[Alltake] Thanh Âm Đau Đớn

Chương 23

“Bọn mày muốn bằng chứng thì có bằng chứng đây!”

Trong khi cả bọn vẫn còn đang chất vấn nhau thì Koko từ đâu xuất hiện đứng trước cửa mà hùng hồn tuyên bố khiến cả bọn ngạc nhiên quay qua nhìn. Tại sao Koko lại xuất hiện ngay lúc này và bảo đã có bằng chứng trong tay thì ta cùng quay lại thời điểm khi Mitsuya và Hakkai vừa ra khỏi bệnh viện. Ngay lúc cả hai rời đi không lâu thì Koko nhận được một cuộc điện thoại, vừa nghe đầu dây bên kia lên tiếng sắc mặt hắn liền thay đổi ngay lập tức, hắn lạnh giọng đáp lại đầu dây bên kia

“Gửi qua điện thoại của tôi ngay”

Nói xong hắn liền tắt máy quay qua nói với Inui

“Bọn nó vừa báo đã điều tra ra được nguồn gốc tấm hình kia rồi, bây giờ tao qua chỗ của bọn kia mày ở lại trông chừng cậu ấy nhé”

Inui vừa nghe tin này gương mặt hắn lộ rõ niềm vui, cuối cùng hắn cũng có thể giúp cậu minh oan rồi, hắn gật gật đầu với Koko sau đó tiếp tục chăm sóc cậu còn Koko thì lên đường đến nhà của bọn kia

Quay trở về hiện tại, Mitsuya vừa nghe lời nói của Koko ánh mắt hắn bất chợt thay đổi, hắn vội vã nắm lấy đôi vai của Koko liên tục lắc lắc mà hỏi

“Koko, mày nói bằng chứng vậy tức là mày đã điều tra được tấm hình đó là giả đúng không?”

“Mày...đừng...có...lắc...tao...nữa...”

Bị Mitsuya lắc lắc khiến Koko có chút chóng mặt mà khổ sở lên tiếng, nghe vậy Mitsuya cũng thả hắn ra rồi lại quay về vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn lũ kia. Koko khi vừa được thả ra liền điều chỉnh lại tư thế sau đó lấy cái iphone 12 bờ rồ mắc ra quăng lên bàn rồi nạt lũ kia

“Chúng mày banh con mắt ra mà nhìn cho kĩ đi, tấm hình mà con nhỏ đó đưa cho chúng mày coi là một tấm hình ghép và đây là chính là hình gốc”

Cả bầy kia vừa nghe xong liền ngờ ngác thi nhau cầm lấy cái iphone 12 bờ rồ mắc kia mà nhìn lấy nhìn để những tấm hình

“Trong tấm hình gốc con nhỏ đó bị đám kia cưỡиɠ ɦϊếp ở bến tàu hoàn toàn không có Takemichi ở đấy, hình ảnh cậu ấy đang ngồi trên cái container cũ kĩ kia là từ một tấm hình khác ghép vào”

Vừa nói xong Koko lại lấy một cái iphone 12 bờ rồ mắc khác mà quăng lên bàn

“Tao không biết lũ chúng mày có thật sự quan tâm đến cậu ấy hay không nhưng đây là hình ảnh mà bọn đàn em tao đã trích xuất được từ một camera cũ trong cái nhà kho bỏ hoang ở phía nam trong lúc điều tra và bọn mày nhìn cho kĩ vào người ở trong đó đi, là Takemichi đó và cơ thể cậu ấy đều đầy vết thương, cậu ấy còn bị bắt trói rồi ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ và bị một tên dùng máy ảnh chụp lại”

Koko vừa tức giận nói một tràn khiến cho bọn kia cứng họng không thể nói được gì, bỗng chốc tất cả nhớ lại ngày hôm ấy, đúng là hôm ấy cậu đã biến mất cả ngày đến tận khuya mới quay về nhưng khi về thì người cậu đâu đâu cũng là vết thương, bọn chúng có hỏi cậu về những dấu vết ấy nhưng cậu chỉ bảo là mình bị té và ngay ngày hôm sau tấm hình cậu ngồi nhìn Moe bị cưỡиɠ ɦϊếp đã ra lò và được đưa đến tay họ. Họ như không thể tin vào mắt mình, vậy ra từ trước đến giờ bọn họ bị con nhỏ kia dắt mũi mà hiểu lầm rồi đánh đập cậu sao? Họ đã làm gì với anh hùng của họ vậy chứ? Mikey nhìn chăm chăm vào tấm hình tuy gương mặt hắn không để lộ ra cái gọi là tức giận nhưng trong đôi mắt đen láy ấy hiện rõ sự căm phẫn. Không khí trong phòng khách ngày càng nặng nề hơn nhưng Koko vẫn tiếp tục lời nói của mình

“Hiện tại đó là tất cả những bằng chứng tao có thể đưa cho chúng mày coi, nếu bọn mày còn không tin thì tao đã liên hệ với phía cảnh sát khôi phục lại đoạn clip ở bến tàu ngày hôm ấy, tuy camera ở đấy đã hư nhưng vẫn còn có thể khôi phục lại một số đoạn clip”

Sau đó hắn vì không muốn ở lại đây quá lâu mà muốn nhanh chóng quay về bệnh viện để chăm sóc cậu nên ngay khi trút giận hắn đã quay người bước đi nhưng cũng không quên nói một lời cuối với những con quỷ dữ kia

“Tao không biết lương tâm của bọn mày có còn hay không nhưng hãy nhớ cho kĩ điều này, Takemichi là người đã cứu mạng bọn mày, là ân nhân của bọn mày và dù cho bây giờ bọn bây có làm gì hay thậm chí là chết đi cũng không bù đắp được tất cả cho cậu ấy”

Vừa dứt câu Koko đã bước ra xe phóng thẳng về bệnh viện mà không thèm liếc nhìn bọn kia một cái, ngay khi Koko rời đi Mikey liền gằn giọng mà ra lệnh

“Đưa con Moe xuống hầm ngay”

Chỉ với một lời nói duy nhất cả bọn ai nấy đều đầy sát khí mà bước lên phòng ả, cánh cửa vừa mở ra ả liền hướng mắt nhìn, nhận ra là bọn họ ả liền vui vẻ mà lên tiếng

“Mấy anh nói chuyện xong rồi sao? Mấy anh có làm gì quá đáng không đấy?”

Ả lại giở giọng giả tạo kia ra mà vờ hỏi thăm, những lần trước bọn hắn đều sẽ vui vẻ đáp lời ả nhưng lần này tất cả đều im lặng, mặt đầy gân xanh người thì bừng bừng sát khí của quỷ dữ, Kakuchou không nói không rằng liền trực tiếp đi đến mà đá ả ngã khỏi chiếc xe lăn

“Ahhh, anh làm gì vậy Kakuchou?”

Còn chưa nhận thức được mọi chuyện Hanma đã đi đến vác ả lên vai, hoang mang càng thêm hoang mang, ả dùng tay đánh vào lưng của Hanma mà điên cuồng lên tiếng

“Này anh làm gì vậy? Chân em vẫn chưa khỏi đâu đấy, mấy anh đừng có giỡn kiểu đấy!”

“Câm mồm”

Nghe những lời kinh tởm ấy từ ả Angry ngày càng bực bội lên tiếng, ả nghe vậy đột nhiên trở nên hoảng sợ mà im bặt đi, đến rồi, cuối cùng ả đã đến căn hầm trước kia đã luôn vang lên những tiếng đánh, tiếng hét cầu xin hay những tiếng rêи ɾỉ của cậu. Ả còn đang sợ hãi thì liền bị Hanma quăng vào một cách không thương tiếc, cái chân gãy của ả cũng vì thế mà va đập vào đất khiến ả đau đớn mà hét lên

“AHHHHH, anh làm cái quái gì vậy Hanma?!!”

“Mày câm mồm lại, bọn tao vẫn còn đang rất nhẹ tay với mày đấy con tiện nhân giả tạo!!”

Izana bực tức tiến tới nắm lấy tóc ả mà quát thẳng vào mặt ả, Hakkai ở bên cạnh liền đi đến kéo Izana ra mà ngồi trước mặt ả

“Anh Hak-”

*Chát*

Moe còn chưa nói hết đã bị Hakkai tát thẳng vào mặt mà nói

“Tên tôi không phải để cho con người dơ bẩn như cô lên tiếng gọi, ngay từ đầu tôi đã biết cô không phải thể loại người tử tế mà”

Nhận cả cú tát ả liền lấy tay ôm mặt mà xoa xoa, sau đó lại bắt đầu những giọt nước mắt giả dối kia ra

“Hức...mấy anh...hức...rốt cuộc là mấy anh đang làm gì vậy chứ...hức...”

Tiếc thay những giọt nước mắt ấy không còn tác dụng với họ nữa mà thay vào đó là một loạt ánh mắt khinh bỉ nhìn ả, Mikey từ nãy giờ vẫn im lặng ở góc phòng liền tiến lại gần ả, gương mặt hắn vẫn không có tí cảm xúc nào, hắn dùng tay nâng cằm ả lên rồi lạnh giọng lên tiếng

“Bọn tôi đang muốn xé xác cô ra rồi đem cho cá mập ăn đây”

_________________

Tui xin lỗi mn nếu mn có cảm thấy chương này và chương sau có nhảm nhí quá vì tui đang cạn kiệt văn phong và tui vẫn chưa hết chầm kãm từ tập 21

Bình Luận (0)
Comment