Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 9.2

Buổi sáng đồng hồ báo thức vang lên, là lúc Tần Đại Bằng cố định rời giường đi làm, thế nhưng hắn lại tắt báo thức, ôm lấy Tiểu Trình tiếp tục ngủ.

Tiểu Trình cũng tỉnh, lắc lắc đối phương: “Thối… Thối Đại Bằng, không phải đi làm? Rời giường đi…”

“… Hôm nay nghỉ… Em cũng xin phép đi… Hôm qua quán bận rộn như vậy, Đại Đồng ca sẽ cho phép…” Hàm hàm hồ hồ yêu cầu.

Đề nghị thú vị, thật khiến người động tâm, lăn lộn cả đêm, Tiểu Trình đúng là mệt muốn chết rồi, hiện tại chỉ muốn ngủ, ngủ đến chết.

Bất quá, cậu da mặt mỏng sao dám xin nghỉ chứ? Vậy chẳng phải chứng minh đêm qua mình là chuyện xấu sao? Cho nên cậu tiếp tục lay Tần Đại Bằng.

“… Không được, em muốn đi làm…” Khổ hề hề nói.

“Ai, chúng ta mới tân hôn a, một ngày nghỉ có là gì? Hôm nay đi chọn giường mới, cái này bỏ đi.”

“Vì sao? Giường này còn mới mà?” Nhà Tiểu Trình không mấy khá giả, cho nên rất ghét lãng phí.

“Giường này quá nhỏ, rất nhiều tư thế không làm được…” Tần Đại Bằng nghiêm túc giải thích: “Hôm nay đi chọn giường đôi lớn, sau này em ở đây luôn… Lý do? Đơn giản, nói với ba mẹ em, vì thi đại học, anh có tránh nhiệm mỗi ngày kèm cặp cho em, cứ như vậy.”

“Anh thật bá đạo, còn nói sau khi đều nghe em, kết quả tất cả đều tự lo liệu.” Tiểu Trình chu môi, cảm giác mình đang thiệt thòi lớn.

Xoa xoa đầu cậu, Tần Đại Bằng nói: “Vì em đôi khi ngây ngây ngốc ngốc, cho nên anh mới phải ý kiến a… Được rồi, để anh gọi cho Tiểu Dị…”

Tô Hiểu Dị nhận điện, cậu vô cùng kinh ngạc: “Đại Bằng cậu có vẻ xuân phong đắc ý a… Có phải thất tình bị đả kích quá nặng, bị chập a?”

“Không có, tôi không bị thất tình, hắc hắc, người bỏ đi giờ đã trở lại, ha ha, tôi hạnh phúc muốn chết, sau tính đem đêm giáng sinh trở thành ngày kỷ niệm tình yêu…”

Càng nói càng kỳ cục, Tiểu Trình nhịn không được đánh hắn, mắng: “Đứng đắn chút.”

Tô Hiểu Dị nghe thấy tiếng Tiểu Trình, liên hệ với lời Tần Đại Bằng nói, lại càng kinh ngạc: “Tiểu Trình ở chỗ cậu? Cậu không phải là đến nhà hàng bắt người chứ? Như vậy không tốt, là hành vi phạm tội.”

“Nào có bắt cóc a? Bọn tôi lưỡng tình tương duyệt ngọt ngào mật mật, sông cạn đá mòn tình này không đổi, sét đánh chớp hạ mưa đá gió lốc đều tách được…”

Tô Hiểu Dị run rẩy một chút, cậu cuối cùng cũng nếm được cảm giác buồn nôn do không khí quanh đôi tình lữ gây ra.

“Tần Đại Bằng tiên sinh, đã có tình nhân sẽ thành thân thuộc, chúc mừng ngài.” Tô Hiểu Dị đang vội đi làm, không kiên nhẫn hỏi: “Xin hỏi quý ngài sáng sớm không định rời nhà, lại gọi điện cho tôi, chẳng lẽ chỉ muốn báo tin vui sao?”

“Khụ khụ…” Tần Đại Bằng thanh thanh yết hầu: “Tiểu Dị a, hôm nay giúp tôi xin nghỉ bệnh… Tôi đêm qua hầu hạ Tiểu Trình hết tâm sức, thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong, cần nghỉ ngơi lấy sức một phen… Nghiệp vụ hôm nay của tôi nhờ cậu lo hộ, bên Âu Mĩ còn phải giả vờ thả, không việc gì phải vội.”

Tiểu Trình nhéo, giáo huấn Tần Đại Bằng nói chuyện không biết tiết chế.

“Quá đáng, cậu có biết hôm nay trong công ty có bao nhiêu cô nàng muốn giảng đại nghĩa với cậu không? Cậu vắng mặt, gặp xui xẻo đều là tôi.” Tô Hiểu Dị khó chịu.

“Làm ơn đi, khi nào cậu cùng Đại Đồng ca đi chơi thì tôi sẽ không nói hai lời liền gánh việc cho cậu, để cậu tận hứng, thế nào?” Tần Đại Bằng đưa điều kiện.

Tô Hiểu Dị nghĩ, không tồi, vốn định cùng Đại Đồng ca xuất ngoại mầy ngày, nghiệp vụ mình cùng Tần Đại Bằng lại có khá giống nhau, hắn dốc sức giúp đỡ, chủ quản cũng sẽ hào phóng cho nghỉ phép.

“Được rồi… Cái gì, Tiểu Trình cũng muốn nghỉ? Không được, một mình Đại Đồng ca sẽ mệt chết.” Tô Hiểu Dị oán hận, bất quá vẫn hỏi ý kiến Tần Đại Đồng bên cạnh.

“Đại Đồng ca nói, cho Tiểu Trình xin phép một ngày, nhưng là trong năm cậu có nghĩa vụ qua đây hỗ trợ, OK?”

Tần Đại Bằng cúp điện thoại, cười với Tiểu Trình: “Đã xong, cả ngày hôm này có thể với em như keo như sơn.”

“… Thối Đại Bằng, em phát giác anh hôm nay nói chuyện đều ngọt thỉu, thật kỳ quái…” Tiểu Trình dụi mắt, muốn xác định kẻ đang ôm mình có đúng là Tần Đại Bằng hay không.

“Buồn nôn? Không có a, vì anh được Tiểu Dị thức tỉnh, nếu không đem tâm ý của mình hảo hảo nói ra, em vĩnh viễn không biết anh nghĩ gì, như tối qua, anh thiếu chút nữa đã mất em…”

Tiểu Trình lại đỏ mặt, nói: “Em đã biết, cho nên anh không cần… Nghe những lời này thực thẹn thùng da, anh ngại chúng ta hứng độc của Đại Đồng ca Tiểu Dị ca phát ra còn chưa đủ?”

“Không biết a, anh sau này mỗi ngày sẽ nói với em lời ngon tiếng ngọt, Trung Anh Nhật đều được, nếu muốn nghe Hàn, anh cũng có thể đi học, thế nào, từ giờ trở đi, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em chết mất, yêu em yêu tận trong tâm khảm…” Tần Đại Bằng nói lên lời tâm tình tự nhiên hào phóng, còn càng nói tiếng càng lớn.

“Được rồi được rồi, đủ rồi, nói một lần là được…” Tiểu Trình bịt kín lỗ tai, lưỡng tình tương duyệt sáng sớm ngày thứ hai, thiếu chút nữa bị ‘mật ngọt chết ruồi’, khóc không ra nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment