Alpha Của Tôi Là Đỉnh Lưu Trùng Sinh

Chương 39

Sau khi chuyên gia trang điểm tạo hình xong, Ngô Đồng vô thức nhìn Khương Thanh Nguyên, đối phương cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Khi vẫn còn ở bên ngoài trường quay, Khương Thanh Nguyên từ xa đi ngược ánh đèn, Ngô Đồng chỉ cảm thấy đối phương như ngọc, khí chất nổi bật, ngoại hình cũng cực kỳ bắt mắt, giống như một ngôi sao hơn cả một ngôi sao.

Lúc này, Khương Thanh Nguyên nghiêng người ngồi xổm trước mặt cậu, sau khi nghe chuyên gia trang điểm nói vậy, Ngô Đồng cẩn thận kiểm tra khuôn mặt của trợ lý mới.

Sau đó, có một bất ngờ lớn.

Các đặc điểm trên khuôn mặt của Alpha dường như được sao chép rồi dán vào, bất kỳ phần nào cũng có thể được mô tả là giống nhau.

Đặc biệt, cặp mắt hoa mai giống hệt cậu, tròn và sáng bóng, sẽ uốn cong thành trăng lưỡi liềm khi cậu thanh niên cười, nhưng đôi mắt và thậm chí cả lông mày của cậu thanh niên có xu hướng mềm mại, như thể cậu thanh niên là một loại động vật ăn cỏ không hung dữ. Luôn có một chút nổi loạn trong ánh mắt Alpha, điều này khiến cả người cậu thể hiện ra khí chất anh hùng sắc sảo.

Sự khác biệt lớn nhất giữa ngoại hình của họ... Đó có lẽ là hình dạng khuôn mặt của Alpha, với các góc cạnh, đường viền hàm sắc nét, đó là một cái nhìn từ vẻ đẹp từ da đến xương.

Đôi mắt Ngô Đồng kinh ngạc mở to, nuốt nước sốt và thịt trong miệng, vội vàng hỏi: "Tiểu Khương, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

Ngay cả bản thân cậu cũng có chút hoài nghi đây là người em trai thất lạc từ lâu của mình, nếu không làm sao có thể giống mình như vậy?!

Hơn nữa, ánh mắt Ngô Đồng tối sầm lại, dựa theo những gì mẹ cậu đã làm lúc đó... Cậu đột nhiên có một người em trai ruột cũng không phải là chuyện không thể.

Ánh sáng trên đầu chiếu vào thân thể cậu, hai đôi mắt sáng ngời, tò mò nhìn chằm chằm vào người đối diện, Khương Thanh Nguyên có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó có chuyện bị che giấu, khóe trán gần như toát mồ hôi lạnh.

"Em mười..." Khương Thanh Nguyên cắn vào lưỡi, nó suýt chút nữa đã buột miệng nói ra câu mười sáu tuổi, nhưng nó nhớ ra mấy ngày trước chú Lạc đã đưa nó đi xin giấy tờ tùy thân, chứng minh thư của nó ghi không phải số tuổi thật.

Nó vội vàng đổi lời: "Em mười chín tuổi."

"Nhỏ như vậy sao?" Ngô Đồng nhíu mày, phát hiện sự nghiêm túc đột ngột của cậu khiến giọng điệu của cậu có chút cứng ngắc, điều này làm trợ lý sợ hãi, cậu cầm lấy chiếc nĩa trong tay Khương Thanh Nguyên, xiên một miếng thịt rồi cho vào miệng, để chuyên gia trang điểm tiếp tục dặm phấn lên mặt.

Giả vờ thản nhiên hỏi: "Tại sao còn trẻ vậy mà lại ra ngoài làm trợ lý mà không tiếp tục đi học, gia đình em không phản đối sao?"

Nhìn trang phục của Khương Thanh Nguyên, hình như không có khả năng nhà không có điều kiện cho đi học.

Khương Thanh Nguyên cười khổ, con đang yên đang lành học cấp ba, không phải bị xe tải đâm rồi đến đây sao, ở đây thì đi học cái gì được chứ?

Có lần Khương Thanh Nguyên đang ở nhà tại bàn trà phòng khách sửa lại đề thi vừa làm xong, sau khi sửa xong liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã thấy Khương Hành đang đứng bên cạnh.

Cha nó đang cầm tờ kiểm tra toán của kỳ thi trung học, nó làm được 33 điểm, khuôn mặt cha nó đen như đáy nồi.

Sau khi bị cha bắt được, trái tim Khương Thanh Nguyên sắp nhảy ra ngoài, bất an nhìn Khương Hành đang không nói một lời nhìn qua nhìn lại đề thi của nó, đứng mỏi liền ngồi xuống ghế sofa đối diện rồi tiếp tục lật lật.

Sau khi tốt nghiệp Khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa, cha nó, sau này lại đến Harvard trong ba năm để học tiếp, cuối cùng đã trả lại giấy kiểm tra cho nó với khuôn mặt không nói nên lời.

Khương Thanh Nguyên nhận lấy nó với một trái tim yếu ớt, nhưng nó cảm thấy mình không thể mất đà nếu thua, vì vậy nó nhanh chóng tính toán trong lòng xem sẽ đáp lại như thế nào nếu Khương Hành mở miệng mắng nó.

Nhưng Khương Hành lại nghiêm mặt, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng hắn lại chỉ trông như ngoài hai mươi, đứng dậy không nói một lời, đi lên lầu, không bao lâu sau nó liền nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng ngủ chính trên đó.

Tự kỷ hả?
____

Khương Thanh Nguyên ngượng ngùng quay mặt đi, cảm thấy nếu nói như vậy thì mất mặt quá, nhưng do Ngô Đồng hỏi nó đành phải nói thật.

"Điểm học của em quá kém, cha em yêu cầu em từ từ học."

Khương Hành đưa cho nó một ánh mắt rồi mới đi lên lầu, dựa theo sự hiểu biết nông cạn của nó đối với cha nó, Khương Thanh Nguyên nhanh chóng phân tích ý nghĩa của ánh mắt kia...

Nếu thật sự không được, người làm cha như ta cũng không phải là người cứng đầu, chúng ta đừng miễn cưỡng nhau nữa.

Haiz...

"Ồ..." Ngô Đồng đột nhiên gật đầu.

Hóa ra là như vậy, vì thành tích kém nên tạm thời dừng học. Như này đối với đứa bé mà nói có lẽ là một lựa chọn tốt nhất, còn hơn là ép nó ở mãi trong trường.

Cho dù là ngu dốt bẩm sinh hay là thiếu nỗ lực, hoặc là cả hai thì làm việc bán thời gian để trải nghiệm sự vùi dập của xã hội có thể mang lại cho nó những nhận thức khác.

Có vẻ như cha cậu nhóc là một người có tính giác nhộ rất cao.

Mà Ngô Đồng đã thu được một thông tin quan trọng.

Khương Thanh Nguyên có cha.

Cậu hỏi với vẻ mặt tự nhiên: "Còn mẹ em thì sao, bà ấy có đồng ý với cách làm này không?"

Lời vừa rơi xuống, Ngô Đồng phát hiện đôi mắt hoa mai sáng ngời của Khương Thanh Nguyên tối sầm lại, ngay cả giọng nói cũng hạ xuống.

"Ba em sinh em ra không được bao lâu thì mất rồi."

Nhưng bây giờ ba về rồi, điều này làm cho Khương Thanh Nguyên người không kiềm chế được xúc động khi nhắc đến chủ đề này cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"À, là vậy sao, anh xin lỗi." Ngô Đồng ngạc nhiên và vội vàng xin lỗi.

Hóa ra một người thân khác của Tiểu Khương là ba.

Mà người sinh ra cậu là mẹ, cho nên Tiểu Khương không thể là nợ tình do mẹ cậu ở bên ngoài gây ra, cho nên Tiểu Khương cũng không phải là em trai của cậu.

Thật trùng hợp khi họ trông giống nhau, dù sao trên thế giới này cũng có hai người xa lạ trông giống nhau, có lẽ là do Tiểu Khương được định sẵn giống mình.

Khương Thanh Nguyên nói nhỏ không sao, đặt đĩa sườn nước sốt mà Ngô Đồng đã ăn lại lên chiếc bàn nhỏ phía sau, mang thêm một đĩa gan ngỗng rang nữa, tiếp tục cho cậu ăn.

Ngô Đồng vừa ăn vừa trang điểm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh trò chuyện yếu ớt trên bàn ăn.

Một số thành viên của nhóm nhiếp ảnh đang nhắc đến cậu.

"Tôi đã đói từ 9 giờ sáng đến giờ rồi, đói đến nỗi mắt xanh hết cả lên."

"Tôi đã ở trong ngành nhiều năm như vậy, mặc dù đã gặp rất nhiều ngôi sao từng mời đoàn phim ăn trong quá trình quay, cũng không phải là tôi chưa bao giờ ăn thứ gì tốt hơn, nhưng tôi thực sự hiếm thấy có một người quá đáng như Bạch Thanh Phong."

"Tôi cũng vậy, Bạch Thanh Phong để chúng ta chờ lâu như vậy, mặc dù không có nghĩa vụ mời chúng ta ăn nhưng chúng ta phục vụ cậu ta khi bụng đói, chúng ta vẫn phải nói một cậu ta rất tốt. Cậu ta có đầy thời gian mà lại không cho chúng ta ăn bữa trưa mà chúng ta tự đặt, nếu tôi không đủ tiền để mua đèn trong nhà kho thì tôi đã phang đèn lên đầu cậu ta cmnr."

"Bạch Thanh Phong và Ngô Đồng, người tức người hơn!"

"Nói thật tôi thật sự rất thích Ngô Đồng, cậu ấy trông đẹp hơn Bạch Thanh Phong, ngay cả trợ lý bên cạnh cậu ấy cũng đẹp trai hơn Bạch Thanh Phong. Nói đến cậu ta tôi thật sự muốn xem xem fan của cậu ta khi biết đức tính này của cậu ta sẽ phản ứng như nào."

"Cậu không được so sánh Bạch Thanh Phong với Ngô Đồng, cậu ta không xứng xách giày cho Tiểu Đồng của chúng tôi!"

"Sao cậu lại nhận là "Tiểu Đồng của chúng tôi" nhanh vậy?"

"Thật ra, tôi là fan của cậu ấy từ lâu rồi, hehe... Trai xing gái đẹp chính là Omega Ngô Đồng hiểu không?"

"Chưa nói đến chuyện khác, chỉ với bữa ăn này, ấn tượng tốt của tôi về Ngô Đồng đã tăng vọt."

"Bữa ăn này thực sự rất đúng lúc, giống như khi tôi mót tiểu, ai đó liền đưa wc tới cho tôi vậu."

"Đang ăn mà nói cái gì đấy!"

"Dương Dương, cậu thật đểu!"
___

Họ nói nhỏ nhưng không thể ngăn được sự im lặng trong phòng thay đồ, những lời này đã được Ngô Đồng lắng nghe từng chữ một.

Nghe vậy, trái tim cậu có chút run lên, chân tai đỏ bừng.

Dù sao những thứ này cũng không phải do cậu mua, mà là thầy Khương mua cho cậu ăn, cậu vô tình mượn hoa dâng Phật, nhưng không ngờ lại giành được sự ưu ái của nhân viên.

Cậu lại nợ thầy Khương một ân huệ nữa rồi.

Ngô Đồng nhìn Khương Thanh Nguyên: "Tiểu Khương, lấy điện thoại giúp anh mang qua đây."

"Vâng" Khương Thanh Nguyên nhìn điện thoại, sau khi gửi cho Khương Hành mấy trăm biểu tượng cảm xúc, sau khi nhận được gọi đến cuộc gọi thứ hai mươi ba của Khương Hành, nghe điện xong nó liền lạnh lùng chặn luôn điện thoại của lão cha, sau đó tìm điện thoại của Ngô Đồng trên bàn trang điểm rồi đưa cho cậu.

Ngô Đồng nghĩ đến đây nhưng vẫn cảm thấy muốn đích thân bày tỏ lòng biết ơn của mình. Cậu tìm thấy tên Khương Hành từ trong danh sách rồi nhấn nút ghi âm giọng nói.

"Thầy Khương, hôm nay cảm ơn sự quan tâm của anh rất nhiều, tôi muốn tìm cơ hội mời anh một bữa cơm, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, không biết anh có thời gian không?"

Khương Thanh Nguyên chán nản nghịch điện thoại sau khi chặn Khương Hành: "???"

Sao lại là Khương Hành nữa?

Người này sao cứ như âm hồn bất tán vậy?

Ba còn muốn mời Khương Hành ăn cơm???

Mình còn đang canh gác ở đây, tại sao ba vẫn bị Khương Hành cướp đi chứ?

Ngô Đồng dừng lại, nghĩ rằng nói ra điều này có thể hơi quá giới hạn, hàm răng trắng gọn gàng của cậu nhẹ nhàng đập vào đôi môi đỏ của mình.

Cậu nói thêm: "Tôi hoàn toàn không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, giúp tôi sắp xếp mọi thứ, tôi rất biết ơn, tôi muốn báo đáp nhưng tôi cảm thấy thầy Khương dường như không thiếu gì cả, vì vậy tôi muốn mời anh ăn một bữa, tôi sẽ tự nấu, không biết anh có thể đến được hay không..."

Lọc trong đầu để xác nhận rằng đoạn này không có gì sai sót trước khi gửi đi, lo lắng chờ đợi câu trả lời của Khương Hành.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện Khương Thanh Nguyên đang thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi, làn da trên đôi môi hồng hào có độ cong tốt có một vùng đỏ lớn.

Ngô Đồng: "?"

Không phải Tiểu Khương đang nghịch điện thoại sao, lẽ nào trong điện thoại có chuyện gì khiến thằng bé bực mình?

Ngô Đồng sẽ không đối xử hà khắc với trợ lý của mình, cậu chỉ cần nhân viên của mình trực khi cậu cần, hoàn thành nhiệm vụ do cậu giao một cách hiệu quả, sẽ không có hạn chế về thời gian khác.

Nhưng cậu sợ Khương Thanh Nguyên cứ như vậy mà làm cho nên không thể không nhắc nhở.

"Tiểu Khương, chú ý dừng lại kịp thời... Nếu em cảm thấy những gì mình nhìn thấy có khả năng gây khó chịu cho giác quan của mình thì không cần nhìn nữa."

Khương Thanh Nguyên tức giận đến mức vẻ mặt méo mó, hàm răng sắp bị nghiền nát.

"Vâng"

Thấy khoảng cách giữa Khương Hành và ba càng ngày càng gần, nó khó chịu đến mức khiến giác quan cũng cực kỳ khó chịu.

Nhưng nó không thể không xem.

Nếu không, Khương Hành sẽ thật sự thắng TvT.

Cảm thấy biểu cảm của Tiểu Khương vẫn còn kỳ quái, nhưng Ngô Đồng không có thời gian lo cho nó bởi vì điện thoại rung lên, Khương Hành trả lời cậu.

[Thầy Khương: Được, tôi có thời gian]

Trong đoàn phim, Khương Hành ngồi bên cạnh đạo diễn lơ đãng nhìn các diễn viên đang giải lao trên sân, trò chuyện với nhau.

Cảm thấy điện thoại rung lên trong chốc lát, hắn cho rằng thằng con nghịch tử mà vừa mới cho wechat và số điện thoại của hắn vào danh sách đen lấy thẻ của mình mua cổ phiếu đang cầu phật cho trúng mánh.

Nhồi máu cơ tim cúi đầu, nhưng hắn không nhìn thấy lịch sử tiêu thụ của Khương Thanh Nguyên, mà là tin nhắn thoại của Ngô Đồng.

Ngô Đồng hỏi hắn có thời gian không, muốn mời hắn ăn tối.

Khương Hành trả lời đơn giản.

Bởi vì Ngô Đồng muốn mời mình ăn cơm, hắn làm sao có thể không có thời gian?

Ngay cả khi hắn không có thời gian, hắn cũng phải vắt kiệt thời gian để đẩy lịch hẹn lên.

Nhưng Ngô Đồng lại nói không có ý gì khác, chỉ muốn mời hắn ăn cơm điều này làm cho Khương Hành có chút thất vọng.

[Ngô Đồng: Nếu đã như vậy thì quá tốt rồi, khi nào thầy Khương rảnh anh hãy nói trước cho tôi biết, tôi sẽ đi mua rau trước rồi về nhà chuẩn bị]

[Thầy Khương: Được, cứ trực tiếp ở Hạc Tê Loan đi. Mấy ngày nữa tôi sẽ có thời gian về nhà]

[Ngô Đồng: Được!]

Ngô Đồng vừa định cất điện thoại đi, nhưng tin nhắn mới của Khương Hành lại hiện lên.

[Thầy Khương: Còn một chuyện nữa, giúp tôi nói với Khương Thanh Nguyên, xóa tôi ra khỏi danh sách đen của nó, tôi có chuyện muốn tìm]

Ngô Đồng: "?"

Khương Thanh Nguyên đang ăn bực tự dưng bị gọi hốt đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ.

Nghe thấy ba gọi mình, Khương Thanh Nguyên một giây sau đã trở lại bình thường, chớp chớp đôi mắt hoa mai trong veo giống như Ngô Đồng: "Ba, có chuyện gì sao, ba nói đi."

Ngô Đồng suy ngẫm lời nói của Khương Hành trong lòng năm lần, trước khi chắc chắn rằng khả năng đọc hiểu của mình không sai, nhưng cậu vẫn do dự nói: "Thầy Khương nói bảo em xóa anh ấy ra khỏi danh sách đen đi, anh ấy có chuyện muốn tìm em."

Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Hành có phải là Alpha không đấy, tại sao còn nói ra loại chuyện này trước mặt ba nó để ba nó đến nói với nó?

Hừ, tôi xem thường ông!

Ngô Đồng không nhịn được lại hỏi: "Em.... Em thật sự chặn thầy Khương à?"

"...." Khương Thanh Nguyên nói: "Vâng"

Ngô Đồng đã từng nhìn thấy một con bê sơ sinh không sợ hổ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cấp dưới táo bạo cho sếp mình vào danh sách đen như vậy.

Nhưng nhìn cách ăn mặc và dáng vóc của cậu nhóc, có lẽ bối cảnh gia đình cũng không kém hơn bao nhiêu, địa vị của những người lớn tuổi hoặc bạn bè trong gia đình có thể gần giống như Khương Hành, vì vậy cậu nhóc không coi trọng Khương Hành cho lắm.

Sự giống nhau giữa ngoại hình khiến Ngô Đồng cảm thấy có phần thân thiết với Khương Thanh Nguyên, cộng với việc hiếm khi cậu không từ chối pheromone Alpha của Khương Thanh Nguyên, và thân phận là sếp chủ của Khương Thanh Nguyên, Ngô Đồng cảm thấy rằng mình vẫn cần phải nói với đứa trẻ vừa mới bước vào xã hội này.

"Em có quyền ghét ai đó, nhưng em không cần phải sử dụng phương pháp này để thể hiện sự không hài lòng của mình với người đó, điều này có thể dẫn đến những rắc rối không cần thiết."

Nếu Khương Hành nói ra lời này với nó, Khương Thanh Nguyên đã tạc mao từ lâu rồi, nó nhất định phải cãi lại hắn một cách hùng hổ.

Tôi sẽ chặn ông, tôi sẽ chặn ông, tôi sẽ chặn ông, ông làm gì được tôi?

Ngắn gọn, xúc tích!

Sau đó, thẻ của nó sẽ bị cha nó chặn lại, và nó lại phải đến gặp chú Lạc hoặc dì Dao Dao.

Nhưng câu này là do Ngô Đồng nói, Khương Thanh Nguyên cảm thấy nghe vào rất dễ chịu.

Thừa nhận sai lầm của mình một cách chân thành.

Và kiên quyết không thay đổi.

Nhưng lần này, nó vẫn phải được thay đổi dưới mí mắt của Ngô Đồng.

Khương Thanh Nguyên bỏ Khương Hành ra khỏi danh sách đen trước mặt Ngô Đồng, sau đó đi đến góc tường gọi điện thoại.

"Có chuyện gì?" Khương Thanh Nguyên hỏi luôn.

Vốn dĩ nó vốn tưởng Khương Hành sẽ chất vấn nó lần thứ tám trăm tám mươi tám để hỏi nó, nhưng nó không ngờ Khương Hành lại nói nó không được mua cổ phiếu bừa bãi nữa, nếu muốn đầu tư thì bảo hắn, hắn biết xu hướng chứng khoán trong mười tám năm tới.

Khương Thanh Nguyên: "Ồ..."

Khương Thanh Nguyên dừng một chút: "Vậy tại sao cha không giúp con mua, đặt mục tiêu nhỏ trước, kiếm cho con một tỷ!"

Khương Hành xoa xoa lông mày của mình: "Được, chỉ cần con không mua, ta sẽ kiếm cho con bao nhiêu tùy thích."

Buổi chụp hôm nay diễn ra tốt đẹp.

Sau khi trang điểm xong, thầy Hoàng, người đã gỡ lỗi xong thiết bị, đi vòng quanh Ngô Đồng vài lần và quyết định.

Ngô Đồng có mức độ hợp tác rất cao, hành động và trạng thái mà thầy Hoàng muốn cậu làm gần như có thể khôi phục lại mười phần mười tâm trạng cho thầy Hoàng.

Hôm nay bị Bạch Thanh Phong trì hoãn hơn nửa tiếng đồng hồ mới vào phòng thu, nhưng cậu đã hoàn thành công việc sớm hơn một tiếng.

Xong việc, thầy Hoàng người luôn có tính cách kỳ lạ trong miệng nhân viên, bày tỏ lời mời có cơ hội sẽ lại hợp tác với Ngô Đồng một lần nữa vì công việc suôn sẻ đáng ngạc nhiên của cậu trong nửa ngày sau và ấn tượng tốt của ông về người mẫu, Ngô Đồng đã được tâng bốc liền đồng ý.

Trên đường trở về, vẫn chỉ có ba người: Ngô Đồng, Điền Điềm và tài xế.

Khương Thanh Nguyên, thiếu gia trẻ tuổi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống đã được tài xế của mình đón trên một chiếc McLaren trước họ một bước.

Trong xe, Điền Điềm cầm máy tính bảng trong tay, sau một ngày không mệt mỏi, cô và Ngô Đồng cùng nhau ngồi trên ghế, vừa hưởng thụ sự thoải mái của chiếc ghế massage trong xe, vừa nhìn chiếc máy tính bảng trong tay.

Trên máy tính bảng là thông tin cá nhân của Ngô Đồng.

Điền Điềm đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi Ngô Đồng.

"Tiểu Đồng, cậu có quen anh trai phú hào số một trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu không?"

Bình Luận (0)
Comment