Almost Forever

Chương 8

Mất gần hai tuần trời đằng đẵng cuộc đàm phán mới đi đến thoả thuận. Đó là một sự thật khó chịu mà Spencer-Nyle phải chấp nhận, nhưng Sam Bronson vẫn còn một quân bài mà họ không thể hạ được: bản thân ông. Về bản chất, ông chính là tài sản có giá trị nhất của Bronson Alloys. Đó là tài năng của ông, bản năng của ông, nghiên cứu của ông, điều tạo nên công ty kim loại này. Họ đang cố mua người đàn ông này cũng như công ty và Sam biết điều đó, họ biết điều đó, và họ biết là ông cũng biết điều đó. Để giữ người đàn ông này, họ phải làm ông vui lòng và để làm ông vui lòng có nghĩa là phải nhượng bộ. An ninh trong công việc của các nhân viên của ông được bảo đảm; không ai bị hất ra trong căn nhà được dọn dẹp như thường lệ để chuyển giao. Phúc lợi gia tăng nhanh chóng và dù vậy toàn bộ cấu trúc của công ty sẽ thay đổi, các nhân viên sẽ vui sướng bởi họ được chăm sóc tốt.

Cuối cùng Max cũng quyết định lập một hợp đồng mà Spencer-Nyle phải trả ít hơn Anson lo ngại. Anh tiến hành cuộc thương lượng với sự điềm tĩnh không nao núng, không nhượng bộ bất cứ điều gì mà anh nghĩ là quá đáng và từng chút một, đặt Bronson vào một vị trí mà cả hai bên đều chấp nhận được. Anh phải trao cho Bronson danh tiếng; người đàn ông rắn như đinh này, chiến đấu nhọc nhằn hết mức có thể vì công ty ông, mặc dù cái kết này là không thể tránh khỏi ngay từ đầu.

Và Claire ở đó hàng ngày, điềm tĩnh ghi chép, chính sự có mặt của cô kiềm chế những cơn nóng giận có nguy cơ bùng phát. Có điều gì đó về vẻ mặt êm ả như đá chạm và đôi mắt tối sẫm mượt như nhung đã khiến mọi người kiểm soát sự giận dữ và ngôn ngữ của họ. Max quan sát cô kỹ lưỡng mà không để lộ ra đang làm điều này, khao khát chỉ một ánh nhìn từ cô mà anh không thể ngăn mình được. Anh vẫn chưa thử gọi lại cho cô, không chỉ vì cô có thể buộc tội anh là cố lấy thông tin từ cô, mà anh muốn chờ tới lúc có thể dành toàn bộ con người mình để làm cô hiểu được lý do những việc làm của anh. Thời gian sẽ ủng hộ anh trong việc mài mòn những cơn giận ở cô.

Anh liên tục ngắm cô thật kỹ, cố đọc những suy nghĩ đằng sau khuôn mặt trống rỗng bình lặng đó. Cô hẳn phải gịân điên lên với anh, nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào trong lời nói hay mọi cử chỉ. Cô vẫn nhã nhặn xa cách với anh như vẫn thường làm thế với một người lạ, cứ như anh chẳng có chút ý nghĩa nào với cô vậy, cứ như họ chưa bao giờ ân ái với ham muốn bùng nổ điên cuồng. Sau một tuần Max quyết định là thà cô gào lên nguyền rủa anh, bất cứ điều gì hơn là đối xử với anh một cách hoàn toàn hờ hững như vậy. Anh có thể đối phó với cơn giận và nước mắt; chính là khoảng cách về tinh thần đã đẩy anh tới ngưỡng phát điên.

Claire biết Max quan sát cô, dù cô không bao giờ phản ứng chuyện này theo bất kỳ cách nào. Cách duy nhất cô có thể làm là đặt mọi nỗi đau đớn và cảm giác bị phản bội vào một góc nhỏ trong đầu và giữ chúng ở đó tách rời phần còn lại. Cô không còn nghĩ về chúng, không quằn quại khổ sở về những điều đã xảy ra. Cô đã sống sót khỏi sự huỷ hoại cuộc sống mà cô đã một lần xây dựng trước đây và cô quyết định làm lại điều này. Kết thúc một ngày đánh dấu một chiến thắng nhỏ đối với cô: một ngày mà cô đã vượt qua mà không gục ngã. Cô không đắm mình trong việc than thân trách phận; cô phải hoàn thành nhiệm vụ cô đã đặt cho mình, vượt qua từng ngày một. Cô không thể dự đoán cuộc đàm phán sẽ tiếp tục bao lâu nữa, nên cô không cố lên kế hoạch hoặc nhìn về những ngày tới, lúc Max sẽ đi. Có thể chỉ là vài ngày hoặc vài tuần, thậm chí vài tháng, nếu anh phải ở lại để giám sát sự chuyển giao quyền sở hữu cho Spencer-Nyle.

Sam không bàn luận chuyện Max với cô, và ông hành động cứ như ông đã quên là cô có dính dáng tới anh. Thực tế, họ có rất ít cơ hội để nói chuyện. Dường như chẳng bao giờ có một phút rảnh, và luôn có ai đó ở văn phòng. Max và những người đồng sự đang xem xét kỹ lưỡng các sổ sách, có nghĩa họ liên tục gây trở ngại và Sam cũng như Claire cẩn thận từng lời của ông.

Cuộc gặp cuối cùng dài dằng dặc và mệt nhoài, căn phòng họp của ban giám đốc đầy khói hôi rình và mùi khó chịu của những tách cà phê cũ. Tâm trạng cáu kỉnh ngày càng trở nên gay gắt và giọng nói khản đi sau nhiều giờ tranh cãi. Claire ghi chép đến khi những ngón tay cứng lại và lưng cô như bị gẫy đôi vì ngồi quá lâu. Mùi của căn phòng kín làm dạ dạy cô nhộn nhạo đầy đe doạ, nên cô không thể ăn trưa khi bánh xăng uých và cà phê mới được mang vào. Tất cả những gì cô muốn là chuồn tới nơi không khí trong lành và lắng nghe sự tĩnh lặng. Chiều muộn, một cơn giông giáng xuống thành phố, nước mưa rửa sạch những con đường. Sam nhìn một cách hiểu biết vào khuôn mặt xanh tái của Claire, đứng dậy và mở cửa sổ để dòng không khí tươi mát, sạch sẽ, ngọt ngào của nước mưa tràn vào. Những đám mây tía nặng nề hoàn toàn phủ kín bầu trời và đèn đường bật sáng khi bóng tối nhanh chóng bao phủ khắp thành phố. Với cơn bão cắt ngang ở đó, dường như việc đàm phán cũng tạm dừng. Tất cả mọi người mệt lử và buồn ngủ, và tiếng mưa liên hồi gõ vào cửa sổ càng gây tác động buồn ngủ. Những điểm cốt yếu trong sáng nay dường như không còn quá quan trọng nữa. Điều chủ yếu là đi tới thoả thuận, kết thúc chuyện này và trở về nhà.

Cuối cùng mọi chuyện đã xong và những người đàn ông trong chiếc áo nhàu nhĩ so vai khoác áo choàng, bắt tay và mỉm cười. Claire gom lại những bản ghi chép. Cô còn vài việc vặt nữa trước khi ngày làm việc kết thúc. Lặng lẽ cô lướt ra khỏi phòng họp và đi về phía văn phòng. Cô dự định đánh bản thoả thuận cuối cùng vào tối đó. Cô cũng mệt nhoài, cả người đau nhức nhưng muốn hoàn thành tài liệu này trong lúc những ghi chép còn tươi mới. Sáng hôm sau điều đầu tiên họ cần là bản hợp đồng nên hoặc là làm nó ngay lập tức hoặc phải đi làm sớm. Cô không chọn để việc vặt lại. Giờ làm chuyện này sẽ thanh thản hơn là để đến sáng mai. Toà nhà vắng lặng, ngoại trừ vài người đàn ông kiệt sức đàm phán những chi tiết của việc chuyển giao. Chẳng còn cú điện thoại nào, chẳng còn sự ngắt quãng nào, không có hàng loạt những vụ lộn xộn nhỏ cần giải quyết. Tất cả việc cô phải làm là hoàn thành xong việc này và ra về.

Cô vừa bắt tay vào đánh máy tài liệu trên máy tính cơ quan thì cửa văn phòng mở ra. Cô liếc lên dò hỏi, và một chiếc mặt nạ vô cảm phủ lên khuôn mặt cô khi nhìn thấy Max. Không nói một lời, cô trở lại công việc.

Anh thong thả bước tới bàn cô với sự duyên dáng lười biếng và chống tay vào máy tính. Anh cau mày khi thấy việc cô đang làm . "Chuyện này không cần làm tối nay đâu", anh nói.

"Tôi phải làm bây giờ hoặc sáng mai phải đến sớm". Cô vẫn chăm chú vào công việc. Tại sao anh ta không đi đi chứ? Sự có mặt của anh làm cô căng thẳng và khuấy lên nỗi đau âm ỉ trong tim mà cô đã lãng quên trong chốc lát.

"Để nó đấy". Đó là một mệnh lệnh cương quyết, anh với xuống tắt phụt máy tính. Màn hình đen ngòm, xoá sạch mọi thứ cô đã đưa vào máy tính. "Em kiệt sức rồi, Claire, và hôm nay em vẫn chưa ăn gì cả. Anh sẽ đưa em đi ăn tối, rồi chúng ta sẽ nói chuyện. Em lơ anh đủ lâu rồi".

Giờ, cô nhìn thẳng vào anh, ngồi dựa vào ghế và chĩa đôi mắt lạnh nhạt vào anh. "Tôi không biết chúng ta đang nói về chuyện gì, ông Conroy. Tôi chẳng còn bất cứ bí mật nào của công ty mà ông quan tâm nữa".

Cơn giận u tối tràn qua khuôn mặt anh. "Đừng ép anh", anh nói với giọng như băng vỡ. "Anh đã để em lờ anh đi suốt hai tuần qua, nhưng chuyện đó kết thúc rồi".

"Thế à?" cô dửng dưng hỏi và đưa tay bật máy tính lên. "Thứ lỗi cho tôi, tôi còn phải làm việc". Cô không để mình đáp trả anh, không thể phản ứng lại anh theo bất cứ kiểu nào hoặc cô sẽ trượt khỏi vòng kiểm soát. Hai tuần qua cô đã giữ mình vững chỉ bằng một sợi chỉ mỏng manh. Túm chặt lấy nó không có hiệu quả nhiều.

Max lại tắt phụt máy tính lần nữa, dập nút tắt với sự dữ dội được kiểm soát. Mắt anh xanh lục- lơ, cháy lên như tia lade. "Em sẽ đi với anh. Lấy túi đi, và đừng bật cái máy tính khốn khiếp chết tiệt này lần nữa", anh gầm gừ khi cô với tới nút bật.

Claire nhìn thẳng vào màn hình trống rỗng. "Tôi không đi đâu với ông hết".

Lông mày anh nhướng lên. "Em muốn anh ép em hả? Em quên hiện em đang là nhân viên của Spencer-Nyle à?"

"Tôi chẳng quên gì cả, nhưng công việc của tôi không buộc tôi phải giao thiệp với ông khi không còn ở trong văn phòng. Tôi vẫn giữ vị trí đặc biệt trong công ty này". Cô bình tĩnh đương đầu với anh, quyết không bao giờ để anh thấy sự phiền muộn trong lòng. Nhìn anh, cô thấy một người đàn ông hoàn toàn khác người cô vẫn nghĩ là mình biết. Anh ta không hề là phiên bản của người Anh theo kiểu cũ cực kỳ dè dặt và kiểm soát. Anh ta là ngọn lửa đằng sau chiếc gương phản ánh hình ảnh anh đã chọn, một người đàn ông tàn nhẫn, quả quyết, người không để bất cứ điều gì ngăn cản mình. Vẻ ngoài của anh là của một người từng trải và bình thản, văn minh đến tận đầu ngón tay, nhưng đó chỉ là dối trá. Anh ta là kẻ hoang dã lịch lãm, một con cá mập cắt qua đại dương biến đổi sắc màu, làm mọi người loá mắt choáng váng bởi hình ảnh đẹp đẽ của anh ta trước khi anh ta tấn công.

Anh vẫn ở đó, mắt anh lấp lánh theo cách chúng vẫn vậy khi điều gì đó làm anh khó chịu. Miệng anh mím lại thành một đường trắng bệch sắt đá. "Anh biết em giận, nhưng em phải nghe anh dù anh phải mang em tới nhà anh và trói em vào giường".

"Tôi không giận", Claire chỉ rõ và cô không giận thật. Cô bị tổn thương quá nhiều để giận dữ. Cô có thể cảm thấy cơn run nhẹ bắt đầu trong sâu thẳm khi sự mệt mỏi lớn dần và cô biết mình không thể xử trí chuyện này ngay bây giờ. "Như ông đã chỉ rõ hiện tôi đang là nhân viên của ông, nếu ông không muốn tôi làm việc tối, tôi sẽ không làm. Nhưng tôi cũng không đi đâu với ông hết. Tạm biệt, ông Conroy". Cô với cái túi và đứng dậy, và Max túm lấy cánh tay cô trong một cái xiết chặt tới mức thâm tím cả tay cô.

"Đừng gọi anh là ông Conroy nữa" anh bình tĩnh nói.

"Tại sao? Đó cũng là biệt hiệu à?"

"Không, và Benedict cũng không, đó là tên lót".

"Phù hợp làm sao. Benedict Arnold cũng là gián điệp".

"Khốn kiếp, anh không phải là gián điệp", anh rít lên. "Chẳng có giấy tờ nào bị lục soát, chẳng có cuộc trò chuyện nào bị ghi âm. Em trao cho anh thông tin đó mà anh chẳng hề giục giã chút nào cả".

Mắt cô thậm chí không chớp. "Anh đeo bám tôi tại bữa tiệc của Virginia bởi anh biết tôi làm ở đây".

"Chuyện đó không quan trọng! Phải anh đã cố ý giới thiệu với em. Có thể là em có một số thông tin hữu ích về Bronson Alloys". Anh lắc nhẹ tay cô. "Chuyện đó thì có vấn đề gì ?"

"Không, chả có vấn đề gì". Cô nhìn xuống tay anh và giọng cô lạnh lẽo. "Anh làm tôi đau".

Anh thả cô ra, có bóng tối chuyển động trong mắt anh khi anh nhìn cô xoa xoa lên cánh tay. "Đó là công việc. Chuyện đó chẳng có vấn đề gì giữa chúng ta cả".

"Thật dễ chịu cho anh nhỉ, có thể xếp đặt những phần cuộc đời vào những ngăn nhỏ gọn ghẽ và không để chúng chạm nhau. Tôi không thích vậy. Tôi nghĩ nếu một kẻ đê tiện về việc này, anh ta sẽ như vậy ở những thứ khác."

"Đừng vô lý khốn kiếp như vậy..."

"Đó là cuộc tấn công chớp nhoáng mà anh đã khai mào", Claire ngắt lời, giọng cô vút lên khi cảm thấy sự kiểm soát buột ra. Dữ dội, cô dò dẫm để dành lại kiểm soát. "Anson Edwards biết ông sẽ có chiến lợi phẩm nào từ anh không? Có người đàn bà nào từng kháng cự được anh khi anh khuấy lên sự nóng bỏng không? Tôi đổ sụp hoàn toàn vì thế, nên anh có thể giơ mình ra để an ủi. Người đàn ông tội nghiệp", cô thở mạnh, mắt cô cháy rực. " Quá đẹp trai tới mức phụ nữ chỉ đối xử với anh như một cơ thể không có tâm hồn, anh mệt mỏi vì những cuộc làm tình vô nghĩa và muốn ai đó làm bạn thực sự. Tôi hẳn đã đóng lên trán cái từ "ngu", bởi anh biết cách thức nào để đối xử với tôi. Anh trở nên quyến rũ, ép anh vào đời tôi và lấy thông tin anh muốn rồi chuồn thẳng, tốt thôi. Tôi đã ngu một lần, đừng trông chờ tôi lại ngu lần nữa.

Tôi cũng không thực ngốc đâu, tôi không phải chường mặt ra lải nhải thanh minh trong chuyện này!".Thở nặng nhọc, cô quay đi, xoa trán mình bằng bàn tay run rẩy. Có lẽ trong chuyện này cô ngốc thật, cô vẫn chưa học được tất cả mọi thứ từ sự phản bội của Jeffs. Nó làm cô thận trọng nhưng chưa đủ. Cuối cùng cô lại mắc vào cái bẫy tình xấu xa của một gã đẹp trai quyến rũ, người có thể có bất kỳ ai hắn muốn và mơ một giấc mơ khờ dại rằng hắn ta có thể yêu lại cô.

"Anh không "chuồn", anh gào lên, ghim chặt lấy cô. Max hiếm khi mất bình tĩnh. Đó là điều ít cần, anh thường có cái anh muốn mà không phải cố gắng nhiều, đơn giản chỉ bằng cách sử dụng sự quyến rũ và khả năng tình dục của mình. Nhưng phản ứng của anh với Claire đã quá khích ngay từ đầu và sự khinh miệt lạnh lẽo trong mắt cô đã khuấy động điều gì dữ dội trong lòng anh. "Anh bị gọi về Dallas. Em nên biết. Em ở trên giường với anh khi có cuộc gọi đó mà".

Chút màu hồng còn lại tan biến khỏi mặt cô và cô nhìn anh với nỗi thống khổ trần trụi không kìm giữ nổi làm anh do dự. "Claire..." anh bắt đầu, chìa tay ra cho cô, nhưng cô giật lùi khỏi anh dữ dội tới mức va mạnh vào cạnh bàn và khiến giấy tờ bay tung toé".

"Anh thật tử tế quá khi nhắc tôi chuyện đó" cô thì thào. Mắt cô tối tại trên khuôn mặt trắng bệch. "Cút đi cho khuất mắt tôi".

"Không. Mọi chuyện giữa chúng ta đã tốt đẹp. Anh muốn nó trở lại. anh không để em đẩy anh ra khỏi cuộc đời em đâu".

Cô run lên bần bật, và anh muốn đặt tay mình lên cô để an ủi nhưng không dám. Tất cả sự lạnh lùng băng giá của cô bất ngờ vỡ vụn trước mắt anh, để lại một người đàn bà hoàn toàn sững sờ vì đau đớn. Sự nhận biết đó giáng vào anh như một cú đòn tống thẳng vào ngực, lấy hết hơi thở của anh. Cô không hề là một người đàn bà đầy kiềm chế và xa cách, không chút tình cảm, một thách thức đối với khả năng tình dục đàn ông nơi anh. Cô đặt một vách ngăn giữa bản thân và những người khác để cố gắng bảo vệ bản thân mình bởi cô quá nhạy cảm và dễ bị tổn thương sâu sắc bởi cuộc sống. Anh không hiểu cô chút nào, thản nhiên dựa vào sức quyến rũ tình dục và sức hấp dẫn của mình để giải quyết mọi chuyện như anh vẫn thường làm, và cố ý đưa cô vào giường mà bỏ qua mọi dấu hiệu nhỏ cô đã trao cho anh. Chúa ơi, anh đã làm gì với cô thế này. Anh đã làm cô tổn thương đến mức nào để tạo vẻ đau đớn ấy trên mặt cô.

"Anh không có lựa chọn nào cả trong chuyện này", cô nói nhát gừng. "Anh có thực sự nghĩ là tôi ngu đến mức tin anh lần nữa không? Anh đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi. Đó là tất cả trong một nguyên nhân hay ho, dù vậy, vẫn làm cho mọi thứ chấp nhận được trong mắt anh. Kết quả biện hộ cho phương tiện, phải vậy không? Xin anh, hãy để tôi yên".

"Không", anh cay nghiệt nói, cảm thấy cơn đau nhức nhối bất ngờ vặn xoắn trong ruột với ý nghĩ có thể mất cô mãi mãi. Anh không thể chấp nhận điều này. Anh sẽ không chấp nhận điều này! Vì nhiều lý do không thể phân tích, Claire trở nên ngày càng quý giá đối với anh. Cô đã chiếm toàn bộ suy nghĩ của anh trong những ngày này và lấp đầy giấc mơ của anh trong đêm. Cái đêm anh đã ở cùng cô chỉ khiến anh muốn cô nhiều hơn nữa, thật nhiều hơn nữa.

"Tôi nói là anh nên đi, ít nhất là bây giờ", Sam cắt ngang từ ngưỡng cửa, giọng ông lạnh lẽo như ánh mắt. "Chấm dứt quấy rầy cô ấy, cô ấy kiệt sức rồi".

Max không nhúc nhích một cơ bắp ngoại trừ quay đầu nhìn thẳng vào Sam, nhưng bất thình lình có chút gì hoang dại ở anh, một sự căng thẳng hiển hiện trong vóc dáng ngỡ là mảnh mai nhưng thực sự vạm vỡ, rắn chắc, mắt anh băng giá và chết chóc. "Chuyện này không liên quan tới ông", anh nói và anh là con thú săn mồi tới từng phân nhỏ trên người, một gã đàn ông hiếu chiến với bản năng nguyên thuỷ chiến đấu với mọi đàn ông khác tiếp cận người phụ nữ mà anh ta đã thể hiện rõ là của mình.

"Tôi nói ngừng làm phiền cô ấy. Sau hết đây chính là công ty cuả tôi mà anh đã thôn tính bằng việc sử dụng thông tin mà Claire đã trao cho anh.

Max đông cứng, rồi nhìn Claire gay gắt. "Ông ta biết à ?"

Cô câm lặng gật đầu.

"Claire nói với tôi ngay", Sam nói, dựa vào cửa. "Ngay khi cô ấy nhận ra anh là ai. Cảm giác về danh dự của cô ấy quá mạnh mẽ cho những trò chơi mua bán công ty, cô ấy muốn thôi việc ngay sau đó, nhưng tôi đã nói cô ấy bỏ qua chuyện này". Khi Max nhướn mày lên, ông thêm vào "Tôi biết cô ấy không bao giờ để mình mắc lỗi như vậy nữa".

Claire chẳng thể ở lại và nghe họ nói về mình, cô cảm thấy bị lột trần và sống sượng, những bí mật sâu kín bị phơi ra cho thế giới này xem xét và cười nhạo. Một âm thanh đau buồn mỏi mệt khẽ phát ra khi cô đi ngang qua Max, ngoảnh đầu đi chỗ khác.

"Claire", anh cử động mau lẹ, lại nắm tay cô và kéo cô đứng lại. Cương quyết, cô giật mạnh cánh tay, cố vặn tay để thoát khỏi sự nắm giữ của anh, nhưng anh lại nắm tay kia và giữ cô đứng trước mặt anh. Cắn môi, cô nhìn trân trối vào nút thắt cà vạt của anh và vật lộn để kìm chế. Tại sao anh lại giữ cô gần gũi thế này? Cô có thể cảm nhận hơi ấm của anh, gửi thấy mùi xạ đàn ông nồng nàn của làn da anh. Sự gần gũi của anh nhắc cô nhớ về những điều cô sẽ phải quên để sống tiếp. Cơ thể cô cảm nhận sự đụng chạm khiến cô cực kỳ luống cuống vì thích thú và phản ứng một cách hoang dại, độc lập với sự kiểm soát nơi cô. Núm vú cô cứng lại, thèm sự vuốt ve của bàn tay anh, của miệng anh. Chân cô run rẩy, muốn được cuộn quanh hông anh và sự trống rỗng trong cô khao khát được lấp đầy.

"Để tôi đi", cô nói khẽ.

"Em không ở tình trạng lái xe được. Em đã không ăn gì suốt cả ngày và nhìn em như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Anh sẽ đưa em về", anh nhất định nài.

"Tôi sẽ không đi cùng anh tới một trận ẩu đả chó má đâu", cô nói, sử dụng chút thách thức cuối cùng. Nắm tay anh lơi lỏng và cô giật tay ra, tận dụng cơ hội đó để ra khỏi văn phòng một mình. Có thể đó là cơ hội duy nhất của cô và cô quá đau đớn để có thể chịu đựng thêm chút nào nữa. Một phút nữa là cô oà khóc, hoàn toàn làm mình bẽ mặt.

Cô bước vội ra khỏi toà nhà, tới nơi đỗ xe. Trời vẫn mưa nhỏ, những cơn gió mạnh liên hồi táp vào người cô, chớp sáng loè trong những đám mây đỏ tía nặng trĩu ngay trên đầu thắp sáng đêm tối. Cơn bão càng làm bóng tối thêm u ám, khiến ánh sáng đèn đường dường như chẳng ăn thua gì cả. Gót giày cô gõ lách cách trên vỉa hè đẫm nước và cô chạy đến xe. Cô tới đó, dừng lại mở khoá, và chỉ lúc đó mới nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình. Nỗi kinh hoàng lạnh buốt chạy dọc theo xương sống và câu chuyện về những vụ cưỡng hiếp và cướp bóc tràn ngập trong đầu. Chộp lấy chùm chìa khoá như một vũ khí, cô quay phắt lại đối diện với kẻ tấn công nhưng không có ai ở gần cô hết. Ở phía khác của khu đỗ xe, Max đi tới xe anh và bước vào, Claire chùng người nhẹ nhõm.

Tay cô run lật bật khi mở cửa xe và trượt vào sau tay lái, cẩn thận khóa cửa lại. Nhỡ có một kẻ tấn công hay một tên yêu râu xanh thì sao? Bao nhiêu bài báo cô đọc đã cảnh báo phụ nữ đừng vào xe một mình trong đêm? Cô thật ngốc khi để cảm xúc đẩy mình vào một tình huống nguy hiểm và cô hít một hơi thật sâu. Cô phải lấy lại tự chủ.

Cô vẫn còn run rẩy và cơn mưa làm đèn đường phản chiếu ánh loang loáng trên những con phố ướt. Cô lái xe cực kỳ cẩn thận, không muốn xảy ra tai nạn. Cô không để ý chiếc xe đằng sau đến khi rẽ vào con phố tới khu nhà mình và chiếc xe ấy cũng rẽ theo. Căng thẳng, cô nhìn kỹ vào gương xe, cố xem loại xe đó là gì, nhưng ánh sáng đèn pha trước chiếu thẳng vào mắt và cô chẳng nhìn thấy gì cả. Có phải cô đã bấn loạn cả tối nên đâm ra mắc chứng hoang tưởng chăng? Cô nhanh chóng tìm chỗ đỗ và lái xe vào đó, quyết định chờ đến khi chiếc xe kia đi khuất rồi mới ra khỏi xe.

Nhưng chiếc xe kia đi chậm lại và đỗ vào chỗ trống bên cạnh xe cô. Đó là một chiếc Mercedes đen, và người đàn ông lái xe có mái tóc vàng lấp lánh như vầng hào quang trong ánh sáng bàng bạc của đèn đường.

Vẫn run rẩy, Claire gục đầu trên tay lái. Anh đã cương quyết nói chuyện với cô, và cô bắt đầu nhận ra là anh sẽ không bỏ cuộc một khi đã quyết định làm gì. Sao cô lại từng nghĩ là anh văn minh nhỉ? Anh tàn bạo như bất cứ tên cướp biển nào , và cô sợ anh cũng nhiều như yêu anh vậy bởi anh sẽ huỷ hoại cô nếu cô không tìm được cách giữ anh ở xa, để bảo vệ mình bằng sự dửng dưng.

Anh gõ vào cửa kính xe và cô ngẩng đầu lên.

"Mưa ngày càng to" Max nói, giọng anh nghẹt lại, xuyên qua cửa kính. Mưa tuôn rào rào và chảy dọc theo cần gạt nước, như nhấn mạnh lời anh. "Ta vào nhà đi, em yêu. Em sắp ướt như chuột lột nếu đợi lâu hơn đấy. Anh nghĩ một cơn bão nữa đang tới".

Cô nao núng trước sự âu yếm ấy, kinh ngạc vì những lời đó buột khỏi lưỡi anh thật dễ dàng. Bao nhiêu phụ nữ đã bị lừa bởi những lời dối trá ngọt ngào ấy?

Anh sẽ không bỏ cuộc và đi cho khuất mắt, và cô thì quá mệt mỏi để ngồi mãi trong xe ô tô không biết đến bao giờ.Thu hết chút sức lực yếu ớt, cô ra khỏi xe và cẩn thận khóa cửa rồi hấp tấp bước lên vỉa hè, không nhìn anh.

Anh đưa tay ra mở cửa cho cô và ở ngay bên cạnh cô trong thang máy. Claire nắm chặt chùm chìa khoá, chuẩn bị sẵn sàng. Khốn khiếp anh ta, tại sao anh ta không thôi đi? Dù gì đi nữa, chuyện này có ý nghĩa gì với anh ta chứ?

Nắm chắc cổ tay cô, anh đỡ lấy chùm chìa khóa và mở cửa, bước vào để bật đèn lên rồi kéo cô vào cùng. Anh bỏ tay cô ra để đóng cửa và ném chùm chìa khoá lên chiếc bàn nhỏ kê cạnh cửa, chiếc bàn đó cô đã tìm ở một chợ đồ cũ và đã sửa lại.

Cô nhìn chằm chằm vào cái bàn, đó không phải là chiếc Nữ hoàng Anne, như chiếc trong sảnh nhà anh. Cô nhớ cái cách anh nhấc cô lên chiếc bàn thanh nhã đó và chuyển vào giữa hai đùi cô và trong giây lát cô nghĩ mình sắp ngất thật, sau mọi việc. Chân cô run run loạng choạng và vẫn có tiếng rống rít xa xôi trong tai cô. Cô hít một hơi thật sâu hy vọng chút không khí có thể làm mình bình tâm lại.

"Ngồi đi", Max nói cộc lốc, đẩy cô tới chiếc ghế dài. "Em trông trắng bệch như xác chết. Em có thai à?'

Sững sờ, cô nhìn anh bất lực, lún sâu trong tấm đệm khi chân cô cuộn lại dưới người. "Cái gì?"

"Em không ăn uống gì cả. Em xanh xao. Em sụt cân và thuốc lá làm em phát ốm". Anh liệt kê mọi thứ ám ảnh anh kể từ lúc nguyên do này lần đầu nổ tung trong đầu anh. "Em có nghĩ anh không hề để ý khi Sam mở cửa sổ cho em chiều nay? Sao em lại nói với ông ta chứ không phải anh?"

"Tôi chẳng nói gì với ông ấy cả", cô phản đối, quăng luôn cả sự cân bằng bởi cách hỏi của anh. "Tôi không có thai".

"Em chắc chứ? Em đã đến chu kỳ tháng này chưa?"

Lần đầu tiên trong tối ấy mầu đỏ tràn lên má cô. "Đó không phải việc của anh!".

Mặt anh khăng khăng quả quyết khi đứng choán lấy cô. "Anh nghĩ đó là việc của anh. Anh không bảo vệ em tối đó, bất kỳ lúc nào tối đó, và anh không nghĩ em đã uống thuốc tránh thai, phải không?". Biểu hiện trên nét mặt cô đủ trả lời. "Không, anh không nghĩ vậy".

"Tôi không có thai", cô ngoan cố nhắc lại.

"Anh biết. Em chỉ là đang ăn kiêng thôi, phải thế không?"

"Không. Tôi quá mệt mỏi, đơn giản là vậy".

"Đó là một triệu chứng khác".

"Tôi không có thai!", cô gào lên, rồi úp mặt mình vào hai bàn tay, kinh hãi bởi mất tự chủ như vậy.

"Em chắc chứ?"

"Phải!"

"Được rồi", anh nói bình tĩnh bất ngờ. "Anh xin lỗi vì đã làm em khổ sở, nhưng anh muốn biết rõ. Giờ ngồi đây trong lúc anh lấy gì đó cho em ăn".

Điều cuối cùng cô muốn ăn gì đó. Cô muốn anh ta ra khỏi căn hộ của cô để cô đổ sụp xuống giường và ngủ vùi. Nhưng cô không thể tống cổ anh ta ra được bởi chân cô nặng như chì và bất ngờ chuyện đó chẳng còn đáng phải cố gượng dậy nữa. Cô ngồi đó nhìn một cách vô hồn ra trước mặt, tự hỏi sao cô lại ngốc đến vậy và không cân nhắc khả năng có thai, nhưng sự thực điều đó chưa bao giờ nảy ra trong suy nghĩ của cô cả. Tự nhiên đã bảo đảm cô không có thai, nhưng cô đã không nghĩ về chuyện này ngay cả sau đó. Đó là điều hay, bởi cô không chắc có thể chịu đựng thêm lo lắng ấy. Sẽ thế nào nhỉ nếu cô có thai? Lúc này chuyện đó có ổn không? Cô có được ôm con trong vòng tay mình không? Một đứa con của Max, với mái tóc hoè vàng và đôi mắt xanh như biển. Bất thình lình nỗi đau xuyên suốt người cô, bởi chuyện đó đã không xảy ra và cô ước gì nó đã có thể như vậy.

Cô hoàn toàn kiệt sức đến mức tiếp tục ngồi thẳng đòi hỏi quá nhiều sức lực cơ thể. Với một tiếng thở dài nhẹ cô ngả lưng vào tấm nệm ghế, mắt cô sụp xuống như bị kéo bởi một lực không cưỡng lại được. Một bức màn đen bất ngờ chụp xuống, cô chìm vào giấc ngủ.

Khi Max trở lại phòng khách với cái khay chất đầy đồ ăn chọn lọc, bánh xăng uých, một cốc sữa cho Claire và một cốc cà phê cho anh, bởi anh cũng đói ngấu. Anh gắng nhận mọi lời buộc tội đầy tổn thương từ cô, nhưng anh cũng sẵn sàng ở đây suốt đêm, nếu cần, để giải thích về chuyện này từ phía anh và thuyết phục cô rằng giữa họ đã có gì đó thật đặc biệt. Rồi anh thấy cô cuộn tròn trên nệm ghế, một tay gập lại trong lòng và tay kia gác bên cạnh trong trạng thái mềm rũ chứng tỏ một giấc ngủ sâu. Tay cô nằm ngửa, lòng bàn tay hướng lên trên, những ngón tay cong cong, và anh nhìn trân trối xuống vẻ yêú ớt ngây thơ đặc biệt của bàn tay để mở màu hồng mềm mại. Trí nhớ thiêu đốt anh. Trong suốt tối họ đã ở cùng nhau, trong suốt cuộc ân ái điên cuồng và háo hức ấy, có lúc anh đã nắm tay cô lướt dọc cơ thể mình, và từng cơ bắp trên người anh giật lên phản ứng với những ngón tay dịu dàng bao quanh anh. Giờ, anh cũng nảy lên phản ứng với kí ức ấy, cơ thể trở nên cứng ngắc và mồ hôi nhỏ thành giọt trên lông mày.

Anh âm thầm rủa và đặt cái khay xuống, đưa ham muốn vừa trỗi dậy dưới sự kìm chế sắt đá. Giờ không phải là lúc quyến rũ cô, dù anh có thể đánh thức cô dậy. Anh nhìn xuống cái khay đồ ăn rồi nhìn Claire đang ngủ thật sâu. Cô cần cả hai, đồ ăn và nghỉ ngơi, nhưng rõ rằng là cơ thể cô đã dẫn dắt và ưu tiên trước nhất cho gíâc ngủ. Điều tử tế nhất bây giờ là để cô ngủ, dù như vậy có nghĩa là trì hoãn cuộc trò chuyện một lần nữa.

Cúi xuống, anh nhẹ nhàng vòng tay quanh người cô, một tay dưới gối và tay kia dưới lưng, bế cô lên dễ dàng. Đầu cô ngả sang bên dựa vào vai anh, hơi thở nhẹ của cô làm ấm da thịt anh xuyên qua lần vải áo, và anh đứng lặng giây lát ôm cô trong tay, mắt nhắm lại hoàn toàn khi tận hưởng sự gần gũi của cô, sự mềm mại của cơ thể cô trong vòng tay anh và hương vị ngọt ngào phảng phất, khó nắm bắt của làn da cô. Trước đây anh vẫn chưa nhận ra anh nhớ cô đến thế nào, nhưng giờ niềm hạnh phúc ngọt ngào bởi được ôm cô trong tay gần như làm anh rên lên. Cô vừa khít trong vòng tay anh như chưa người đàn bà nào từng như thế. Max đã ôm rất nhiều thân thể mềm mại, run rẩy dựa vào anh và ở dưới anh, nhưng giờ anh chẳng còn nhớ bất kỳ ai khác. Chỉ có Claire. Cô làm anh cảm thấy mình thật kỳ cục, và điều đó làm anh khó chịu bởi đó có nghĩa là anh chưa hoàn thiện nếu thiếu cô.

Anh bế cô vào giường và đặt cô nằm xuống. Cô ngủ im thin thít thậm chí không một tiếng lầm bầm mà nằm đúng như anh đặt cô xuống. Với sự thành thạo của một người đàn ông đã cởi quần áo cho nhiều phụ nữ, Max cởi chiếc áo choàng ngắn nhẹ cô đang mặc, rồi kéo chiếc áo cánh ra khỏi váy. Đó là một chiếc áo lụa mỏng và dưới nó anh có thể thấy bờ ren của chiếc áo lót, nhắc anh nhớ về đồ lót cực kỳ gợi cảm mà cô đã mặc. Nhắc nhở anh? Anh lau vầng trán đẫm mồ hôi. Vấn đề của anh phải gạt sang một bên.

Luồn xuống bên dưới, anh cởi cúc và kéo khoá váy, rồi kéo chiếc váy xuống. Cô không mặc đồ lót mà mặc một chiếc váy lót dài bằng lụa và ren. Tay anh bắt đầu lẩy bẩy khi cởi giầy cho cô và đặt chúng bên cạnh. Anh không dám đi xa hơn nữa. Không chỉ cô sẽ không thích bị lột trần mà anh đột nhiên sợ rằng sự kiềm chế của mình sẽ vỡ tan nếu tiếp tục. Anh nghĩ về chiếc nịt tất sa tanh và ren cô đã mặc, chiếc quần lót mỏng dính và người anh tràn ngập hơi nóng. Khốn kiếp. Anh rủa một cách lặng lẽ và giận dữ, buộc mình đứng tại chỗ. Sở thích của anh về các đồ lót gợi cảm có khuynh hướng làm anh say mê quá đáng.

Không cần chút cố gắng nào, anh nâng cô lên và kéo tấm phủ xuống rồi đặt cô vào giữa lớp chăn. Trông cô quá mỏi mệt, anh nghĩ, đẩy một món tóc khỏi thái dương cô. Khuôn mặt cô tái xanh và căng thẳng với quầng thâm dưới mắt, nhưng thật nhẹ nhõm khi biết rằng đó chỉ là do mệt mỏi chứ không phải sự căng thẳng đầu thai kỳ đã tạo nên những dấu hiệu đó. Anh chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, không chỉ cơ thể mà cả trí óc anh. Anh luôn chắc chắn rằng bạn tình của mình được bảo vệ, sẵn lòng nhận trách nhiệm nếu cô ta không để ý chuyện này. Chỉ sau đó, anh mới giải phóng khả năng tình dục của mình, đánh mất mình trong thú vui xác thịt. Nhưng với Claire, anh không kịp nghĩ tới chuyện này. Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chiếm lấy cô và mù tịt mọi chuyện khác. Thậm chí bây giờ anh vẫn bị ám ảnh bởi sự khẩn thiết sai khiến mà anh đã cảm nhận, bản năng giao phối nguyên sơ và đầy sức mạnh của động vật nắm quyền kiểm soát. Anh không thích cảm giác đó. Anh luôn nghĩ rằng sức mạnh tâm trí có thể kìm chế sự thèm khát nhục dục của thể xác. Trí thông minh siêu việt, lạnh lùng của anh luôn nằm trong tầm kiểm soát, đến khi Claire hưởng ứng lại, và sự kìm chế của anh vỡ vụn dưới cơn khuấy động dữ dội của ham muốn.

Anh chưa bao giờ có sự kiểm soát ấy, sự cân nhắc ấy khi đưa cô lên giường. Anh chỉ nhấc cô lên chiếc bàn trong sảnh, tốc chiếc váy nhung đến tận eo và đi vào trong cô. Cô là một phụ nữ mỏng mảnh, thanh nhã, như được làm từ thứ đồ sứ đẹp nhất và anh đã chiếm lấy cô với tất cả sự thành thạo của một chiến binh xâm lược. Điều duy nhất giữ anh không hoàn toàn ghê tởm bản thân mình là kí ức về sự hưởng ứng của cô, cách cô dính chặt lấy anh, quằn quại trong anh, những tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng cô khi cô đón chào sự tấn công của anh, cách cô đã hét lên và những cái xiết chặt ngọt ngào bên trong báo hiệu đỉnh điểm khoái lạc của cô. Đằng sau cách sử xự xa vời là khả năng đam mê đã choán ngợp anh và khiến anh khao khát cô. Anh muốn tất cả cô cho riêng anh thôi.

Nhận ra mình đang run rẩy với nhu cầu chiếm lấy cô lần nữa, anh ngoảnh khỏi chiếc giường khi còn có thể. Nơi nào mà liên quan tới Claire thì sự tự chủ của anh hoàn toàn không đáng kể.

Anh đi vào trong phòng khách, nuốt vội vài cái bánh săng uých và uống tách cà phê vừa pha, không hề lo ngại chất caphêin ảnh hưởng lên cơ thể mình lúc đêm muộn thế này. Một nếp nhăn hằn sâu giữa đôi lông mày khi anh cân nhắc tình thế với Claire.

Đến tận tối đó, rốt cục anh vẫn không nghi ngờ về khả năng nói chuyện với cô. Chưa bao giờ trong đời, anh bị từ chối bất cứ điều gì mình thực sự muốn. Trời đã phú cho anh một thuận lợi vô cùng lớn cả về khuôn mặt và thân hình với trí thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng lần đầu tiên anh không chắc sẽ thắng. Anh đã nhìn phía sau tấm lá chắn của Claire và lần đầu tiên thấy sự tổn thương thực sự của người phụ nữ và nhận ra sự cần thiết của lá chắn ấy. Cô cảm nhận quá nhiều, yêu quá sâu đậm, hiến dâng mình quá trọn vẹn và sự phản bội như giáng một cú đấm mạnh vào trái tim yếu mềm ấy.

Bất cứ điều gì xảy ra, anh phải chắc rằng cô không thể trốn tránh anh được nữa, anh biết cô đủ rõ để nhận ra rằng đó là hàng rào phòng thủ đầu tiên của cô. Cô sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tạo khoảng cách giữa họ, nếu không phải về thể xác thì cũng là về tinh thần. Thời gian ủng hộ cô. Nhanh thôi, anh sẽ phải trở về Dallas và họ sẽ bị chia cách bởi hơn 200 dặm, anh sẽ đi đến nhiều thành phố khác nữa, điều đó sẽ làm khoảng cách giữa họ xa hơn. Anh cân nhắc các lựa chọn, và một kế hoạch hình thành trong đầu. Điều duy nhất phải làm là đưa cô tới Dallas với anh, vấn đề là phải đưa được cô tới đó.

Anh dọn dẹp sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ kiểm tra, để yên tâm là cô vẫn ổn. Cô vẫn ngủ ngon lành, và màu hồng khoẻ khoắn bắt đầu trở lại trên đôi má khi cô nghỉ ngơi. Anh nhìn đồng hồ báo thức của cô một cách suy tư rồi nhấc lên để chắc chắn là chuông báo thức tắt, để cô ngủ lâu chừng nào cô cần. Anh viết một bức thư ngắn và để nó bên cái đồng hồ, rồi ra khỏi căn hộ. Anh đã có những kế hoạch cần làm và đêm nay chưa quá muộn để đưa những kế hoạch này vào thực hiện.

Một cái cười ngoác thoảng qua làm dịu đi vẻ cả quyết trên khuôn mặt khi anh lái xe dưới đêm mưa Houston. Một cú điện thoại chắc sẽ không làm Rome bực bởi tỉnh khỏi một giấc ngủ ngon. Xét cho cùng, chính cú điện thoại của Rome ba tuần trước đã kéo Max ra khỏi chiếc giường anh đã chia xẻ với Claire. Fate had a way of evening things out
Bình Luận (0)
Comment