Alpha Của Tôi Là Đỉnh Lưu Trùng Sinh

Chương 68

Hơn nửa giờ sau, đoàn làm phim đã đến địa điểm quay phim đầu tiên của Điểm Thúy.

Đây là một ngọn núi sâu bao quanh An Hải, những tia nắng đầu tiên vào lúc sáu giờ sáng đã xóa tan sương mù dày đặc, cỏ và cây cối trong suối núi và thung lũng ngưng tụ một lớp sương trắng như tuyết.

Vào lúc bảy giờ, buổi lễ khai máy cho bộ phim được bắt đầu, có thể thấy đoàn làm phim chỉ đơn giản sắp xếp kéo một biểu ngữ trên một ngọn núi tương đối bằng phẳng.

Mặc dù là một ê-kíp vô danh, ngay cả từ đạo diễn đến hầu hết các diễn viên, mọi người hầu hết thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến tên của họ. May mắn là vẫn còn có Khương Hành cân team,  đoàn làm phim vẫn thu hút được một số phương tiện truyền thông khi họ bắt đầu bấm máy.

Khi đoàn làm phim đến, rất nhiều phương tiện truyền thông đã tập trung tại địa điểm khởi quay, ngay khi họ tìm thấy hai chiếc xe bảo mẫu bắt mắt nhất trong đội xe của đoàn phim, đèn nhấp nháy ngay lập tức chiếu sáng một nửa nhỏ khu rừng.

Khi xuống xe, Ngô Đồng gần như bị ánh sáng chói mắt làm lóa mắt, vô thức giơ tay chặn ánh sáng lại rồi quay mặt đi, nhưng Khương Hành tình cờ mở cửa lại nhìn ra.

Hai người nhìn nhau, Ngô Đồng lập tức nhìn đi chỗ khác như bị điện giật: "..."

Khi Khương Hành gửi cho cậu lì xì, quả bom đánh tới khiến cậu mất cảnh giác, cậu gần như khắc tên mình lên biểu tượng lì xì đó.

Đến nỗi Ngô Đồng nhất thời không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

May mắn thay, ngoại trừ bản thân Khương Hành đang chào hỏi mọi người, không ai chú ý đến sự bất thường của cậu tại hiện trường.

Ê-kíp lần lượt xuống xe, tiếp tục sắp xếp địa điểm và các vật dụng cần thiết cho lễ khai máy, tiện thể chờ thêm một số đám truyền thông vẫn chưa đến.

Trong thời gian chờ đợi, Ngô Đồng vùi đầu vào kịch bản từ đầu đến cuối, đóng vai một đứa trẻ ngoan yêu nghề cống hiến. Thuận tai còn nghe luôn một số phóng viên và đồng nghiệp khen mình có tâm với nghề.

Ngô Đồng chột dạ trong lòng.

Thực ra cậu chỉ muốn tìm việc gì đó làm để trốn Khương Hành mà thôi.

Nhưng sau đó, cậu vẫn phải đối mặt.

Đoàn phim làm việc rất hiệu quả, bảy rưỡi sáng, buổi lễ khai máy chính thức bắt đầu.

Trong đoàn phim, một số nhân vật chính đứng ở giữa, hai diễn viên chính đương nhiên phải đứng cùng nhau.

Ngô Đồng miễn cưỡng đứng bên cạnh Khương Hành, nhìn thẳng về phía trước, hai tay cầm mic do đạo diễn đưa cho.

Khương Hành hạ mắt xuống, liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt mic của cậu không khỏi cười thầm.

Hắn thật sự quá hiểu rõ động tác nhỏ của Ngô Dồng đến ngay cả cậu cũng không để ý tới.

Khi cậu lo lắng hoặc xấu hổ, cậu sẽ luôn vô thức nắm chặt thứ gì đó trong tay và siết chặt các đốt ngón tay mảnh khảnh cho đến khi chúng chuyển sang màu trắng.

Giọng nói của đạo diễn qua loa âm thanh tuyệt vời không thể nhấn chìm tiếng cười phía sau cậu.

Hai người đứng cạnh nhau rất gần, người nọ còn kèm theo tiếng cười, một hơi thở mát lạnh quét qua chóp tai mềm mại của Ngô Đồng. Hơi thở dường như theo các đầu dây thần kinh đến tim, khiến chóp tim ngứa ngáy như bị một chiếc lông vũ cọ qua.

Khương Hành lợi dụng sự chú ý của mọi người đối với đạo diễn, cố ý hỏi.

"Tại sao không nhận lì xì tôi gửi cho vậy?"

Trong phút chốc, mic trong tay Ngô Đồng sắp bị cậu bóp nát.

Cậu nghe thấy Khương Hành lại thấp giọng: "Tiểu Đồng, cúi đầu xuống."

“?” Ngô Đồng bối rối, nhưng vô thức lại ngoan ngoãn cúi đầu.

Cậu thấy Khương Hành cầm điện thoại, màn hình khóa bảo vệ là hình con husky thè lưỡi ngu ngốc trước ống kính. Ngay khi cậu cúi đầu xuống, khóa màn hình điện thoại ngay lập tức nhận diện khuôn mặt rồi tự động mở khóa.

Ngô Đồng: "???" Thầy Khương lấy điện thoại trong túi mình từ khi nào vậy?

Có vô số phương tiện truyền thông đứng trong khán giả, một chuyển động nhỏ nhất cũng sẽ bị phát hiện. Ngô Đồng kinh ngạc nhìn Khương Hành lấy điện thoại ra, không dám hoảng.

Cậu thấy Khương Hành vân đạm phong linh trượt nhẹ khóa bảo vệ màn hình, điện thoại lập tức hiển thị trang trước màn hình khóa cuối cùng.

Nó vẫn còn kẹt trong hộp thoại đoạn chat của cậu và Khương Hành.

Điều này giúp Khương Hành bớt đi chút thao tác.

Hắn trực tiếp bấm vào hình lì xì mà hắn đã gửi cho Ngô Đồng, nhấp vào chữ nhận, số tiền lì xì lên tới sáu chữ số lập tức chuyển đến tài khoản wechat của Ngô Đồng.

Sau khi bấm nút nhận lì xì xong Khương Hành hài lòng, với chiếc áo khoác rộng mà Ngô Đồng đang mặc hôm nay, hắn có thể lấy điện thoại ra, đồng thời bí mật nhét điện thoại trở lại túi áo khoác của Ngô Đồng một cách dễ dàng.

Sau khi xem xong toàn bộ động tác lưu loát này, Ngô Đồng: "..."

Cậu thật sự muốn hỏi Khương Hành, thầy Khương có học qua mấy cái này rồi đúng không, sao lại giỏi trộm gà câu chó như vậy?

Nửa sau buổi lễ khai máy, Ngô Đồng lơ đãng trong suốt toàn bộ quá trình, đạo diễn giới thiệu cậu, đến lượt cậu lên tiếng, cậu lại suýt chút nữa quên cả trả lời.

Cậu có thể vào nhóm wechat hào hứng cướp lì xì mà Khương Hành phát cho các thành viên trong nhóm, nhưng cậu không thể nhận lì xì mà Khương Hành gửi riêng cho cậu.

Không có lý do nào khác.

Cậu sợ mình không trụ được.

Sức đề kháng của cậu đối với Alpha đủ để làm nản lòng bất kỳ Alpha mạnh mẽ nào.

Việc điều trị của cậu vẫn chưa kết thúc.

Cậu không muốn làm tổn thương Khương Hành, cho dù chỉ là một chút.

Bầu trời hoàn toàn sáng sủa, mặt trời dần nhô lên, sau khi đoàn phim chụp ảnh xong, lễ khai máy kết thúc thành công.

Các phương tiện truyền thông giải tán, đoàn làm phim dọn dẹp địa điểm và thiết lập các cảnh quay, các diễn viên đi trang điểm và thay quần áo.

"Điểm Thúy" là bộ phim điện ảnh có chủ đề linh dị siêu nhiên.

Câu chuyện bắt đầu từ một trăm năm trước thời Dân Quốc.

Thẩm Thành Ngọc 18 tuổi, là một đào kép nổi tiếng đến từ đoàn kịch Lê Nguyên, được đại thiếu gia vừa trở về từ nước ngoài đến xem kịch bàn chuyện làm ăn của nhà họ Dương tên là Dương Lâm nhìn trúng. Dùng mũ phượng ngọc trai khảm lục bảo rồng phượng, Dương Lâm đã thành công đưa ái nhân của mình về biệt viện nhà họ Dương, để từ đó ái nhân chỉ có thể hát cho một mình hắn nghe.

Tuy nhiên, khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, hai năm sau khi Dương Lâm lên phía bắc thăm người thân, chiến tranh nổ ra, nhà họ Dương bị kẻ thù phá hại. Quân địch đốt nhà phóng hỏa cướp bóc, xác ch.ết của người hầu trong nhà chất đống như núi, máu chảy như sông, chỉ có Thẩm Thành Ngọc bị bắt sống làm tù binh vì vẻ ngoài tinh xảo của y, người trong cuộc biết chuyện liền nói với chỉ huy của đối phương trước đây y là một đào kép nổi tiếng.

Mũ phượng do Dương Lâm tặng đã bị cướp đi, y ngày đêm mua vui cho kẻ thù, Thẩm Thành Ngọc bị sỉ nhục, định đoạt lại mũ phượng, liên kết với tù binh trong trại địch, ban đêm bỏ trốn.

Tuy nhiên, cuộc trốn thoát thất bại.

Thẩm Thành Ngọc cầm mũ phượng do ái nhân tặng, bị đối phương bắn xuyên tim trong núi sâu rừng già, ch.ết vì mất máu.

Sau khi chiến tranh lắng xuống, Dương Lâm trở về nhà họ Dương chỉ thấy sự tàn phá. Nghe tin ái nhân đã ở một thế giới khác, Dương Lâm lập một gò đất trong thung lũng chôn cất ái nhân, trồng vài cây dương, ch.ết trong trầm cảm.

Một trăm năm sau, những cây dương đó mọc lên xanh tươi, toàn bộ ngọn núi tràn đầy rừng dương*.

*Mấy cái cây trong kiểu rừng mà có nhiều cây gỗ cao như rừng rậm ấy

Phía nam thành phố Cảnh Giang, với lượng mưa dồi dào thời tiết đầy đủ bốn mùa quanh năm, một khu rừng dương trong rừng già tít một ngọn núi sâu vô danh đã được phát hiện, nơi đó ngay lập tức được thiết lập như một khu bảo tồn sinh thái, các chuyên gia thường xuyên đến kiểm tra và nghiên cứu.

Thành phố Cảnh Giang gần đây thường có một sự việc lớn xảy ra.

Đầu tiên, chính là sự biến mất của các chuyên gia và giáo sư khi bước vào khu sinh thái, nhưng không mất bao lâu họ lại xuất hiện lại trước mặt mọi người. Khi hỏi về sự biến mất, không ai có thể nói rõ ký ức này.

Thứ hai, đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát thành phố Cảnh Giang đã phá được một vụ án lớn về buôn lậu cổ vật cấp văn hóa.

Thứ ba, các nghi phạm trong vụ buôn lậu di tích văn hóa đã trốn vào khu vực cấm của khu sinh thái, khi họ được tìm thấy, không ai trong số họ sống sót, có dấu vết rõ ràng của việc bị gi.ết hại.

Đối mặt với hai sự kiện lớn, điều đầu tiên có vẻ không đáng kể, nhưng nó cũng đã trở thành một chủ đề trò chuyện sau bữa tối, một số người thậm chí còn suy đoán rằng có một con quỷ rất lợi hại trong khu vực sinh thái.

Cục thành phố đã chỉ định Dương Lăng đội trưởng của đội điều tra hình sự đến khu vực hạn chế của khu sinh thái để điều tra nguyên nhân vụ gi.ết hại nghi phạm trong vụ buôn lậu di tích văn hóa và bắt giữ kẻ giết người.

Khương Hành đóng vai Dương Lăng, trong khi Ngô Đồng đóng vai Thẩm Thành Ngọc, một quỷ oan hồn.

Dương Lăng là đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát thành phố, khoảng ba mươi tuổi, thường mặc quần áo giản dị đơn giản nên cách trang điểm rất đơn giản.

Không mất nhiều thời gian Khương Hành đã hoàn thành việc tạo hình, chiếc áo khoác trench coat màu đen ngổ ngáo và gọn gàng vạch ra vai rộng eo hẹp, mái tóc gãy trên trán được chải lên trên và cố định bằng keo xịt tóc để lộ nét mặt đẹp trai của hắn. Chân đi đôi giày leo núi màu đen, đôi chân thẳng và dài.

Trong kịch bản, Dương Lăng được lệnh điều tra khu sinh thái nhưng vô tình bị tách khỏi đội, quần áo bị cành cây và sỏi đá làm cho trầy xước, cơ thể đầy vết thương nhỏ.

Chuyên gia trang điểm đã phục dựng hoàn hảo nguyên tác, vẽ một số vết thương trên mặt, vai, cổ và tay của Khương Hành. Những vết thương dày đặc không phá được vẻ đẹp trai của Alpha, nhưng chúng lại thêm một chút hoang dã, giống như một người ưu tú, sắc bén, chờ đợi cơ hội để di chuyển như một con sói.

Bởi vì sắp đóng vai quỷ nên Ngô Đồng ngồi yên lặng trên ghế, nhắm mắt lại để chuyên gia trang điểm thoa kem nền màu trắng lên người.

Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người mình, Ngô Đồng mở mắt trống rỗng như có cảm giác, xuyên qua chiếc gương trang điểm sáng sủa trước mặt, thoáng thấy Khương Hành đang dựa vào khung cửa phía sau.

Alpha có bờ vai rộng và đôi chân dài, đầy cảm hứng và đẹp trai, một vết sẹo dài hai cm trên lông mày khiến bầu không khí dịu dàng thường ngày của hắn nhạt dần, mang lại một chút xã hội đen.

Lúc này, hắn dựa người vào khung cửa, như thể người lãnh đạo biệt đội lười biếng và bướng bỉnh trong kịch bản đã sống lại.

"Thầy Khương?" Ngô Đồng ngạc nhiên chớp chớp mắt, lại nhìn mình trong gương.

Bởi vì phải đóng vai quỷ, cậu bôi kem nền trắng, cả người không màu, giống như nằm trong nhà x.ác bảy ngày rồi vậy.

Ngô Đồng sửng sốt trước dáng vẻ ma quái của mình, vội vàng che mặt mình để ngăn Khương Hành nhìn thấy.

"Thầy Khương, anh đang làm gì vậy?”

"Tôi đến thảo luận kịch bản." Khương Hành bước vào cửa, nở nụ cười nhẹ, như thể không để ý tới việc Ngô Đồng đang trốn mình.

Hắn thấp giọng hỏi: "Sau này sẽ có cảnh thân mật hơn đấy, được không?”

Cảnh thân mật hơn?

Ngô Đồng chớp mắt, sau khi đọc kịch bản không dưới mười lần, cậu lập tức nhớ tới Khương Hành đang nói đến vụ gì.

"Được, có thể." Ngô Đồng gật đầu.

Khương Hành nói: "Đừng ép buộc bản thân quá.”

Trong bộ phim "Điểm Thúy" kiếp trước cậu đã hoàn thành xuất sắc cảnh quay cận cảnh với các diễn viên Alpha đối diện, cho dù đó là lời thoại, hành động, phong thái hay thậm chí là biểu cảm vi mô, đều không thể tìm ra một sai lầm nhỏ nhất từ cậu.

Nhưng Khương Hành vẫn có chút lo lắng cho tình hình của Ngô Đồng, không nhịn được nói thêm.

Dù sao nếu không có kinh nghiệm chiến đấu với độc dược để điều trị chứng sợ Alpha, cộng thêm việc thay đổi bạn diễn, Khương Hành cũng không dám đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Nhưng hắn không cảm thấy tội lỗi chút nào về việc nam chính bị mình thay thế mà người kia bị mất cơ hội trở thành một diễn viên Alpha nổi tiếng.

Nam diễn viên Alpha kia sau đó bị phanh phui trốn thuế và bị phạt hàng trăm triệu đồng. Một trong số tác phẩm hiếm hoi của Ngô Đồng là "Điểm Thúy" gần như bị xóa ra khỏi kệ khiến Khương Hành tức giận không thôi.

Phim trường bên ngoài đã phục dựng bối cảnh xong, trước khi đạo diễn đích thân đến hỏi thăm, Ngô Đồng đã thay đổi bộ trang phục cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng thay đồ.

Đạo diễn họ Viên, hắn có một bộ râu quai nón, nhưng tuổi thật của hắn chỉ mới ngoài ba mươi, hắn gọi Khương Hành và Ngô Đồng đến để nói về cảnh quay.

Ngô Đồng rất cẩn thận lắng nghe.

Mặc dù Khương Hành đã xem xong bộ phim "Điểm Thúy" vô số lần, nhưng dù sao đây cũng là ngày đầu tiên họ diễn, đây là tác phẩm đầu tiên hắn hợp tác với Ngô Đồng, cho nên hắn đã cẩn thận lắng nghe.

Đoàn làm phim nhanh chóng vào vị trí và bắt đầu quay.

Những vụ án kỳ lạ lần lượt xảy ra ở thành phố Cảnh Giang, Dương Lăng và các thành viên tổ đội của hắn được phân công đến khu sinh thái để điều tra vụ gi.ết người của nghi phạm. Tuy nhiên, những ngọn núi sâu bí ẩn khó lường và khu rừng cổ thụ chứa đầy sương mù dày đặc khiến Dương Lăng vô tình vấp ngã rơi xuống vách đá.

May mắn thay, vách đá thấp và có những khu rừng thường xanh rậm rạp làm vùng đệm, vì vậy Dương Lăng không bị ngã ch.ết.

Nước suối trên núi chảy róc rách, tiếng chim hót vang.

Dương Lăng sững sờ mở mắt ra, bị ánh mặt trời buổi sáng làm cho lóa mắt.

Hắn dừng lại một chút trước khi bắt đầu nhớ tại sao mình lại ở đây.

Nhận ra mình đã bị tách khỏi các thành viên trong đội gánh vác nhiệm vụ điều tra của thành phố, Dương Lăng nghiến răng chịu đựng cơn đau trên cơ thể, đồng thời đứng dậy với thân hình bị cây dương xỉ quấn dày đặc xung quanh.

Sau đó, hắn sợ hãi đến mức ngã trở lại vị trí của mình.

Cách hắn không xa có một bóng người gầy gò bước ra từ phía sau bụi cây.

Mặt trời treo cao, thanh niên không huyết sắc bước ra khỏi bóng râm hòa vào tàn dư của mặt trời mùa đông. Nhợt nhạt và mỏng manh, như thể sẽ tan chảy vào ánh sáng mặt trời bất cứ lúc nào.

Mái tóc đen dài một nửa được trải nhẹ trên bờ vai gầy, khuôn mặt trắng xanh thanh tú phủ đầy những vết sẹo nhỏ. Nhìn xuống cái cổ càng chấn động hơn, ở động mạch chính có một vết dao cứa khủng khiếp dài mười centimet.

Đôi mắt như thủy tinh của cậu ta lộ ra cảm giác rắn rỏi vô cơ, ánh mắt rơi vào trên người khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Cậu ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá cây trắng tinh khiết, một vết máu đen đỏ xuất hiện trên ngực chỗ vị trí trái tim của cậu ta, chiếc áo choàng rách rưới phủ đầy những đốm máu. Chân không đi giày, đôi chân mịn màng như ngọc bước trên mặt đất lầy lội của khu rừng, sạch sẽ như tắm rửa.

Ăn mặc kỳ lạ, vết sẹo rùng rợn, khí chất kỳ quái khiến Dương Lăng vô thức nhớ lại một câu nói đang lưu truyền ngay cả trong văn phòng làm việc trong những ngày này.

Khu sinh thái bị quỷ ám.

Và nó rất có thể đó là con quỷ trước mặt hắn.

Nghĩ đến khả năng này, hai mắt Dương Lăng mở to kinh ngạc.

“Thật sự là quỷ sao? Mình sẽ không xui xẻo như vậy đi?”

Người thanh niên lạ mặt nhìn thấy hắn tỉnh dậy, tiếng bước chân im lặng trên mặt đất do dự trong một giây.

"Tỉnh rồi sao?"

Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của cậu ta rất bình tĩnh và không dao động, không có niềm vui nào khi cậu ta nhìn thấy người đàn ông sắp ch.ết thức dậy.

Câu tiếp theo của cậu ta khiến Dương Lăng nghe ra một chút tiếc nuối.

"Còn tưởng rằng anh sẽ ở lại bên tôi cơ."

Dương Lăng không hiểu: "?"

Mặc dù người thanh niên này trông giống như một con ma, nhưng cậu ta... Một con ma có thể nói chuyện với một người bình tĩnh như vậy sao?

Dương Lăng lẳng lặng niệm hai mươi bốn câu thần chú bắt đầu từ "Mạnh mẽ" năm lần trong lòng, thấy người thanh niên mặc áo choàng đứng cách hắn năm mét không còn đến gần nữa.

Hắng giọng hỏi: "Xin chào, cậu là...”

"Tôi không biết." Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi thờ ơ nói.

Dương Lăng: "?"

Cảm giác như người này còn xa cách hơn.

Được rồi, nếu cậu không muốn thì không cần nói tên.

Dương Lăng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Người thanh niên hạ mắt xuống nhìn chiếc áo choàng bẩn thỉu và lộn xộn của mình: "Thức dậy thì đã ở đây rồi."

Dương Lăng nhìn cậu, thanh niên thẳng thắn nhìn hắn, không có một chút dấu hiệu nói dối.

Dương Lăng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Người thanh niên thấy Dương Lăng khó khăn đứng dậy muốn tới giúp hắn, nhưng ngay khi hắn nhấc chân lên, lại thu chân lại.

Dương Lăng chủ động đi về phía cậu, người thanh niên lập tức tỏ ra cảnh giác, bàn tay hơi cong lên.

Tuy nhiên, Dương Lăng dường như không nhìn thấy sự cảnh giác của cậu, chật vật tiếp cận cậu từng bước một.

Ngay khi hắn giơ tay lên, đầu ngón tay của chàng trai trẻ phát sáng với khí đen từ một góc độ mà hắn không thể nhìn thấy.

Nhưng Dương Lăng chỉ cởi áo khoác ra mặc cho cậu, sau khi mặc vào, hắn vẫn lẩm bẩm: "Tại sao mùa đông cậu chỉ mặc có như vậy, không sợ bị lạnh cóng sao?"

Khí tức màu đen từ đầu ngón tay thanh niên lập tức tản đi theo gió mát.

"Đi thôi."

Dương Lăng dẫn đầu đi theo một hướng nào đó.

"Anh đi đâu vậy?" Người thanh niên tò mò nhìn xuống áo khoác trên người mình, hỏi trong bối rối.

"Đương nhiên là ra ngoài."

Dương Lăng nói như một lẽ đương nhiên.

Hắn dừng lại, cười tươi để lộ tám chiếc răng trắng gọn gàng, mỉm cười như một quý ông lịch lãm.

"Đừng lo, tôi là cảnh sát, chứng minh thư của tôi nằm trong áo khoác mà cậu đang mặc, nếu cậu không tin có thể tự mình lấy ra xem, đi cùng tôi, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi rừng núi này."

Người thanh niên đơ người tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất giữa những cây cổ thụ, nhìn chằm chằm một lúc lâu trước khi cậu từ từ đi theo.

Nhưng không ai thấy được cậu không có đi mà là bay.

Hơn nữa còn bay rất nhanh.

Cậu ở dưới gốc cây này trong một giây, trong chớp mắt, lại xuất hiện bên cạnh một cái cây khô héo khác.

Người thanh niên nhanh chóng đuổi kịp Dương Lăng, ngoan ngoãn theo sau hắn, đôi mắt sáng như thủy tinh, tò mò nhìn tấm lưng rộng và rắn chắc của hắn.

Không biết mình đã đi được bao lâu, Dương Lăng đột nhiên dừng lại, người thanh niên kia cũng dừng lại cùng hắn.

"Có chuyện gì sao?"

Dương Lăng chăm chú lắng nghe, chỉ sau một lát hắn mới nói: "Tôi nghe thấy rồi."

Nghe thấy gì?

Trước khi người thanh niên kịp hỏi, hắn đã nhìn thấy hai tay của Dương Lăng giơ lên miệng giống như loa hét lớn: "Tôi ở đây!"

Tiếng hô làm một đám chim giật mình.

Các thành viên trong nhóm của Dương Lăng nhanh chóng nghe theo âm thanh rồi đi tới.

"Đội trưởng Dương! Đội trưởng Dương! Đội trưởng... Dương..." Các thành viên trong đội ngạc nhiên chạy ra khỏi rừng, nhưng khi họ nhìn thấy bóng dáng kỳ lạ bên cạnh Dương Lăng, tiếng hét vui mừng của họ liền đóng băng.

Trong chớp mắt, vẻ mặt hiện lên kinh hãi.

"Đội trưởng Dương... Cậu ta là ai..." Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Dương Lăng nói với vẻ mặt tự nhiên: "Cậu ta là người tôi nhặt được trên đường, có lẽ cậu ta đã bị lạc trong khu sinh thái."

"Nhưng đội trưởng Dương..." Thành viên trong đội kêu lên: "Cậu ta không có bóng.”

"Cái gì?" Dương Lăng vô thức cúi đầu xuống.

Dưới chân chàng trai trẻ trắng như trăng, dưới ánh nắng rực rỡ và trong trẻo của dòng suối trên núi, quả thực không có bóng.

Dương Lăng: "..."

Dương Lăng: "Đệt!!!"

Các thành viên trong đội được huấn luyện bài bản lập tức rút súng ra, mỗi lỗ đen họng súng dường như là một con thú khổng lồ đang bí mật theo dõi, phản chiếu con ngươi sáng màu của chàng trai trẻ.

Một ký ức mơ hồ như một tia sáng rực rỡ xuyên qua bầu trời đêm tĩnh lặng và ầm ầm trong tâm trí chàng trai trẻ.

Chàng thanh niên vẫn lặng lẽ đi dọc đường an toàn vô hại như thỏ trắng, đột nhiên xông ra.

Con người không thể chiến đấu với ma quỷ.

Ma lực ngưng tụ, mây đen giống như vỏ bọc, trong nháy mắt xói mòn bầu trời xanh.

Năm thành viên của đội dễ dàng bị thanh niên hất ngã xuống đất.

Cổ Dương Lăng bị thanh niên dùng bàn tay có vẻ gầy gò nhưng mạnh mẽ bóp lên cây cổ thụ, hai chân cách mặt đất mười centimet.

Thanh niên tràn đầy ma khí, ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc các người là ai?"

Dương Lăng thở hổn hển, không nói nên lời.

Lúc này, các thành viên trong đội đang nằm trên mặt đất chật vật lấy khẩu súng từ mặt đất lên, bắn một phát súng ngẫu nhiên từ hư không.

Sự im lặng bị xuyên thủng bởi tiếng súng.

Người thanh niên ngay lập tức dường như bị trúng đạn, đôi mắt cậu ta đột nhiên mở to.

Bóng ma chập chờn biến mất.

Bầu trời trở lại trong xanh.

"Cậu bắn ch.ết rồi?"

Một thành viên khác trong nhóm bị sốc: "Một con ma có thể bị bắn ch.ết không? Súng của cậu có công năng đó hả?"

Thành viên cả đội liền mê man.

Dương Lăng trượt khỏi cây cổ thụ, sau khi thiếu oxy hắn lấy lại oxy ho mạnh, nhưng mắt lại dán chặt vào lỗ đạn trên cây dương khác cách đó không xa.

Cậu thanh niên không bị trúng đạn.

Cậu ta đã bỏ trốn.

"Cắt!"

Nghe thấy tiếng vỗ tay, Khương Hành lập tức thoát vai, vội vàng nhìn Ngô Đồng đang bị một đám người vây quanh.

"Tiểu Đồng, sao rồi?"

Bình Luận (0)
Comment