nghỉ, vừa lúc tôi muốn đi shopping, cậu thiếu cái gì, đi mua luôn.” Tần Đại Bằng nói.

Tiểu Trình ngẫm lại, hình như thiếu mấy quyển, ra hiệu sách xem cũng tốt, huống hồ thối Đại Bằng muốn dẫn mình đi, hẳn sẽ tiết kiệm được mớ tiền, cớ sao không đi? Lập tức đồng ý.

Tần Đại Bằng lúc này bắt đầu kênh kiệu, đòi công đạo: “Tôi sẽ tận tâm tận lực dạy cậu, từ hôm nay trở đi cậu phải biết điều một chút, thấy tôi tới phải chủ động lấy nước, lúc ăn cơm phải chủ động gắp chân gà vào bát tôi, biết không?”

Có việc cầu người, Tiểu Trình kính cẩn đáp: “Dạ.”

“Từ nay về sau cũng không được gọi tôi là thối Đại Bằng, phải gọi là thầy, đây là phép tắc cơ bản.”

“Vâng…” Mắt trắng dã.

“Thầy giáo vĩ đại nhất, sau này tôi muốn cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, hiểu không?” Yêu cầu quá phận.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đồng ý yêu cầu của Tần Đại Bằng —— Tần Đại Bằng thật quá thoả mãn, khen ngợi Tiểu Trình còn có thể thành tài.
Bình Luận (0)
Comment