All You Need Is Kill

Chương 1.1

Dịch giả: Maththunder

Khi những viên đạn bắt đầu bay, chuyện nỗi sợ ập tới chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mày đây rồi, những tử thần thép rít gào trong không trung.

Những viên đạn pháo từ đằng xa nổ vang những âm thanh trầm thấp và nghẹn ngào, thứ thanh âm rỗng tuếch khiến bạn cảm nhận nhiều hơn là nghe. Những viên ở gần thì nổ những tiếng cao và trong. Chúng gào thét bằng âm thanh khiến bạn run cầm cập, và bạn biết chúng là những viên nhắm vào bạn. Chúng xẻ sâu xuống đất, phủ xuống một màn bụi mù và treo nguyên ở đó, chờ đợi loạt đạn tiếp theo xé tung ra.

Hàng ngàn viên đạn thiêu cháy cả khoảng trời–– những mảnh kim loại chẳng to hơn ngón tay bạn––và chỉ cần một viên là đủ giết chết bạn. Chỉ cần một viên là đủ biến chiến hữu tốt nhất của bạn trở thành miếng thịt luộc.

Tử thần tới rất nhanh, chỉ trong một nhịp tim thôi, và hắn ta chẳng kén cá chọn canh đâu.

Những người lính mà hắn ta đến đón trước–– tức là lúc họ còn chưa kịp nhận ra cái gì bắn trúng họ––chính là những người may mắn. Hầu hết những người lính đều chết từ từ trong đau đớn, xương cốt họ vỡ vụn, nội tạng dập nát, máu chảy ròng ròng trên mặt đất. Họ nằm giữa bùn lầy, đơn độc chờ đón Tử thần tới sau lưng và vắt kiệt chút hơi tàn cuối cùng của họ với bàn tay băng giá của hắn.

Nếu thiên đường có tồn tại, vậy nó hẳn phải là một nơi rất lạnh. Một nơi rất tối. Rất đìu hiu.

***

Tôi đang sợ hãi.

Tôi túm lấy cò súng với những ngón tay tê cứng; hai bàn tay tôi run rẩy khi xối cả một trận mưa những viên thép nóng cháy xuống đầu quân thù. Khẩu súng giật nẩy theo từng nhịp khai hỏa. Vunk. Vunk. Vunk. Chuỗi âm thanh còn đều đặn hơn cả nhịp tim. Linh hồn của người lính không nằm trong thân thể của anh ta. Nó nằm trong vũ khí. Nòng súng nóng lên cho tới khi cháy sáng, cái nóng biến nỗi sợ thành cơn giận dữ.

Fuck mấy gã thượng cấp cùng cái lý do chết tiệt bào chữa cho đội không quân!

Fuck cái đội trọng giáp và cái mớ kế hoạch không đáng một xu khi cái đống cứt nát kia bắt đầu bay!

Fuck bọn pháo binh chết dẫm dám chùn bước bên sườn bên trái!

Fuck cái thằng chết tiệt vừa đi tự sát!

Và hơn tất cả, fuck bất cứ cái gì nhắm vào tao! Sử dụng cơn tức giận như một nắm đấm thép và đấm vỡ mặt chúng nó ra.

Nếu nó động đậy, chết tiệt!

Tôi phải giết sạch chúng. Ngăn chúng không động đậy.

***

Tiếng thét rít lên qua hàm răng siết chặt.

Khẩu súng trường của tôi bắn 450 viên 20mm một phút, nên một băng đạn vèo phát là hết. Nhưng chẳng có lý do gì phải chần chừ cả. Một khi bạn đã chết thì có bao nhiêu đạn cũng vậy. Đến lúc nạp một băng đạn mới rồi.

“Nạp đạn!”

Người lính tôi vừa mới thét lên ra lệnh đã chết. Mệnh lệnh của tôi chết cứng giữa không trung, một làn sóng âm vô nghĩa. Tôi lại siết lấy cò súng.

Gã đồng đội Yonabaru của tôi ăn một phát ngay khi chúng vừa bắn trả vòng đầu––một trong những mũi lao kia. Nó cắm thẳng vào người hắn ta, xé toang bộ trọng giáp. Đầu giáo nhô ra nhuốm đầy những máu, dầu và những chất lỏng không xác định. Bộ giáp cơ giới lảo đảo theo vũ điệu của tử vong trong tầm mười giây rồi cuối cùng ngừng hẳn.

Không cần phải gọi đội quân y. Hắn ta có nguyên một cái lỗ ngay dưới ngực, cách chỉ khoảng hai centimet, và đâm gọn gàng xuyên qua lưng hắn ta. Lực ma sát thiêu cháy mép vết thương, để lại những đốm lửa ố vàng nhảy nhót ở miệng. Tất cả xảy ra chỉ ngay sau phút đầu tiên phát lệnh tấn công.

Hắn ta là kiểu người thích ganh đua kể cả ở những hạng mục nhảm nhí nhất, hoặc là nói toạc ra thủ phạm trong bộ truyện trinh thám trước cả khi bạn kịp đọc xong chương đầu. Nhưng hắn ta không đáng phải chết.

Tiểu đội của tôi –– 146 gã đàn ông từ Đại đội #17, Tiểu đoàn #3, Trung đoàn #12, Sư đoàn bộ binh vũ trang #301 –– được gửi tới để tăng viện cho cực bắc Đảo Kotoiushi. Họ ném chúng tôi xuống bằng máy bay lên thẳng để tấn công cánh trái quân thù từ hậu phương. Nhiệm vụ của chúng tôi là triệt hạ những kẻ đào thoát khi quân chủ lực tại tiền tuyến hẳn là bắt đầu đẩy chúng lui về.

Quá xá là “hẳn là” rồi.

Yonabaru thậm chí chết còn trước khi cả cuộc chiến bắt đầu.

Không biết hắn ta phải chịu đựng thế nào.

Ngay lúc tôi nhận ra chuyện gì đang diễn ra, tiểu đội của tôi đã ở ngay giữa chiến trường. Chúng tôi phải chống đỡ hỏa lực của cả quân thù và quân ta. Tất cả những gì tôi nghe được là những tiếng thét, tiếng nức nở và “Đệt!” Đệt! Đệt! Đệt! Đệt! Những câu chửi thề phun ra ào ạt như đạn bay. Đội trưởng đã chết. Trung tá đã chết. Tiếng vù vù từ máy bay cứu viện tắt lịm tự khi nao. Đường dây liên lạc đã bị cắt. Đại đội bị xé toang ra.

Lý do duy nhất khiến tôi vẫn còn sống là vì tôi đang mang lớp bảo vệ Yonabaru mua.

Trong khi những người khác đạp đất chiến đấu, tôi lại trốn trong bộ giáp cơ giới, run rẩy như cầy sấy. Những bộ giáp cơ giới này là loại giáp bọc hợp kim của Nhật Bản khiến cả thế giới ghen tị và ngưỡng mộ. Chúng bao kín từ đầu tới chân bạn. Tôi nhận thấy nếu bộ giáp bị đâm xuyên qua tầng thứ nhất thì nó sẽ không bao giờ xuyên tiếp được lớp thứ hai. Vậy nên nếu tôi đứng khuất tầm nhìn đủ lâu, kẻ địch hẳn đã rời đi khi tôi đi ra. Chuẩn chứ?

Tôi sợ đến són cả ra quần.

Như bất kỳ tay lính mới nào vừa mới chui ra khỏi trại huấn luyện, tôi có thể sử dụng súng hay khoan phản lực, nhưng tôi vẫn không biết sử dụng chúng thế nào cho hiệu quả. Ai mà chả biết kéo cò. Pằng! Nhưng làm thế quái nào để biết lúc nào nên bắn, bắn vào chỗ nào khi bị bao vây? Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra tôi chả biết đến điều cơ bản nhất trong chiến tranh.

Lại một mũi giáo nữa xẹt qua đầu tôi.

Tôi nếm được mùi máu tươi trong miệng. Cái mùi rỉ sét. Bằng chứng cho tôi biết tôi vẫn còn sống.

Lòng bàn tay nhễu nhại, nhầy nhụa trong đôi găng tay. Từng hồi rung động bên trong chiến giáp báo cho tôi biến năng lượng chẳng còn là bao. Tôi ngửi thấy mùi dầu máy. Bộ lọc khí nằm trên cái chân cuối cùng của nó, và cái mùi hôi thối của chiến trường đang chen chúc xộc vào bên trong áo giáp, cái mùi xác chết quân thù từa tựa cái mùi của những chiếc lá bị vò nát.

Tôi vẫn chưa có cảm giác gì từ phần thân dưới. Đáng lẽ chỗ tôi bị bắn phải đau lắm, nhưng hóa ra lại không. Tôi không chắc đây là tốt hay xấu. Đau đớn cho bạn biết bạn còn sống hay đã chết. Ít nhất tôi cũng không phải lo lắng chuyện buồn tiểu trong giáp.

Xuyên qua màn khói lựu đạn. Chỉ còn lại ba mươi sáu viên kẹo đồng 20mm. Băng đạn chỉ còn trụ được năm giây. Khẩu súng phóng lựu –– cái họ chỉ vứt cho bọn tôi mỗi ba quả tên lửa –– đã rơi đi đâu không biết trước cả khi tôi kịp bắn cái gì. Cái camera gắn trên đầu hoàn toàn lãng phí, phần giáp bên tay trái đã tan tát thành từng mảnh, và kể cả khi mở hết công suất thì bộ Chiến giáp chỉ hoạt động được 40 phần trăm hiệu suất. Kì diệu là mũi khoan phản lực trên vai trái của tôi vẫn nguyên vẹn không một vết trầy.

Khoan phản lực là một vũ khí cận chiến dùng hỏa lực nén để bắn ra những cây gai hợp kim vonfram cacbua –– chỉ dùng để chống lại những kẻ địch ở cự ly trong tầm với. Vỏ đạn chứa thuốc súng của nó to như nắm tay. Với cú va chạm chính diện với góc tới chín mươi độ, thứ duy nhất trụ được trước nó là giáp xe tăng. Đầu tiên khi người ta bảo tôi băng đạn nó chỉ bắn được hai mươi loạt, tôi không nghĩ rằng ai mà sống dai tới mức dùng hết từng đó chứ. Tôi nhầm to.

Tôi chỉ còn lại bốn viên.

Tôi đã bắn mười sáu lần, và trượt mất mười lăm –– không, chắc là mười sáu.

Màn hình phủ trong bộ giáp đã bị nhiễu. Tôi chẳng thấy được cái vẹo gì chỗ màn hình bị bẻ. Rất có thể ngoài kia đang có một kẻ địch đứng ngay trước mặt tôi mà tôi chẳng biết gì.

Họ nói một tay kỳ cựu đã quen thuộc với Chiến giáp có thể bao quát chung quanh mà chẳng cần tới camera. Trên chiến trường, xúc giác quan trọng hơn thị giác. Bạn phải cảm nhận thấy những cơn chấn động xuyên qua từng lớp kim loại và sứ, thẩm thấu vào bên trong cơ thể. Đọc được từng cái kéo cò. Cảm nhận nền đất qua những đế giày. Nắm bắt số lượng qua một mớ máy đo chi chít như kính vạn hoa và đọc được trạng thái trên chiến trường trong tích tắc. Nhưng tôi chả làm được cái gì trong đó cả. Một tên lính quèn mới ra trận lần đầu thì biết cái vẹo gì.

Thở ra. Hít vào.

Áo quần của tôi giờ nồng nặc mồ hôi. Cái mùi ghê tởm. Nước mũi thì chảy dài, nhưng tôi chẳng thể vuốt nó đi.

Tôi kiểm tra đồng hồ bên cạnh màn hình. Sáu mươi mốt phút đã qua từ khi trận đấu bắt đầu. Sáu mươi mốt bãi phân. Tôi cảm giác như tôi đã đánh nhau mấy tháng ròng ấy.

Tôi nhìn trái, phải. Trên, dưới. Tôi siết chặt nắm đấm bên trong găng tay. Tôi không được phép sử dụng quá nhiều thể lực. Tôi phải tự nhắc nhở chính mình. Lạm dụng đi, và mày sẽ run tay rồi bắn trật hết.

Chẳng có thời gian để kiểm tra máy đo tần số Doppler đâu. Giờ là phải bắn và bất cần đời.

Thak thak thak thak!

Một đám bụi mù bốc lên.

Từng loạt đạn của quân thù cứ như xé gió bên tai tôi, còn của tôi thì cứ như bị gió thổi bạt xuống sau khi ra khỏi nòng, cứ như kẻ thù phẩy tay thổi bay chúng đi vậy. Trung sĩ giáo quan của chúng tôi nói súng đạn có thể bay như đùa vậy đấy. Bạn hỏi tôi ư, tôi thấy cuộc chiến chỉ công bằng khi bọn chúng cũng phải nghe tiếng vỏ máy rít từng hồi bên tai chúng. Tất cả chúng tôi đều phải cảm nhận được hơi thở của Tử Thần phả sau gáy, cả địch lẫn ta.

Nhưng với những kẻ thù phi nhân loại, bước chân của Tử Thần nghe như thế nào? Liệu chúng có chút sợ hãi nào không?

Kẻ thù của chúng tôi –– kẻ thù của Liên hợp Lực lượng Phòng vệ –– là những con quái vật. Mimic, chúng tôi gọi chúng là vậy.

Súng của tôi đã hết đạn.

Bóng dáng của một vật thể hình cầu méo mó lấp ló sau đám bụi mù nâu màu đất sét. Nó lùn hơn một người bình thường. Nó hẳn đứng tới vai một người lính đã được vũ trang Chiến giáp. Nếu con người là một cây sào phơi dựng đứng, vậy một con Mimic sẽ là một cái thùng phuy béo mập –– một cái thùng phuy với bốn chân và đuôi, hẳn là vậy. Nếu phải nói cụ thể, nó na ná như cái xác trương phình của một con ếch bị chết trôi. Theo mấy thằng mắt đít chai mồm hay lải nhải trong phòng thí nghiệm thì chúng có nhiều điểm tương đồng với sao biển, nhưng mà đấy là mấy điều vụn vặt thôi.

Chúng bé hơn một người bình thường, vậy nên tất nhiên là chúng khó bắn trúng hơn. Mặc dù kích cỡ bé, chúng lại nặng hơn người thường. Nếu bạn lấy một cái thùng tô nô ngoại cỡ, cái loại mà người Mỹ hay dùng để chưng cất rượu ấy, và đổ đầy cát ẩm vào thì nó nặng nặng tầm ấy. Không phải cái loại mà một loài động vật có vú với 70 phần trăm cơ thể là nước có thể trông đợi. Một cú quật đơn giản từ một trong những cái chân kia có thể xé một người đàn ông thành ngàn mảnh nhỏ. Những mũi lao của chúng, phóng ra từ những cái lỗ trên cơ thể chúng, có sức công phá ngang ngửa những viên đạn 40mm.

Chiến đấu với chúng, chúng tôi phải sử dụng máy móc để tăng cường sức mạnh. Chúng tôi phải trèo lên bộ giáp cơ khí Chiến giáp –– thành tựu mới nhất và vĩ đại nhất của khoa học. Chúng tôi bó mình vào bên trong lớp lông nhím bằng kim loại, cái thứ chắc chắn tới mức nã đạn trực diện vào nó chẳng thể để lại nổi một vết trầy. Chúng tôi đối mặt với Mimic bằng trang bị như thế đấy, vậy mà chúng tôi vẫn bị vượt trội.

Mimic không gieo rắc mối sợ hãi theo bản năng mà bạn thường gặp khi đối diện với một con gấu mẹ đang bảo vệ con, hay bắt gặp ánh mắt của một con sư tử đói khát. Mimic không gầm rống. Chúng trông chẳng đáng sợ lắm. Chúng không sải cánh ra hay đứng trên những chiếc chân sau để khiến chúng trông đáng sợ hơn. Chúng chỉ đơn giản là lạnh lùng hơn cả máy móc. Tôi cảm giác như một con nai vàng ngơ ngác dưới ánh đèn pha, cứng đờ trên đường nhìn chiếc xe tải lao tới. Tôi vẫn không hiểu nổi làm thế quái nào mà tôi lại mắc kẹt trong cái tình huống này.

Tôi hết đạn rồi.

Lâu quá, Mẹ ơi.

Tôi sắp sửa chết trên cái chiến trường chết tiệt này. Trên cái hòn đảo khỉ ho cò gáy nơi bạn bè không, gia đình không, bạn gái không. Trong đau đớn, trong sợ hãi, đũng quần bầy nhầy cứt do sợ hãi. Và tôi thậm chí còn không thể nhấc lên cái vũ khí cuối cùng tôi còn lại để chống cự lại trước cái con chó má đang lao điên cuồng về phía tôi. Cứ như là nhiệt huyết trong tôi lụi tàn sau phát đạn cuối cùng vậy.

Mimic đang tới chỗ tôi.

Tôi có thể nghe thấy hơi thở của Tử Thần phả vào tai.

Cái bóng to lù lù của hắn hiện trên màn hình trước mắt.

Giờ tôi đã thấy hắn; cơ thể ngập trong máu tươi. Lưỡi hái của hắn, một con quái thú dài hai mét, trông như một u hồn vậy. Thực ra nó giống một cái rìu chiến hơn là lưỡi hái. Trong cái thế giới nơi bạn và thù đều khoác lên lớp vỏ ngụy trang màu khói bụi, hắn ta múa may cái thứ đồng thau đỏ ối kia chao liệng muôn phương.

Tử thần lao tới, còn nhanh hơn cả Mimic. Một cái chân đỏ sậm tung cước và tôi bay thẳng ra ngoài.

Giáp của tôi vỡ vụn. Tôi ngừng thở. Trời đất đảo lộn. Màn hình ngập trung những biển báo màu đỏ. Tôi ho ra máu, miễn khỏi rắc rối với mấy cái cảnh báo.

Rồi mũi khoan phản lực của tôi khai hỏa. Vụ nổ thổi tôi bay lên tối thiểu mười mét trên không. Nguyên phần giáp lưng của Chiến giáp rải rác trên nền đất. Tôi chổng ngược mà hạ cánh.

Tử thần vung cái rìu chiến của hắn.

Kim loại kêu kin kít khi hắn cắt phăng những thứ không thể cắt. Chiếc rìu rít gào như đoàn tàu chở hàng cập bến sân ga.

Tôi thấy lớp mai rùa trên thân con Mimic xé toạc không trung mà bay tới.

***

Chỉ cần một đòn là biến con Mimic thành một đống phế liệu. Cát bụi bay ra từ miệng vết thương. Hai nửa của thứ sinh vật kia run rẩy và co giật, mỗi nửa đều co giật theo nhịp độ riêng. Thứ sinh vật mà phát minh vĩ đại nhất của khoa học công nghệ loài người cũng chỉ để lại vài vết trầy lại tan nát trước một món vũ khí man rợ của cả ngàn năm trước.

Tử thần chậm rãi quay về phía tôi.

Giữa vô vàn những ánh đèn cảnh báo đỏ rực chen chúc trên màn hình, một ánh đèn xanh lục đơn độc nháy sáng. Một thông điệp thân thiện truyền tới. “...Ráng một chút thôi... được chứ?” Là giọng nữ. Không thể nói thành lời. Tôi không thể đứng. Bộ Chiến giáp đã tàn lụi và tôi cũng vậy. Tôi dồn tất cả chút hơi tàn còn lại chỉ để xoay người lại.

Sau khi xem xét kĩ càng, tôi nhận ra đó chẳng phải thành viên của quân đoàn những Thiên thần Báo tử. Đó chỉ là một người lính khác trong bộ Chiến giáp. Một bộ Chiến giáp trông không giống bộ của tôi lắm, vì nó xách theo cái rìu chiến khổng lồ kia, nơi đáng lẽ là chỗ của súng khoan phản lực thông thường. Huy hiệu trên vai không in chữ JP mà là U.S. Thay vì mang màu nâu trộn giữa màu cát và màu cà phê để ngụy trang, bộ giáp rực rỡ một màu kim loại đỏ thẫm từ đầu tới chân.

Full Metal Bitch.

Tôi đã nghe những lời đồn. Một con nghiện chiến tranh luôn theo đuổi chiến đấu mặc cho nó dẫn tới đâu. Nghe đồn trong số tất cả những con Mimic bị giết kể từ trước tới nay, cô ta cùng Biệt đội Đặc nhiệm của cô ta từ Quân đội U.S chiếm phân nửa. Có lẽ bất cứ ai từng thấy cảnh chiến đấu điên cuồng kia và còn sống mà kể lại đều là Thiên thần Báo tử hết.

Vẫn còn mang theo cái rìu chiến hai lưỡi, bộ Chiến giáp rực cháy kia nhìn về phía tôi. Cánh tay nó vươn ra và mò mẫm lá cờ in trên quân hàm trên vai tôi. Tín hiệu liên lạc truyền tới.

“Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn biết.”

Giọng của cô ta vang vọng trong khoang lái, trong vắt như pha lê. Một giọng nói dịu dàng và tươi sáng, khá tương phản với cái rìu hai lưỡi dài hai mét và tràng cảnh tàn sát mà cô ta vừa gây ra.

“Có phải ở Nhật Bản, sau bữa ăn thì trà xanh được phục vụ miễn phí không?”

Cát bụi bay ra từ con Mimic tan vào trong gió. Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng xào xạc từ đằng xa khi chúng bay đi. Đây là chiến trường, là đống hoang tàn nơi Yonabaru, Đội trưởng Yuge, và tất cả những người khác trong tiểu đội của tôi đã chết. Một khu rừng kim loại phế tích. Một nơi mà bộ quân phục của bạn ngập đầy phân và nước tiểu của chính mình. Nơi bạn tự thân dính vào một mớ bầy nhầy những máu và bùn.

“Do tin vào mọi thứ tôi đọc nên tôi đã từng gặp tương đối nhiều rắc rối. Vậy nên tôi nghĩ để cho an toàn, tôi nên hỏi một người bản địa,” cô ta tiếp tục.

Tôi nằm đây, chết ngắc ngoải đến nơi, người dính đầy cứt, và cô muốn nói về chuyện trà triếc à?

Ai lại tới chỗ một người, sút bay người đó xuống đất, và rồi hỏi về trà hả? Trong đầu cô có cái bã đậu gì vậy? Tôi muốn cho cô ta biết suy nghĩ trong đầu, nhưng chẳng nói nổi nên lời. Tôi có thể nghĩ ra từ ngữ để nói trong đầu, nhưng miệng tôi dường như đã quên mất cách vận hành –– một chuỗi dài lê thê những câu nguyền rủa hay ho nhất tắc nghẹn trước đầu môi.

“Mấy quyển sách là vậy đấy. Phân nửa thời gian tác giả chả biết hắn ta đang viết cái quái gì –– đặc biệt là những người không phải là tiểu thuyết gia chiến tranh. Giờ anh cứ thả lòng ngón tay siết cò ra và nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hít thở nào.”

Lời khuyên hữu ích thật. Hít thở chừng một phút, tôi bắt đầu nhìn thẳng tới phía trước. Âm thanh của người phụ nữ ấy luôn khiến tôi bình tĩnh lại. Đau đớn tôi bỏ mặc trong trận chiến giờ lại cồn cào trong ruột. Bộ Chiến giáp phản ứng theo từng cơn chuột rút, khiến nó run rẩy nhè nhẹ. Tôi nhớ tới vũ điệu của bộ giáp của Yonabaru trước khi chết.

“Đau không?”

“Cô nghĩ sao?” Câu trả lời chẳng khác gì lời thì thầm khàn khàn cả.

Bộ Chiến giáp màu đỏ cúi đầu gối xuống, kiểm tra mảnh vỡ của vỏ giáp in quân hàm trên bụng tôi. Tôi hỏi. “Trận chiến thế nào rồi?”

“Sư đoàn #301 đã rút lui. Tiền tuyến đã bị đẩy lùi ra bờ biển để tập hợp lại.”

“Còn đội của cô thì sao?”

“Chẳng việc gì phải lo cho họ cả.”

“Vậy... giờ tôi trông thế nào?”

“Nó đâm nát vào phía trước, nhưng lớp giáp phía sau chặn nó lại. Nó cháy rất dữ đội.”

“Dữ dội như thế nào?”

“Rất dữ dội.”

“Cái Đệt.” Tôi nhìn lên bầu trời cao. “Có vẻ như nó bắt đầu trong xanh rồi.”

“Ừ. Tôi thích bầu trời ở đây.”

“Tại sao?”

“Nó trong xanh. Đánh nhau có làm bầu trời trong ra được đâu.”

“Tôi sắp chết à?”

“Ừ,” cô ta bảo.

Tôi cảm thấy nước mắt đong đầy trong hốc mắt. May mà cái mũ đã che kín khuôn mặt tôi. Tôi giữ nỗi xấu hổ đó chỉ cho riêng mình mà thôi.

Chiến giáp đỏ rực nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi. “Tên anh là gì? Không phải là số hiệu hay số sê ri. Tên anh cơ.”

“Keiji. Keiji Kiriya.”

“Tôi là Rita Vrataski. Tôi sẽ ở đây với anh cho tới khi anh chết.”

Cô ấy không thể nói ra những lời tôi muốn nghe, nhưng tôi không định để cho cô ta biết. “Nếu cô ở lại cô cũng sẽ chết đấy.”

“Tôi có lý do. Khi anh chết, Keiji, tôi sẽ lấy pin năng lượng Chiến giáp của anh.”

“Lạnh lùng vậy.”

“Không cần phải căng thẳng. Thả lỏng đi. Đi nào.”

Tôi nghe thấy âm thanh điện tử kêu lép nhép –– tín hiệu liên lạc truyền tới từ mũ của Rita. Đó là giọng đàn ông. Đường truyền giữa Chiến giáp của chúng tôi tự động truyền âm thay cho tôi.

“Calamity Dog, Thủ trưởng Breeder đây.”

“Tôi nghe đây.”

“Khu vực Alpha và vùng lân cận đã được kiểm soát. Đoán chừng chúng ta có thể cầm chân trong ba mươi phút là tối đa. Đến lúc lấy cái pizza đó đi rồi đấy.”

“Calamity Dog nghe rõ. Ngắt liên lạc từ lúc này.”

Chiến giáp đỏ rực đứng dậy, ngắt liên kết liên lạc giữa chúng tôi. Đằng sau cô ta, một vụ nổ bùng phát. Tôi cảm thấy mặt đất run rẩy qua từng đốt xương sống. Một quả bom định vị laser rơi từ trên cao xuống. Nó đào sâu xuống nền đất, xuyên phá tầng đất đá rồi nổ tung. Mặt đất ngập cát trắng phình ra như một chiếc bánh nướng quá chín; bề mặt nứt toác ra và thổi bay lớp đất đá màu nâu sậm, cái màu của nhựa cây tung bay lên trong không trung. Bùn rơi xối xả trên giáp của tôi. Chiếc rìu chiến của Rita lóe sáng.

Màn khói tan đi.

Tôi có thể thấy một mớ bùng nhùng tại tâm của cái hố bom khổng lồ sau vụ nổ: kẻ thù. Từng chấm đỏ nở bung trên màn hình ra đa của tôi, chi chít tới mức dính lại cả vào nhau.

Tôi nghĩ tôi đã thấy Rita gật đầu. Cô bật tới phía trước, lao thằng vào chiến trường. Chiếc rìu hai lưỡi vung lên rồi hạ xuống. Mỗi một lần lóe sáng, một con Mimic lại bay ra. Cát bụi chảy ra từ vết thương của chúng cuộn tròn theo lưỡi rìu vung vẩy. Cô ta xẻ đôi chúng như dùng dao laser để cắt phô mai vậy. Chuyển động của cô ta hợp thành một vòng tròn quanh tôi, bảo vệ tôi. Rita và tôi đã cùng trải qua kỳ huấn luyện, nhưng cô ta thì như một Chiến thần còn tôi thì nằm trên mặt đất, một món đồ chơi ngu xuẩn đã hết pin. Không ai bắt tôi phải ở đây. Tôi đã tự đưa bản thân tới cái bãi đổ nát của chiến trường, và tôi còn chưa làm nổi điều gì giúp ích cho mọi người. Đáng lẽ tôi nên bám dính lấy Yonabaru. Ít nhất tôi cũng không khiến người lính nào gặp nguy hiểm khi cố bảo vệ tôi.

Tôi quyết định không để bản thân chết đi khi khoan phản lực vẫn còn ba mũi.

Tôi nhấc chân lên. Tôi đặt một tay lên đầu gối.

Tôi đứng dậy.

Tôi gào thét. Tôi gồng mình bắt bản thân tiếp tục bước đi.

Chiếc Chiến giáp đỏ quay về phía tôi.

Tôi nghe thấy tiếng ồn ào nào đó bên trong tai nghe, nhưng tôi không nghe được cô ta đang cố nói gì.

Một con Mimic trong mớ lùng nhùng kia đứng dậy. Nó trông không khác lắm so với những con khác. Chỉ là một con ếch trương phình chết trôi khác. Nhưng có gì đó khiến nó khác so với những con còn lại. Có lẽ trạng thái cận kề cái chết đã mài bén những giác quan của tôi, nhưng có lẽ tôi biết rằng đó là con mà mình phải chiến đấu.

Và những gì tôi làm là vậy. Tôi nhảy tới chỗ con Mimic và nó vung cái đuôi quật về phía tôi. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Một trong hai cánh tay bị chém đứt. Bàn tay phải –– khẩu khoan phản lực nằm ở bên tay trái còn nguyên vẹn. May quá. Tôi kéo cò.

Khai hỏa, góc tới chín mươi độ.

Thêm một phát nữa. Một cái lỗ mở ra trên mai giáp của cái thứ đó.

Thêm một phát nữa. Trời đất tối sầm.
Bình Luận (0)
Comment