"Cậu ta vừa nói cái gì?" Lạc Dương sững sờ hai giây, sau đó thấp giọng hỏi: "Tổ tông của Hành ca? Sáng sớm đánh răng chưa mà khẩu khí lớn thế?"
Lạc Dương đánh giá: "Đây là anti! Đây chắc chắn là anti của Hành ca! Còn đứng đó làm gì, mau tìm bảo vệ tới đuổi người đi!"
Hắn cau mày thật chặt, bất mãn nói: "Loại người như này mà cô còn phải gọi điện hỏi tôi à? Đừng nói là cô muốn đưa hắn đi lên đấy nhé? Lớp đào tạo lúc mới vào làm học như vậy hả? Lát nữa tôi phải đi tìm nhân sự cho cô đi đào tạo lại thêm vài ngày nữa mới được."
Lễ tân do dự liếc nhìn chiếc Patek Philippe giống với chiếc Khương Hành đeo trên tay cậu thanh niên: "Nhưng..."
Không có nhưng nhị gì nữa vì Lạc Dương đã tức giận tắt điện thoại rồi.
Nhận thông báo nhập sai mật khẩu ngân hàng tận bốn lần liên tiếp, Khương Hành vốn đã đóng cửa nội tậm từ lâu như một lão hòa thượng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại thì nghe thấy Lạc Dương tức giận mắng lễ tân.
"Có chuyện gì mà giận dữ vậy?"
"Không phải chuyện gì to tát gì cả." Lạc Dương nói: "Chỉ là một anti bố láo tìm được địa chỉ công ty đang ở dưới lầu nói muốn gặp anh, còn nói là tổ tông của anh nữa chứ."
Khương Hành: "?"
Một cấp dưới có trình độ ưu việt sẽ giải quyết mọi vấn đề cho sếp của mình, Lạc Dương vỗ vỗ vai Khương Hành trấn an.
"Nhưng chuyện đã được giải quyết xong rồi, Hành ca." Lạc Dương cảm thấy mình đúng là áo khoác bông chi kỷ nhất của ông chủ. Dự là tháng này Khương Hành không tăng gấp đôi tiền thưởng cho hắn là không được rồi: "Mọi chuyện đều có em, Hành ca, em sẽ giúp anh chắn mọi giông tố!"
Lạc Dương vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc bản thân, nhưng đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua trước mặt, trong nháy mắt, Khương Hành vốn đang ngồi trên ghế sofa da đã biến mất, cánh cửa phòng khách vốn đóng chặt cũng bị mở toang ra.
Tiếng bước chân vội vã của Khương Hành ngoài văn phòng càng lúc càng xa, Lạc Dương sững sờ một hồi sau đó kéo chân đi theo.
"Hành ca! Chờ em với!"
Khương Hành dựa vào ưu thế bẩm sinh của Alpha, hắn cao lớn lớn, một bước của hắn có thể gấp hai lần một bước của Lạc Dương, lúc này hắn lại đi vội, Lạc Dương hầu như không thể theo kịp hắn.
Lạc Dương thở hổn hển: "Hành ca, anh đi đâu vậy?"
"Dọn dẹp đống lộn xộn mà cậu đã gây ra!"
"?"
"Khách đến công ty tìm tôi khi nào cậu có thể tùy ý giúp tôi từ chối rồi, ai cho cậu quyền hạn đó?" Khương Hành bước nhanh đi, âm thanh sắc bén nói: "Lớp đào tạo câu học qua là như này hả? Thời gian lâu rồi nên quên hết rồi đúng không? Tôi sẽ đi nói với nhận sự cho cậu qua đó đào tạo lại thêm vài buổi nữa!"
Lạc Dương: "???"
Lạc Dương: "..."
Sếp, em đã từng giúp anh từ chối tất cả các loại phóng viên truyền thông đến cửa mà không hẹn trước, bao gồm cả các đạo diễn và biên kịch nhỏ muốn hợp tác với anh á, em đã từ chối như thế đến anh còn khen em đáng tin cậy được việc cơ mà.
Tại sao hôm nay lại không như thế rồi???
Sảnh tầng một của công ty.
Lễ tân hỏi người đối diện là ai, Khương Thanh Nguyên lơ đãng thốt ra những lời đó, sau khi nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của những người nghe thấy giọng nói của mình ở quầy lễ tân xung quanh, nó mới nhận ra rằng có gì đó không ổn.
"..."
Nó thường đến Giải trí Mục Đồng để tìm Khương Hành, khi nó gặp quầy lễ tân không quen biết mình, nó đã báo danh của mình như vậy. Mọi người trong công ty đều biết, ngoại trừ đứa con trai nhỏ của ông chủ ra thì không ai có thể dám cưỡi trên đầu ông chủ như này cả, ông chủ có thể dễ dàng bỏ qua cho nó.
Nhưng nó quên mất chuyện này là chuyện của hơn mười năm trước, trong mắt thế giới, Khương Hành chưa lập gia đình còn độc thân chứ đừng nói đến việc có con.
Nụ cười lịch sự của nhân viên quầy lễ tân đã trở nên lạnh lùng giọng nói hơi vỡ : "Cậu thanh niên này, Khương ca bây giờ còn có việc phải làm, có lẽ anh ấy không thể tiếp đón cậu được, mời cậu quay lại vào lần sau."
Giọng nói ngọt ngào có chút vỡ âm, nhưng nhìn chung thái độ vẫn rất tốt, dù sao nhìn đồng hồ của Hành ca trong tay thanh niên vẫn có chút rén. Cô cư xử lịch sự và không tắc trách.
Khương Thanh Nguyên cố gắng cứu lời nó: "Chị gái, chị có thể gọi chú Lạc lần nữa được không, em tên là Khương Thanh Nguyên, Khương trong Khương Hành."
Nghe nói cậu chàng cũng họ Khương, thái độ kiên quyết của lễ tân dịu đi một chút.
Cô do dự, nhân viên lễ tân ngồi bên cạnh thấy thế liền chế nhạo: "Cô cứ lề mề cái gì đấy, cậu ta nói mình và Khương ca cùng họ, nhưng làm sao cô biết đây không phải là cái tên cậu ta bịa ra để gặp Khương ca? Không phải Dương ca đã nói cho cô biết phải làm sao rồi à, cô không gọi bảo vệ, tôi sẽ gọi điện thoại cho Dương ca báo cô làm việc thất trách, hoa hồng tháng sau chắc chắn sẽ là của tôi."
Vừa nói, cô ta vừa làm động tác nhấc điện thoại lên gọi cho nhân viên bảo vệ.
Thấy mình thật sự sắp bị người ta đuổi ra khỏi công ty, vẻ mặt Khương Thanh Nguyên không kìm được, nó duỗi tay giật điện thoại ở quầy lễ tân: "Cô là ai, dám tìm bảo vệ đuổi tôi? Cô không được phép gọi!"
"Sao cậu còn dám làm như vậy?!" Nhân viên lễ tân muốn gọi điện liền hét lên: "Nếu cậu còn hành động như vậy một lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Cô nàng lễ tân vốn dĩ hay cáu gắt khó tính, khi gặp một người còn cứng hơn mình, đột nhiên ánh mắt cô ta trở nên đáng sợ, đưa tay giật lại điện thoại, nhưng cậu thanh niên cao hơn cô ta cả một cái đầu, lại có thêm bàn tiếp tân ở quầy lễ tân chắn giữa hai người, cô ta không thể làm gì được.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ hướng sảnh thang máy chứa đựng sự tức giận: "Gây rối trong sảnh công ty, đây là bộ mặt của công ty sao!"
Giọng nói từ tính trầm thấp được đánh bóng như giấy nhám cực kỳ xuyên thấu, hành lang công ty người đến người đi trong giờ làm việc lập tức rơi vào im lặng, ngay cả hai người đang đọ mắt nhau cũng dừng động tác lại, quay đầu nhìn Alpha với vẻ mặt âm trầm đang đi từ hướng sảnh thang máy.
Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sắc mặt Khương Thanh Nguyên tái xanh, nó nghĩ xong đời rồi, nó sẽ lại bị cha mắng.
Nhân viên lễ tân đang tranh cãi với nó lập tức buông tay ra, đồng thời cúi chào Khương Hành như những người khác trong sảnh: "Khương ca..."
Giọng cô run rẩy, yếu ớt và sợ hãi, vội vàng lên án trước: "Khương ca, người này đang gây chuyện, em muốn gọi bảo vệ cậu ta lại cướp điện thoại, sự việc quá đột ngột..."
Khương Hành phớt lờ cô ta, trầm giọng nói: "Lại đây!"
"?" Nhân viên lễ tân đang phàn nàn ở quầy, Khương ca yêu cầu cô đến gần?
Tuy nhiên, vừa ngẩng đầu nhìn lên, cô ta phát hiện ánh mắt Khương Hành rơi vào phía sau, cô ta đột nhiên quay đầu lại, phát hiện cậu thanh niên nháo sự kia nheo mắt nhìn Khương Hành với vẻ không tình nguyện, sau đó lúng túng bước đến bên cạnh Khương Hành.
"Gọi con làm gì*?" Mặc dù đã làm sai, lại còn suýt chút nữa đánh nhau với người ta trong sảnh công ty, thu hút người xem rồi bị Khương Hành bắt gặp, nhưng Khương thiếu gia lại có vẻ mặt "Con biết sai nhưng con không thay đổi" và "Nếu cha không thích xem thì cha đừng xem nữa"
Đặng: vì tiếng trung giống tiếng anh chỉ có wo- ni (i- you) k phân biệt rõ nhân sưng như TV nên mk sẽ dịch theo vai vế nghĩa TV nhé. M.n cứ mặc định như việc sưng hô của 2 ng này trước mặt người khác là anh trai và cậu em họ hàng nhé
Sau khi cảm thấy lúng túng một lúc, nó nhanh chóng giải tỏa bản thân và nhìn cha mình với vẻ mặt bướng bỉnh không sợ chết.
Ngay khi nhìn thấy Khương Hành giơ tay lên, Khương Thanh Nguyên vô thức căng cơ, chuẩn bị đánh trả trước giây thắt lưng Hermes của Khương Hành trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng nó nhanh chóng tính toán xem có thể tống tiền lão cha mình bao nhiêu cho vừa sau khi cơn giận lần này của Khương Hành lắng xuống.
Tuy nhiên, Khương Hành không rút thắt lưng Hermes ra trước mặt nhiều người như nó tưởng tượng. Hôm nay cha nó sử dụng thắt lưng LV, mà cơn đau dự kiến cũng không đến với mông nó.
Khi cái chạm ấm áp từ đầu ngón tay của cha truyền đến, đôi mắt hoa mai xinh đẹp và đôi đồng tử đen láy của Khương Thanh Nguyên đột nhiên co lại.
Thấy được lông mày cau lại và đầu ngón tay đầy bất đắc dĩ của Khương Hành, như thể giây tiếp theo sẽ có người chịu phạt, giọng nói luôn ấm áp và dịu dàng của hắn lạnh lùng nói: "Cô ta làm thương mặt con à?"
"..." Khương Thanh Nguyên sững sờ, không biết tại sao trong mắt đột nhiên lại có chút cay cay.
Nó nhớ lại lúc nó còn nhỏ, có mâu thuẫn với một Alpha nhỏ khác ở trường mẫu giáo và được mời phụ huynh đến. Lúc đó Khương Hành vẫn chưa đến, cha mẹ của Alpha kia thấy nó đơn độc liền trách nó, nói xấu nó với cô giáo, đổ hết lỗi cho Khương Thanh Nguyên.
Mà lúc đó giáo viên cũng đứng ở phía đối lập Khương Thanh Nguyên đi khiển trách nó.
Khương Hành vừa xuống máy bay liền vội vàng chạy tới, ôm nó vào vòng tay rộng rãi ấm áp, đau lòng xoa xoa tay chân cho nó. Hắn nhìn chằm chằm vào phụ huynh và giáo viên mầm non của Alpha nhỏ đột nhiên thay đổi sắc mặt khiến họ đổ mồ hôi lạnh, khăng khăng đòi check lại camera.
Cuối cùng, người ta phát hiện ra Alpha nhỏ kia đã lấy trộm bút chì màu của Khương Thanh Nguyên, bị Khương Thanh Nguyên phát hiện ra, sau đó hai đứa bé đã xảy ra tranh chấp.
Tiểu Alpha chuyển sang trường khác, giáo viên mầm non bắt nạt Khương Thanh Nguyên cũng bị đuổi việc.
Thời gian trôi qua được bao bọc trong ký ức vội vã lùi lại dần dần trùng khớp với cảnh tượng trước mắt.
Khương Thanh Nguyên vén mái tóc ngắn bên tai lên ra sau tai, nó oán trách oán nói: "Chỗ này bị xước rồi."
Nó giơ tay phải vẫn đang cầm chiếc điện thoại mà nó đã giật được từ quầy lễ tân lên: "Còn mu bàn tay, đúng rồi, cả đồng hồ cũng bị trầy xước..."
Khi nhìn thấy một vết xước rõ ràng trên mặt số của đồng hồ Patek Philippe, Khương Thanh Nguyên đột nhiên thở mạnh và cảm thấy lòng đau đến mức nhỏ máu.
Chiếc đồng hồ này sau đó đã được Khương Hành đưa đi đấu giá từ thiện và được bán với giá cao ngất trời là 150 triệu, nhưng hôm nay cô gái này đã gây ra một vết cắt dài trên mặt số.
Tuy nhiên, Khương Hành nhẹ giọng nói: "Đồng hồ không thành vấn đề, con không sao là được."
Hắn ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, sắc mặt ngưng tụ, ánh sáng sắc bén trong mắt khiến tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Khương Thanh Nguyên bất giác run rẩy, nhưng đương nhiên, lễ tân nháo ra trò hề này là lo lắng nhất.
Quả nhiên giây tiếp theo, Khương Hành nghiêm khắc trách mắng: "Tôi nhớ nội dung đầu tiên của khóa đào tạo lễ tân của công ty là đối mặt với khách, bất kể đối phương là ai, có hẹn trước hay không, bất kể mục đích là gì, chúng ta đều phải đối xử với họ một cách lịch sự và tôn trọng!"
"Thật khó để tôi không khỏi tự hỏi liệu việc đào tạo nhân viên mới của công ty chúng ta có đang mang lại hiệu quả như mong muốn hay không, dẫn đến khoảng cách rất lớn về tính chuyên nghiệp của nhân viên. Tôi sẽ sắp xếp một người giám sát việc đào tạo nhân viên mới, cũ và trong tương lai, những nội dung yêu cầu của việc đào tạo sẽ được tăng lên hành năm."
Sắc mặt hắn trầm ngâm, áp suất không khí thấp quét qua toàn bộ đại sảnh tầng một.
Một ánh mắt lạnh lùng rơi vào quầy lễ tân: "Cô gái này, xin hãy đến bộ phận nhân sự để làm thủ tục nhận lương thực tập trong tháng qua, công ty sẽ trả lương trung thực và đúng thời hạn. Công ty chúng tôi có thể không phù hợp với cô, xin hãy tìm công ty khác."
Thậm chí không nói một lời dư thừa liền trực tiếp đuổi người đó đi.
Khuôn mặt nhân viên quầy lễ tân xanh trắng một hồi, cuối cùng khi nghe thấy Khương Hành trực tiếp đuổi mình trước mặt nhiều người như vậy, cô lập tức hoảng sợ: "Khương ca, là em sợ cậu ta quấy rầy anh."
Khương Hành dứt khoát vặn lại: "Nhưng cô có thể có biện pháp giải quyết tốt hơn."
Lễ tân hoàn toàn không nói nên lời, vẻ mặt sững sờ tại chỗ.
Khương Hành thu hồi ánh mắt, một tay đặt lên vai Khương Thanh Nguyên: "Đi thôi."
Dù sao con trai hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn thấp hơn hắn vài centimet, nhưng Khương Hành lại ngạc nhiên khi Khương Thanh Nguyên vô thức cao lớn như vậy, nó đã không còn là đứa bé nhỏ nhắn mà hắn vẫn có thể dễ dàng ôm lấy trong vòng tay trong trí nhớ nữa.
Khương Thanh Nguyên sững sờ, không biết mình đang nghĩ gì, phản ứng chậm hơn vài giây khi nghe thấy những lời này.
Khương thiếu gia rút ra khỏi những mảnh ký ức linh tinh, hỏi: "Nhân viên lễ tân thực tập được chuyển sang chính thức vào tháng sau sao?"
Khương Hành không biết rõ lắm, quay đầu nhìn Lạc Dương.
Mặc dù không phụ trách bộ phận này nhưng Lạc Dương- người quen thuộc với hoạt động của công ty gật đầu: "Dựa theo thời gian thực tập do công ty quy định thì đúng là như vậy."
Khương thiếu gia quay đầu lại, chỉ vào cô gái lễ tân đã tiếp đón nó lúc ban đầu, cô gái đang có khuôn mặt xám mét vì sợ.
Lớn tiếng nói: "Con muốn cho chị ấy tăng lương lúc chuyển làm nhân viên chính thức, người đã gọi cho chú Lục ấy."
Lạc Dương: "?" Tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu đâu, tôi mới ngoài hai mươi thôi, cậu gọi ai là chú đấy!
Khương Hành đã quen với sự kiêu ngạo và cố ý của con trai, tuân thủ từ "thói quen" đến cùng, bất đắc dĩ: "Ừm, được."
Các nhân viên theo dõi toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc đều phát khờ: "..."
Không đúng.
Cậu thanh niên này rốt cuộc là ai vậy?
Lần đầu tiên họ thấy Khương ca bảo vệ một người như này.