[Allmikey] Tĩnh

Chương 70

Khoác lên mình bộ đồng phục của trường mình theo học, người con trai với mái tóc vàng ngắn, bộ dạng mệt mỏi, bọng mắt thâm to bước đi trên sân trường hòa lẫn vào những học sinh khác. Song bên cạnh em là người con trai cao to, bộ dạng mọt sách đang lải nhải cằn nhằn, hai bên tay là hai chiếc cặp xách phổ biến của giới học sinh.

- Manjirou, màu lại không ngủ nữa đúng không?

Ngáp một cái thể hiện sự buồn ngủ, Mikey chán nản đáp:

- Ngủ không được!

Đến nay đã trôi qua hai tuần kể từ cái ngày em nhìn thấy đống bưu kiện kia.

Ám ảnh thì ám ảnh thật nhưng cũng đã nguôi ngoai phần nào rồi... Chỉ có điều... bọn hắn thế mà không dừng lại! Nghe phông phanh từ Ken thì ngày nào cũng có bưu kiện gửi đến, những bưu kiện lần này có vẻ không có hôi thối như mấy hộp trước. Không biết bên trong có gì? tò mò sao? Không! Một chút cũng không!


Bây giờ cái ý định quay về phòng trọ đó không còn trong tâm trí em nữa rồi. Biết rằng bọn hắn sẽ không thể đến gần hay gặp mặt em, tất nhiên cũng sẽ không làm hại em nhưng... Thật quá đáng sợ!  Nếu không nhờ cái giao dịch kia thì không biết bây giờ em đã như thế nào rồi?! Thật sự không dám nghĩ đến!

Vươn tay mở cửa tủ đựng giày,  cảnh tượng bên trong khiến cho em không khỏi ngỡ ngàng.

Đôi giày trắng mang trong trường được nhuộm thành một màu đỏ tươi tanh tưởi, bên trong hốc giày còn có... Ruột! Sợi ruột dài được nhét qua loa vào trong hốc giày, còn vươn vãi máu.

Sắc mặt trắng toát, đồng tử đen co giật liên hồi, bàn tay hoảng loạn nắm vào rồi lại buông ra, hơi thở có phần dồn dập, hai tai ù đi không lọt nổi một âm thanh. Đến mức này luôn sao...

Và vẫn như những cái hộp kia, sẽ có một tờ giấy được kèm theo. Đưa tay run rẫy lấy tờ giấy. Cầm nó trên tay mà trái tim đập nhanh không dứt. Bên trong vẫn là nét chữ nguệch ngoạc đó và nó vẫn được viết bằng màu đỏ.


Nội dung tờ giấy: SAO MÀY LẠI VỨT ĐỒ BỌN TAO TẶNG?

Một thứ gì đó dấy lên mắc nghẹn nơi cổ họng, sự ghê tởm truyền khắp các tế bào trong cơ thể, xộc lên tận đại não, làm tê liệt các dây thần kinh. Thật... Kinh tởm!

---------

Mang đôi giày trắng vào, Baji ngó đầu sang chỗ người mình yêu thì thấy em đang đứng như trời trồng trước cửa tủ, sắc mặt trắng đến không còn một giọt máu, trên tay còn cầm một mảnh giấy, nhìn lướt qua thì nội dung bên trên được viết bằng màu đỏ,... Là hình à? Không giống với chữ viết...

Một học sinh kinh hãi, mắt mở to khi đi ngang qua chỗ em. Người đó kinh hãi đến ngã phịch xuống đất, bàn tay run run chỉ về phía tủ giày của Manjirou, nói ấp úng không nên lời.

Xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, có nhiều người tò mò mà liếc qua ngó thử, trong đó đám người đó có một cô gái trông khá ưa nhìn. Cô ta vừa nhìn vào đã thét lên, cả nước mắt cũng rơi ra, cơ thể run rẫy ngã phịch xuống đất.


Baji hoang mang không thôi. Trong đó có gì kinh khủng lắm sao?

Một tay xách cả hai cái cặp của em và hắn, cơ thể to lớn luồn qua từng người đi đến chỗ em.

Bịch! Bịch!- Tiếng cặp va chạm với mặt đất vang lên.

Đôi mắt mèo mở to đầy kinh ngạc, khuôn miệng mở hé mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại mắc nghẹn nơi cổ họng, sốc đến không thể tin nổi.

Cái quái gì thế này?

Baji nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhưng thật ra vẫn còn sốc. Liếc mắt qua nhìn Manjirou, đi nhanh đến nắm lấy vai em vừa lắc vừa gọi tên.

Mikey bừng tỉnh, đưa mắt nhìn Baji. Đôi tay ù lúc này đã nghe thấy, bên tai rộn ràng tiếng xì xầm. Đôi mắt đen thôi không nhìn hắn nữa mà liếc sang xung quanh, ai ai cũng nhìn về phía này với vẻ mặt kinh hãi, họ run rẫy, ánh mắt của họ dần chuyển sang nhìn em: dị nghị, nghi ngờ, kinh sợ,... Nhiều loại ánh mắt dán về phía Mikey.
Bỗng tiếng chuông vang đến giờ lấn áp đi tiếng nói của dòng người. Đa phần học sinh đã di chuyển vào lớp, những người xung quanh em lúc đầu có phần lưỡng lự nhưng rồi cũng không do dự mà bỏ đi, chỉ còn lác đác lại vài người vẫn còn ở lại hóng hớt.

Baji nhanh tay đóng cánh cửa tủ giày lại, che đi cảnh tượng hãi hùng đến kinh sợ kia. Xoay cả người em đối diện với mình, nói:

- Không sao đâu, Manjirou! Bình tĩnh lại, chỉ là trò chơi khăm thôi, chơi khăm thôi!

Hít một hơi thật sâu, vò lấy tờ giấy trong tay, bàn tay hoảng loạn ôm lấy trán, che đi đôi mắt mệt mỏi. Quá lắm rồi! Bọn hắn làm đến mức này là đang muốn ép em phát điên lên đây mà...

Sau một hồi thấy hơi thở người kia đã bình ổn trở lại, sắc mặt cũng có vài phần huyết sắc, Baji mới an tâm nói:

- Tao sẽ đi báo giáo viên về việc này, hôm nay mà về trước đi!
Liếc nhìn bộ dạng lúc này của em. Một tay thì bó bột, thiếu ngủ, kiệt quệ và... Tình thần bị đả kích. Không biết có tự về được không đây?

- Có cần tao gọi anh Shin đến đưa mày về không?

Đôi mắt đen thoáng dao động, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo của người phía trước, nhỏ giọng nói:

- Đứng nói cho Shin biết chuyện này!

Nét mặt của Baji thoáng ngạc nhiên rồi liền trở lại bình thường khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin kia. Hắn chậc lưỡi khó chịu, khóe mắt có phần đỏ, gằn giọng đồng thuận:

- Tao biết rồi! Mày đi về đi, ở đây cứ để tao.

Trái tim phần nào bớt nặng nề khi nghe Baji nói. Mikey ừm khẽ trong cổ họng rồi bước ra ngoài.

...

Đi trên con phố tấp nập người mà lòng em bất an không thôi, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh ghê rợn kia, bên tai vang âm tiếng tim đập. Chân cứ vô định về phía trước, mọi thứ trong tầm mắt thu hẹp lại cứ như em một mình một cõi đi trong bóng tối, không một chút ánh sáng.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai khiến cho em giật nảy mình, vung tay hất mạnh cánh tay kia, hơi thở dồn dập, ánh mắt cảnh giác nhìn người kia.

Mái tóc dài tạo kiểu theo kiểu sọc, nhuộm hai màu đan xem tím và vàng, được tóm gọn buộc thành đuôi ngựa phía sau, trước mặt còn buông xõa hai lọn tóc, bên tai trái đeo một chiếc bông tai hình giọt màu đỏ, trong miệng ngậm một que kẹo. Người con trai ấy khoác lên mình một bộ đồ đơn giản, toát lên vẻ thoải mái thường gặp.

Wakasa mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, bàn tay bị hất đỏ lên, trong lòng dâng lên một nỗi hụt hẫng.

- Nhóc không đi học à?

Mikey phần nào thả lỏng, nhưng cánh tay lại không ngừng run, khuôn mặt đã xanh xao vì thiếu ngủ nay càng tệ hơn.

Wakasa nhận ra được điều đó, gã trong lòng khó hiểu lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không sao chứ?

-... K-Không!- Giọng em có chút run.

Thở ra một hơi, Wakasa lục lục trên người mình, lấy ra một que kẹo chìa về phía em nói:

- Ăn đi!

...

Đứng dựa vào tấm kính gần đó của một cửa hàng nào đấy. Que kẹo trong miệng đã tan từ lâu. Ánh mắt màu cà cứ dán chặt vào thân ảnh bên cạnh đang ngậm trong miệng que kẹo. A... Đó là que cuối cùng mà anh có.

- Có chuyện gì sao? Trông nhóc có vẻ bất an.

Cầm phần que lấy cây kẹo ra khỏi miệng, vị ngọt của đào vẫn còn vương nơi đầu lưỡi, trái tim cũng phần nào bình tĩnh hơn. Không ngờ đồ ngọt lại có tác dụng làm dịu tâm hồn như này!

Đợi một hồi lâu không nhận được câu trả lời Wakasa cũng không cố gặn hỏi thêm mà chỉ quay đầu nhìn cảnh sắc trước mặt.

Bầu trời xanh thẳm được tô điểm bởi những đâm mây trắng tinh khôi, lẫn vào đó là những tòa nhà cao chọc trời. Có lẽ trời hôm nay đẹp hơn vì mùa mưa mới vừa qua chăng? Thứ vẫn không thay đổi là dòng người nơi thành thị lúc nào chen lấn xô đẩy bất kể ngày đêm, mưa gió, một làn gió mang sắc hè khẽ thôi qua làm cho mái tóc dài bay bay.
Cả hai cứ như vậy đứng cạnh nhau, ánh mắt nhìn cùng một hướng, im lặng một lời cũng không nói. Trông có vẻ buồn chán nhưng lại bình yên đến lạ thường.

Chẹp chẹp khuôn miệng nhạt nhòa, nuốt ngụm nước bọt để giảm bớt cơn thèm ngọt, trong lòng cứ ngứa ngáy khó chịu. Đối với gã đồ ngọt cũng giống như thuốc lá vậy, gây nghiện khiến cho người ta thèm muốn thêm nữa.

Đôi mắt cà liếc sang nhìn em, nhanh chóng bị thu hút bởi que kẹo đang chìa ra, hầu kết nhấp nhô, đầu gã dần dần cúi xuống.

- Kẹo của em mà!- Mikey bất mãn nói.

Wakasa trong miệng ngậm lấy que kẹo của Mikey, ngang ngược:

- Kẹo này là anh cho nhóc thì phải là của anh chứ!

Trong miệng lan tỏa vị ngọt, sự khó chịu trong người vơi đi ít nhiều. Không hiểu sao gã lại thấy que kẹo này ngọt đến lạ thường... Vì nó từng nằm trong khoan miệng người kia sao?
Khóe miệng nhếch lên khi bắt gặp đôi môi kia dẫu ra, má phụng phịu hờn dỗi. Thật muốn ngấu nghiến lấy hai cánh môi đó cho đến khi nó sưng tấy lên!

Ánh mắt phủ lên một bức màn ham muốn, trong đầu anh nảy ra một ý tưởng táo bạo.

- Manjirou, muốn ăn kẹo nữa đúng không?

Mikey lườm con người trơ trẽn bên cạnh, gắt gỏng:

- Chú lấy rồi thì em ăn cái gì?

- Ăn không?- Wakasa hỏi lại.

Đôi mày nhíu lại. Ăn cái gì? Có còn đâu mà ăn? Hay là ổng còn mà giấu? Thôi cứ gật đầu đại đi!

Khóe miệng nhếch thành một nụ cười xấu khi chỏm đầu vàng gật xuống. Lấy que kẹo trong miệng ra, bàn tay thon dài nâng cằm em lên.

Đôi mắt đen mở to đầy kinh ngạc khi khuôn mặt của Wakasa ngay sát mặt mình, trên môi truyền đến xúc cảm đụng chạm. Bàn tay hoảng loạn nắm lấy vai người kia muốn đẩy ra, nơi đầu lưỡi bị quấn lấy truyền đến vị ngọt của đào. Khuôn mặt ửng đỏ, khóe miệng vươn vài giọt nước bọt, đôi mắt phủ một tầng sương.
Lưỡi của anh không ngừng khuấy đảo bên trong, tham lam hút lấy tất cả mọi thứ để giải khát cho nơi cổ họng khô khốc. Hàng lông mi đã nhắm lại hưởng thụ cảm giác này từ lâu, một sự suиɠ sướиɠ lan tỏa, máu nóng trong người sôi rần rần. Thật ngọt! Còn ngọt hơn kẹo nữa! Muốn thêm nữa!

Hai người cứ như vậy dây dưa nhau trước tấm kính mặc cho bao nhiêu người qua đường đang nhìn, nụ hôn đắm say tạo nên tiếng chụt chụt khiến ai cũng đỏ mặt.

Cảm nhận được hơi thở của em đang yếu đi, Wakasa mới luyến tiếc buông tha.

Mikey ngay sau khi được tha liền đưa tay che lấy gương mặt đỏ bừng, lùi lại cách xa Wakasa một khoảng. Thầm mắng bản thân thật ngu ngốc, thế mà lại không nhận ra ý của câu hỏi kia mà... Sao tên này lại hôn em? Chẳng lẽ... Lại có thêm nữa rồi sao?... Đúng là dính lời nguyền thật rồi mà!
---------

- Anh Mikey, có bưu kiện gửi cho anh.

Nghe đến hai từ "bưu kiện" Mikey sặc cả nước, vội đặt ly nước lên bàn, em ho khục khục đến độ cổ nổi cả gân.

- Phải cẩn thận chứ!- Shinichirou vuốt vuốt lưng em, lo lắng nói.

Bàn tay xua xua hàm ý bảo bản thân không sao. Trong thâm tâm dấy lên một nỗi bất an, lo sợ. Không phải chứ?

Bước đến cửa vào của nhà Sano, nhìn cái hộp được đặt ở trên nền đất, bên cạnh còn có cả Emma. Đầu em tê tái, bàn tay phát run, trái tim đập mạnh.

- Bên trong có gì vậy anh? Có vẻ nhẹ.

Liếc nhìn sang Emma vẫn còn ở đây, hít một hơi khí lạnh, nặn ra một nụ cười gượng nói:

- Anh sẽ xem nó sau.

Emma nhìn nụ cười méo mó của em, cũng thầm hiểu nói:

- Em hiểu rồi!

Cô đứng dậy đi sang chỗ khác nhưng trong tâm lại không ngừng tò mò về vật ở bên trong. Là gì được nhỉ? Là thứ gì mà anh Mikey lại không muốn cho cô xem vậy?
- Emma, bảo với Izana rằng anh sẽ qua phòng anh ấy muộn một chút.- Mikey áp cái hộp vào bụng mình, một tay giữ lấy nó vừa đi lên cầu thanh vừa nói.

- Được ạ!

...

Ngồi nhìn chiếc hộp ở trên đất, xung quanh tối om chỉ có ánh trắng chiếu rọi từ cửa sổ. Những đồ vật trong phòng tuy sạch sẽ nhưng lại không giống như có người dùng. Cũng phải, khi về đây em suốt ngày phải qua phòng Izana nên cũng không ngủ ở đây nhiều. Không sử dụng đã lâu mà vẫn sạch sẽ thế này... Cảm ơn em, Emma!

Lòng nặng trĩu, một cảm giác bài xích hiện lên. Thật không muốn mở ra tí nào! Nhưng cũng không chắc được đây là do bọn Phạm Thiên gửi... Có thể là người khác gửi cho em cũng nên...

Mở hay không mở?

Đôi tay chậm chạp nắm lấy cái hộp, từ từ mở nó ra, một sự hụt hẫng cùng tội lỗi dâng trào nơi đáy lòng.
Quả nhiên... Là bọn họ...

Cái này giống như nghiệp từ kiếp trước mà kiếp bày trả ấy ha...

Bên trong cái hộp là một bộ đồ màu đen và khẩu súng và tất nhiên sẽ kèm theo một tờ giấy.

Em nhớ bản thân đã vứt nó đi rồi cơ mà?! Chẳng lẽ bọn hắn đi moi nó lên rồi gói lại trả?

Nhìn tờ giấy trong hộp mà Mikey không muốn mở ra xem một chút nào. Nhắm mắt lại không muốn nhìn thêm nữa, đôi tay nhanh chóng đóng hộp lại. Bưng nó lên đặt ở trong một góc của căn phòng. Khi có thời gian em sẽ đốt nó sau!

Reng! Reng! Reng!

Bỗng tiếng điện thoại vang lên khiến cho em giật nảy mình, trái tim trong lồng ngực đập mạnh bạo. Giật cả mình!

Đi đến nhặt cái điện thoại lên, trên màn hình là một con số lạ hoắc không quen biết. Mikey không nghĩ nhiều liền bắt máy đưa lên tai.

- Sano Manjirou xin nghe!
-...

Đôi mày khẽ nhíu lại. Gọi nhằm số sao?

- Xin chào?

-...

Định cúp máy đi bỗng đầu dây bên kia vang lên tiếng cười điên dại khiến cho em cành hoang mang hơn.

- Hahaha... Tặng lại cho mày đấy, v-u-a!

Đồng tử đen mở to, cả cơ thể truyền đến một cơn rùng mình đến phát run. Mặt em tái đi, trái tim như ngừng đập, sự sợ hãi bủa vây lấy tâm trí. Ha-Haru...

Mikey sốc đến không nói nên lời, cả cơ thể đổ sụp xuống đất. Không thể nào! Sao... Sao Haru lại biết số của em?

Hàm răng nghiến lại với nhau, ánh mắt hẳn rõ vẻ căm phẫn. Haruto!!!

- Vua à,... Lần này đừng làm mất nó nữa đấy nhé! Tao không biết bản thân sẽ làm ra đ-

Chưa đợi Sanzu dứt câu, Mikey kinh tởm mạnh bạo vứt cái điện thoại vào bức tường.

Hình như bên kia đã biết được điều đó liền cười. Nụ cười như điên như dại phát ra từ cái điện thoại vỡ nát càng khiến cho em thêm sợ hãi, Mikey hoảng loạn ôm lấy đầu, bịt tai để không phải nghe thấy nó nữa nhưng giọng cười vẫn cứ vang lên không dứt. Em sợ đến độ run rẫy cả người, khóe mắt đỏ bừng.
- Hahaha... Tôi sẽ đem ngài vè lại bên tôi sớm thôi, v-

Mikey đứng phắt dậy, đập nát cái điện thoại. Thở ra hít vào từng đợt khí dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống, khuôn mặt tái mét, cơ thể phát run, khóe mắt đỏ bừng, đôi mắt co giật dao động không ngừng.

Đôi bàn tay hoảng loạn ôm lấy tai, em như kẻ điên loạn mà thét lên tiếng gào.

Cứ thế này mãi... Em sẽ phát điên mất!

-----------

Ngoại truyện.

Tiếng cúp máy vang lên trong điện thoại. Một nụ cười ghê rợn vang lên, hai vết sẹo bên mép càng khiến cho nó thêm rợn người. Gã tóc hồng cứ ngửa cổ cười điên loạn, ánh mắt ngập tràn sự gϊếŧ chóc.

- Tởm quá đấy, dừng đi!- Rindou ngã người ngồi ở cái ghế bên cạnh Sanzu nói.

Nụ cười ngay lập tức tắt đi, gương mắt ngay chớt nhoáng hằn vẻ đáng sợ, cái điện thoại trong tay bị bóp náy đến tơi tả. Vua của gã, tín ngưỡng của gã, thế mà lại không cần gã! Mikey của gã, vậy mà lại không muốn gặp gã! A... Ngài thật tàn nhẫn, vua...
- Mới gọi cho Mikey à?- Kokonoi từ đâu đi đến, đứng sau lưng Rindou, đặt tay lên lên sofa làm điểm tựa hướng về phía Sanzu hỏi.

Sanzu không thèm đáp, nỗi tức giận vẫn chưa nguôi, trong đầu thầm nghĩ về việc nên làm cho Mikey. Gã nên làm gì để khiến cho em phải hối hận vì đã trốn tránh gã đây?

- Nhìn này, mặt Mikey dễ thương chưa kìa! Món quà của tao đúng là rất tuyệt vời đúng không?- Ran nở một nụ cười rợn người, chỉ vào tấm ảnh có mặt em bỡn cợt.

Cho dù em có không muốn gặp lại thì bọn hắn cũng ép em phải nhìn mặt bọn hắn, ở bên cạnh bọn hắn. Bọn hắn sẽ phá hủy em từng chút một, khiến cho em tuyệt vọng đến cùng cực, khiến cho em thấy tội lỗi đến mức muốn chết để trả thù cho việc em dám rời xa bọn hắn! Nhưng... Bọn hắn sẽ không để em chết đâu! Em là tình yêu của bọn hắn cơ mà, lúc trước không có được bây giờ được ban cho cơ hội bọn hắn phải tận dụng nó chứ!
- Không biết nếu đây là ruột của một trong những người mà Mikey yêu quý thì em ấy sẽ có gương mặt gì đây? Muốn nhìn thấy ghê!

Takeomi ánh mắt lộ ra nét điên cuồng, nói:

- Bây giờ chỉ cần xử lí cái tên quản lí thế giới chó chết kia, Mikey liền có thể quay trở lại với tao!

Chỉ cần không có tên đó bọn hắn sẽ ngay lập tức có được em, chỉ cần không có tên đó...

- Là quay trở về vòng tay của tao!

- Của tao!

Bọn hắn lườm nhau, ai ai cũng đằng đằng sát khí.

Kakuchou nhìn cảnh tượng tranh giành trước mặt, trên tay cầm tấm ảnh em dựa người vào lan can, nhìn đống hộp của bọn hắn gửi. Miết nhẹ lên khuôn mặt trên tấm hình, ánh mắt tối đi vài phần, trong đầu là một ý tưởng xấu xa. Không! Có lẽ không chỉ mình Kakuchou nghĩ như vậy mà là toàn bộ Phạm Thiên đều có chung một suy nghĩ.
Mang Mikey quay trở về bên cạnh bọn hắn! Cho dù đó là cách tàn nhẫn nhất đi chẳng nữa!

Con người ta khi đã đánh mất thứ gì đó quan trọng sẽ ngay lập tức biến thành loài vật nguy hiểm vô cùng nguy hiểm đấy, Mikey!

---------

- Cách xưng hô của Waka với Mikey là mình tự nghĩ. Nói thật thì mình thích cái kiểu xưng hô như vậy, nó cứ cute kiểu j á!

Bình Luận (0)
Comment