[Allxnam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo

Chương 41

Châu Chấn Nam vừa mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt siêu cấp đẹp trai được phóng đại của Trạch Tiêu Văn, eo cũng cảm giác được có bàn tay đang đặt lên, còn bản thân cậu thì đang co người lại nằm trong lòng anh, khoang mũi chỉ toàn mùi hương bạc hà nhẹ nhàng từ người Trạch Tiêu Văn.

Châu Chấn Nam trước hết hơi hốt hoảng, vội đẩy tay người kia ra ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, mọi vật xung quanh dường như đang chao đảo từng hồi. Đợi đến khi tỉnh táo lại một chút rồi, việc đầu tiên cậu làm chính là lột chăn nhìn xuống bên dưới xem quần áo của mình, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào một hơi.

Đưa tầm mắt ra ngoài phòng khách, trên sàn nhà lạnh lẽo la liệt người còn đang nằm ngủ, tướng nằm không ai giống ai, người xiên người xọ người ngang người thẳng, thoạt nhìn hệt như hiện trường gϊếŧ người hàng loạt, đứa nào cũng mắt nhắm nghiền chưa chịu tỉnh dậy.

Tới đây Châu Chấn Nam mới nhớ lại mơ hồ mọi chuyện tối qua, nhớ tới cả nụ hôn bá đạo của Yên Hủ Gia, cả khuôn mặt đỏ bừng.

"Aiyoo, Nam Nam, em đã tỉnh rồi sao?"

Châu Chấn Nam giật nảy mình, Trạch hội trưởng có lẽ đã bị hành động của cậu đánh thức, hiện tại đang chống tay ngồi dậy, hai tay đưa lên day day thái dương, có vẻ như tối qua cũng say không hề nhẹ. Đang tính hỏi vì sao mình lại nằm trên giường anh, Châu Chấn Nam tự ngậm miệng lại, rõ ràng là cậu trèo lên cướp giường người ta trước mà...

"Tiểu Trạch, tối qua mọi người không về phòng sao?" Cuối cùng Châu Chấn Nam vẫn mở miệng cất tiếng, giọng khàn đến khó tin.

Trạch Tiêu Văn gãi gãi đầu thả chân xuống giường tìm dép đi trong phòng, ngáp một cái, nói: "Hả? Ừm... Tối qua cũng tính giải tán rồi, mà do cái phòng anh bị bày bừa bộn ghê quá nên mọi người cùng dọn dẹp một chút, dọn xong thì cũng mệt rã rời rồi nên chúng nó ngủ bất chấp trên nền nhà luôn."

Đoạn, Trạch Tiêu Văn mở điện thoại ra, như thể bị sét đánh bên tai giật nảy mình một cái, vội với lấy Châu Chấn Nam: "Nam Nam Nam Nam Nam Nam!! 9 giờ hơn rồi!!!!!"

"9 giờ?" Châu Chấn Nam ngơ ra một lúc, một lúc sau mới sực tỉnh, "Muộn học rồi!! Mấy đứa kia dậy ngay đi!!!!"

Đáng tiếc, trong nhóm chỉ toàn những con người đang tuổi ăn tuổi lớn ngủ mãi không ai chịu dậy, một số còn có tính gắt ngủ, thế nên, đến khi cả nhóm đều đã tỉnh lại đã là hơn 9 rưỡi.

Vì đã muộn hơn một tiếng rưỡi, sau 5 phút đắn đo, cả nhóm quyết định cúp luôn buổi học hôm ấy, có gì hội trưởng hội học sinh Trạch đại nhân sẽ bảo kê.

...

Quyết định trốn học xong, cả nhóm không hẹn mà cùng đóng đô lại phòng Trạch Tiêu Văn, tận hưởng đặc quyền của top 1 free.

Châu Chấn Nam nằm ườn trên giường bấm điện thoại, bấm bấm lướt lướt một hồi đã thấy chán, không nhịn được kéo rèm chiếc cửa sổ ở ngay gần giường xem thử xem quang cảnh ở tầng cao nhất của kí túc xá trông nó như thế nào, bỗng nhiên thấy thứ gì đó trăng trắng bay qua.Châu Chấn Nam đưa tay dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, vui vẻ kêu lên: "Có tuyết anh em ơiii"

Trạch Tiêu Văn vốn nằm cạnh Châu Chấn Nam vội vàng nhổm dậy bò tới xem. Ban đầu là Hà Lạc Lạc chiếm được chỗ nằm bên cạnh Châu Chấn Nam trước, một hồi sau không hiểu thế nào Trạch Tiêu Văn lại mò tới. Hai người né tránh ánh mắt của Châu Chấn Nam thầm choảng nhau trong tiềm thức một hồi, cuối cùng hiện tại biến thành hai người nằm hai bên Châu Chấn Nam, khiến cậu trước đó phải hoài nghi chẳng lẽ hai người này thích giường King size đến mức vậy sao, chen chen chúc chúc cũng phải nằm lên cho bằng được.

Bây giờ Châu Chấn Nam đang nhổm dậy nhìn cửa sổ, hiển hiên hai người họ cũng không còn an vị nằm trên giường nữa. Trạch Tiêu Văn đặt tay lên bệ cửa sổ, miệng cảm thán: "Woa, thật sự là có tuyết này!"

Hạ Chi Quang nghe thấy Châu Chấn Nam nói sớm đã chạy ra dòm cửa sổ, vui vẻ rủ rê: "Có tuyết mọi người ơi, xuống sân chơi thôi nào!!"

Hà Lạc Lạc nhìn Châu Chấn Nam mắt toả sáng bling bling đang đưa cả hai tay ấn lên mặt kính, hỏi: "Nam Nam, anh có muốn xuống chơi không?"

"Chơi!! Sao lại không chơi chứ!!" Châu Chấn Nam nhảy xuống giường, vội vã nhảy từ ổ chăn ấm áp xuống, xuýt xoa mấy tiếng mặc thêm một hai chiếc áo khoác vào, chạy ra ngoài cửa còn thuận tay kéo cả Yên Hủ Gia đi.

Châu Chấn Nam đi xuống dưới tầng 1, quả nhiên nhìn được tuyết đã phủ kín sân ký túc xá một lớp không mỏng, hẳn là đã rơi từ suốt đêm qua.

Châu Chấn Nam nhìn xuống người ngồi bên dưới mới nhận ra mình đã thuận tay kéo người ta theo, lại liên tưởng tới nụ hôn hôm qua, không biết bây giờ mình nên làm gì.

Cẩn thận suy xét một chút, nếu hiện tại bày ra dáng vẻ xấu hổ không dám nói chuyện, bầu không khí giữa hai người sẽ trở nên khó xử, nếu cuộc đối thoại đầu tiên sau việc tối qua mà khó xử thì Châu Chấn Nam dám chắc rằng những cuộc trò chuyện tiếp theo đều sẽ rơi vào tình trạng tương tự, dẫn đến việc mối quan hệ của bọn họ sẽ có nguy cơ bất ổn. Tất nhiên Châu Chấn Nam không muốn chuyện đó xảy ra, hơn nữa ngoài nụ hôn kia ra thì cậu đã quên gần hết, thậm chí còn chẳng nhớ nổi Yên Hủ Gia có tỉnh táo mà hôn cậu không, nhỡ người ta cũng không nhớ mà cậu lại nhớ thì đúng là quê chữ ê kéo dài.

Vì vậy, Châu Chấn Nam lựa chọn giả vờ không biết gì, lấy hết dũng khí chớp chớp mắt, tươi cười nói với Yên Hủ Gia: "Gia Gia, tuyết rơi cũng dày phết ha?"

"Ừm, rất đẹp." Yên Hủ Gia từ sáng tới giờ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, thấy Châu Chấn Nam nói chuyện thì mỉm cười nhẹ đáp lại một câu. Yên Hủ Gia cụp mắt, hai người bọn họ ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, cả cái chân cũng dám hi sinh để bảo vệ Châu Chấn Nam, còn chuyện gì không thể làm nữa sao? Anh cảm thấy lần này mình nhất quyết không thể làm một con rùa rụt cổ đứng đằng sau âm thầm quan tâm Châu Chấn Nam nữa, trong lòng thầm hạ quyết tâm sẽ bày tỏ tình cảm của mình.

"Chấn Nam..." Yên Hủ Gia ngập ngừng gọi tên cậu, khẽ hít sâu mấy hơi mới dám lắp bắp nói tiếp: "Đêm 24 cậu... cậu có rảnh không?"

"Hả? Cậu hỏi gì thế Gia ca?" Vì Yên Hủ Gia nói quá bé, Châu Chấn Nam phải cúi đầu ghé tai xuống sát mặt anh, hỏi lại một câu.

Yên Hủ Gia phối hợp đến rướn người ra một chút, nói rõ ràng từng chữ: "Đêm 24, sau khi biểu diễn xong có thể đi cùng tớ một lúc không?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai Châu Chấn Nam, khiến cậu không tự chủ được mà nóng bừng cả vành tai, lúng búng đáp: "Được chứ, tớ rảnh mà..."

"Vậy là được rồi, tớ có điều muốn nói riêng với cậu." Yên Hủ Gia như nghĩ tới gì đó, bất giác giương khoé miệng lên.

"Nhưng mà tuyết rơi thì đúng là lạnh thật đấy, mong đêm 24 sẽ không lạnh tới mức này, sssss." Châu Chấn Nam đứng thẳng người dậy xoa xoa tay, đổi chủ đề. Nhưng Châu Chấn Nam lạnh là sự thật, vừa nãy chạy xuống vội quá cậu hồ đồ chỉ mặc mấy cái áo qua loa, giờ đứng đây một hồi mới cảm thấy như vậy quả đúng là không đủ.

Bỗng một chiếc áo khoác siêu dày siêu dài phủ lên người cậu, kèm theo là tiếng Diêu Sâm oán trách: "Suốt ngày mặc đồ phong phanh, toàn để anh lo cho, tới lúc ốm thì lại..."

Tiếp đó là Hà Lạc Lạc, Hạ Chi Quang và Trạch Tiêu Văn lần lượt bước xuống. Hà Lạc Lạc nhìn Châu Chấn Nam, khoé miệng vương đầy ý cười, Nam Nam chạy vội mà vẫn không quên quàng khăn của mình lên, Hà Lạc Lạc vừa nghĩ, vừa đi tới nâng tay áo của Châu Chấn Nam lên để cậu dễ mặc vào, nói: "Diêu học trưởng nói đúng đó, trời lạnh mà mặc ít để nhanh chạy xuống dưới nghịch tuyết đúng là chỉ có Nam Nam."

Châu Chấn Nam hứ một tiếng, nhìn Diêu Sâm đang nửa quỳ cài áo cho mình, lại quay sang nhìn Hà Lạc Lạc bên cạnh đang nâng tay mình lên vuốt vuốt xuống mấy chỗ bị nhăn, cậu bỗng nảy sinh một loại cảm giác giống như trẻ con đang được chăm sóc.

Diêu Sâm cài áo xong cho Châu Chấn Nam, đứng dậy nói: "Đợi khi nào tuyết rơi nhẹ lại hoặc ngừng rơi thì mới được ra chơi nghe chưa? Cảm lạnh ra anh không chăm sóc cho đâu."

Châu Chấn Nam bĩu bĩu môi, ngước lên nhìn hắn, ý đồ làm nũng: "Em chạy xuống đây là để chơi mà, một lúc thôi đâu có sao đâu, tiểu Sâm ca ~ "

Diêu Sâm đáp: "Không là không, nếu như em không chịu nghe lời thì đừng có trách anh, đồ ăn vặt em để nhờ chỗ anh không biết khi nào sẽ bay mất đâu."

Trạch Tiêu Văn đứng cạnh Châu Chấn Nam rền rĩ: "Gì mà trời này cũng bắt ngồi đây không được ra ngoài vậy? Diêu Sâm anh cá với chú luôn!! Trời này Nam Nam đi ra mà bị cảm thì anh đây nhường cả cái phòng top 1 kia cho em ấy!!!"

"Thế thì tôi phải ở chung phòng với anh à?"

Trạch Tiêu Văn tắt đài, ngồi xuống một góc trồng tuyết, tự lẩm bẩm, "Nam Nam có thể ở cùng với tui mà..."

Cuối cùng Châu Chấn Nam vẫn phải kiếm chỗ ngồi đợi.

Tuyết rơi rất nhiều, trắng xoá cả khu kí túc xá, từng bông từng bông rơi xuyên xuống. Mấy đôi mắt đều ngước lên nhìn cảnh tượng này, Châu Chấn Nam bất giác giơ tay ra hứng, bông tuyết mềm mại xinh đẹp như cánh bướm trắng đáp xuống lòng bàn tay cậu.

Hà Lạc Lạc như cũ rút điện thoại ra chụp lại cả tuyết lẫn bàn tay trắng nõn như tuyết kia...

5 phút trôi qua, Châu Chấn Nam dùng tốc độ mắt thường khó thấy phi ra giữa sân ký túc xá, vui vẻ kêu lớn: "Hoan hô! Tuyết rơi nhẹ lại rồi, em ra chơi đây!!"

Diêu Sâm chạy theo, gọi: "Này, Châu Chấn Nam!"

Đáp lại Diêu Sâm là một viên tuyết be bé xinh xinh hoàn mỹ bay thẳng lên gương mặt đẹp giai sáng láng của hắn.

Châu Chấn Nam ở bên kia cười nhe răng he he cười tiếp tục viên thêm một viên tuyết nữa muốn tiếp tục công kích Diêu Sâm.

Diêu Sâm nghiến răng, "Châu! Chấn! Nam!!!" Đoạn, hắn cúi xuống viên một viên tuyết lên, tốc độ cực kỳ nhanh ném ra, viên tuyết vụt bay rồi "bẹp" một tiếng đập lên áo Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam cũng đáp trả lại bằng một cục tuyết to gấp đôi, lại bị Diêu Sâm né tránh vô cùng hoản hảo, lại còn nhe răng cười vô cùng ngứa đòn: "Vẫn còn non và xanh quá Nam Nam ạ, tuổi gì ném trúng anh."

Đáp lại hắn là mấy chục nắm tuyết to y chang vậy.

Thế là hai người bắt đầu loạn chiến.

Không lâu sau đó, các vị đồng đội xui xẻo dính trúng đạn lạc cũng tham gia vào cuộc loạn chiến của hai người, đã loạn lại càng thêm loạn, loạn đến cái độ mà trúng tuyết cũng không phân biệt nổi là ai đã ném lên người mình nữa rồi. Chỉ có mình Yên Hủ Gia là thương binh một mình ngồi dưới đại sảnh kí túc xá, không được mọi người cho ra đành phải bấm bấm điện thoại cắn răng nhìn đồng đội nô đùa.

Mà người khơi dậy cuộc chiến này đầu tiên là Châu Chấn Nam thì sớm đã rút lui ra đứng đằng sau nhiệt tình cổ vũ.

"Đắp tuyết vẫn là tao nhã hơn."

"Ừm, đúng là chỉ có Nam Nam mới không chỏu che như vậy." Hà Lạc Lạc không biết đã đứng cạnh Châu Chấn Nam từ bao giờ, hưởng ứng một câu làm cậu giật cả mình.

"Em làm anh giật hết cả mình luôn đó Lạc Lạc." Châu Chấn Nam vuốt vuốt trái tim bé nhỏ của mình, bất giác dịch lùi ra một chút.

Hà Lạc Lạc mở to mắt nhe răng cười, giả heo ăn thịt hổ: "Chúng ta cùng đắp người tuyết đi!"

Châu Chấn Nam gật gật đầu không đáp, vui vẻ cúi xuống vun một đống tuyết to đùng đắp đắp nắn nắn. Hà Lạc Lạc cũng ngồi xuống viên viên cục tuyết, viên một hồi cũng đắp ra được một khối tuyết hình tròn, nhìn sang bên cạnh thấy người kia vẫn chưa xong, cậu cười nói: "Anh nhớ làm cục của anh lớn một chút nha."

Châu Chấn Nam đang bặm môi cố đập đập cho mấy khối tuyết dính chặt vào nhau hơn một chút cho đỡ bị rơi ra, thuận miệng hỏi: "Em làm xong phần đầu của nó rồi hả?"

Hà Lạc Lạc nhe răng cười, vô cùng tự nhiên đáp: "Ừm, rồi lát nữa em trên, anh dưới", nói xong còn sâu xa liếc nhìn heo con đang cặm cụi nặn tuyết. Châu Chấn Nam không nghĩ nhiều, rất nhanh một người tuyết xinh xắn đã ra đời, cao ngang hông cậu.

"Waaa cuối cùng cũng xong, lạnh quá lạnh quá!" Châu Chấn Nam rùng mình, hà hơi ấm lên tay, nhưng vẫn rất phấn khích nhìn bé người tuyết mà cả hai cùng đắp nên, rất tròn và đáng yêu.

Hà Lạc Lạc kéo tay Châu Chấn Nam, "Tay anh đúng là lạnh ngắt rồi." Sau đó còn thuận thế kéo người vào lồng ngực mình, kéo vạt áo che người Châu Chấn Nam lại, ôm cậu, "Thế này đã ấm chưa?"

Người Hà Lạc Lạc quả thật rất ấm, ở trong vòng tay người nhỏ hơn mình một tuổi, Châu Chấn Nam không hiểu sao lại có chút ngại ngùng, tuy nhiên thái độ của Hà Lạc Lạc vẫn cực kì bình thường, giống như là đơn thuần muốn chia sẻ ấm áp thôi vậy.

Châu Chấn Nam cả tai lẫn mặt đều đỏ bừng, ngửa mặt len lén liếc người kia đáp: "Ấm... Ấm rồi."

Diêu Sâm đã ngừng ném tuyết, đang muốn kiếm Châu Chấn Nam tiếp tục hỏi tội, ai ngờ đập vào mắt hắn lại là cảnh Châu Chấn Nam an vị trong lòng Hà Lạc Lạc, hai người lại còn đang nhìn nhau, cách biệt chiều cao không nhiều cũng không ít khiến cho từ góc độ của hắn, hai khuôn mặt đang kề sát sàn sạt, nhìn vô cùng thân mật. Từ tối qua đến hôm nay rồi, Diêu Sâm không hiểu sao bỗng nhiên vô cùng khó chịu, nhưng hắn có thể làm gì nào, đã đồng ý tác hợp cho hai người rồi nên chỉ có thể ôm bực tức trong lòng mà bỏ đi.

Chẳng qua Diêu Sâm thật sự cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mình lại bực mình như thế này? Hắn ngây người.

Trạng thái ngây người của Diêu Sâm kéo dài đến tận buổi tối.

Diêu Sâm ngồi trên giường trong phòng kí túc xá của mình, cầm điện thoại lướt lướt trong vô thức, bỗng nhiên từ trong phòng tắm truyền ra giọng nói của Châu Chấn Nam: "Tiểu Sâm caaaaa"

Diêu Sâm tỉnh táo lại mấy phần, lắc lắc đầu một chút tự bắt mình phải bình thường lại, hỏi: "Ơi anh đây, gọi gì đấy?"

Châu Chấn Nam mở hé một chút cánh cửa phòng tắm, chỉ vửa đủ để đôi mắt cậu lọt ra bên ngoài, ngón tay lọt ra chỉ chỉ về hướng giường mình: "Lấy em bộ quần áo đằng kia với, nãy em lú quá quên mang vào."

Diêu Sâm thở dài một hơi, lú gì mà lú nặng vậy em, đã sợ lạnh rồi lại còn...

Mặc dù bụng nghĩ vậy nhưng hắn vẫn vô cùng thành thật đứng dậy một tay cầm mớ quần áo kia lên, một tay còn lại vẫn không buông điện thoại xuống, sải từng bước đến gần cửa phòng tắm, Châu Chấn Nam phối hợp đưa một cánh tay ra vẫy vẫy ý bảo nói hắn đưa quần áo cho mình. Diêu Sâm đặt quần áo lên tay Châu Chấn Nam, mắt lại vẫn dán chặt vào điện thoại, không cẩn thận làm một chiếc áo rơi xuống.

Cũng may, bản năng vô cực của Diêu Sâm ngay lập tức thức tỉnh, kêu một tiếng "Oái" rồi cúi người xuống với tốc độ tối đa hớt chiếc áo kia lên không để nó chạm đất, tay còn lại đang cầm điện thoại không thể vịn vào thứ gì, chỉ có thể theo phản xạ mà ấn vào cửa phòng tắm, lực đẩy bất ngờ khiến Châu Chấn Nam không kịp chặn lại.

Khoảnh khắc Diêu Sâm ngước mắt lên, đập vào mắt hắn chính là toàn bộ cơ thể nuột nà trắng nõn của Châu Chấn Nam trong làn hơi nước mờ ảo.

Hiển nhiên Châu Chấn Nam cũng giật bắn mình, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau mấy giây rồi cậu mới bắt đầu phản ứng, mạnh tay sập cửa lại: "Anh có bệnh à!!!"

Diêu Sâm bị doạ tới mức đơ cả người, lúc hắn từ từ đứng dậy rồi, màn hình điện thoại đã tắt ngóm từ lâu, cũng chẳng có hứng mở ra lướt tiếp nữa. Diêu Sâm ngồi trên giường, ma xui quỷ khiến lại nhớ tới dáng vẻ Châu Chấn Nam vừa nãy.

Làn da trắng sữa, bắp tay non mềm, xương quai xanh thẳng tắp, hai núm đỏ bắt mắt trên lồng ngực mềm mại, cặp chân thon thả nhỏ nhắn, hay thậm chí là vật tinh xảo xinh đẹp giữa cặp chân ấy cũng được Diêu Sâm thu vào mắt.

Đến khi nhận ra, Diêu Sâm đã cứng rồi.

Điều này khiến cho Diêu - tự nhận là trai thẳng - Sâm hoảng loạn không thôi. Hắn vậy mà lại có phản ứng sinh lý với cơ thể khoả thân của bạn cùng phòng của mình? Hắn ư?? Đây có thật còn là hắn không??

Mặc dù đang trong trạng thái hoảng loạn đến căng cực, Diêu Sâm vẫn đủ để tỉnh táo xâu chuỗi mọi chuyện khiến mình ngu người trong ngày hôm nay lại, cuối cùng rút ra một kết luận--

Hắn đối với Châu Chấn Nam, chắc chắn không phải tình mẹ con!

Thế nhưng hắn vẫn phải xử lí người bạn đang dựng đứng của mình trước đã, đoán chừng Châu Chấn Nam chắc đã chuẩn bị mặc quần áo xong đi ra ngoài rồi.

Vậy là hình ảnh khi Châu Chấn Nam vừa bước ra nhìn thấy chính là Diêu Sâm đang mắt nhắm chặt, khoanh chân ngồi thiền, vô cùng nhập tâm hít sâu thở nhẹ, thiếu điều nam mô thêm mấy câu cho đủ bộ.

Châu Chấn Nam "hứ" một tiếng, đoán chừng vẫn còn đang giận hắn, bước về giường của mình, đá dép, trùm chăn, đi ngủ, tất cả hành động diễn ra trong không dưới 10 giây.

Diêu Sâm bật đèn ngủ lên cho cậu, đi vào phòng tắm, trong đầu vẫn suy nghĩ miên man.

Hết chương 41. (11.6.21)

*Lời tác giả: Đăng một chiếc video Lạc Nam để ăn mừng anh Sâm sau 41 chương cuối cùng cũng nhận ra một phần tình cảm của mình :)))

Thấy truyện của mình ngày càng nhiều vệt vàng làm tui lo zl, ai có ý kiến thì comment để tui biết đường mà hạn chế nha :v

Hỏi trước một câu: Mọi người thích ăn thịt real mặn mà đủ vị hay uống nước thịt là đủ rồi?

Bình Luận (0)
Comment