[Allxnam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo

Chương 16.2

Yên Hủ Gia và Châu Chấn Nam quen biết nhau từ nhỏ, đó là điều mà ai cũng biết.

Lần đầu 2 người bọn họ gặp nhau là vào lúc vẫn còn học mẫu giáo. Lúc ấy, bố mẹ Châu Chấn Nam thường xuyên có việc, chị cậu cũng đi học xa nhà nên đã gửi Châu Chấn Nam sang nhà hàng xóm ở gần đó, cũng chính là nhà Yên Hủ Gia. Xui thay, bố mẹ của Yên Hủ Gia cũng bận bịu không kém. Cuối cùng chỉ còn lại 2 đứa trẻ ngồi chơi với nhau trong căn biệt thự rộng lớn, tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau, gắn với người kia như hình với bóng, bày đủ loại trò chơi.

Một lần nọ, do không có ai để ý, suýt nữa Châu Chấn Nam đã thành công rủ rê Yên Hủ Gia nhảy từ ban công tầng 2 xuống vườn xem có bay được không với vẻ mặt vô cùng chắc chắn, cũng may Yên Hủ Gia hồi đó cơ trí rủ thêm cả quản gia nhảy cùng, nếu không giờ có khi bọn họ đang lượn lờ ở tận chỗ nào trên thiên đường rồi.

Một hôm khác, Yên Hủ Gia đã kéo Châu Chấn Nam vào trong nhà bếp nghịch lò vi sóng, kết quả suýt nữa hai bọn họ làm nổ cả cái phòng vì tò mò.

Một lần khác nữa, khi Châu Chấn Nam bị chó rượt khóc oa oa chạy khắp nhà, Yên Hủ Gia đã anh dũng nhảy ra cầm que đuổi nó đi, quơ quơ một hồi không hiểu sao lại khiến con poodle ấy lắc mông bỏ đi thật. Sau đó tiểu Nam Nam dùng ánh mắt sùng bái nhìn tiểu Gia Gia, nói: "Wa, Gia Gia cậu ngầu quá, y hệt Ultraman vậy!!"

Tiểu Gia Gia cúi đầu nhìn cậu nhóc thấp hơn mình gần một cái đầu có mái tóc bông bông xù xù cùng khuôn mặt tròn tròn trắng búng ra sữa, nghếch mặt lên tận trời tự hào nói: "Tất nhiên, cậu gọi tớ là anh đi là vừa đấy!"

Tiểu Nam Nam cũng cực kì ngây thơ, từ đó về sau lúc nào đi cùng với tiểu Gia Gia cũng mở miệng gọi ca, ngậm miệng gọi ca, khiến cho người ngoài không biết còn tưởng Châu Chấn Nam ít tuổi hơn Yên Hủ Gia thật, ai ngờ hai bọn họ lại bằng tuổi nhau. Tất nhiên sau này Châu Chấn Nam ngoài những lúc xin đồ ăn và nói đùa nhau ra cũng không còn gọi Yên Hủ Gia là ca nữa, còn hai chiếc biệt danh đầy tính cà khịa trên WeChat đều là do có câu chuyện của nó cả. 

Đó là một ngày oi ả mùa hạ khi hai người họ đã lên cấp 2, nắng chiếu xuyên qua cửa kính, rọi vào chiếc bàn họ ngồi khiến cho Châu Chấn Nam vốn không có một chút hứng thú đối với học tập nay càng thêm chán nản hơn. Làm bài tập vào một ngày nóng như cái lò là tra tấn công khai ok!!

Cậu nằm bò ra bàn, nhìn Yên Hủ Gia đang ngồi nghiêm túc đọc sách ở đối diện, miệng rêи ɾỉ: "Gia Gia, tớ chán~"

Yên Hủ Gia thật ra nãy giờ vẫn kín đáo ngắm Châu Chấn Nam, giả vờ bình thản nói: "Học tập là con đường dẫn đến tương lai."

Châu Chấn Nam lườm anh: "Cậu học mãi không thấy chán à?"

Yên Hủ Gia thản nhiên đáp lại: "Thế cậu có thấy tớ chán không?"

Châu Chấn Nam hờn dỗi, cậu chạy sang ngồi cạnh Yên Hủ Gia, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay anh, mắt thấy trên trang giấy toàn những công thức hoá học nhìn mà đau cả đầu, Châu - lười học - Chấn Nam đưa tay nhéo nhéo một bên má của Yên Hủ Gia: "Gia Gia cậu nhàm chán quá."

Yên Hủ Gia liếc liếc cái tay không yên phận của cậu: "Dịch ra một chút để tớ học xem nào."

"Không thích, nhìn cậu như này đáng yêu lắm." Nói rồi, Châu Chấn Nam đưa tay nhéo nốt bên má còn lại.

Bỏ cuốn sách trên tay xuống, Yên Hủ Gia cầm lấy cổ tay Châu Chấn Nam: "Cậu - nói - ai - đáng - yêu??"

"Ở trên cái bàn này ngoài tớ với cậu ra còn ai nữa."

Yên Hủ Gia nheo mắt nhìn cậu, cũng đưa tay lên má Châu Chấn Nam: "Hứ, cậu tưởng cậu ngầu lắm á." Rồi cũng nhéo nhéo má cậu.

Châu Chấn Nam không phải dạng vừa, thấy Yên Hủ Gia dám "phi lễ" với mình thì càng ngày càng mạnh tay. Mà cậu nhéo mạnh bao nhiêu, Yên Hủ Gia cũng nhéo mạnh bấy nhiêu. Nhéo qua nhéo lại một hồi, cuối cùng mặt của 2 người đều biến thành màu hồng, đặc biệt là mặt của Châu Chấn Nam, do da mặt cậu rất mỏng và trắng nên gần như in hằn cả mấy ngón tay của Yên Hủ Gia lên.

Yên Hủ Gia tự miết tay mình, mặt Châu Chấn Nam rất mềm mại, khi nhéo còn mang lại cảm giác cực kì êm tay, man mát mướt rượt, thật muốn bóp thêm chút nữa, khụ khụ...

Sau khi "cuộc chiến" kết thúc, Châu Chấn Nam dùng biểu cảm như hờn cả thế giới, đổi biệt danh của Yên Hủ Gia ở WeChat thành "Ca ca ĐÁNG YÊU sau nhà", Yên Hủ Gia ở gần đó gửi một tin nhắn "Đổi cái gì thế hả??", rồi cũng đổi biệt danh của cậu thành "Đệ đệ COOL NGẦU trước nhà". Sau đó, do lười đổi lại nên bọn họ mặc kệ, dù sao cũng quen rồi.

Lại quay lại khi bọn họ vẫn còn ở độ tuổi mẫu giáo.

Bọn họ như hình với bóng cùng nhau được khoảng 1, 2 năm thì bố mẹ Châu Chấn Nam về ngày càng thường xuyên, thế nên thời gian cậu ở nhà càng ngày càng nhiều, đồng nghĩa với việc tới nhà Yên Hủ Gia ngày càng ít đi.

Nhớ lại thời gian đầu quen nhau, có vẻ như Yên Hủ Gia hơi lạnh nhạt với Châu Chấn Nam, hay mắng cậu là đồ ngốc khiến cho Châu Chấn Nam giận dỗi không biết bao nhiêu lần, nhưng cậu rất ghét ở một mình nên cho dù bị bơ cũng vẫn lẽo đẽo đi sau lưng người ta bày trò. Lâu dần Yên Hủ Gia cũng quen với việc Châu Chấn Nam xuất hiện trong cuộc sống của mình, mở lòng với cậu hơn, dung túng để cậu quậy phá đủ kiểu trong nhà mình, cho cậu ngủ trên giường mình, cho cậu sà vào lòng mình ngồi mỗi khi buồn chán. Hiện giờ khi Châu Chấn Nam ít tới, đến lượt Yên Hủ Gia cảm thấy thiếu đi mất một chiếc đuôi nhỏ hay đi sau lưng mình. Thế là tiếp theo tới Yên Hủ Gia ngày nào cũng chạy sang nhà Châu Chấn Nam chơi, đuổi cũng không chịu đi.

Vài năm sau đó, Châu Chấn Nam và Yên Hủ Gia lần lượt có thêm hai người em trai nhưng tình cảm của bọn họ vẫn không hề giảm sút đi chút nào, có thời gian rảnh liền tung tăng chạy sang nhà đối phương chơi, còn dẫn theo cả em trai sang cùng góp thêm phần náo nhiệt. Mặc dù thi thoảng bọn họ cũng hay cãi nhau vì những việc hết sức nhảm nhí, ví dụ như so sánh xem giữa hai đứa em thì đứa nào ngoan ngoãn hơn nhưng do đều thuộc kiểu người mau quên nên chẳng bao giờ xảy ra xung đột gì lớn.

Cứ thế, chẳng biết từ bao giờ mà tình cảm Yên Hủ Gia đối với Châu Chấn Nam từ giống như em trai dần dần trở nên biến chất. Những cử chỉ hành động bình thường của Châu Chấn Nam cũng có thể khiến cho Yên Hủ Gia đỏ mặt, tim đập nhanh, khi thấy cậu thân thiết với người khác thì cực kì tức giận. Lâu dần khiến cho Yên Hủ Gia tự nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ anh là gay sao? Nghĩ kĩ lại thì, trước nay anh cũng tiếp xúc qua không ít nam sinh khác, bất quá chẳng có cảm giác gì với họ cả, cảm xúc này chỉ hiện hữu với duy nhất một người.

Đó chính là Châu Chấn Nam.

Lần đầu Yên Hủ Gia nhận ra điều này thì bọn họ đang học lớp 10, vào cái độ tuổi mà sự bồng bột của thanh thiếu niên dễ bộc lộ ra nhất. Trong thâm tâm, anh vẫn luôn tự thuyết phục chính mình rằng đó chỉ là rung động của tuổi trẻ, chứ chẳng phải là tình cảm đích thực gì cả. Nhưng lí trí không thể thuyết phục được trái tim, thích chính là thích, Yên Hủ Gia muốn ở cạnh Châu Chấn Nam nhiều hơn, càng muốn chạm vào cậu hơn, muốn kiểm soát được tất cả mọi tâm tư tình cảm của cậu ấy, biến cậu ấy thành của riêng mình, nhưng anh không thể. Anh biết Châu Chấn Nam rất thẳng qua đôi mắt ngây thơ trong sáng cậu nhìn mình. Càng thích Châu Chấn Nam, Yên Hủ Gia càng cố gắng tách cậu ra khỏi cuộc sống của mình, anh sợ thứ tình cảm này nếu nói ra, thì tới làm bạn cũng không thể làm nữa, đừng nói tới việc yêu nhau.

Vậy là tình cảm của Yên Hủ Gia cứ thế, cứ thế bị vùi lấp, chôn sâu trong lòng.

Chỉ làm bạn thôi cũng được mà. - Yên Hủ Gia nghĩ vậy.

Thời gian chầm chậm trôi đi, cho đến năm bọn họ lên lớp 11.

"Cuối tuần này nhà tớ sẽ chuyển tới Thanh Đảo ở." Châu Chấn Nam dùng vẻ mặt kiên định và ánh mắt dứt khoát nói. "Ở đó có một ngôi trường về âm nhạc, tớ rất muốn thử thách bản thân mình một lần, nếu có thể tốt nghiệp ở đó, ước mơ của tớ chắc chắn sẽ dễ dàng thành công hơn nhiều."

Tim Yên Hủ Gia đập lạc mất một nhịp, anh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, Châu Chấn Nam từ nhỏ tới lớn đều rất yêu thích âm nhạc, cũng từng học qua kha khá các lớp dạy nhạc, thậm chí còn có gia sư riêng ở nhà để rèn luyện. Nhiều lần Yên Hủ Gia sang nhà Châu Chấn Nam chơi, đập vào mắt luôn là hình bóng của thiếu niên nho nhỏ đang cực kì chuyên tâm nhìn gương tập vũ đạo, mặc dù lưng áo cậu ướt đẫm, nhưng không thể không nhìn thấy được đôi mắt nhỏ của cậu giống như đang lập lòe ánh sáng như ánh sao, tỏa ra một sự vui vẻ đến tột cùng. Mỗi lần như thế, Yên Hủ Gia chỉ có thể ngồi xuống một góc phòng để ngắm nhìn Châu Chấn Nam tập luyện. Châu Chấn Nam không ít lần rủ rê Yên Hủ Gia tập luyện cùng mình, vì chiều theo ý cậu nên mặc dù thời gian tập luyện không nhiều bằng Châu Chấn Nam nhưng Yên Hủ Gia vẫn có thể gọi là có hiểu biết về âm nhạc. Anh so với người bình thường cũng có chút thiên phú, trình độ cũng khá tốt, nhưng Yên Hủ Gia lại không có hi vọng lắm trong chuyện này, chỉ coi như đây là tài lẻ và rèn luyện thân thể.

Châu Chấn Nam thì khác, cậu có một ước mơ cháy bỏng đối với âm nhạc. Cậu rất yêu nhạc, nhưng hiện tại ở nơi cậu đang sống không phù hợp cho lắm để ước mơ của cậu có thể đâm chồi nảy lộc. Trước đây cậu đã từng mấy lần muốn xin bố mẹ chuyển trường rồi nhưng họ đều là những bậc phụ huynh rất nghiêm khắc, Châu Chấn Nam sợ bọn họ sẽ không cho phép. Khi cậu đang hết sức sầu não về chuyện này, thì đùng một cái, nhà cậu sắp chuyển chỗ ở. Châu Chấn Nam đã thử tra xem ở một thành nơi sầm uất như Thanh Đảo, liệu có ngôi trường nào về âm nhạc không. Cậu tìm ra được một ngôi trường tư rất có uy tín về âm nhạc, đầu ra cũng quản rất chặt, khiến cho cậu càng có niềm tin mãnh liệt hơn về ước mơ của mình.

Yên Hủ Gia hơi siết chặt bàn tay trong vô thức: "Tại sao bỗng nhiên ba mẹ cậu lại chuyển nhà vậy?"

Châu Chấn Nam khẽ lắc đầu: "Tớ cũng không biết, hình như là về công việc hay gì đó tương tự thế."

"Vậy sao, nếu cậu thật sự muốn theo trường âm nhạc, chúc cậu thành công với ước mơ của mình nhé." Mơ ước của Châu Chấn Nam, anh sẽ ủng hộ vô điều kiện. Dù trong lòng như có gì đó đâm chọc, đau xót, Yên Hủ Gia vẫn ôn nhu chăm chú nhìn cậu.

Châu Chấn Nam cong cong mắt: "Vậy thì tính ra đây sẽ là một trong những lần gặp cuối cùng của bọn mình đấy, vui tươi lên chút xem nào Gia ca!"

Yên Hủ Gia đầy ôn nhu mỉm cười một cái: "Cuối cùng cái gì chứ, chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại mà, hoặc khi nào được nghỉ thì tớ sẽ đi thăm cậu." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong thâm tâm anh biết, khi khoảng cách đủ xa, thời gian đủ lâu, thì có quen thuộc đến thế nào cũng sẽ trở nên xa lạ.

Thấy Yên Hủ Gia bình thản như thế, không hiểu sao tâm trạng Châu Chấn Nam lại chùng xuống, không khí cậu cố khiến trở nên vui vẻ bỗng trở thành bầu không khí chia ly, cậu vẫn cố nặn ra khuôn mặt vui vẻ: "Hứa rồi đó nha!"

"Ừm."

....

Thoắt cái đã gần đến ngày chia tay. 

Buổi chiều cuối cùng trước khi chuyển, Châu Chấn Nam dùng hết sự can đảm của mình, nói với Yên Hủ Gia: "Gia Gia, tối nay cậu có muốn sang nhà tớ ngủ không?"

Yên Hủ Gia hỏi: "Sao vậy?"

"Thì cũng lâu lắm rồi từ lần cuối chúng ta ngủ chung mà~ Hơn nữa còn sắp phải xa nhau nữa." Châu Chấn Nam cảm thấy cả khuôn mặt mình giống như sắp bị nướng chín lên đến nơi, dù sao cũng là hai đứa con trai 17 tuổi đầu rồi, nói thế này ngượng chết mất.

Yên Hủ Gia nhìn Châu Chấn Nam lúng túng như vậy thì phì cười, xoa xoa đầu cậu: "Cũng được thôi, mà sao mặt cậu đỏ thế? Sợ tớ ăn thịt cậu chắc?"

Châu Chấn Nam trừng mắt, không nói gì. Do ai mà cậu mới phải nói ra những lời như thế chứ hả!!

Tối đó, Châu Chấn Nam dẫn Yên Hủ Gia về nhà, rồi lên thẳng phòng mình. Yên Hủ Gia trước đây đã vào phòng Châu Chấn Nam cả trăm cả nghìn lần rồi, căn phòng vẫn như ngày xưa nhưng hiện giờ trong lòng đã nảy sinh ra cảm giác khác.

Trước khi đi ngủ không có gì đặc biệt cho lắm, ngoài ăn uống, chơi game và trò chuyện về vô số thứ nhảm nhí ra thì chẳng có gì ám muội cả.

Nằm thao thức trên giường Châu Chấn Nam, Yên Hủ Gia trằn trọc mãi không ngủ được, cảm thấy người bên cạnh đang liên tục nhúc nhích cựa quậy thì cất tiếng hỏi: "Nam Nam cậu không ngủ được sao?"

"Ừm, nghĩ tới ngày mai phải đi xa làm tớ cảm thấy có chút quyến luyến với nơi này." Châu Chấn Nam vừa nói, vừa quay sang đưa tay ôm Yên Hủ Gia, da thịt cậu áp sát vào người anh, chỉ cách có hai lớp áo ngủ mỏng manh. Mặc dù thời tiết đang là mùa hè, song phòng cậu lại để nhiệt độ máy lạnh khá thấp nên khi ôm như vậy không nóng một chút nào, còn thấy rất ấm áp dễ chịu.

Yên Hủ Gia cũng vòng tay ôm Châu Chấn Nam, một phần khuôn mặt cậu vùi vào lồng ngực của anh, Yên Hủ Gia thậm chí còn có thể cảm thấy thân nhiệt ấm áp của Châu Chấn Nam khi dán vào người anh cùng với hơi thở nhè nhẹ phả ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu mỗi khi Châu Chấn Nam nói chuyện.

"Cậu đi rồi có nhớ tớ không đấy?" Mặc kệ nhịp tim đang đập ngày càng nhanh, Yên Hủ Gia dùng giọng điệu hết sức ôn nhu cưng chiều hỏi.

Châu Chấn Nam ngửi mùi thơm nhè nhẹ trên người Yên Hủ Gia, đáp: "Làm sao mà không nhớ được~"

"Ở đó học tập thì nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy, không còn tớ ở bên cạnh quản cậu nữa đâu." Yên Hủ Gia xoa xoa đầu cậu, từng sợi tóc bóng mượt lòa xòa lướt qua tay anh, để lại xúc cảm mềm mại dễ chịu.

Châu Chấn Nam cười nhẹ: "Tớ biết tự chăm sóc bản thân mà, cậu giống mẹ tớ quá."

"Cậu mà biết tự chăm sóc bản thân mình thì giờ chắc tớ cũng chẳng cần phải dặn dò như thế đâu."

Hàn huyên với nhau thêm một lúc thì Châu Chấn Nam dần dần thiếp đi, Yên Hủ Gia thấy người bên cạnh đã im lặng, gọi một tiếng: "Cậu ngủ rồi à... Nam Nam?"

Đáp lại Yên Hủ Gia là tiếng hít thở đều đặn truyền tới từ trong lồng ngực của anh.

Yên Hủ Gia hơi dịch người ra đằng sau một chút, giường Châu Chấn Nam rất rộng lớn, cho dù là cả hai người sắp trưởng thành cùng nằm lên vẫn còn thừa nhiều khoảng trống. Bình thường mấy chỗ đó đều được lấp đầy bởi đủ thể loại thú bông nhưng do hôn nay Yên Hủ Gia tới nên đều đã được dọn dẹp ra chỗ khác.

Yên Hủ Gia chống tay lên gối, ngắm nhìn khuôn mặt Châu Chấn Nam khi ngủ. Ánh trăng sáng từ cửa sổ chiếu rọi vào khuôn mặt của cậu, khiến cho làn da vốn đã trắng của cậu càng giống như đang phát ra ánh sáng. Yên Hủ Gia vừa ngắm nhìn vừa dùng ngón tay trỏ từng nét từng nét phác họa đường nét khuôn mặt cậu lên khoảng không trước mắt. Đôi mắt cậu thoạt nhìn trông không được thiện lành cho lắm, nhưng nếu nhìn kĩ, đó chính là điểm nhấn cho khuôn mặt này. Mắt cậu khi ngời sáng lấp lánh, khi trầm lắng suy tư, khi lại sâu thăm thẳm không thấy nổi đáy, mơ mơ hồ hồ khiến người ta không thể đoán được cậu đang nghĩ gì, chỉ có thể phỏng đoán một cách không rõ ràng. Hiện giờ đôi mắt khiến người ta mông lung ấy đang nhắm nghiền, ngủ một cách cực kì yên bình.

Yên Hủ Gia vẫn chưa thể xác định được tình cảm của mình dành cho Châu Chấn Nam là gì. Anh chỉ biết rằng nó chắc chắn đã không còn là tình bạn bè hay tình anh em đơn thuần nữa.

Lại dời tầm mắt xuống nửa phần dưới khuôn mặt cậu, nhìn vào đôi môi căng mọng của cậu. Châu Chấn Nam là người duy nhất Yên Hủ Gia cảm thấy môi cậu rất gợi cảm, đầy đặn mà nhỏ nhắn, lúc nào cũng đỏ hồng như thoa son, hơn nữa cậu còn rất thích liếm liếm, cắn môi hay đưa chiếc móng nhỏ lên đặt trên môi như muốn dụ dẫm người khác, khiến cho Yên Hủ Gia trong lòng ngứa ngáy không thôi. Hiện giờ nhìn bờ môi nhỏ này đang ngoan ngoãn ngủ dưới ánh trăng mập mờ, bỗng nhiên Yên Hủ Gia như ma xui quỷ khiến cúi xuống, ghé sát vào khuôn mặt mơ màng của Châu Chấn Nam, môi kề môi, hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Yên Hủ Gia giật thót một cái, suýt nữa ngã lộn cổ. Mình vừa làm cái gì thế này?? Không phải anh vừa h...h...hôn Châu Chấn Nam thật đấy chứ?? Xúc cảm mềm mại từ bờ môi cậu giống như vẫn còn vương vấn trên môi Yên Hủ Gia, chứng minh cho anh biết rằng vừa rồi không phải chỉ là ảo giác. Yên Hủ Gia len lén nhìn Châu Chấn Nam giống như đang lén lút làm việc phạm pháp sau lưng cậu. Rất may mắn, Châu Chấn Nam vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu gì cho việc sắp tỉnh lại. Yên Hủ Gia thở phào, nếu giờ cậu mà tỉnh lại thì không biết nên giải thích như thế nào nữa.

Môi Châu Chấn Nam vừa mềm mềm vừa sạch sẽ thơm tho, hình như còn có vị ngọt, Yên Hủ Gia liếm môi nghĩ. Ôm tim một lúc, anh lại nhẹ nhàng tiến đến gần mặt Châu Chấn Nam, lần này không còn đột ngột nữa mà từ từ áp môi mình lên, anh cảm nhận được cảm giác ấm áp khi bờ môi được lấp đầy cùng hơi thở đều đều của Châu Chấn Nam phả lên mặt. Nhưng Yên Hủ Gia cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh đưa lưỡi liếm môi Châu Chấn Nam, rồi thận trọng mút nhẹ một cái. Khi Yên Hủ Gia còn đang suy xét xem có nên kéo dài nụ hôn này ra thêm nữa không thì bỗng nhiên một tiếng "ưm" phát ra từ  người nằm dưới thân mình. Dứt ra khỏi bờ môi của Châu Chấn Nam, Yên Hủ Gia nơm nớp lo sợ nhìn cậu. Lúc này, Châu Chấn Nam vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ, tiếng vừa nãy cậu phát ra chỉ đơn thuần là phản xạ tự nhiên, mặt cậu hơi cọ cọ vào mu bàn tay Yên Hủ Gia, bấy giờ anh mới nhận ra mình đã nắm chặt tay của Châu Chấn Nam từ lúc nào.

Nhẹ nhàng rút bàn tay ra rồi bước xuống giường, Yên Hủ Gia rót một cốc nước, tự giễu: "Thôi xong, Yên Hủ Gia, mày thật sự đã yêu Châu Chấn Nam rồi."

Hết phiên ngoại 1.

Bình Luận (0)
Comment