[Alltake] Forget

Chương 17

Hôm nay là sinh nhật của Sanzu.

Hắn chớp mắt nhìn chăm chăm vào quyển lịch treo trên tường, vốn dĩ mọi năm cái ngày này sẽ trôi qua như bao ngày bình thường khác. Hắn không quá nổi bật, mà cũng chẳng thân thiết với ai để có thể nói về bản thân, dù cũng là một thành viên cấp cao trong Touman nhưng hắn lại mờ nhạt như một đội viên bình thường không đáng để người khác quan tâm.

Cơ mà... năm nay hắn muốn đón sinh nhật cùng một người.

Người sẽ duy nhất sẽ vui mừng vì ngày hắn được sinh ra, người duy nhất sẽ thật tâm hát bài hát chúc mừng sinh nhật Sanzu Haruchiyo.

Thế nhưng căn bản hắn không biết phải nói với người kia thế nào, hắn cũng không thể tự tiện đứng trước mặt cậu thông báo "hôm nay là sinh nhật tao" được.

Từ mấy ngày trước hắn đã hẹn cùng người này ra ngoài đi chơi riếng, cũng đã bắt người ta hứa không được nói cho ai hết, nhất là tổng trưởng của hắn, đội phó đội một và hai tên thần kinh Haitani giấu tên.

Hắn không muốn sinh nhật của bản thân bị phá bẫng bởi mấy tên kì đà cản mũi kia. Ngày nào cũng được, nhưng riêng hôm nay hắn thật sự rất ghét đám người đó. Vì là sinh nhật, nên có tham lam hơn một chút cũng không sao hết, Sanzu tự nhủ.

"Sanzu, sao mày đến sớm thế? Mười phút nữa mới đến giờ hẹn cơ mà."

Takemichi tròn mắt khi thấy cái tên tóc hồng này đứng trước cửa nhà mình, cậu đã cố tình ra ngoài sớm hơn một chút so với giờ hẹn, thế mà Sanzu đã đứng thù lù ở đây dường như đã từ rất lâu vậy.

"Tao mới đến được có vài phút thôi."

Takemichi nghe vậy nhưng cũng không có ý định bóc trần lời nói dối đó. Để người kia đầy nuông chiều mà đội mũ bảo hiểm cho mình như điều hiển nhiên, sau đó ngồi phía sau bám chặt lấy vạt áo của Sanzu.

Cậu thừa biết Sanzu là kiểu người kiệm lời, thế nhưng không nghĩ nó lại trầm trọng đến mức này. Cậu cứ liến thoắng một hồi cực kì vui vẻ, thi thoảng Sanzu sẽ hưởng ứng bằng một cái gật đầu hoặc lắc đầu. Cơ mà Takemichi căn bản không phải một cái máy nói, nói một mình hoài cũng hết chuyện để kể.

Trong đầu loạn thành đoàn khi bản thân cố tìm kiếm chủ đề nói chuyện, cậu mà ngừng nói thì bầu không khí sẽ trở nên rất gượng gạo.

Sanzu mím mím môi, nắm tay người ta đi quanh một vòng Shinjuku cũng không biết là đến đâu. Hắn tự trách bản thân quá nhạt nhẽo, người kia hỏi gì thì trả lời nấy một cách cứng ngắc.

"Sanzu, tao... nói nhiều quá hả?"

Takemichi ấp úng hỏi, vốn cậu không phải người nhiều chuyện thế nhưng đi với tên kiệm lời như này, nhỡ đâu hắn lại thấy phiền thì sao.

Sanzu ngay lập tức lắc đầu lia lịa. Hắn không giỏi ăn nói, cũng ghét ồn ào phiền phức, cơ mà hắn thích nghe người này nói.

Hắn cũng chẳng biết tại sao lại vậy. Người này chẳng khác nào ánh nắng suy nhất trong cuộc đời tăm tối của hắn hết, cho nên hắn mụ mị chìm đắm trong sự ấm áp của người này đến không thể dứt ra.

"Vậy thì may quá, tao cứ nghĩ tao nói nhiều quá nhưng mày thấy phiền nên ghét tao thì sao, haha..."

Nụ cười xinh xắn trên môi người này dần trở nên ngập ngừng, Sanzu dù biết người này đã khá lâu (tính cả dòng thời gian trước) tuy nhiên cứ mỗi lần bên cạnh cậu hắn lại chẳng biết phải cư xử ra làm sao cho phải, tim cứ rối loạn nhịp còn đầu óc lại trắng tinh như một tờ giấy.

Hai tai đỏ bừng không biết do cái lạnh của thời tiết đầu đông hay con tim bồi hồi đang chậm một nhịp của Sanzu, hắn chớp mắt một cái rồi kéo người kia vào vòng tay mình.

"Sanzu."

"Đứng im thế này một lúc thôi."

Takemichi nghe người kia nói vậy thì cũng vòng tay ra sau lưng hắn vỗ về, chất giọng cậu có chút nuông chiều, hỏi nhỏ:

"Do trời lạnh hả? Muốn dùng khăn quàng cổ của tao không?"

Sanzu lắc đầu, hắn có lạnh, thế nhưng nếu nhường khăn cho hắn thì người này sẽ dùng cái gì. Sanzu không thích nhìn Takemichi run cầm cập cuộn tròn trong chăn giống hôm trước chút nào. Dù đúng là dễ xơ múi hơn thật, cơ mà thay vì mấy ham muốn thể xác đó, hắn thích nhìn thấy nụ cười người này hơn.

5 phút, 10 phút, 20 phút trôi qua...

Cả cơ thể Takemichi cứng đờ vì mỏi, thế nhưng không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Cái tên Sanzu này thế mà vẫn ôm chặt lấy cậu không chịu buông ra. Đứng giữa Shinjuku, nơi đông đúc bậc nhất Tokyo có hai cậu cai một thấp một cao đứng ôm nhau hơn 20 phút dưới ánh đèn lung linh của các hàng quán. Nghe có vẻ lãng mạn với một cặp đôi đấy... Nhưng với Takemichi thì không, đứng lâu như vậy cũng đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người đi đường rồi, ban nãy còn có vài cô gái với vẻ mặt sung sướng lấy điện thoại ra chụp vài bức rồi còn thẹn thùng hơn cả người trong cuộc khiến Takemichi khóc ròng.

"Sa-Sanzu à... Buông ra nào, chúng ta đang đứng ở Shinjuku đó, nhiều người qua lại đang nhìn lắm."

Sanzu căn bản không quan tâm người ngoài nghĩ gì, nếu có thể hắn muốn được ôm người nà cả đời. Cơ mà Takemichi đã nói thế, dù hắn không thích thì cũng phải buông ra.

Bàn tay bấu chặt vào áo khoác của cậu dần lỏng ra một cách chậm rì rì. Takemichi nhìn biểu cảm dỗi hờn trên gương mặt tên này mà suýt bật cười, trẻ con chết đi được, cậu nắm lấy cổ tay hắn kéo đi.

"Đi ăn gì đó thôi. Tao đói rồi."

Sanzu cũng chẳng cãi lại, theo người ta một mạch đến tận cửa một nhà hàng sushi băng chuyền rồi vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái đầu mềm mại màu đen kia.

"Cứ ăn thoải mái nha, tao mới được bố cho nhiều tiền tiêu vặt lắm, để bữa này tao trả cho."

Hơ?

"K-không, bữa này để tao trả."

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật tao mà.

Thế nhưng câu này hắn không thể mở mồm nói ra, Sanzu múa tay múa chân đến loạn xạ. Trước mặt người trong lòng hắn luôn đánh mất dáng vẻ điểm tĩnh thường ngày như vậy khiến chính bản thân hắn cũng ngượng nghịu xấu hổ. Takemichi dù không hiểu gì nhưng thấy bộ dạng vụng về đáng yêu của tên tóc hồng cũng cười nói:

"Vậy thì chia đôi nhé? Tao không muốn ăn trực của người khác đâu."

Thấy Sanzu không nói gì, Takemichi cứ ngỡ rằng hắn đã đồng ý nên cũng không đôi co nữa. Tập trung lấp đầy cái bụng rỗng của mình nhưng thi thoảng cũng phải để ý mà lấy vài thứ cho tên kia rồi ép hắn ăn. Tên này bị biếng ăn hay gì à?

Takemichi thở dài, có lẽ cậu sẽ suy nghĩ kĩ hơn về việc thi vào ngành sư phạm mầm non. Từ ngày quen biết mấy tên bất lương này khiến cậu trau dồi không ít kinh nghiệm chăm non trẻ nhỏ.

Từ lúc thanh toán tiền cho đến lúc đưa Takemichi về đến tận cửa nhà, Sanzu chẳng nói năng gì, thậm chí cậu chủ động bắt chuyện cũng trực tiếp lơ đi, vậy nên Takemichi quyết định ngồi im ngoan ngoãn đằng sau Sanzu, hai bàn tay lành lạnh vì gió vòng tay ra trước ôm lấy hắn.

"Ừm, vậy tao vào nhà nhé. Mày về cẩn thận rồi nhắn tin cho tao, trời lạnh lắm nên cầm lấy khăn của tao đeo vào đi."

Sanzu đứng im không nhúc nhích, thậm chí còn hơi khom lưng xuống một chút để người kia dễ dàng quàng khăn cho mình. Dưới lớp khẩu trang đen hắn bĩu môi, người này thế mà chẳng nhận ra rằng hắn đang giận.

"Về cẩn thận nha, tao vào nhà đây."

Takemichi cẩn thận nhìn qua một lượt để chắc chắn tên tóc hồng này không bị lạnh rồi quay lưng chạy vào nhà, nhưng chưa bước được đến bước thứ hai thì cổ tay đã bị giữ chặt lại. Bản thân cậu cũng ngây thơ mà quay đầu lại, đinh ninh nghĩ chắc rằng Sanzu muốn vào nhà chơi nên khuôn miệng đã sẵn sàng nở một nụ cười (công nghiệp giống mấy cô hoa hậu) đồng ý.

Nhưng khóe môi còn chưa kịp tạo nên một đường cong hoàn hảo thì Takemichi đã đơ người.

Hàng mi dày của Sanzu ướt đẫm nước, đôi mắt màu xanh đầy ấm ấm ức ức nhìn Takemichi như không thể giãi bày mà lực ở cổ tay cậu càng gia tăng hơn.

Cố quên đi cơn đau ở cổ tay, Takemichi lúng túng lục trong túi áo mình lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho hắn, biểu cảm đầy lo lắng hỏi:

"Sao thế? Sao lại khóc? S-Sanzu à?"

Bao năm không ai chúc mừng sinh nhật thì cảm thấy đó là việc hiển nhiên, thế nhưng chỉ cần người này không biết, không tặng quà thì Sanzu liền tủi thân đến bật khóc như một đứa trẻ.

"Sao thế? Tao làm gì để mày giận hả? N-nín đi nào."

Takemichi cuống lên cũng không biết phải làm sao. Liền ôm lấy hắn dỗ dành, mà tên kia thì vẫn cứ được đà khóc. Ai nhìn vào chắc sẽ nghĩ cậu bắt nạt tên dở hơi này mất.

"Nín nào, ngoan, không khóc nữa. Ngoan nào Haruchiyo."

Vừa nghe người ta gọi tên riêng của mình, Sanzu vô liêm sỉ liền khóc nhỏ tiếng lại đầy trông chờ người ta gọi lần nữa. Takemichi cảm thấy cuộc đời mình thực sự bế tắc, muốn mắng tên này một trận nhưng hắn cứ khóc bù lu bù loa thế này khiến cậu cũng không nỡ. Cứ vỗ vỗ về về mất một lúc thì cũng chỉ còn tiếng thút thít sụt sịt bên tai. Lúc này Takemichi mới dám buông ra, nhìn vào gương mặt đẹp đẽ tèm lem nước mắt dịu dàng hỏi:

"Ngoan nào, Haruchiyo. Tự dưng lại khóc nhè thế này, làm sao nào? Ai bắt nạt mày để tao đi tính sổ với thằng đó."

Sanzu lấy tay áo quệt nước mắt, là mày chứ ai.

Cái tên này chẳng chịu trả lời gì hết, đứng ngoài trời lạnh lâu cũng không ổn nên Takemichi đành dẫn Sanzu vào nhà.

"Nào. Giờ nói được rồi chứ?"

Takemichi ngồi xuống bên cạnh Sanzu, hai tay áp vào mặt hắn, bắt phải quay qua nhìn cậu. Mấy cái tên bất lương này... trừ Ran và Rindou ra sao mau nước mắt ghê, Takemichi thầm than khi thấy cái đuôi mắt đỏ hoe của Sanzu. Tay cầm cái khăn mặt đã vò qua nước ấm rồi chấm nhẹ vào đuôi mắt hắn.

"Giờ mày mà không nói là tao giận ngược lại đó Sanzu."

"Haruchiyo."

Takemichi hít một hơi thật sâu, cái tên phiền phức lắm chuyện trẻ con ấu trĩ khùng điên này nữa! Vẫn còn muốn bắt bẻ là sao?

"Ừm, Haruchiyo. Thế mày làm sao?"

Sanzu chợt nghĩ lại chuyện mình bù lu bù loa khóc lóc liền thấy xấu hổ, môi cứ mấp máy nhưng không nói ra được chữ nào. Thế mà Takemichi cũng kiên nhẫn chờ, bàn tay nhỏ nhắn vẫn dịu dàng giúp hắn chườm khăn ấm vào mí mắt sưng vù.

"H-hôm nay..."

Hôm nay?

"Hôm nay... l-là..."

Là?

"L-là..."

Takemichi nổi cáu, búng vào trán Sanzu một cái rõ đau khiến hắn ôm đầu.

"Haruchiyo, tao buồn ngủ lắm rồi, mày cứ thế này thì qua ngày mới cũng nói không xong mất. Nói nhanh lên, hôm nay làm sao? Là ngày gì?"

Hỏi muốn gãy lưỡi đến nơi mà còn nghệt mặt ra nữa, cái tên này!

"Haru-"

"Hôm nay là sinh nhật tao."

Hả?

Takemichi tròn mắt, ngớ người ra đến độ quên mất việc chườm khăn ấm cho người trước mặt. Cậu quay ngoắt nhìn đồng hồ, thầm thở phào khi thấy mới có hơn mười giờ đêm một chút.

"Cầm lấy khăn rồi tự chườm mắt cho đỡ sưng đi. Tao ra ngoài một chút rồi về ngay, đừng có đi đâu đấy."

Không để cho Sanzu kịp phản ứng, Takemichi đã tức tốc mặc thêm áo khoác rồi chạy ra ngoài đóng sập cửa lại.

.

15 phút sau Takemichi quay trở về nhà, trên tay cầm một hộp bánh kem mà bỏ ra cắm vài cây nến vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của Sanzu.

"Xin lỗi nhé, tao không biết hôm nay là sinh nhật mày thế nên không thể chuẩn bị kĩ càng hơn được. Tao sẽ bù cho mày vào một ngày khác, vậy nên... chúc mừng sinh nhật, Haruchiyo."

Nhìn những ngọn nến sáng bập bùng ánh lửa khiến Sanzu nhất thời cảm động. Không biết là đã bao lâu rồi hắn mới được thổi nến mừng sinh nhật, không biết bao lâu rồi mới có người vì hắn mà bỏ tiền túi ra mua một cái bánh kem.

Đáy mắt ngập tràn sự hạnh phúc, Sanzu thổi một hơi khiến những cây nến tắt ngúm rồi ôm người kia vào lòng. Hắn quả thực yêu người này đến phát điên đi được. Takemichi phụt cười, cái tên này vì không biết nói với cậu như thế nào về sinh nhật bản thân mà tủi thân đến mức bật khóc, vuốt mái tóc màu hồng xinh đẹp, cậu thủ thỉ:

"Tao sẽ tặng quà cho mày sau nhé. Sinh nhật vui vẻ Haruchiyo, tao mong mày sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian."

Không cần món quà khác đâu, vì mày đã là món quà tuyệt vời nhất mà thần linh ban tặng rồi.

------

hôm qua tui stress nên tui không có up chap mới, sẵn tiện mai là giao thừa nên không có chap mới đâu nhé. Hẹn mùng 1 hoặc mùng 2

mà... mọi người phải đọc must read đi nhé, không là tôi giận đấy

Bình Luận (0)
Comment