Ai Yêu Ai

Chương 44

Triệu Thuần Hi trước đây ỷ vào mẫu thân trong cung được sủng ái, vì vậy luôn cảm thấy mình tài trí hơn người, dù là bởi vì nguyên nhân đồ cưới không thể không giả vờ cúi đầu trước Quan Tố Y, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy mình ưu việt, cho là mình mới là cường thế một phương, mà Quan Tố Y chỉ là kẻ đần bị nàng che mắt, bài bố, trêu đùa.Nhưng hiện tại, những chỗ nàng dựa vào, những quang cảnh đắc chí, đều từ cây san hô vỡ vụn mà hóa thành hư ảo, lúc này lại thỏa hiệp với Quan Tố Y, giống tù binh bị bắt được, tù phạm bị giam giữ, nô lệ bị áp bách, tự tôn vỡ vụn, trong lòng tràn đầy khuất nhục.

Quan Tố Y đã phát ngôn sẽ mặc kệ nàng, nàng cũng tuyệt đối không muốn tụ tập sang bên đó, càng không cam lòng dập đầu nhận sai. Nhưng mà đồ cưới không thể không lấy, hôn sự không thể không bàn, hai vấn đề này nên giải quyết như thế nào đây? Dứt khoát làm một lần vất vả để suốt đời nhàn nhã đánh Quan Tố Y nằm sấp. Bẻ gẫy ngông nghênh, tiêu hủy hi vọng, làm bẩn thanh danh của cô ta, xem cô ta lấy cái gì để miệt thị người khác, và lấy cái gì để tới dạy mình?

Nghĩ như vậy, Triệu Thuần Hi sai Hà Hương, “Lấy cái rương mà dì cả ta đưa cho ta ra đây.”

“Tiểu thư ngài muốn động thủ sao? Nhưng ở nhà giữa không có cái đinh của chúng ta, việc này không dễ làm đâu!” Hà Hương lôi từ dưới giường ra một rương gỗ đỏ, nắp hòm sáng bóng, có thể thấy được thường xuyên được người vuốt ve. Mở ra xem, bên trong tất cả đều là bình bình lọ lọ, tản mát ra mùi quỷ dị khó ngửi.

Nhắc tới điều này, Triệu Thuần Hi lại thầm hận một trận. Quan Tố Y đã nhổ hết đinh nàng xếp vào nhà giữa, nếu như tiền tài quyền thế nhà ngoại còn lớn, thu mua thêm mấy cái sẽ rất dễ dàng thôi, chẳng phải hôm qua có rất nhiều nô tài tại nịnh nọt ton hót, có ý bấu víu trước mặt nàng đấy sao? Nhưng qua hôm nay, đợi khi cây san hô của Diệp gia bị trộm đánh vỡ, mà tin tức Hoàng Thượng bỏ mặc truyền ra, nàng lại trở thành Phượng Hoàng gãy cánh, khắp nơi bị người ta ghét bỏ, lúc nào cũng bị nhà giữa chèn ép, ai sẽ trợ giúp nàng đây?

Lắc đầu, nàng hung ác nói, “Ra tay như thế nào, ta tạm thời không có kế hoạch gì, cứ tìm mấy cái tai mắt để ở nhà giữa đã, từ từ mưu đồ. Không câu nệ tiền tài thu mua hay là uy hiếp cưỡng bức dụ dỗ, tóm lại cứ cài vào đó mấy người đã, đợi bọn tay chân vào đúng chỗ rồi sẽ đi thêm bước tiếp theo. Vì tiền đồ của Vọng Thư, Quan thị tuyệt đối không thể sinh con nối dõi.”

“Haiz, vậy thì nô tỳ đi lần nha hoàn bà tử trong nhà giữa một lần, nhìn xem có người nào trong nhà nghèo rớt mùng tơi hoặc bản thân cực độ tham tài, có thể lôi kéo một người thì tính một người. Tiểu thư, chỗ Minh Phương người có đi tiếp xúc một vài không? Từ xưa đến nay thê thiếp không thể tương dung, nô tỳ cũng không tin nàng ta sẽ trung thành và tận tâm với Quan thị.”

“Cũng được, ngươi nghĩ biện pháp xếp mấy cái tai mắt vào bên người nàng ta. Sớm biết hôm nay, lúc trước ta vô luận như thế nào cũng sẽ không khiến phụ thân cưới Quan thị làm vợ, thật sự là cõng rắn cắn gà nhà, dẫn sói vào nhà.” Triệu Thuần Hi lại một lần nữa lâm vào hối hận thật sâu, rồi lại may mắn mẹ kế không thể vào cung chống lại mẫu thân, nếu không Diệp gia sẽ thất bại thảm hại.

—–

Trong Vị Ương Cung, Thánh Nguyên Đế đang nghiên cứu một bản pháp điển tiền triều, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm Trấn Tây Hầu cầu kiến.

“Tuyên hắn vào đây.”

Trấn Tây Hầu bưng một cái hộp gấm chậm rãi đi vào, yên lặng hành lễ quân thần, sau đó ngồi vào chỗ của mình, đặt cái hộp trên ngự bàn, đẩy về phía trước. Thánh Nguyên Đế sớm quen với tác phong buồn bực không lên tiếng của hắn, còn nói trêu chọc, “Như thế nào, tẩu tử ngươi còn chưa đồng ý sao? Mắt thấy ngươi trở thành sống không nói gì, nàng vẫn không đau lòng sao?”

Trấn Tây Hầu dùng nước trà viết lên trên bàn chữ “Bắc”, lại viết thêm chữ “Tố”, chính giữa vẽ một thanh đao kiếm, cuối cùng phẫn hận lắc đầu.

Thánh Nguyên Đế vốn có chút muốn cười, nhớ lại Quan Tố Y gặp trắc trở đều tại vì mình gây ra, màu mắt lập tức chuyển thành ảm đạm, ở giữa còn mơ hồ xen lẫn một tia tiếc nuối cùng ghen ghét ngay cả hắn cũng không biết. Hắn thở dài nói, “Vợ trước không bảo vệ được, kế thất lại nhiều lần giày vò, Triệu Lục Ly hưởng hết nhân gian hạnh phúc lại không biết quý trọng, sớm muộn cũng có lúc hắn phải hối hận.”

Ngài nói Triệu Lục Ly sẽ hối hận, nhưng không nhìn thấy trong khe mi tâm của chính mình cũng đã bị hối hận cài vào hay sao. Được rồi, thuộc hạ không đánh tỉnh Ngài đâu, bản thân ngài chậm rãi thức tỉnh đi. Tần Lăng Vân nhìn có chút hả hê mà oán thầm một câu, lúc này mới chỉ hộp gấm, ra hiệu bệ hạ tự mình mở ra.

Trên hộp gấm gỗ lim điêu khắc vài cành trâm ngọc, cánh hoa trắng noãn do vỏ sò đánh bóng khảm nạm mà thành, dùng Bảo Châu làm nhụy, phỉ thúy làm lá, trông tươi mát lịch sự tao nhã, lại không mất đi hoa mỹ tôn quý, một sợi dây thừng màu tứ giác xen kẽ, kết làm bầy bướm bướm đang đùa nghịch, vì vậy tăng thêm vài phần linh động. Chỉ là một cái hộp lễ mà thôi, lại được sắp xếp thành vui mắt như vậy, có thể thấy được người đưa tặng tâm tư tinh xảo như thế nào.

Thánh Nguyên Đế giống như cảm nhận được, lúc này cười rộ lên, “Đây là phu nhân đáp lễ?”

Đừng có gọi phu nhân, phu nhân, có thể gọi tên cô ấy đầy đủ là Trấn Bắc Hầu phu nhân không? Người không biết còn tưởng ngài đang gọi vợ yêu của ngài đấy. Tần Lăng Vân kín đáo lườm Bạch Phúc, quả nhiên thấy ông ta đang vểnh tai, mắt lộ ra hồ nghi, có lẽ đang suy đoán phu nhân trong miệng bệ hạ đến cùng là ai.

“Bởi vì đây là đáp lễ cái bản đơn lẻ, tuyệt bản, bản chép tay của bệ hạ, vi thần không dám tự ý quyết định, nên mới mang vào cung xem. Nếu như bệ hạ chướng mắt những vật này, có thể bố thí cho vi thần cũng được. Đúng rồi, chỗ tẩu tử thần còn có mấy hộp son hương phấn, chỉ là Trấn Bắc Hầu phu nhân tự tay sắp xếp, bệ hạ ngài không dùng tới, vi thần liền làm chủ để tẩu tử nhận lấy.” Đã làm giảm mười hạt Phật châu, Tần Lăng Vân không dám lãng phí nữa, tiếp tục chấm nước trà viết chữ lên mặt bàn, viết đến chữ “Bản đơn lẻ, tuyệt bản, bản chép tay” tay chấm đậm hơn, có thể thấy được trong lòng cực kỳ hâm mộ bất bình.

Thánh Nguyên Đế vừa cẩn thận từng li từng tí kéo dây thừng màu ra, vừa hỏi vặn, “Ngươi làm sao mà biết trẫm không dùng tới? Nếu như bày ở hộp gỗ chạm rỗng hoặc trong túi gấm, dùng làm hương đồng hoặc túi hương. Lần sau nàng lại đáp lễ, chi bằng ngươi đều nộp lên trên đi.”

Tần Lăng Vân làm cái động tác xin lỗi, trong lòng lại cân nhắc: lần sau đáp lễ, nói cách khác bệ hạ còn muốn đưa lễ nữa hả? Ngay cả điển tịch Pháp gia bảo bối nhất cũng đưa, có thể thấy được Quan Tố Y mới là người hắn để bụng chính thức. Diệp Trăn thận trọng từng bước rất nhiều năm, kết quả so ra lại kém vài lần duyên phận giữa bệ hạ và Quan Tố Y, đáng thương cô ta còn tự cho là được sủng ái lắm, được một đồ vật bài trí có cũng được mà không có cũng không sao đã huyên náo cho mọi người đều biết, cuối cùng thành mặt mũi quét rác. Mấy năm qua đi, người Diệp gia vẫn không có tiến như vậy bộ đấy, lại hi vọng trở thành đỉnh cấp môn phiệt, không biết nên nói bọn họ thật đáng buồn hay là đáng ghét nữa.

Trong khi đang suy nghĩ, Thánh Nguyên Đế đã mở nắp hộp ra, một mùi thơm nồng đậm phả vào mặt, làm cho người say rượu cũng muốn say thêm. Quân thần hai người ý nghĩ chợt tỉnh, lập tức không bị khống chế mà hít sâu một hơi, đợi khi nhìn kỹ lại thấy trong hộp không phải là vật hương liệu gì đó, mà là một kẹp giấy Tuyên ánh sáng trắng thuần, nó hoàn toàn khác với những sách khác, dày hơn, trơn hơn, trắng hơn, xúc cảm giống như tơ lụa, còn có nhiều đóa hoa quế vàng nhạt làm đẹp trong đó, phẩm chất tốt đúng là hiếm thấy.

“Đây là giấy gì? Chưa bao giờ thấy nó trên phố chợ, cho dù là giấy Tuyên cống phẩm kia cũng không theo kịp một phần vạn!” Tần Lăng Vân cả kinh quên cả Bế Khẩu Thiện, định cầm lấy một tờ vuốt phẳng, lại bị bệ hạ sẳng giọng ánh mắt ngăn cản.

Thánh Nguyên Đế không phải là muốn ngắm cái kẹp tuyên này, mà là cầm tấm thiếp cảm ơn trên cùng lên, từ từ xem. Tần Lăng Vân hơi nghiêng mắt liếc nhìn, sợ hãi nói, “Bút pháp thật bá khí, giữa ngang phiết và móc cong như ẩn có tiếng đao thương kiếm kích chạm vào nhau, khởi, thừa, chuyển, hợp lại có tư thế rồng cuốn hổ vồ. Quan lão gia tử không hổ là thầy thiên hạ, dạy dỗ ra được một đứa cháu gái như thế! Đến cùng cô ấy luyện như thế nào vậy, ngày nào đó vi thần tất phải thỉnh giáo Quan lão gia tử mới được! Nổi danh không ai hơn sĩ, văn hào thế gia quả nhiên rất cao minh!”

Trong lòng Thánh Nguyên Đế cũng kinh ngạc không thôi, vốn là khó có thể khắc chế tình cảm tán thưởng, hôm nay tăng thêm vài phần hâm mộ. Hắn vốn tưởng rằng nữ tử chỉ thích hợp trâm hoa chữ nhỏ, mà chữ viết của Diệp Trăn xem như nhất tuyệt, không ngờ mình cô lậu quả văn rồi.

Chữ đẹp! Hắn thầm khen một câu, cầm lấy nhìn xuống, sau đó càng cảm phục. Thì ra kẹp tuyên này không phải là mua ở bên trong hàng sách, mà là phu nhân tự tay làm, phơi khô hơi nước áp chế mà thành, phía trên điểm xuyết một ít hoa quế là chính nàng sàng chọn, khảm nhập nhiều đóa, trình tự làm việc phức tạp tinh tế, dù là khen một câu “vô cùng khéo léo” cũng không đủ.

Phụ bên trên kẹp tuyên tự chế tác, nàng viết —— Hầu gia tặng quà có thể nói là bảo vật tuyệt thế, ta không đành lòng cự tuyệt, mặc dù không muốn mặt dày tham lam cái này, nhưng lại càng không nguyện ý giả thanh cao đạm bạc trả lại bảo vật. Nên đã tặng “Hương Tuyết biển” do ta làm từ lâu, giá trị mặc dù không sánh với, tâm ý lại rất chân thành, mong rằng Hầu gia rộng lòng tha thứ, xin vui lòng nhận cho, cảm tạ.

Ngắn gọn vài câu đã phát huy vô cùng tinh tế biểu đạt yêu thích sách của nàng, làm cho Thánh Nguyên Đế ai thán không thôi, long tâm cực kỳ vui mừng.

Tạm thời đặt thiếp mời ở bên trong một bản sách thật dày, để tránh bị nhàu nát tổn hại, lúc này hắn mới lấy kẹp tuyên ra ngắm ngía, trầm ngâm nói, “Phu nhân quả nhiên không tầm thường.”

Tần Lăng Vân lấy ra mấy hạt Phật châu, nói, “Có người xem châu ngọc là bảo, có người xem văn tự là bảo, chỉ là tầm mắt rộng hẹp bất đồng, nội hàm sâu cạn không đồng nhất mà thôi. Nhưng mà thế đạo hỗn loạn, trắng đen điên đảo, người tục tằng có người yêu nên được thổi phồng; người cao thượng bị chán ghét mà vứt bỏ, Minh Châu bị long đong, thật sự là thật đáng buồn cười. Trấn Bắc Hầu phu nhân hoàn toàn chính xác không tầm thường, nhưng có ai biết thưởng thức đâu?”

Trẫm vô cùng thưởng thức. Những lời này như nghẹn ở cổ họng, thật lâu không trôi. Thánh Nguyên Đế lạnh lùng trừng Trấn Tây Hầu, vô tình khoát tay, “Đáp lễ đã đưa đến, ngươi có thể đi rồi.”

Tần Lăng Vân bị dùng xong liền ném chỉ có thể hành lễ cáo lui, sau khi ly khai Vị Ương Cung đứng ở ven đường cười trong chốc lát mới nhanh nhẹn ra khỏi cổng cao.

Cho lui những người không có phận sự, Thánh Nguyên Đế lấy thiếp ra tiếp tục xem, trong lòng một lát vui mừng, một lát tiếc nuối, ẩn ẩn còn có chút ủ dột và đau nhức buồn bực không ngớt.

Hắn xuất thân binh nghiệp, chung quanh đều là người thô tục, quen với chém chém giết giết, múa đao múa thương, ngay cả nữ tử cũng không ngoại lệ. Duy chỉ có hắn thích đọc sách biết chữ, không hợp với người bên cạnh. Hắn là lần đầu làm hoàng đế, đương nhiên không hiểu trị quốc, dù là trong lòng mê mang do dự, nhưng tuyệt đối không để người ngoài biết được.

Vì hiển lộ rõ ràng uy nghi, ổn định triều cục, dù khổ khó hơn nữa hắn cũng chỉ có thể gánh vác một mình, mỗi khi đêm dài khó ngủ, cực kỳ khao khát có người có thể trò chuyện, hoặc chỉ dẫn sai lầm, hoặc nói chuyện giải lao. Quan Tố Y xuất hiện ở thời điểm này, giống như Tinh Hỏa rơi ánh sáng, cùng tư tưởng thậm chí tâm linh của hắn, va chạm phát ra ánh sáng chói lọi. Nàng không giống triều thần đem quan điểm của mình áp đặt cho hắn, bức bách hắn tiếp thu, nàng chỉ thống thống khoái khoái mà nói, người bên ngoài cũng chỉ cần thống thống khoái khoái mà nghe, cuối cùng nhìn nhau cười cười, nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng.

Thái độ như vậy không thể nghi ngờ là thoải mái dễ chịu nhất, cũng là an toàn nhất đấy, có thể so với rượu ngon, uống rồi thành nghiện.

Thánh Nguyên Đế cười trong chốc lát, thán trong chốc lát, cuối cùng thu hồi thiếp và kẹp tuyên vào hộp, nằm xuống yên giấc, để lại Bạch Phúc kinh hãi không thôi, nghĩ thầm: Hoàng Thượng tại sao lại nhấc lên quan hệ với tân nhiệm Trấn Bắc Hầu phu nhân, xem ra còn rất để bụng nữa. Triệu Hầu gia, ngài thật đúng là tám đời xui xẻo rồi!
Bình Luận (0)
Comment