Lúc đó nàng được Thất gia một tay ôm vào lòng, góc kiếm chỉ cần lệch đi một chút là có thể khiến Thất gia trở tay không kịp, vậy mà người nọ lại chọn g.i.ế.c nàng, chẳng lẽ với kẻ đứng sau màn, g.i.ế.c nàng còn có lợi hơn là trực tiếp g.i.ế.c Thất gia sao?
Nguyễn Hạnh nghĩ mãi không hiểu, nhưng nàng biết, dù là vài tháng sau hay vài năm sau, chỉ cần Thất gia dẫn nàng ra khỏi thành, bọn họ sẽ gặp phải tập kích, nàng sẽ c.h.ế.t trong lần tập kích đó, nàng không có cách nào tránh khỏi kiếp nạn này, trừ phi nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
Xem ra phải thay đổi cách suy nghĩ mới tìm được lời giải thích hợp, nàng biết tư chất tu luyện của mình cực kém, vậy có thể dùng võ nhập đạo hay không? Trước kia nàng không biết người của Hồng Đầu Bang thật sự biết võ công, bây giờ đã biết rồi, đây cũng coi như là một lựa chọn tốt.
Chỉ là, bên cạnh Thất gia chỉ có một mình ngài ấy biết loại chân khí đó, cả Hồng Đầu Bang e là cũng không có mấy người đủ tư cách học, nàng rất khó học được loại công pháp này từ Thất gia.
Nghĩ nhiều vô ích, Nguyễn Hạnh lại bắt đầu mô phỏng.
[Đang mô phỏng]
Sáu tuổi, ngươi được Thất gia thưởng thức, gia nhập Hồng Đầu Bang, bái Thạch sư phụ học tập đổ thuật. Tuy ngươi lanh lợi thông minh, nhưng lại không mấy để tâm đến việc học đổ thuật, gần hai tháng trôi qua mà chẳng có chút tiến bộ nào, ngược lại suốt ngày lân la đến các phân đà, kết giao với bang chúng, quan sát bọn họ luyện tập quyền cước công phu. Thạch sư phụ rất thất vọng về ngươi.
Bảy tuổi, ngươi lén lút học trộm những chiêu thức quyền cước của bang chúng trong đường khẩu, gom góp lại rồi ngày ngày âm thầm luyện tập. Hành động của ngươi không thể qua mắt được Thạch sư phụ ở ngay phòng bên cạnh. Ông quở trách ngươi, bảo rằng học võ công và học cờ b.ạ.c sẽ có kết quả khác nhau một trời một vực, nhưng ngươi bỏ ngoài tai. Thạch sư phụ tức giận đuổi ngươi đi rồi báo chuyện này cho Thất gia. Thất gia không hề trách phạt ngươi, ngươi vẫn tiếp tục bám trụ ở đường khẩu của Thất gia để luyện công.
Tám tuổi, ngươi công khai luyện tập những chiêu thức học lỏm được, mọi người trong đường khẩu của Thất gia xem ngươi như người vô hình. Một hôm, mẹ ngươi đột nhiên đến tìm, nói rằng chân của cha bị gãy cần thuốc men đắt tiền mới chữa khỏi, nhưng trong nhà không đủ tiền, cha muốn bán chị gái để lấy tiền mua thuốc. Mẹ bảo ngươi nghĩ cách giúp đỡ. Ngươi không có bất kỳ nguồn thu nhập nào trong Hồng Đầu Bang, chỉ có thể cầu xin Thất gia, nhưng Thất gia không chịu gặp, mẹ ngươi đành thất vọng ra về.